Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 58

  1. Home
  2. Người Điều Khiển Tâm Lý II
  3. Chương 58
  • 10
Prev
Next

Chương 58

Tống Hướng Thanh đưa tay vuốt ve bức ảnh trên bia mộ, cô luôn thích cười, nhưng ngày hôm đó, lần cuối cùng hắn nhìn thấy cô, trên mặt cô không có nụ cười, chỉ có sự kinh hoàng và đau đớn.

Cơ thể cô bị bao phủ bởi những vết cắt, cánh tay, cổ, đùi, gần như khắp cơ thể, trong tay cô đang cầm một mảnh vỡ, một mảnh ly, mà hắn nhớ đó là một trong hai chiếc ly mà cô đã mua cách đây không lâu, màu hồng cho cô và màu xanh cho hắn.

Nhưng bây giờ, chiếc cốc màu hồng đã vỡ vụn, chiếc cốc màu xanh vẫn hoàn hảo ở trên bàn.

Bác sĩ tuyên bố cô đã chết, sau đó nói với hắn rằng thời gian cô qua đời là trong khoảng từ chín giờ rưỡi đến mười rưỡi.

Từ chín giờ rưỡi đến mười rưỡi…

Hắn đau đớn che mắt, nếu không phải vì đồng hồ bị chậm, nếu hắn kiểm tra thời gian, nếu hắn bắt kịp chuyến xe ban đầu, hắn sẽ về lúc 8 giờ, hay ít nhất là 9 giờ rưỡi đã về đến nhà, khi đó, hắn cầm bánh ngọt trên tay, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười cô chào đón hắn, sau khi họ ăn cơm cùng nhau, sau đó ăn bánh ngọt, là bánh sô-cô-la mà cô thích nhất, nhưng không có nếu, hắn đã về trễ, mọi việc đều đã muộn…

Vài ngày sau, PC nói với hắn kết quả điều tra của họ, phán đoán rằng cô đã tự sát, bọn họ phát hiện một viên gạch trước cửa nhà, suy đoán viên gạch mắc kẹt vào cửa, khiến cô đóng cửa không được, khi dùng sức đóng, lại vô tình kẹp chết con chó đang thò đầu ra, dẫn đến tinh thần rối loạn, sau đó không ngừng dùng miễng ly làm tổn thương bản thân, mà vết cắt ở động mạch ở cổ chính là nguyên nhân tử vong của cô.

Hắn không tin, làm sao có thể như vậy? Cô là người sợ đau mà trên người lại có nhiều vết thương như vậy, làm sao cô có thể tự cắt cổ bản thân mình được chứ?

Những người hàng xóm nói rằng trước đó cô điên rồi, vào ban đêm, cô đột nhiên mở cửa và hét vào cửa, họ nói rằng chắc cô đã gặp ma rồi, họ nói…họ nói…

Hắn không biết gì cả, những gì đã xảy ra với cô trong những ngày đó, thân làm chồng mà hắn không biết gì cả.

Sau khi bình tĩnh lại, hắn đột nhiên nhớ lại những chuyện khủng khiếp mà nàng gặp phải, còn có bức thư kỳ lạ mà cô nhận được, trong hộp thư có côn trùng, đêm hôm đó trước cửa còn cò viên gạch, hắn chắc chắn cô không đơn giản chỉ là tự sát, cái chết của cô nhất định làm vì người khác ác ý làm cho hoảng sợ.

Vì vậy, hắn bắt đầu tự mình điều tra, hắn dứt khoát nghỉ viẹc, ngày này qua ngày khác, lặp lại cùng một quỹ đạo cuộc sống mỗi ngày, hắn đặt thời gian, tuân thủ nghiêm ngặt, mỗi ngày đều nhìn đồng hồ mấy chục lần, giống như trừng phạt bản thân, nhưng loại hình phạt này không có ích lợi gì.

Bây giờ, mỗi ngày hắn đều ở nhà, luôn ở nhà, nhưng bây giờ đổi thành hắn ở nhà một mình, cô đã không còn ở đây, đã không còn ở bên cạnh hắn nữa.

Một năm đã trôi qua, hai năm đã trôi qua, ba năm đã trôi qua… Năm này qua năm khác trôi qua, nhưng hắn vẫn không điều tra được ai làm, mấy năm trước, mặc dù hắn đã đi làm lại, nhưng vẫn điều tra, mãi cho đến mấy tháng trước, bào năm thứ bảy cô qua đời, sắp đến năm thứ tám, ắn nhận được một bức thư nặc danh.

