Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 70
Chương 70
Con gấu bông chứa Cao Tĩnh, Cao Tĩnh đã chết.
Có một khóa kéo quanh cổ con gấu bông, sau khi được kéo ra, đầu của con gấu bông rơi ra hoàn toàn, để lộ vết rạch trên cổ Cao Tĩnh, cơ thể của hắn được nhét vào con gấu bông, nhưng không hoàn chỉnh, mà đã bị chia thành sáu mảnh, sau đó nhét vào từng cái một.
Tần Uyên đem thi thể Cao Tĩnh đưa cho Lam Tiêu Nhã, lúc đầu, Lam Tiêu Nhã hơi sững sờ khi nhìn thấy con gấu bông, sau đó nhìn thấy cặp mắt ở chỗ mắt gấu bông, rõ ràng đây không phải gấu bông bình thường, nó chứa một thi thể.
Cô tách con gấu bông ra, lấy ra sáu khối thi thể của Cao Tĩnh, đặt chúng lại với nhau trên bàn giải phẫu.
Tần Uyên kiểm tra qua, thi thể Cao Tĩnh cũng như căn phòng trong nghĩa trang đều không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của thuốc nổ.
Sau khi biết được cái chết của Cao Tĩnh từ Tần Uyên, tất cả mọi người đều sửng sốt, Thạch Nguyên Phỉ cau mày, đẩy kính, “Chẳng lẽ người Kỳ Tuyển nói không phải Cao Tĩnh mà là người khác?”
Đường Dật lắc đầu: “Không đâu, điều tôi lo là gia đình ba người Kỳ Tuyển bắt cũng đã bị sát hại.”
Anh thở dài với vẻ mặt buồn bã.
Triệu Cường bực bội gãi đầu, suýt nữa nhảy dựng lên khỏi ghế, “Vậy hắn muốn làm gì? Giết tất cả mọi người, sau đó để cho em gái Mộc Cửu và em trai đi tìm ra địa chỉ? Không phải để cứu người, mà là để tìm thi thể sao? Đây không phải là đang chơi người ta sao?”
Thạch Nguyên Phỉ gật đầu: “Đúng vậy, nhưng còn cách gì đâu?”
Tần Uyên thở phào nhẹ nhõm, có chút bất lực, “Đây là trò chơi hắn quy định, không đến phút cuối, không ai biết được Kỳ Tuyển muốn làm gì.”
Mặc dù Cao Tĩnh đã chết, nhưng bọn họ không thể phán đoán được tình hình hiện tại của gia đình ba người, bọn họ không thể đánh cược với tính mạng của ba người đó, Tần Uyên liếc nhìn đồng hồ, chưa đầy bốn mươi phút trước khi thời gian đếm ngược kết thúc, PC canh gác ở đó cũng không gọi, cho thấy Mộc Cửu và Ngôn Luật vẫn chưa ra khỏi đó, điều đó có nghĩa là họ vẫn chưa phá giải được, anh không biết tình hình bên trong thế nào, anh không biết Kỳ Tuyển để lại manh mối gì cho họ, và quan trọng nhất là anh không biết tình hình của Mộc Cửu.
Anh gạt bỏ cảm xúc và hỏi Hồng Mi: “Đã xác nhận được danh tính của người phụ nữ đã chết được tìm thấy trong tầng hầm chưa?”
Hồng Mi gật đầu, nói cho anh biết thông tin của người chết: “Đã xác nhận, người chết tên là Hồ Tuệ, 28 tuổi, đã kết hôn.” “
Thạch Nguyên Phỉ ngẩng đầu lên nói: “Đội trưởng, Trần Mặc cũng tìm thấy camera trong phòng ngủ ở nhà cô ấy, tôi vừa mới kiểm tra, người giết Hồ Tuệ là chồng của cô ấy.”
Triệu Cường nói thêm: “Tôi cũng tìm thấy hồ sơ trị liệu của chồng Hồ Tuệ là Tào Vĩ trong phòng tư vấn tâm lý của Cao Tĩnh, giống như hai hung thủ trước đó.”
Tần Uyên gật đầu, nhìn Thạch Nguyên Phỉ: “Cậu có thể xác định vị trí của Tào Vĩ không?”
Tay Thạch Nguyên Phỉ dừng lại, đẩy mắt kính, “Tôi đang truy tìm thử, hắn đã rời khỏi nhà rồi, hôm nay cũng không đến công ty, chắc là đang chạy trốn.”
