Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 67
Chương 67
Chỉ có hai người trong tầng hầm, một người đã chết và một người ngốc.
Triệu Cường bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt, một người sống nhét đầu vào bụng thi thể, đây chắc chắn là lần đầu tiên anh nhìn thấy trong gần ba mươi năm cuộc đời, trong chốc lát, tất cả mọi người đều không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, chỉ có thể nghe thấy miệng người phụ nữ không ngừng gọi mẹ.
Nếu không dựa vào ngoại hình và da của người phụ nữ đã chết, thì thực tế cô ấy không có chênh lệch về tuổi tác với cô gái kia, Triệu Cường nghĩ rằng họ là mẹ con, cô ấy dường như đang cảm nhận được cảm giác trở về trong bụng mẹ.
Anh đột nhiên nhớ tới những gì Mộc Cửu đã nói trước khi họ rời khỏi văn phòng, cô nói rằng thứ họ tìm thấy dưới tầng hầm chắc chắn sẽ không phải là người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mà là người phụ nữ đã biến thi thể thành búp bê, có tâm trí như một đứa trẻ.
Mà sự thật đúng như Mộc Cửu dự đoán, bọn họ không tìm thấy ai ngoại trừ bọn họ, Tần Uyên để PC phía sau hắn tiến lên khống chế người phụ nữ khờ khạo, người phụ nữ không phản kháng, thò đầu ra khỏi bụng người phụ nữ đã chết, tóc và mặt nhuốm máu đỏ thẫm, dường như không hiểu họ là ai, cô chỉ cầm con búp bê trong tay, hai tay bị còng tay.
Thi thể người phụ nữ được bỏ vào túi đựng thi thể rồi khiêng ra khỏi phòng, Tần Uyên và Triệu Cường ở bên trong, kiểm tra đồ đạc trong căn phòng nhỏ này, tủ đầy kim chỉ, dây gai đủ màu sắc, có một ngăn kéo đầy cúc áo, đủ màu sắc, kiểu dáng và chất liệu khác nhau, trộn lẫn với nhau, Triệu Cường mở ra, khóe miệng hơi giật, thầm nghĩ nếu Lam Tiêu Nhã ở đây, nhất định sẽ phát điên.
Mà Tần Uyên nhìn thấy một đóa hoa hồng đỏ trên bàn, nhìn không hợp với tầng hầm mờ tối và bẩn thỉu này, anh cầm lên, nhiều hoa hồng như vậy, dưới hoa hồng có một miếng vải đen, anh nhấc tấm vải lên, bên dưới có một cái máy tính, Tần Uyên nhìn hoa hồng rực rỡ trong tay, dường như có người cố tình đặt nó ở đây, chỉ chờ có người đi vào có thể phát hiện máy tính bên dưới.
Ở trong tầng hầm này, người phụ nữ, thi thể của một người phụ nữ và máy tính được Tần Uyên phát hiện đều được họ mang về cục, thi thể được đưa vào phòng pháp y của Lam Tiêu Nhã, Hồng Mi đưa người phụ nữ khờ khạo đi kiểm tra đơ giản rồi đưa cô ấy vào phòng thẩm vấn, thay vì nói chuyện với cô ta, chi bằng tìm thêm thông tin về người đàn ông đội mũ lưỡi trai thì tốt hơn.
Tần Uyên đưa máy tính cho Thạch Nguyên Phỉ, “Tôi lấy từ dưới tầng hầm.”
Sau đó anh nhìn Mộc Cửu đang ngồi, “Phủ lên một miếng vải đen, bên trên còn đặt một đóa hoa hồng đỏ.”
Mộc Cửu hơi nghe vậy thì hơi khép mắt, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó.
Thạch Nguyên Phỉ bắt đầu kiểm tra máy tính này, đúng lúc này, màn hình tối đen đột nhiên nhảy ra một vật, mắt anh mở to, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Tần Uyên, sau đó nhìn Mộc Cửu, vẻ mặt nghiêm túc, “Mọi người, đến xem cái này đi.”
Anh chỉ vào màn hình máy tính trước mặt.
Tần Uyên và những người khác đi tới, Mộc Cửu ngồi bên cạnh Thạch Nguyên Phỉ, nhìn màn hình máy tính.
Màn hình đen hiển thị một chuỗi số, chính xác là 6 số.
03:00:00
Mộc Cửu nhìn con số bằng đôi mắt đen láy, chậm rãi nói hai chữ, “Đếm ngược.”