Phía sau hắn có tiếng bước chân, có vài người, Tống Hướng Thanh đang dùng khăn tay lau bụi trên bia mộ, dường như hắn biết người đó là ai, đến đây để làm gì, nhưng động tác của hắn không dừng lại, người phía sau hắn dừng lại cách đó không xa.

Một lúc sau, hắn lau xong, cất khăn tay đi, cẩn thận sắp xếp bó hoa hồng, đôi mắt đỏ ngầu nhìn bức ảnh của cô lần cuối.

Hắn chậm rãi nở một nụ cười, nụ cười đầu tiên của hắn, sau tám năm.

“Tạm biệt, Hiểu Nhiễm.”

—

Tống Hướng Thanh từ nghĩa trang Trường Lâm được đưa về cục phòng, lúc bị bắt cũng không có bất kỳ phản kháng nào, dường như hắn đã đoán được bọn họ sẽ tìm được hắn, bình tĩnh để Tần Uyên còng tay.

Tần Uyên và Mộc Cửu đi vào phòng thẩm vấn, sau khi đóng cửa lại, hai người ngồi xuống đối diện Tống Hướng Thanh.

Tần Uyên nhìn hắn, nói trước: “Tên.”

Nghe thấy giọng nói, Tống Hướng Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, ngây người báo tên: “Tống Hướng Thanh.”

Tần Uyên tiếp tục hỏi: “Anh biết vì sao chúng tôi bắt anh không?”

Vẻ mặt Tống Hướng Thanh vẫn không có biểu cảm, “Bởi vì tôi giết người.”

Giọng điệu của anh bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên.

Tần Uyên hỏi: “Vậy tại sao anh lại giết người?”

“Bởi vì họ đã giết vợ tôi.”

Ánh mắt hắn dần dần sắc bén, nhìn Tần Uyên, nói: “Mấy người đã điều tra đến tôi thì chắc đã điều tra được vụ án năm đó của vợ tôi, tám năm trước, cô ấy đã dùng mảnh vỡ ly nước để tự sát, nhưng tôi không tin cô ấy lại tự sát vô cớ như vậy, nên tôi đã bắt đầu điều tra.”

Trong giọng hắn có một nỗi buồn khổ sâu sắc.

Mảnh vỡ của chiếc ly được Tống Hướng Thanh bỏ vào túi khi Giang Hải không chú ý, khi vợ hắn tự sát với mảnh vỡ của chiếc ly, bây giờ, hắn muốn Giang Hải mang theo mảnh vỡ này mà chết đi, sau vài tháng tính toán, coi như mọi thứ đều ổn thỏa, hắn hy vọng người khác cũng nghĩ rằng Giang Hải tự sát, tư sát đơn thuần, giống như năm đó, mọi người nghĩ về vợ hắn.

Tần Uyên trầm giọng hỏi: “Anh điều tra được Giang Hải và Lưu Gia Bình sao?”

Tống Hướng Thanh lắc đầu: “Không phải, tôi không tìm thấy bọn họ, nhưng mấy tháng trước, có người gửi thư cho tôi, nói cho tôi biết tất cả sự thật.”

Mộc Cửu vô cảm nói: “Thư nặc danh?”

Tống Hướng Thanh gật đầu: “Đúng vậy, thư nặc danh, cô ấy nói là bạn của Uông Lộ, nghe Uông Lộ kể về chuyện của năm đó, sau đó nói cho tôi mọi chuyện trong thư.”

Tống Hướng Thanh hạ mắt xuống nhìn mặt bàn, kể cho bọn họ nghe những gì đã xảy ra lúc nãy: “Tám năm trước, vợ tôi tình đụng vào một cô gái, cô gái đó chính là Uông Lộ, vợ tôi cầm gì đó trên tay nên đã làm bẩn quần áo và giày của cô ta, thế nên Uông Lộ nói với Giang Hải, nhờ hắn ta trút giận giúp cô ta, sau đó, Giang Hải và bạn hắn ta là Lưu Gia Bình, tìm thấy đến vợ tôi, gửi thư đe dọa, bỏ côn trùng vào hộp thư, nửa đêm gõ cửa.”

Hắn nói năm đó, chỉ vì hai thiếu niên mười lăm tuổi ác ý đùa giỡn, hắn hận bọn họ, cũng hận chính mình, “Chỉ vì vợ tôi đụng phải cô ta!”

