Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 59
Chương 59
“A a a!”
Sáng sớm thứ Năm, ngoài phòng pháp y truyền đến một tiếng như đang mổ heo.
SCIT nghe được tiếng kêu này miết đã tập thành thói quen, thậm chí, nghe xong cò ngồi đoán xem đó là nam hay nữ, “Haiz, lần này là nam, mọi người đoán xem là ai?”
Một giọng nói quen như vậy, Trần Mặc vừa nghe liền biết được, nhìn tờ báo trong tay không ngẩng đầu lên nói: “Triệu Cường.”
“Hì hì hà hà.”
Một tiếng cười có phần dựng tóc gáy truyền đến từ phía sau máy tính, đồng thời, còn có một bàn tay, lắc ngón tay, “Bạn nhỏ Đường ~ Dật ~”
Đường Dật nhìn ngoài cửa, sau đó liếc nhìn Thạch Nguyên Phỉ đang đắc ý cười, gật đầu cam chịu: “Anh Thạch Đầu, em biết rồi.”
Anh quay đầu lại, nhìn vào máy tính, rồi thở dài, sau đó cay đắng gõ bàn phím.
Hồng Mi chứng kiến tất cả những chuyện này, mơ hồ đoán ra điều gì đó, “Có chuyện gì? Mọi người đang đánh cược sao?”
“Bị chị nhận ra rồi, Chị Mi.”
Thạch Nguyên Phỉ đứng dậy, trên mặt nở nụ cười, thành thật nói với cô: “Không phải hai ngày trước, Triệu Cường xin nghỉ phép không đến cục sao? Em và Đường Dật đánh cược, hôm nay, khi Triệu Cường đến thì có bị dọa hay không, Đường Dật nói không, em thì thấy nhất định có, chị xem, không phải em quá hiểu Triệu Cường rồi sao? Cậu ấy không ngã xuống cũng đã tốt lắm rồi.”
“Cái này mà cũng dám đánh cược.”
Hồng Mi cười lắc đầu, nhưng đồng thời cũng tò mò: “Người thua thì bị phạt gì?”
Thạch Nguyên Phỉ đắc ý lắc đầu: “Người thua giúp người thắng viết báo cáo, bây giờ báo cáo của tôi sẽ giao cho Đường Dật!”
Thạch Nguyên Phỉ quay đầu lại hét lên với Đường Dật đang viết báo cáo ở đó: “Đường Dật vất vả rồi!”
Hồng Mi nghe xong, duỗi ngón tay ra chỉ vào anh ta, “Thằng nhóc, cậu cẩn thận, đừng để đội trưởng biết, đến lúc đó không chỉ phải viết lại báo cáo thôi đâu.”
Ngay khi nghe nhắc đến đội trưởng, sắc mặt Thạch Nguyên Phỉ lập tức thay đổi, hoảng sợ xua tay: “Chị Mi, chị đừng dọa em, việc này không thể để đội trưởng biết!”
Anh không muốn bị phạt chạy đâu, đúng là đòi mạng anh mà.
“Anh ấy không muốn bị trừng phạt vì chạy vòng trong sân chơi, điều đó sẽ giết chết anh ấy.”
Lúc này, trong phòng pháp y, nghe thấy tiếng kêu quen thuộc này, Lam Tiêu Nhã đi tới cửa, mở cửa phòng pháp y, quả nhiên cô nhìn thấy Triệu Cường vẫn đang xách túi đứng bên ngoài với vẻ mặt sợ hãi.
Lam Tiêu Nhã nhíu mày nhìn: “Ơ, Triệu Cường, cậu đi làm lại rồi à.”
Triệu Cường lấy tay vỗ ngực, vẻ mặt sợ hãi, “Chị, chị treo búp bê sau cửa phòng pháp y làm gì? Nếu là búp bê đáng yêu thì không nói, đằng này, con này lại có vẻ mặt u ám, em đi qua cửa, còn cảm giác được như có một ánh mắt kỳ lạ đang nhìn chằm chằm em, suýt chút nữa dọa chết em rồi!”
Lam Tiêu Nhã nhìn biểu cảm như thấy quỷ của cậu ta, sau đó lấy con búp bê trên cửa xuống, quơ trước mắt Triệu Cường, “Có sao? Rõ ràng là vô cùng đáng yêu.”
Cô lại nhìn Mộc Cửu, “Tiểu Cửu, em nói đúng không?”
Mộc Cửu vô cảm gật đầu, trong tay cũng cầm một con búp bê.
Triệu Cường tìm thấy kim chỉ và vải trên bàn, đi theo Lam Tiêu Nhã vào phòng pháp y, “Hai người đang làm gì vậy?”
Lam Tiêu Nhã đi tới bên bàn, nhét bông vào búp bê, “Không nhìn ra à? Làm búp bê đó.”
