Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 72
Chương 72: Ngoại Truyện 1
Ngoại Truyện 1
Tên tôi là Kỳ Tuyển.
Tất nhiên, trước đây tôi không có cái tên đó, ba mẹ nuôi nhận nuôi tôi ở trại trẻ mồ côi đã đặt cho tôi một cái tên, nhưng tôi đã quên nó từ lâu, và tôi chỉ có thể nhớ nó là một cái tên ba chữ.
Sau khi bị ba mẹ ruột bỏ rơi từ khi tôi sinh ra, tôi đã có một cặp bố mẹ khác, mấy năm đầu, mọi thứ đều tốt, mặc dù tôi cũng đã quên đi rồi.
Mãi cho đến năm sáu tuổi, tôi mới có một vết sẹo sâu trên mặt, từ mắt trái đến khóe miệng, mà do chính ba nuôi của tôi chém, bất ngờ là, đó là tất cả những gì họ đã nói và là tất cả những gì có thể nói.
Máu chảy xuống mặt, nhỏ giọt xuống đất, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhiều máu như vậy, tôi không sợ, nhưng khi tôi nhìn lên, tôi thấy sự hoảng loạn và sợ hãi trên khuôn mặt của họ.
Thay vì đưa tôi đến bệnh viện, họ đã điều trị vết thương trong một phòng khám nhỏ, may mắn là con dao không làm tổn thương mắt trái của tôi, nhưng vết sẹo đã để lại mãi mãi ở bên trái khuôn mặt của tôi, gớm ghiếc và đáng sợ.
Kể từ ngày hôm đó, đặc biệt là sau khi tháo miếng gạc ra, cách họ nhìn tôi đã thay đổi, giống như họ đã nhìn thấy một con quái vật khủng khiếp, nhưng họ không nghĩ rằng chính họ đã biến tôi thành cái thứ khủng khiếp này.
Đó là khi tôi biết mình sẽ bị vứt bỏ một lần nữa.
Quả nhiên, nửa năm sau, họ bỏ rơi tôi, bởi vì trước đó, họ nhận nuôi tôi vì khuôn mặt này, bây giờ, khuôn mặt đã bị hủy, đương nhiên có thể vứt bỏ, huống chi, họ đã có con ruột của mình rồi.
Tất nhiên tôi không nên oán hận, bởi vì ngay từ đầu tôi đã không phải là con của họ, giữa tôi và đứa con ruột của họ, đương nhiên tôi là người thừa thãi, chuyện này rấy công bằng.
Vì vậy, tôi đi ra ngoài đường và bắt đầu sống một cuộc sống lang thang và ăn xin, qua một năm, có thể nửa năm, có thể chỉ vài tháng, một người đàn ông xuất hiện trước mặt tôi, ngày hôm đó, tôi mặc quần áo rách nát, còn hắn mặc một chiếc áo khoác cao cấp, hắn đứng trước mặt tôi, đưa cho tôi một cái bánh bao, và cũng đưa cho cậu bé bên cạnh tôi một cái bánh bao.
Người đàn ông cúi xuống, hỏi: “Có muốn đi cùng tôi không?”
“Đi đâu?”
Đứa trẻ bên cạnh tôi hỏi, lớn hơn tôi một tuổi.
Ông ấy cười khẽ: “Chỗ để tái sinh.”
“Đó là ở đâu?”
Đứa trẻ bên cạnh không hiểu, tiếp tục hỏi.
Tôi không hiểu rõ hắn đang nói gì, vì vậy tôi chỉ nhìn chằm chằm vào mặt hắn.
Hắn vẫn không giải thích, giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, sau đó đặt tay xuống, nhìn hai người, mỉm cười nói: “Nhưng tiếc là tôi không thể nhận nuôi hai cậu, tôi chỉ có thể đưa một người đi, tôi đi công việc, chờ tôi quay lại, tôi sẽ dẫn người còn sống đi, nhớ kỹ, chỉ có một người.”
Hắn nhấn mạnh câu cuối cùng.
Sau khi người đàn ông nói điều này, hắn rời đi, và khi hắn rời đi, đứa trẻ bên cạnh nói với tôi, “Vậy chúng ta không phân được thắng bại là được rồi đúng không? Như vậy chúng ta đều còn sống, đều có thể được đi, cậu thấy đúng không?”
Nói xong, cậu ta vui vẻ cười, hình như cảm thấy hôm nay có thể thoát khỏi rét lạnh và đói bụng.
“Đúng vậy.”
Tôi nhìn cậu ấy, gật đầu, nhưng trong thâm tâm tôi đang mắng cậu ta ngu ngốc và quá ngây thơ.
Làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể có chuyện tốt như vậy?
Mùa đông đang đến, không có nơi để sống, không có thức ăn, chỉ có cái chết đang chờ tôi và cậu ta, người đàn ông sẽ chỉ đưa một người đi, điều đó có nghĩa là nếu hắn quay lại, hai người chúng tôi đều còn sống thì hắn sẽ không đưa ai đi, hắn chỉ đưa người còn sống đi, người còn sống chứng tỏ là người mạnh mẽ.
Hắn muốn họ tàn sát nhau hoặc là cùng nhau chờ chết.
Chuyện này rất công bằng, trước giờ mọi người chỉ chọn một người ưu tú nhất, lúc nào cũng vậy.
Hơn nửa tiếng sau, người đàn ông quay lại, tôi nhìn hắn đi về phía tôi với một nụ cười.