“Đêm đó tám năm trước, họ đặt một viên gạch trước nhà tôi, gõ cửa rồi trốn, vợ tôi mở cửa, nhưng cánh cửa bị kẹt, không thể đóng, đóng thế nào cũng không được, khó khăn lắm mới đóng lại, cô lại vô tình kẹp phải chú chó mình nuôi, sau đó, cô ấy, cô ấy…tự sát.”

Nói đến đêm vợ mất, mắt hắn đỏ hoe, tay run rẩy, khi ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt thay đổi, trên mặt hắn lại rơm rớm nước mắt, trên mặt đầy phẫn nộ, “Tất cả đều là do bọn họ!”

Hai thiếu niên mười lăm tuổi vì giúp một cô gái trút giận, có lẽ mục đích ban đầu của bọn họ chỉ là hù dọa vợ Tống Hướng Thanh, nhưng cuối cùng lại dẫn đến bi kịch không thể xoay chuyển này.

Tần Uyên đưa cho Tống Hướng Thanh xem bức thư từ thùng rác trong phòng ngủ của Lưu Gia Bình, “Bức thư uy hiếp này là do anh gửi?”

Tống Hướng Thanh thừa nhận: “Là tôi, tôi gửi cho hai người bọn họ, ban đầu tôi định tối nay giết Lưu Gia Bình, nhưng thật đáng tiếc…Hắn chết trước rồi.”

Tần Uyên và Mộc Cửu trao đổi một ánh mắt, Tần Uyên lại nhìn Tống Hướng Thanh, cau mày, nói: “Không phải hắn bị anh giết sao?”

“Không, tôi chỉ giết Giang Hải, sau đó đến nghĩa trang vợ tôi.”

Vẻ mặt Tống Hướng Thanh có chút phức tạp, “Mọi người nghĩ gì vậy? Có người giết Lưu…”

Mộc Cửu ngắt lời hắn, giọng nói không cao không thấp, “Bức thư mà anh nhận được mấy tháng trước, có còn giữ không?”

—

Tần Uyên và Mộc Cửu trở lại văn phòng, sau khi người trong đội nghe thẩm vấn, Triệu Cường đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, “Chuyện gì vậy? Hắn không thừa nhận giết Lưu Gia Bình?”

Trần Mặc nhẹ giọng nói: “Nếu như do hắn giết, hắn không cần không nhận.”

“Đúng rồi.”

Tần Uyên gật đầu nói: “Nếu Lưu Gia Bình không chết, ban đêm Tống Hướng Thanh đã lên kế hoạch giết hắn.”

Hồng Mi cảm thấy rất có lý, “Đúng vậy, hắn đã thừa nhận giết Giang Hải rồi, không có lý do gì để không thừa nhận tội lỗi của mình.”

Đường Dật quay lại nhìn bản đồ một chút, rồi lại nói với bọn họ: “Tôi đã tính toán thời gian và khoảng cách, nơi Lưu Gia Bình bị giết và ga tàu điện ngầm nơi Giang Hải chết rất xa, lái xe khoảng một tiếng rưỡi, trong thời gian chưa đến hai giờ, Tống Hướng Thanh không thể đến được nơi Lưu Gia Bình bị giết từ tuyến tàu điện số 11, rồi sau đó đến nghĩa trang Trường Lâm như vậy.”

Bây giờ Tống Hướng Thanh đã không còn hiềm nghi nữa, có một vấn đề nữa, “Lưu Gia Bình không phải bị Tống Hướng Thanh giết, vậy do ai giết?”

Tần Uyên suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ ra manh mối, hắn quay đầu nhìn Triệu Cường, “Còn nhớ bạn của Lưu Gia Bình chúng ta gặp ở quán net không?”

“Nhớ ạ.”

Triệu Cường nhớ tới người đó, sau đó cảnh giác nói: “Sao vậy, đội trưởng, anh nghi ngờ cậu ta à?”

Tần Uyên lắc đầu: “Không có, cậu ta nói hôm trước, khi họ hẹn gặp nhau, trên đường tới, suýt chút nữa Lưu Gia Bình bị một chậu hoa rơi từ trên cao xuống.”

Triệu Cường lập tức nhớ ra: “Ừm, đúng là có chuyện này.”