Bây giờ hung thủ giết người đều đã bị bắt, ngoại trừ Tào Vĩ, ở nghĩa trang Cố Danh cũng không tìm được bất kỳ người nào khả nghi, quanh căn phòng phát hiện thi thể cũng không có lắp camera, cho nên họ không có cách nào để truy tìm bất kỳ thông tin nào của Kỳ Tuyển cả, bây giờ, việc họ có thể làm chính là loại trừ các khả năng không thể, sau đó chỉ có thể trông cậy vào Mộc Cửu và Ngôn Luật.
“Được rồi, có gì thì gọi cho tôi, tôi sẽ đến nhà máy.”
Dù sao Tần Uyên cũng không yên tâm, chỉ còn nửa tiếng, đến nơi vẫn còn mười mấy phút.Ngay khi Tần Uyên bước được vài bước, Triệu Cường phía sau đã hét lên: “Đội trưởng, tôi cũng muốn đi cùng nữa.”
Tần Uyên không đồng ý, quay đầu lại nói: “Cậu ở lại đây, bên nhà máy có đủ người rồi, nếu có chuyện gì tôi sẽ thông báo cho cậu.”
Trần Mặc đang ở bên ngoài tìm kiếm địa điểm Tào Vĩ đang ẩn náu, Tần Uyên phải để Triệu Cường ở trong cục, nếu Mộc Cửu và những người khác tìm được địa chỉ, có thể đảm bảo sẽ đến nơi người bị bắt cóc đang bị giam giữ.
Chưa đầy nửa tiếng, xe của Tần Uyên dừng lại bên cạnh nhà máy, anh xuống xe, nhìn cánh cửa vẫn đóng cách đó không xa, liếc nhìn đồng hồ.
Vẫn còn 13 phút nữa là kết thúc thời gian đếm ngược.
—
Sau khi đi dọc theo bức tường không biết bao nhiêu lần và tính toán nhiều lần, Mộc Cửu trở lại vị trí ban đầu, cô nhìn tờ giấy ghi số ba trên đó, chậm rãi nói: “Tôi biết rồi.”
Đồng thời cô cũng bắt đầu suy luận tiếp theo ý chưa hoàn chỉnh của Ngôn Luật, nghe Mộc Cửu nói vậy, cậu đi đến bên cạnh cô, “Chị tìm ra địa chỉ rồi sao?”
Mộc Cửu không trả lời cậu ta, mà thay vào đó, cô vươn tay ra và dùng hai ngón tay chỉ vào tờ giấy viết số ba. Tiếp theo, cách ba tờ, cô cũng dùng ngón tay chỉ vào tờ giấy vẽ hoa hồng, cô tiếp tục đi, chỉ vào một bức tranh phong cảnh, cô không dừng lại hay do dự chút nào, tiếp tục đi về phía trước, lặp lại hành động trước đó. Vị trí mà ngón tay cô chỉ vào thay đổi từ cao đến thấp, nhưng không lặp lại tờ giấy nào hai lần.
Cứ như vậy, cô đi đến cuối bức tường thứ nhất, cô quay lại, đi đến bức tường thứ hai, tiếp tục lặp lại hành động trước đó, khi bức tường thứ hai kết thúc, cô lại đi đến bức tường cuối cùng.
Ngôn Luật vốn dĩ đi theo Mộc Cửu, nhưng sau đó, anh đứng ở giữa nhà máy, quan sát hành động của Mộc Cửu cho đến khi cô chỉ vào mảnh giấy cuối cùng.
“Chị nói đúng, thông tin trên giấy hoàn toàn vô dụng.”
Mộc Cửu vừa nói vừa quay sang nhìn Ngôn Luật, giọng nói nhẹ nhàng, “Bởi vì thứ hắn để lại cho chúng ta là bản đồ lộ trìh.”
“Bản đồ lộ trình? Bản đồ lộ trình đến nơi đó?”
Đây là điều mà Ngôn Luật chưa bao giờ nghĩ tới, cho tới bây giờ cậu vẫn cho rằng đây là trò chơi mà Kỳ Tuyển đã thiết kế để chơi với bọn họ.
Mộc Cửu gật đầu: “Bắt đầu từ số 3, nhà máy là số 3, cho nên hắn mới để lại bản đồ lộ trình đến đó trên ba bức tường này.”
Ngôn Luật nhíu mày nói: “Vậy bây giờ chúng ta đã biết lộ trình.” “
“Nhưng tôi cần một tấm bản đồ.”
Cô biết Tần Uyên nhất định có phái PC canh giữ bên ngoài, thậm chí có thể anh cũng ở bên ngoài, nhưng cô không thể ra ngoài nói với họ bản đồ lộ trình, vốn không đủ thời gian, cô cần trực tiếp tên đường hoặc số cụ thể, sau đó nói với Tần Uyên, báo PC đuổi đến đó trước.
