Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 66
Chương 66
Sau khi tìm ra manh mối, ba người Tần Uyên lập tức trở lại cục và đưa cho Thạch Nguyên Phỉ chiếc camera thu nhỏ mà Mộc Cửu tìm thấy từ nhà của Trâu Xương Kỳ.
Thạch Nguyên Phỉ kết nối camera thu nhỏ với máy tính và tìm thấy đoạn băng ghi hình đêm đó, họ nhìn thấy Trâu Xương Kỳ và Vu Tú Mẫn vào phòng ngủ lúc hơn 8 giờ tối, sau đó vì một lý do nào đó, hai người cãi nhau, Trâu Xương Kỳ đẩy Vu Tú Mẫn xuống giường và xé quần áo của cô, Vu Tú Mẫn chống cự, Trâu Xương Kỳ dùng tay bóp cổ cô, sau một lúc, Vu Tú Mẫn ngừng giãy giụa, cơ thể cô không còn phản ứng.
Tuy nhiên, Trâu Xương Kỳ không kiểm tra xem cô có ổn không, hay thực hiện cách cứu chữa, thậm chí sau khi hắn bóp cổ cô một lúc thì buông lỏng tay, sau đó cưỡng bức cô ấy, Vu Tú Mẫn vẫn không có bất kỳ cử động nào, lúc này hắn mới phát hiện ra Vu Tú Mẫn đã chết.
Trâu Xương Kỳ dường như đang sợ hãi trước hành vi của mình, hắn vùi mặt vào lòng bàn tay, ngồi trên mép giường một lúc lâu, dường như hắn đang suy nghĩ xem nên làm gì, khoảng nửa giờ sau, hắn nhìn lại thi thể của Vu Tú Mẫn, đứng dậy khỏi giường, sau đó lấy ra một vali từ tủ trong phòng ngủ, đó là chiếc vali bọn họ nhìn thấy trong camera, sau đó hắn bọc Vu Tú Mẫn bằng một tấm ga trải giường rồi bỏ vào vali, dáng người Vu Tú Mẫn nhỏ nhắn, dễ dàng nhét vào, sau khi Trâu Xương Kỳ kéo khóa kéo, hắn liếc nhìn đồng hồ trên tường, thời gian là 9:15, phát hiện thời gian vẫn còn sớm, hắn không ra khỏi nhà ngay lập tức, nhưng chỉ ngồi trên mép giường, đợi đến 11 giờ mới xuống giường, kéo vali chứa thi thể chứa Vu Tú Mẫn ra khỏi phòng ngủ, rời khỏi nhà, chuyện xảy ra sau đó đã bị Thạch Nguyên Phỉ phát hiện qua camera.
Lúc đã gần 1 giờ sáng, Trâu Xương Kỳ trở về nhà, lại đi vào phòng ngủ, không ngủ mà bắt đầu thu dọn hành lý, sau đó ngồi bệt xuống đất, dựa vào giường ngồi như thế này một đêm, sáng hôm sau hắn rời khỏi nhà, hình ảnh cuối cùng được camera này ghi lại là Mộc Cửu và Triệu Cường.
Theo đoạn băng ghi hình này, có thể xác nhận việc Vu Tú Mẫn bị Trâu Xương Kỳ giết chết trong phòng ngủ ở nhà.
Xem xong, Thạch Nguyên Phỉ hỏi: “Vậy là hình như Trâu Xương Kỳ đang bị theo dõi?”
Mộc Cửu gật đầu: “Ừ.”
Triệu Cường cảm thấy rất kỳ lạ, “Em gái Mộc Cửu, sao em biết chắc chắn Trâu Xương Kỳ đang bị theo dõi, mà không phải là anh ta tự lắp camera trong phòng ngủ?”
Nghe xong lời anh nói, Mộc Cửu lại nhìn anh, thay vì trả lời câu hỏi của anh, lại hỏi anh một vấn đề: “Anh Cường, anh tìm thấy camera ở đâu?”
Triệu Cường chớp mắt, đáp: “Trong phòng ngủ nhà Trâu Xương Kỳ.”
Mộc Cửu tiếp tục hỏi: “Vừa rồi anh nhìn thấy cái gì?”
Mặc dù Triệu Cường không biết tại sao Mộc Cửu lại hỏi như vậy, nhưng anh ta vẫn trả lời: “Thì thấy Trâu Xương Kỳ giết Vu Tú Mẫn, sau đó hắn nhét thi thể Vu Tú Mẫn vào vali.”
Sau đó, Mộc Cửu ngừng nói, chỉ vô cảm nhìn anh.