“Làm búp bê làm gì? Để trừ tà sao?”
Triệu Cường đột nhiên có linh cảm xấu, anh lớn tiếng nói: “Chị, không lẽ chị muốn treo búp bê trước mỗi cửa văn phòng trong cục sao? Phòng cục trưởng thì sao?”
Lam Tiêu Nhã trợn tròn mắt nhìn anh khi nghe thấy lời này, “Cậu nghĩ quá nhiều rồi, chúng tôi làm để trong nhà thôi.”
Triệu Cường nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm con búp bê ma quái, “Em gái Mộc Cửu, em làm cái này rồi đem về nhà sao?”
Mộc Cửu cúi đầu, đang khâu một bên mắt búp bê, nghe Triệu Cường hỏi, không ngẩng đầu lên, đáp: “Đúng vậy.”
Trong nhà đội trưởng, có lẽ nó ở đầu giường…Triệu Cường thầm nghĩ, không biết khi nhìn thấy đội trưởng có bị sốc không.
Giây tiếp theo, Mộc Cửu trực đã nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Cường, chậm rãi nói: “Tần Uyên không nhát gan như anh.”
Triệu Cường cảm thấy rất tủi thân, tại sao bây giờ bọn họ lại cho rằng anh nhát gan? Anh vội vàng tự bảo vệ mình, “Tôi không nhát gan, tôi mà nhát gan thì sao có thể làm PC. Tôi chỉ sợ mấy thứ ma quái thôi, nhìn làm làm người ta hoảng sợ.”
Lam Tiêu Nhã ngắt lời, cầm búp bê nhìn anh ta nói: “Không nhát gan mà mới bị một con búp bê dọa đã kêu lên như vậy rồi.”
Triệu Cường vẫn đang cố gắng biện minh cho tiếng kêu của mình vừa rồi, “Đó là bởi vì quá đột ngột, ai nhìn thấy cũng sẽ hét lên thôi, tôi là loại người sợ búp bê sao?”
Lam Tiêu Nhã và Mộc Cửu đồng thanh nói: “Đúng.”
“…”
Đây là lúc thay đổi hình tượng của anh trong lòng họ! Triệu Cường nghiến răng, cầm một con búp bê trên bàn lên, đặt đối diện với mình, mở to mắt, nhìn kỹ đôi mắt búp bê không chớp mắt, nói với bọn họ: “Mọi người xem, tôi dám đối mặt với nó này, không có chuyện gì cả.
Trong lòng thầm nghĩ: Mẹ ơi, càng nhìn con búp bê càng cảm thấy nó thật kỳ lạ!
Lam Tiêu Nhã nhìn dáng vẻ kỳ lạ của anh, không nhịn được xem thường, xem ra trên thế giới này chỉ có Triệu Cường dùng cách này để chứng minh mình không nhát gan thôi.
Mộc Cửu nghiêng đầu nhìn Triệu Cường bằng đôi mắt đen láy, đột nhiên hỏi: “Anh Cường, anh có biết tên con búp bê trong tay không?”
Ánh mắt Triệu Cường vẫn ở trên người con búp bê, kỳ quái nói: “Cái này, búp bê cũng có tên sao?”
Mộc Cửu vô cảm nói: “Búp bê này gọi là búp bê ký sinh.”
“Búp bê ký sinh, tại sao cái tên lại kỳ lạ như vậy?”
Nghe thấy cái tên này, Triệu Cường nhìn con búp bê, không hiểu sao lại cảm thấy sau lưng có một cơn ớn lạnh, anh cứng cổ quay sang hướng Mộc Cửu, phát hiện Mộc Cửu cũng đang nhìn mình, hắn đột nhiên có linh cảm không tốt.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Mộc Cửu hạ thấp giọng, trong giọng nói lạnh lùng không cao không thấp, “Búp bê ký sinh, loại búp bê này cũng giống như tên gọi của nó, ai nhìn nó hơn mười giây, búp bê sẽ nhận định người đó, ký sinh lên người họ, không thể thoát được.”
Mộc Cửu đặt búp bê với đôi mắt khâu xong trên đầu, đối mặt với Triệu Cường.
Mười giây…Đương nhiên anh đã vượt qua rồi.
“…”
Triệu Cường vội vàng quay mặt đi, nhưng lại bắt gặp ánh mắt của con búp bê trong tay, vẻ mặt đông cứng lại, đặt tay xuống, để duy trì hình ảnh không sợ hãi, anh nhịn xuống không kêu lên, muốn đặt búp bê trong tay trở lại bàn, anh nghĩ dường như búp bê đã dính vào lòng bàn tay rồi, không bỏ ra được.