Rơi từ trên cao, chậu hoa, kính cửa sổ…

“Chẳng lẽ…”

Đường Dật thở hổn hển, mở to mắt, “Lần đó không phải là tai nạn, mà là thí nghiệm?”

Tần Uyên nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, hung thủ giết Lưu Gia Bình đã dùng một chậu hoa để làm thí nghiệm vào ngày hôm trước.”

Thạch Nguyên Phỉ nghe vậy, đây không phải là lúc anh lên sân khấu sao? Vì thế anh lập tức hỏi: “Con đường nào? Tôi sẽ xem camera ở đó.”

“Là…”

Triệu Cường gãi đầu, không nhớ tên đường, cuối cùng Tần Uyên nói tên đường.

Thạch Nguyên Phỉ nhìn Triệu Cường như tên ngốc.

Triệu Cường trừng mắt nhìn lại, sau đó nghĩ ra một vấn đề lớn: “Nhưng đó là khu dân cư, có rất nhiều người qua lại, rất khó xác định là ai.”

Lúc này, Mộc Cửu đột nhiên lên tiếng, giọng điệu khẳng định: “Hung thủ chính là người đã gửi thư cho Tống Hướng Thanh.”

Triệu Cường quay đầu nhìn cô, “Người biết chuyện?”

Nghe vậy, đôi mắt đen láy của Mộc Cửu bắt gặp ánh mắt của Triệu Cường, anh lặp lại ba chữ đó: “Người biết chuyện.”

Triệu Cường không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Mộc Cửu, sờ cằm, bắt đầu suy đoán vụ án, “Tôi nghĩ như vậy, người biết chuyện kia là bạn của Uông Lộ, có thể từ đầu đã biết chuyện tám năm trước của Uông Lộ, sau đó điều tra được Uông Lộ vì Giang Hải giết nên viết thư báo cho Tống Hướng Thanh, nói chân tướng về vụ tự sát của vợ anh ta cho anh ta biết, nhất định anh ta sẽ báo thù, chính mình cũng lên kế hoạch, sau khi phát hiện Giang Hải chết, liền hẹn người cho lời khai giả cho Giang Hải là Lưu Gia Bình ra ngoài, đập chết hắn, cho là nhất định PC sẽ nghĩ Tống Hướng Thanh giết hại Lưu Gia Bình, hắn vừa có thể báo thù, lại thoát khỏi hiềm nghi, đúng là một mũi tên bắn hai con nhạn!”

Thạch Nguyên Phỉ dựa lưng vào ghế, đẩy mắt kính, “Ừm, đúng vậy, thủ đoạn này rất tốt, hắn đã báo được thù, không cần phải tự mình ra tay.”

Triệu Cường gật đầu nhìn Mộc Cửu, hy vọng lần này Mộc Cửu có thể nói suy đoán của mình hoàn toàn chính xác.

Giây tiếp theo, Mộc Cửu vô cảm nhìn anh, nói: “Suy luận này rất hợp lý, nhưng có vấn đề.”

Triệu Cường vỗ đầu, mở to hai mắt, “Vấn đề gì?”

Mộc Cửu chậm rãi nói: “Không phải là một mũi tên giết hai con nhạn, mà là vẽ rắn thêm chân.”

Thạch Nguyên Phỉ chớp mắt, có chút khó hiểu, “Vẽ rắn thêm chân?”

Mộc Cửu giải thích: “Đã viết thư cho Tống Hướng Thanh để anh ta báo thù, giết hai người họ vậy vì sao hắn phải đích thân đi giết Lưu Gia Bình?”

Triệu Cường nghĩ thầm, nhưng sau khi nghĩ thì lại nghĩ đến một khả năng, lập tức nói: “Có phải vì anh ta và Tống Hướng Thanh đã bàn bạc mỗi người giết một người không?”

Mộc Cửu khẽ lắc đầu, phủ nhận khả năng này: “Chuyện này càng không thể nào, Tống Hướng Thanh đã điều tra suốt tám năm, không chỉ khiến cho những người hại vợ hắn chết mà còn muốn tự tay gây ra cái chết của họ.”

Cho nên hắn tuyệt đối không để bất kỳ ai khác tham gia.

Lần này Triệu Cường không thể hiểu được, gãi đầu nhìn Mộc Cửu, “Vậy…xảy ra chuyện gì vậy?”

Anh hy vọng có được câu trả lời từ Mộc Cửu, nhưng Mộc Cửu lại hỏi anh một câu: “Anh Cường, anh cảm thấy vì sao ba năm trước Giang Hải lại giết chết Uông Lộ?”

