Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 62
Chương 62
Vẻ mặt Triệu Cường nhăn nhó, phản ứng đầu tiên là: “Chị, không lẽ trong thi thể có nhiều cúc áo hơn sao?”
Lời còn chưa qua não đã nói ra, nói xong còn tự tưởng tượng ra cảnh tượng đó, Lam Tiêu Nhã cắt đứt sợi chỉ, một đống cúc áo tuôn ra, woa, cảnh tượng này thật sự quá đẹp…
Phía sau không có âm thanh, nhưng Triệu Cường cảm thấy lạnh sóng lưng, sau đó một đôi tay lạnh lẽo từ phía sau chạm vào cổ anh, mặc dù không dùng nhiều sức, nhưng vẫn khiến anh giật mình, giây tiếp theo, Lam Tiêu Nhã nghiến răng nghiến lợi nói: “Triệu Cường, cậu muốn chết sao?”
“Chị, em sai rồi…”
Sau đó, anh phản ứng lại: “Không đúng sao?”
Lam Tiêu Nhã cố gắng kiềm chế bản thân nghĩ đến cảnh tượng đó, lắc đầu, hung dữ nói: “Đương nhiên không phải!”
Triệu Cường rụt cổ lại, nghe thấy giọng nói của Mộc Cửu, cô chỉ nói hai chữ: “Bông gòn.”
Cuối cùng Lam Tiêu Nhã cũng nở nụ cười, “Chị biết Mộc Cửu có thể đoán đúng mà, chính là bông gòn.”
Thạch Nguyên Phỉ trợn tròn mắt, “Bông gòn…? Nhét bông gòn bên trong búp bê…Mẹ ơi, hắn thật sự biến thi thể thành búp bê.”
Lam Tiêu Nhã gật đầu nói: “Đúng vậy, không phải hung thủ đã khâu dây gai lên đầu người chết làm tóc sao? Tôi quan sát kỹ hơn thì thất đầu tiên hắn cạo sạch tóc của người chết, sau đó dùng kim luồn sợi dây gai vàng vào rồi từng mũi khâu vào da đầu người chết, chi chít chằng chịt, không để lộ ra chút da đầu nào. Bốn ngón tay của mỗi bàn tay của người chết, ngoại trừ ngón tay cái, những ngón khác cũng được khâu lại.”
Triệu Cường và Đường Dật nghe vậy lập tức cảm thấy da đầu tê dại, cả người đều cảm thấy không ổn.
“Dù sao, tôi muốn nói cho mọi người nghe về pát hiện này trước, những cái…cái đó tôi sẽ đưa đến bộ phận pháp chứng để phân loại, sau đó sẽ báo cáo kỹ càng từng cái, đợi có báo cáo khám nghiệm tử thi hoàn chỉnh tôi sẽ báo với mọi người, giờ tôi quay lại văn phòng pháp y đây.”
Tần Uyên nhìn Lam Tiêu Nhã gật đầu: “Tốt lắm.”
Sau khi xác nhận Lam Tiêu Nhã đã về phòng pháp y, Triệu Cường mới xoay người, lái xe cùng Tần Uyên đến ngân hàng của Hoàng Chí.
Khi họ đến ngân hàng, họ đưa thẻ cảnh sát cho giám đốc ngân hàng, giám đốc ngân hàng nói rằng hôm nay Hoàng Chí có đến làm việc, vì vậy đã sắp xếp cho họ đến phòng tiếp khách, không lâu sau, phía sau Giám đốc ngân hàng, một người đàn ông đeo kính không gọng, vẻ ngoài bình thường, bước vào với vẻ mặt lo lắng.
Giám đốc ngân hàng bước một bước sang một bên, giới thiệu với Tần Uyên: “Đồng chí cảnh sát, đây là Hoàng Chí, mọi người nói chuyện đi nhé.”
“Cảm ơn.”
Sau khi giám đốc ngân hàng đi ra khỏi phòng tiếp khách và đóng cửa lại, Tần Uyên chỉ vào chiếc ghế sofa đối diện Hoàng Chí và nói: “Anh Hoàng, mời ngồi.”
“Ồ, được rồi.”
Hoàng Chí có chút lo lắng, đẩy mắt kính, chậm rãi đi đến ghế sofa, sau đó ngồi xuống, nắm chặt hai tay.
Tần Uyên trực tiếp hỏi: “Anh biết Vu Tú Mẫn không?”
“À…”
Nghe thấy cái tên này, Hoàng Chí nhìn còn lo lắng hơn cả lúc nãy, mắt hơi khép lại, nhưng không phủ nhận, “Tôi biết.”
Tần Uyên nhìn vẻ mặt của anh ta, tiếp tục hỏi: “Giữa hai người có quan hệ gì?”
Vẻ mặt Hoàng Chí đột nhiên có chút ngượng ngùng, gượng cười: “Bạn bé, bạn bè bình thường.”
Triệu Cường hừ lạnh trong lòng, trực tiếp hỏi: “Không phải tình nhân sao?”
“Đương, đương nhiên là không, tôi đã có vợ con rồi.”