Hai tay đút trong túi, Ngôn Luật nhìn vào mắt cô, nâng cằm mỉm cười, giọng điệu đầy khoe khoang, “Bản đồ ở ngay trước mặt chị.”
Sau khi nghe, Mộc Cửu cũng không lộ ra một chút vui sướng nào, cô chỉ hơi nhíu mày, vô cảm nói: “Ồ, cuối cùng cậu cũng có chỗ dùng rồi.”
Bị coi là người vô dụng, Ngôn Luật đột nhiên nở nụ cười, nheo mắt lại, nhìn Mộc Cửu rồi hung ác nói: “Mau nói đi.” “
Mộc Cửu đi đến bên cạnh Ngôn Luật, sau đó nhìn bức tường thứ nhất, tờ giấy mà cô dùng ngón tay chỉ giống như tạo thành những dấu chấm, nối liền với nhau, lộ trình hình thành đã khắc sâu trong tâm trí cô, cô không hề dừng lại, trực tiếp nói: “Đi thẳng đến ngã tư thứ nhất thì rẽ phải, đến ngã tư thứ hai thì rẽ trái, đến ngã tư thứ nhất….Sau khi đi thẳng 300 mét, sẽ đến nơi.”
Đôi mắt nhắm nghiền ban đầu của Ngôn Luật chậm rãi mở ra, những tuyến đường đó đã được truyền vào não của cậu, bắt đầu khớp với bản đồ xung quanh đây, cậu xoay người lại, giơ chân đi về hướng cửa, Mộc Cửu cũng đi theo, đi bên cạnh cậu ta.
Hai người cùng nhau đi tới cửa, thời điểm mở cửa, Ngôn Luật trực tiếp báo địa chỉ: “Số 333 đường Hằng Diệp.”
Tần Uyên đang đứng ở cửa, lần đầu tiên nghe thấy địa chỉ này, anh lấy điện thoại di động ra, lập tức gọi: “Thạch Đầu, lập tức báo cho cảnh sát ở gần đường Hằng Diệp, địa chỉ là số gần nhất trên đường Hoành Duệ, địa chỉ là số 333 đường Hằng Diệp, có thuốc nổ.”
Cúp điện thoại, Tần Uyên nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, sau đó nhìn Mộc Cửu và Ngôn Luật với vẻ mặt nghiêm trọng: “Còn bảy phút.”
Mộc Cửu gật đầu, sau đó vươn tay sờ tóc Ngôn Luật.
Sau khi Ngôn Luật cảm nhận được, cậu lập tức lộ ra ánh mắt chán ghét.
“Quả nhiên, chỉ có một địa chỉ.”
Tần Uyên hít một hơi, nhìn xuyên qua bọn họ thấy vô số tờ giấy dày đặc được dán trên tường nhà máy, anh không thể tưởng tượng được trong thời gian ngắn như vậy, sao bọn họ có thể suy luận ra.
Nghe vậy, Mộc Cửu đã xác định được một điều, “Đã tìm thấy thi thể của Cao Tĩnh?”
“Ừ, tìm được rồi, ở trong một căn phòng ở nghĩa trang Cố Danh, thi thể của hắn đã bị phanh thây và nhét vào một con gấu bông.”
Sau đó Tần Uyên đột nhiên phản ứng lại, Mộc Cửu gọi tên anh, chắc cô ấy không biết, anh nghĩ đến một khả năng, “Bên trong có tên của hắn sao?”
Mộc Cửu gật đầu, còn có nhiều hơn thế, “Khi Cao Tĩnh còn nhỏ, hắn nhét mình vào một con gấu bông, khoét mắt nó ra, trốn trong phòng ngủ của bố mẹ, chỉ để đảm bảo tận mắt thấy ba ngoại tình bên ngoài, tối đó, hắn đã nhìn thấy.”
Tâm lý của Cao Tĩnh bị méo mó như ngày hôm nay, làm ra những chuyện như vậy là vì chuyện xảy ra khi con nhỏ, bây giờ, sau khi hắn chết, hắn lại quay về bên trong con gấu bông, đây có thể xem là vận mệnh không.
Tần Uyên lo lắng nhìn thời gian, thời gian đếm ngược càng lúc càng ngắn, không biết mình sẽ nhận được tin tức gì sau khi kết thúc thời gian đếm ngược.
Vài phút sau, Thạch Nguyên Phỉ gọi đến, nhưng giọng nói của anh ta rất yếu, “Đội trưởng, chất nổ đã được tháo dỡ, nhưng…”
Anh ta dừng lại vài giây trước khi nói tiếp: “Ba người trong nhà đã được xác nhận đã chết…”