Triệu Cường khó khăn nuốt nước miếng, nhìn con búp bê với vẻ kinh hãi, “Không, không đúng…”
Không lẽ không phải Mộc Cửu bịa ra thôi sao?
Lam Tiêu Nhã nghĩ thầm, thật là trùng hợp! Cô khống chế bản thân đang muốn cười, vỗ vai anh ta, thở dài nói: “Triệu Cường, chấp nhận số phận đi, hình như con búp bê ký sinh này muốn đi theo cậu rồi.”
“A a a a!”
Vào ngày hôm đó, Thạch Nguyên Phỉ bị Tần Uyên phát hiện việc Đường Dật viết báo cáo thay anh ta, và Triệu Cường la hét chạy nhảy trong pháp y thì phạt hai người chạy ba vòng ở sân luyện tập.
Tần Uyên đứng ở cửa sổ, nhìn Triệu Cường đang chạy phía trước, Thạch Nguyên Phỉ đang chạy ở phía sau, bả vai đột nhiên bị vỗ, vừa xoay người lại bắt gặp một đôi mắt đen láy, anh hơi bất ngờ một chút, chỉ thấy trên vai mình có một con búp bê.
Tần Uyên vươn tay cầm lấy búp bê, quay đầu lại thì thấy Mộc Cửu ở phía sau anh.
Mộc Cửu ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đen láy sáng ngời, tràn đầy mong đợi, “Dễ thương không?”
Tần Uyên nhìn thoáng qua con búp bê trong tay, sau đó quay sang nhìn Mộc Cửu, đưa tay véo mặt cô, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên nụ cười, “Không dễ thương bằng em.”
—
Ban đêm, bên ngoài trời mưa, càng lúc càng nặng hạt, một đôi nam nữ khoảng ba mươi tuổi ôm nhau cầm ô về nhà, người đàn ông cầm chìa khóa mở cửa, thay dép rồi đi vào phòng khách.
Người đàn ông bật đèn trong phòng khách, người phụ nữ nhìn vào trong, “Không có ai ở nhà à?”
Người đàn ông đặt túi xách và ô xuống, quay đầu lại hôn lên mặt người phụ nữ, “Cái này còn phải hỏi sao, có người mà anh lại dẫn em về à.”
Người phụ nữ cởi áo khoác ra ném lên ghế sofa, nhíu mày nói: “Vậy người kia của anh cũng không ở đây sao?”
Người đàn ông vươn tay vòng qua vai người phụ nữ rồi dẫn cô vào phòng tắm, “Không có, lúc này nhắc đến cô ta làm gì? Thật mất hứng, cục cưng, nhanh đi tắm đi, vừa này trờ mưa, em đừng để bị bị cảm lạnh.”
Người phụ nữ nhìn lại anh, mỉm cười: “Vậy anh mang quần quần áo trong túi vào cho em đi.”
Người đàn ông nhẹ nhàng đẩy cô vào, “Hiểu rồi, lát nữa anh sẽ vào.”
Sau khi người phụ nữ cởi áo lót, người đàn ông bước vào với bộ quần áo, hai người họ cùng nhau ở trong phòng tắm một lúc lâu, sau khi thay đồ ngủ, họ bước vào phòng ngủ, người đàn ông bước vào, bật đèn đầu giường, sau đó tắt đèn phòng ngủ, phòng ngủ sáng ánh đèn vàng mờ ảo, chiếu lên chiếc giường đôi.
Người đàn ông và người phụ nữ nằm trên giường, tâm tình, ôm nhau, hôn nhau, cơ thể quấn lấy nhau…
Không lâu sau, người đàn ông đưa tay tắt đèn ở đầu giường, phòng ngủ đột nhiên tối om, che khuất cảnh xuân trong phòng.
Và lúc này, bên ngoài cửa sổ, gió và mưa càng lúc càng lớn.
Một tia chớp lóe lên trên bầu trời, trong chốc lát ánh sáng của tia chớp chiếu sáng căn phòng của họ, chiếu sáng hai cơ thể đang ôm nhau trên giường, đồng thời chiếu sáng sàn nhà bên cạnh giường của họ, nơi đặt một con gấu bông lớn màu nâu nhạt, với cái đầu tròn, thân thể dài và một chiếc nơ đỏ buộc quanh cổ, nghiêng sang một bên dựa trên vách tường, sau khi tia chớp qua đi, căn phòng lại tối om.
Sau tiếng sấm ầm ầm, người phụ nữ sợ hãi nói: “Thật đáng sợ.”
Người đàn ông ôm chặt người phụ nữ trong vòng tay và nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Vài giây sau, có một tia sáng khác hiện lên, tia sáng lại chiếu sáng phòng ngủ trong tích tắc, con gấu bông đối diện chiếc giường, ngay lúc đó, đôi mắt đen của con gấu bông khẽ chuyển động.