Rõ ràng Hoàng Chí chột dạ, khi nói hơi lắp bắp, anh ta nuốt nước miếng, cũng không dám nhìn thẳng vào bọn họ.
Tần Uyên hạ thấp giọng, nhìn anh ta nói: “Anh Hoàng, tốt nhất anh nên trả lời thành thật với chúng tôi vấn đề này, sáng nay, chúng tôi đã tìm được thi thể của Vu Tú Mẫn.”
Hoàng Chí đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt mở to, rất kinh ngạc, “Cái gì? Cô ấy, cô ấy chết rồi?”
Triệu Cường nói thêm: “Cô ấy đã bị giết.”
“Chúng tôi có bằng chứng cho thấy bốn ngày trước, cô ấy đã qua đêm ở nhà anh.”
Trần Mặc đến khu dân cư của Hoàng Chí để xem camera hôm đó, nhìn thấy lúc 8 giờ tối, họ cùng vào khi dân cư, Tần Uyên nghiêng người về phía trước nhìn Hoàng Chí đã toát mồ hôi, “Bây giờ, để tôi hỏi lại, quan hệ giữa hai người là gì?”
Triệu Cường cũng gây áp lực cho anh ta, “Anh Hoàng, nếu anh không nói thật, chúng tôi có lý do để nghi ngờ anh là người đã giết cô ấy.”
Quả nhiên, ngay khi Hoàng Chí nghe họ nghi ngờ mình giết người giết người, anh lập tức nói ra tất cả: “Cô ấy, cô ấy là nhân tình của tôi, nhưng, nhưng mà, tôi tuyệt đối không giết cô ấy, cô ấy đã qua đêm ở nhà tôi, sáng hôm sau tôi đi ra ngoài với cô ấy, rồi thì tách ra, sau đó chúng tôi cũng chưa gặp lại nhau, tôi cũng thấy lạ vì sao không thể liên lạc với cô ấy.”
Hoàng Chí muốn bày tỏ sự trong sạch cho Tần Uyên thấy, mắt mở to, trên mặt tràn đầy chân thành, “Đồng chí cảnh sát, những gì tôi nói đều là sự thật.”
Tần Uyên tiếp tục hỏi: “Vậy lần cuối cùng cô ấy nói chuyện điện thoại với anh là khi nào?”
Hoàng Chí nhớ lại một lát, rồi nói: “Là trưa hôm đó, lúc ăn cơm, cô ấy có gọi điện cho tôi.”
Giống như những gì Thạch Nguyên Phỉ phát hiện, cho thấy anh ta không nói dối, Tần Uyên liền hỏi: “Hai người đã nói gì?”
Hoàng Chí đẩy mắt kính, “Chỉ là hỏi nhau buổi trưa ăn gì, ban đầu tôi còn muốn mời cô ấy ăn tối cùng nhau, nhưng cô ấy nói không rảnh.”
Triệu Cường vội vàng hỏi: “Vậy cô ấy có nói bận gì không?”
Hoàng Chí nói: “Chỉ là đi ăn với bạn, nhưng tôi không biết là bạn nào.”
Tần Uyên mơ hồ cảm thấy mình đã phát hiện ra vấn đề, buổi sáng Vu Tú Mẫn gọi điện thoại cho mẹ cô nói tối hôm đó sẽ về nhà, nhưng buổi trưa cô nói với Hoàng Chí rằng buổi tối sẽ đi ăn tối với bạn, người bạn đó là ai?
Anh suy nghĩ một chút rồi bỏ qua vấn đề này, sau đó tiếp tục hỏi Hoàng Chí: “Ba ngày trước, sau khi tan làm, anh đã đi đâu?”
Khi Hoàng Chí nghe thấy câu hỏi này, phát hiện dường như Tần Uyên vẫn còn nghi ngờ mình, liền kích động thanh minh: “Tôi thật sự không giết cô ấy, tôi yêu cô ấy, sao tôi có thể giết cô ấy?”
Triệu Cường nghe vậy chỉ cảm thấy ghê tởm, còn đang trong tình trạng hôn nhân mà vẫn tự tin nói mình yêu người khác, giọng điệu của anh cũng không tốt lắm, nói: “Anh chỉ cần trả lời, đêm đó anh đi đâu, có ai chứng minh không?”
Hoàng Chí gật đầu, suy nghĩ một hồi, thành thật nói: “Buổi tối tôi đi ăn tối với đồng nghiệp, sau đó ra sân bay đón vợ, chúng ta cùng nhau về nhà, sau đó tôi không ra ngoài nữa.”
Tần Uyên gật đầu, chuẩn bị đứng dậy, định kết thúc cuộc thẩm vấn này, “Vậy xem ra chúng tôi phải xác minh lại với vợ anh rồi.”
Hoàng Chí nghe vậy lập tức trở nên lo lắng, anh đứng dậy, giọng điệu đầy cầu xin, “Vậy mọi người đừng nói chuyện Vu Tú Mẫn với cô ấy, vợ tôi không biết quan hệ giữa tôi và cô ấy, nếu cô ấy biết, nhất định sẽ rắc rối lắm, tôi không muốn ly hôn đâu.”