Triệu Cường lại chớp mắt, không phải vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình sao
Đường Dật thấy Triệu Cường vẫn còn vẻ mặt bối rối, cho nên đành phải giải thích chi tiết với anh ta: “Anh Cường, thực tế là chiếc camera này vẫn còn ở đó đã nói lên vấn đề, nếu đây là thứ hắn tự đặt trong phòng ngủ, thì sau khi giết Vu Tú Mẫn, trước khi trốn đi, sao hắn lại không đem camera đi theo? Cho nên nhất định hắn không biết trong phòng ngủ có camera.”
Thạch Nguyên Phỉ ở bên cạnh bổ sung: “Đúng vậy, toàn bộ quá trình giết người của hắn đã được quay lại rồi, mà còn ở trong nhà của hắn, cố ý để lại cho chúng ta chứng cứ quan trọng như vậy sao?”
Nghe thấy những gì họ nói, Triệu Cường phản ứng lại, đưa tay vỗ đầu: “Ồ, đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra chứ?”
Thạch Nguyên Phỉ nheo mắt nhìn anh ta nói: “Đương nhiên, là bởi vì cậu ngốc.”
Triệu Cường vỗ bả vai Thạch Nguyên Phỉ, “Cậu thôi đi! Chỉ là vì tôi không kịp phản ứng thôi.”
Sau khi tìm ra câu trả lời, anh lại hỏi: “Vậy ai đã theo dõi Trâu Xương Kỳ?”
Đường Dật suy nghĩ một hồi, lập tức kết nối manh mối, vẻ mặt nghiêm túc suy luận: “Chắc là người đội mũ lưỡi trai mà chúng ta nhìn thấy trong camera, như vậy hắn sẽ biết Trâu Xương Kỳ đã giết người, chắc là hắn cũng đã xem camera ở khu dân cư không anh Thạch Đầu, sau đó lần theo dấu vết nơi hắn xuống taxi, biết hắn ném thi thể ở đâu, sau đó, đến đó lấy thi thể của Vu Tú Mẫn.”
Tần Uyên gật đầu, sau đó nói: “Vừa rồi tôi đã nói chuyện với em gái của Trâu Xương Kỳ, khi hai người gặp nhau lần cuối cách đây hai tuần, cô ấy có thể cảm nhận rõ ràng Trâu Xương Kỳ rất cáu kỉnh và căng thẳng, hắn nói là vì tình cảm và công việc, mấy ngày sau cô ấy nói chuyện điện thoại với hắn, tình trạng của hắn đã được cải thiện, bởi vì hắn đã đến phòng tư vấn tâm lý, nhưng không nói tên và địa chỉ của phòng tư vấn tâm lý với cô ấy, bây giờ chúng ta cần kiểm tra phòng tư vấn tâm lý mà hắn đã đến.”
Đường Dật nghe xong, nhìn anh nói: “Đội trưởng, anh nghi ngờ bác sĩ tâm lý của Trâu Xương Kỳ là người đội mũ lưỡi trai lấy đi lấy thi thể sao?”
“Đánh giá từ những manh mối mà chúng ta có cho đến nay, có khả năng như vậy.”
Tần Uyên dừng một chút, nói với Thạch Nguyên Phỉ: “Thạch Đầu, cậu có thể điều tra xem hình ảnh của camera này truyền đến đâu không?”
Thạch Nguyên Phỉ đã kiểm tra, anh ta ngẩng đầu, trả lời: “Tôi đang thử, nhưng sẽ mất một chút thời gian.”
Ngay lúc Thạch Nguyên Phỉ đang theo dõi vị trí, Lam Tiêu Nhã bước nhanh vào phòng làm việc, thứ cô cầm trong tay đương nhiên là biên bản khám nghiệm tử thi, “Mọi người, biên bản khám nghiệm tử thi đã có rồi.”
Cô đi tới trước mặt bọn họ, đưa báo cáo cho Tần Uyên, sau đó thông báo cho bọn họ những thông tin quan trọng: “Người đàn ông này chết vì ngộ độc thuốc, tôi tìm thấy dư lượng thuốc độc trong cơ thể anh ta, thời gian chết là từ 10 giờ đến 11 giờ đêm qua, sau khi chết khá lâu, bộ phận sinh dục của anh ta mới bị cắt bỏ.”
Tần Uyên lật xem báo cáo khám nghiệm tử thi, nói: “Được rồi, bây giờ tôi đợi chị Mi xác nhận thân phận của người chết.”
Không lâu sau, Hồng Mi cũng xác định được thân phận của người chết theo ảnh chụp Lam Tiêu Nhã sau khi khôi phục diện mạo người chết, người chết tên là Uông Thiên Thành, năm nay 39 tuổi, là phó giám đốc của một công ty, đã kết hôn, chưa có con.
Tần Uyên hỏi: “Gia đình anh ấy thì sao?”