Đúng như Mộc Cửu phán đoán, trong giây tiếp theo, 6 con số cuối cùng đồng loạt thay đổi, thời gian đếm ngược bắt đầu, điện thoại trong văn phòng reo lên.
Triệu Cường và Đường Dật vốn dĩ đang nhìn chằm chằm vào màn hình với hơi thở dồn dập, thì bị âm thanh đột ngột của điện thoại làm cho giật mình, sau đó mọi người đồng loạt nhìn điện thoại trên bàn.
“Thạch Đầu, chuẩn bị sẵn sàng.”
Sau khi Tần Uyên nói xong, anh đi tới, sau khi Thạch Nguyên Phỉ gật đầu, anh đưa tay ra ấn loa ngoài.
Tần Uyên trầm giọng nói: “Alo.”
Vài giây sau, một giọng nói trầm thấp phát ra từ điện thoại, một giọng nói quen thuộc với Mộc Cửu.
“Đội trưởng Tần, chào buổi tối.”
Tần Uyên liếc nhìn Mộc Cửu, đã biết ai đang gọi, nhưng anh vẫn hỏi: “Anh là ai?”
“Tôi đoán tôi không cần phải giới thiệu bản thân.”
Hắn dừng một chút, sau đó lên tiếng: “Mộc Cửu.”
Dường như hắn biết Mộc Cửu sẽ nghe thấy.
Mộc Cửu đi tới, ngồi xuống trước điện thoại, bình tĩnh nói: “Giải thích đi.”
“Giải thích cái nào, giải thích cho cô chuyện tôi có liên đến vụ án hay giải thích đếm ngược?”
Mộc Cửu khửng định: “Vụ án này không liên quan gì đến anh, nhưng anh đã đưa ai đó đi.”
Khoảnh khắc cô nhìn thấy bông hồng đỏ, cô đã đoán được một chút.
“Hình như cô yêu cầu tôi giải thích việc đếm ngược.”
Kỳ Tuyển chậm rãi nói: “Mộc Cửu, còn nhớ không? Trên mạng có lời tiên tri tử vong liên quan đến cô, vẫn còn 90 ngày nữa, nhưng tôi thấy rằng thời gian này quá dài, quá dài đối với tôi.”
Mộc Cửu vô cảm nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Giọng nói của cô không cao không thấp, cô vẫn bình tĩnh.
Kỳ Tuyển thấp giọng cười khẽ phát ra từ trong điện thoại, “Vì chúng ta đều nghĩ như vậy, chúng ta hãy rút ngắn thời gian lại.”
Mộc Cửu hạ thấp giọng, trong giọng nói có chút lạnh lùng, “Không phải anh đã rút ngắn rồi sao?”
Kỳ Tuyển lại cười, cũng hạ thấp giọng, “Đương nhiên, nhưng 3 tiếng đồng hồ quá ngắn, mặc dù tôi rất nóng lòng muốn gặp cô, nhưng…”
Hắn dừng lại, “Lần này, tôi nghĩ chúng ta có thể chơi lâu hơn một chút.”
Nghe xong, Mộc Cửu hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải chơi với anh?”
Kỳ Tuyển nhẹ nhàng thở ra, “Đương nhiên, cô có thể không chơi với tôi, đây là lựa chọn của cô, chẳng qua, nếu là trò chơi thì sẽ có quy tắc, hay là cô nghe quy tắc trước đi.”
Giọng nói của Mộc Cửu lạnh lùng, “Quy tắc do anh định sao?”
“Tất nhiên là do tôi định.”
Ngay khi lời nói của Kỳ Tuyển vừa dứt, một âm thanh ồn ào truyền đến từ máy tính trước mặt Thạch Nguyên Phỉ, vốn dĩ đang nhìn Tần Uyên và Mộc Cửu, anh vội vàng nhìn màn hình máy tính, nhưng nó vẫn đen kịt, chỉ có điều thời gian trên đó không ngừng giảm đi.
Một lúc sau, giọng nói của Kỳ Tuyển truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại, hắn giải thích với Mộc Cửu: “Bây giờ cô có thể nghe thấy giọng nói phát ra từ máy tính đó, xin lỗi, nó hơi lộn xộn, bởi vì nó đến từ hai nơi. Có hai người bị giam ở hai nới khác nhau, một người là người mấy người đang tìm, tôi sẽ không tiết lộ tên.”