Tôi sống sót, và tất nhiên, tôi là người duy nhất sống sót được đưa đi.
Tôi không có một vết thương nào trên cơ thể, còn đứa trẻ kia thì bị tôi đập đầu.
Hắn liếc nhìn những viên gạch nhuốm máu bên cạnh tôi, máu bắn tung tóe trên quần áo tôi, chỉ nói một điều: “Nhớ kỹ, lần sau đừng làm bẩn mình.”
Sau đó, hắn vứt xác đứa trẻ.
Người đàn ông đó chính là Ngôn Phỉ Văn.
Tôi luôn nhớ những gì hắn nói lúc đó và luôn tuân theo nó, nên tôi giết người, tôi sẽ không bao giờ để máu của họ bắn vào tôi, dù là chỉ có một giọt máu.
Sau đó, tôi lên xe của hắn, hắn đưa tôi trở lại căn cứ dưới lòng đất, nơi hắn gọi là nơi tái sinh, nơi có một số trẻ em, hầu hết chúng đều cỡ tuổi tôi, hắn không bao giờ dạy kiến thức, chúng phải tự học, tất cả những gì hắn muốn là kết quả, kết quả có thể nhìn thấy.
Cách áp dụng của Ngôn Phỉ Văn rất cực đoan, nhưng rõ ràng là rất hiệu quả, đó chính là người sống sót là người ưu tú nhất, cá lớn nuốt cá bé, nếu không thể giết được người khác thì người tiếp theo bị giết sẽ là bản thân, cái này rất công bằng.
Nửa năm sau, tôi bước ra khỏi căn cứ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ mà Ngôn Phỉ Văn giao, việc đầu tiên tôi làm là tự tay giết ba mẹ nuôi, máu của họ bắn tung tóe trên giường, trên tường, trên mặt đất, nhưng không một giọt nào dính trên cơ thể tôi.
Tôi trở lại căn cứ dưới lòng đất, đương nhiên Ngôn Phỉ Văn đã biết, hắn chỉ nói một câu với tôi: “Nếu là tôi, tôi sẽ chỉ giết con trai họ, rồi khiến họ tự sát.”
Tôi không hiểu hắn, bởi vì, không phải ba mẹ ruột của tôi cũng vứt tôi đi như vứt rác, mặc kệ tôi sống hay chết.
Tôi luôn nghĩ rằng những người như Ngôn Phỉ Văn sẽ không có con, nhưng sau đó, tôi phát hiện ra rằng con gái và con trai của Ngôn Phỉ Văn cũng ở đây, họ cũng đã trải qua quá trình huấn luyện giống như tất cả những đứa trẻ khác, vì vậy trước khi Mộc Cửu rời đi, tôi đã cố gắng giết hai người họ, để chứng minh khả năng của mình với Ngôn Phỉ Văn, nhưng lần nào tôi cũng thất bại.
Bởi vì như Mộc Cửu nói, tôi chưa bao giờ được Ngôn Phỉ Văn coi trọng, từ ngày tôi vào, đên khi Ngôn Phỉ Văn bị bắt, cho dù tôi nghĩ hắn là kẻ thất bại, nhưng hắn luôn có thể khiến tôi thấy mình càng thất bại hơn hắn.
Bởi vì Ngôn Phỉ Văn đã chết, tôi không thể giết hắn, cho nên mới nghĩ cách khác, muốn giết đứa con gái kiêu ngạo nhất của hắn, nhưng lại quên mất một chuyện, Ngôn Phỉ Văn là một người rất thích kiểm soát và chiếm hữu, hắn không bao giờ thích người khác chạm vào đồ của mình, khi còn sống hắn không giết Mộc Cửu, cho nên sau khi chết, hắn sẽ không để bất cứ ai chạm vào con gái mình, dù chỉ là một chút.
Và điều tôi không ngờ tới là cuối cùng tôi cũng phạm phải sai lầm giống như hắn, năm đó, khi hắn bị bắt, là vì Mộc Cửu và Ngôn Luật, bởi vì hắn bị đánh bại dưới tay con gái và con trai của chính mình, vì vậy tôi coi hắn là kẻ thua cuộc, mà tôi, bây giờ càng nực cười hơn, vì một người phụ nữ, một người phụ nữ mù, tôi đã trở thành một kẻ thất bại như hắn, thất bại hoàn toàn.
Người đàn ông tìm thấy tôi, đặt một con dao và một bức ảnh trước mặt tôi, không nói gì, lặng lẽ chờ đợi tôi đưa ra lựa chọn.
Một cái mạng và một cái mạng khác, một sự lựa chọn công bằng.
Tôi nhìn bức ảnh trên bàn, người phụ nữ trong bức ảnh có đôi mắt vô thần, cầm một bó hoa trong tay, nhưng cô ấy luôn nở nụ cười trên khuôn mặt, khi tôi đứng đối diện cô ấy, tôi cũng cười, vết sẹo trên mặt tôi trông thật xấu xí và đáng sợ.
Tôi quên rằng tôi đã cười như thế, cũng quên mất cảm giác của mình vào thời điểm đó.
Nhưng trước khi cầm con dao lên, tôi đã nghĩ đến điều này: Đáng lẽ tôi nên giết cô ấy, tôi nên sớm giết cô ấy.
“Anh Kỳ, hoa của anh.”
“Cảm ơn.”