Hồng Mi lắc đầu: “Tôi không liên lạc được với vợ anh ấy, Trần Mặc đã đến nhà anh ấy rồi, ở nhà không có ai, người hàng xóm nói sáng nay nhìn thấy cô ấy vội vàng xách hành lý rời đi.”
Tần Uyên lập tức nói: “Để Trần Mặc kiểm tra xem trong nhà Uông Thiên Thành có camera không.”
Vì tìm thấy camera trong nhà của Trâu Xương Kỳ, rất có thể nhà của Vương Thiên Thành cũng có, hung thủ rất có thể là vợ của Uông Thiên Thành, người vội vàng đột ngột rời khỏi nhà.
“Dạ.”
Hồng Mi lập tức đi liên lạc với Trần Mặc, không lâu sau, đúng như Tần Uyên đoán, Trần Mặc tìm được một chiếc camera thu nhỏ, cũng được đặt trong phòng ngủ.
Sau khi Tần Uyên nghe được thông tin từ Trần Mặc, anh nói: “Chị Mi, Đường Dật, chị đi tìm hiểu những người thân, bạn bè, đồng nghiệp khác của Uông Thiên Thành, gần đây Uông Thiên Thành có đến phòng tư vấn tâm lý gặp bác sĩ tâm lý nào không.”
Nếu gần đây Uông Thiên Thành đến phòng tư vấn tâm lý như Trâu Xương Kỳ, vậy thì người đội mũ lưỡi trai xuất hiện nhiều lần rất có thể là bác sĩ tâm lý mà họ đã gặp.
Hồng Mi và Đường Dật đồng thanh nói: “Dạ, đội trưởng.”
Đúng lúc này, Thạch Nguyên Phỉ, người vẫn đang chiến đấu trước máy tính từ nãy giờ, đột nhiên vỗ bàn phím, đột nhiên kích động kêu lên: “Đội trưởng, tôi tìm thấy rồi! Tôi đã tìm thấy vị trí người nhận.”
—
Thạch Nguyên Phỉ điều tra đến một tầng hầm, Tần Uyên đội nhanh chóng đến đó, bọn họ đi xuống cầu thang, không bao lâu đã nhìn thấy cánh cửa duy nhất bên dưới, một cánh cửa đóng chặt, Tần Uyên, Triệu Cường và những PC khác bước xuống, nhanh chóng đi tới cửa, Tần Uyên đặt tai lên cửa, cẩn thận lắng nghe âm thanh bên trong, anh chỉ có thể lờ mờ nghe thấy giọng nói của người phụ nữ phát ra từ bên trong, nhưng không thể nghe thấy cô ấy đang nói gì, anh cũng không nghe thấy những giọng nói khác.
Về cơ bản, đánh giá tình hình bên trong, Tần Uyên chỉ vào lỗ khóa của cánh cửa, Triệu Cường thấy thì gật đầu, sau đó lấy dụng cụ ra bắt đầu mở khóa cửa, không lâu sau, có tiếng lách cách, cửa mở ra.
Tần Uyên đợi Triệu Cường cầm súng, sau đó nhanh chóng mở cửa, hai người lần lượt xông vào, giây tiếp theo, tất cả cảnh tượng trong căn phòng dưới tầng hầm này đều hoàn toàn hiện ra trước mắt.
Trong căn phòng nhỏ chỉ có một bóng đèn treo trên trần nhà, phát ra ánh sáng vàng sẫm, ở một góc phòng có một chiếc giường đơn, trên đó có một người phụ nữ, dựa vào bức tường phía sau, đôi mắt bị khoét ra, thay vào đó là hai nút màu đen, và trên đầu cô ấy là một bộ tóc giả làm bằng dây gai màu đen, rất dài, đến tận ngực, môi trên và môi dưới của cô ấy được khâu lại, hơi gợi lên thành một vòng cung, như thể cô ấy đang cười, cô gái lõa thể, trên người không được che chắn bằng thử gì.
Vẫn còn một người phụ nữ nằm trên giường, cơ thể cô ấy mặc một bộ quần áo cũ nát, chân cô ấy uốn cong, ang ôm chặt một con búp bê trong tay, miệng cô ấy, mở ra rồi đóng lại, chỉ lặp đi lặp lại một từ, “Mẹ, mẹ…”
Giọng nói Tần Uyên nghe được vừa rồi rõ ràng là từ miệng của cô ấy.
Họ chỉ có thể nhìn thấy miệng cô, bởi vì bụng của người phụ nữ đang ngồi đã bị mở ra hoàn toàn, gần như cả đầu của cô đều bị nhét vào trong.
“Mẹ, mẹ…”
Giọng nói của cô vang vọng trong tầng hầm.