Triệu Cường có chút khó hiểu, “Anh không muốn ly hôn, Vu Tú Mẫn cũng không yêu cầu anh ly hôn rồi cho ấy ấy danh phận sao?”
Giọng điệu của Hoàng Chí rất thoải mái, dường như anh chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có vấn đề như vậy, “Cô ấy biết tôi sẽ không ly hôn, bởi vì tôi còn có con nữa, nếu sau này cô ấy tìm được người đàn ông tốt hơn, tôi cũng sẽ buông tay, vì vậy xin đừng để vợ tôi biết, tôi không muốn cuộc hôn nhân của mình bị hủy hoại.”
Triệu Cường khinh thường nhìn Hoàng Chí, nghĩ thầm, không muốn hôn nhân đổ vỡ mà còn ra ngoài tìm người ngoại tình sao? Đây là logic gì vậy trời?
Trần Mặc kiểm tra camera của khu dân cư, Thạch Nguyên Phỉ điều tra camera của ngân hàng Hoàng Chí làm việc và sân bay, cuối xác nhận lời khai của Hoàng Chí, anh ta có bằng chứng ngoại phạm vào thời điểm gây án, có thể loại trừ hiềm nghi, đồng thời, sự nghi ngờ của vợ anh ta cũng bị loại trừ, bởi vì trước đó có suy xét đến khả năng vớ Hoàng Chí biết Vu Tú Mẫn nên giết cô ấy.
Tần Uyên và những người khác trở lại cục, Lam Tiêu Nhã cũng khám nghiệm tử thi xong, đem báo cáo khám nghiệm tử thi vào phòng.
Lam Tiêu Nhã đưa báo cáo cho Tần Uyên, sau đó nói cho bọn họ biết thông tin quan trọng: “Người chết có vết bầm tím trên cổ, nguyên nhân tử vong là ngạt thở do bị siết cổ.”
Triệu Cường có chút kinh ngạc, “Vậy Vu Tú Mẫn bị siết cổ đến chết?”
Lam Tiêu Nhã gật đầu, khoanh tay nói: “Không sai, may tóc, khoét mắt, khâu môi và may cái đó…”
Cô không khỏi cau mày khi nghĩ đến đống cúc áo, “Nói chung, tất cả các vết thương đều là vết thương sau khi chết, có điều, người chết đã có quan hệ tình dục trước khi chết.”
Triệu Cường lập tức phản ứng: “Quan hệ tình dục? Có phải là Hoàng Chí không?”
Đây là người duy nhất anh có thể nghĩ đến.
Lam Tiêu Nhã nhìn anh, hỏi: “Trước khi chết, người chết gặp Hoàng Chí khi nào?”
Tần Uyên lên tiếng: “Đêm hôm trước.”
Lam Tiêu Nhã nghe vậy thì trực tiếp lắc đầu, khẳng định nói: “Không phải là anh ta.”
Trần Mặc khẽ cau mày nói: “Nhưng Hoàng Chí và Vu Tú Mẫn đã không gặp lại nhau kể từ đó.”
Camera đã xác nhận lời khai của Hoàng Chí.
Tần Uyên nghĩ đến những gì Hoàng Chí đã đề cập trước đó, “Còn có một người bạn, buổi trưa hôm đó Vu Tú Mẫn gọi điện thoại cho Hoàng Chí, nói buổi tối sẽ đi ăn tối với một người bạn.”
Đường Dật đang ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Tần Uyên: “Cho nên, có thể buổi tối Vu Tú Mẫn đã đi gặp một người đàn ông?”
“Vẫn chưa chắc chắn, đó chỉ là suy đoán.”
Tần Uyên nói rồi quay đầu nhìn Thạch Nguyên Phỉ, “Thạch Đầu, cậu kiểm tra lại bản ghi âm cuộc gọi gần đây của Vu Tú Mẫn, đặc biệt là vào ngày cô ấy bị giết, cô ấy đã nói chuyện điện thoại với ai.”
Thạch Nguyên Phỉ lập tức phát hiện: “Hôm đó Vu Tú Mẫn gọi điện thoại cho ba người, một người là mẹ cô ấy, một người là Hoàng Chí, người còn lại là số điện thoại cố định, trước đó số điện thoại cố định này cũng từng gọi cho Vu Tú Mẫn.”
Trực giác của Tần Uyên mách bảo có thể là người bọn họ đang tìm, “Có thể tìm ra nó ở đâu không?”
Thạch Nguyên Phỉ gõ nhanh bàn phím, sau đó vỗ tay, “Tìm được rồi.”
Triệu Cường vội hỏi: “Ở đâu?”
Thạch Nguyên Phỉ cau mày: “Ngân hàng, ngân hàng nơi Hoàng Chí làm việc.”
Khóe miệng Triệu Cường hơi giật, “Vậy chẳng phải là Hoàng Chí sao?”
Thạch Nguyên Phỉ xua tay với anh ta, vẻ mặt có chút khó hiểu, “Vấn đề là lúc trước tôi đã kiểm tra camera của ngân hàng, lúc gọi điện thoại thì Hoàng Chí hoàn toàn không có ở trong ngân hàng.”