Hắn dừng chút, “Mà chỗ khác, bên trong có 3 người là người một nhà, ba mẹ còn có cô con gái đáng yêu của họ, do tôi chọn ngẫu nhiên, bây giờ trên người bốn người đó đang cột bom, ba tiếng sau, đồng hồ đếm ngược sẽ kết thúc…Bùm! Tôi sẽ không cho cô thêm 1 giây nào đâu.”
Tần Uyên cau mày nói: “Anh muốn chúng tôi tìm thấy họ trong 3 tiếng.”
Kỳ Tuyển lạnh lùng nói: “Sai rồi.”
Hắn lại gọi tên Mộc Cửu: “3 tiếng, không phải cho những người xung quanh cô, mà là cho cô.”
Mộc Cửu hạ mắt nhìn điện thoại, “Anh muốn một mình tôi đi tìm họ?”
“Đúng vậy.”
Kỳ Tuyển cười khúc khích: “Đây là trò chơi giữa hai chúng ta, tôi không muốn có quá nhiều người dính líu và cản trở chúng ta, vì vậy cô phải đến nơi tôi chỉ định một mình, nơi tôi để lại ngươi manh mối để cô tìm họ, tất nhiên cô không thể mang theo bất kỳ thiết bị liên lạc nào, cũng không thể đem theo thiết bị định vị để cho người khác biết vị trí, nếu không, tôi sẽ kích nổ quả bom trước, đến lúc đó, có thể không chỉ có bốn người chết đâu.”
Tất cả mọi người đều nhìn Mộc Cửu, để cho tìm hai chỗ trong khoảng thời gian 3 tiếng ngắn ngủi, chưa kể Mộc Cửu còn có thể gặp nguy hiểm, chuyện này làm sao có thể làm một mình được!
Mộc Cửu hừ lạnh, “Vậy thời gian tôi đến nơi do anh chỉ định cũng phải trong 3 tiếng?”
Trong giọng nói của Kỳ Tuyển mang theo y cười, “Mộc Cửu, thời gian đếm ngược đã bắt đầu, chắc là cô đã nhìn thấy.”
Triệu Cường nghe vậy thì nghiến răng, anh nhìn màn hình máy tính, đã gần mười phút! Nếu thời gian trôi qua như vậy, thì chỉ còn chưa đầy hai tiếng!
Mộc Cửu không lên tiếng, Kỳ Tuyển nói tiếp: “Vô cùng khó khăn, tôi biết, đối với vô mà nói, tìm thấy một nơi thì không có vấn đề, nhưng hai nơi thì quá khó cho nên cô có thể lựa chọn đo đến chỗ nào, cứu người nào? Một là người thao túng tâm lý, một là một nhà vô tội? Tôi để cô chọn đó.”
Kỳ Tuyển cười hạ giọng: “Tuy nhiên, quyết định kia rất dễ đưa ra, đương nhiên là cứu gia đình ba người rồi, cô thấy sao?”
Mộc Cửu im lặng vài giây, lạnh lùng nói: “Tôi không cần anh thay tôi quyết định.”
“Tất nhiên, như tôi đã nói trước đó, để cho cô lựa chọn.”
Hắn dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, thở dài: “Tôi quên, tôi sẽ không nói cho cô nghe người nào bị nhốt ở đâu, nếu cô muốn đi cứu nhà ba người, nhưng lại tìm được một người, thì ba người vô tội kia sẽ bị nổ tung, Mộc Cửu, đó là sự lựa chọn của cô.”
“Nhân tiện, vì cô đang mang thai, tôi cũng sắp xếp cho một người khác giúp cô, chắc cậu ta đang đến đó.”
Nghe vậy, hai mắt Mộc Cửu hơi mở to, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “Anh kéo em trai tôi vào sao?”
“Đừng lo lắng, sau khi tôi nói với cậu ấy, cậu ấy đã tình nguyện đi, tôi nghĩ cô nghe tin này thì sẽ rất vui.”
Mộc Cửu nói với giọng không cao không thấp, “Tôi sẽ rất vui khi nghe tin anh chết.”
Kỳ Tuyển nghe xong cũng không cảm thấy khó chịu, mà chỉ cười, sau khi cười xong, hắn thấp giọng nói: “Mộc Cửu, 3 giờ, không, 2 giờ, 41 phút 28 giây, cô chỉ còn chút thời gian này để khống chế sinh tử của bốn người này.”