“Hả…”

Chợt đổi chủ đề, Triệu Cường sững sờ một lát, sau đó nói: “Bởi vì cô ta đá hắn, theo người bao nuôi, Giang Hải phẫn nộ nên giết cô ta.”

Lời nói của Triệu Cường vừa dứt, Mộc Cửu liền phản bác: “Tám năm trước bọn họ đã chia tay, nếu vì chuyện này, tại sao Giang Hải phải đợi đến ba năm trước?”

Triệu Cường lại mơ hồ, “Không phải vì tình cảm sao?”

Giọng nói của Mộc Cửu vang lên không cao không thấp: “Vài tháng sau khi vợ của Tống Hướng Thanh tự sát thì Giang Hải và Uông Lộ chia tay, theo lời mẹ Lưu Gia Bình nói, lúc đó anh ta cũng không nói đến những người bạn đó nữa, dường như, thời gian đó, Giang Hải và Lưu Gia Bình, cũng bắt đầu xa lánh nhau, đây là trùng hợp sao?”

Triệu Cường không chắc chắn nói: “Chắc là không phải…”

“À, tôi hiểu rồi!”

Đường Dật phản ứng lại: “Vì chuyện đó họ mới không liên hệ với nhau sao? Bởi vì ọ không ngờ đùa ác lại xảy ra án mạng, sau đó phát hiện Tống Hướng Thanh vẫn đang điều tra, vì sợ phát hiện ra họ, nên họ nói với nhau sau này sẽ không liên lạc với nhau nữa.”

Mộc Cửu gật đầu rồi nói tiếp: “Vậy tại sao ba người không tiếp xúc lại có một người đột nhiên giết một người khác, sau đó đi tìm người thứ ba người người đó cho lời khai giả?”

Hồng Mi suy đoán: “Có còn liên quan đến chuyện xảy ra tám năm trước đúng không?”

Mộc Cửu nhìn Hồng Mi, lại gật đầu, sau đó vô cảm nói: “Chỉ có một lý do duy nhất: Uông Lộ dùng chuyện năm đó để uy hiếp Giang Hải nên Giang Hải mới giết cô ấy, sau khi giết người, người đầu tiên hắn nghĩ đến là Lưu Gia Bình, vì Giang Hải biết nhất định cậu ta sẽ giúp hắn.”

Thạch Nguyên Phỉ gật đầu mấy cái, búng ngón tay nói: “Đúng vậy! Bởi vì giết Uông Lộ cũng tốt cho Lưu Gia Bình, nếu Uông Lộ vạch trần mọi chuyện, người đầu tiên có chuyện chính là hai người họ.”

“Uông Lộ đã chết, đối với Giang Hải và Lưu Gia Bình cũng tốt, bởi vì có khả năng uy hiếp đã bị loại bỏ, vậy khi Giang Hải và Lưu Gia Bình chết thì ai tốt cho ai?”

Mộc Cửu tiếp tục dẫn bọn họ đến gần hơn với sự thật ẩn giấu của vụ án này.

Tần Uyên nhìn Mộc Cửu, đã hiểu, anh trầm giọng nói: “Tám năm trước, liên quan đến chuyện này, có nhiều hơn ba người họ.”

“Còn có người thứ tư.”

Mộc Cửu chỉ vào lá thư trong tay, “Cái gọi là người biết chuyện viết thư cho Tống Hướng Thanh chính là người thứ tư.”

Triệu Cường sửng sốt: “Trời ơi! Thật sự còn có một người khác!”

Đây là chuyện tuyệt đối anh không ngờ đến.

Mộc Cửu đưa ra bốn ngón tay, “Tổng cộng có bốn người liên quan đến vụ việc đó, Uông Lộ bị Giang Hải giết chết, chỉ còn lại ba người.”

Cô hạ ngón trỏ xuống nói: “Vậy thì có nghĩa là ngoài hắn ra còn có hai người khác biết về tội ác mà hắn đã gây ra.”

Mộc Cửu lại đặt ngón giữa xuống, sau đó nhận ra có gì đó không đúng, siết chặt nắm đấm, đặt tay xuống.

Tần Uyên chú ý tới động tác của cô, khóe miệng hiện lên một nụ cười, sau đó khống chế biểu cảm, nói: “Hắn không thể xóa đi những chuyệ đã phát sinh, chỉ có thể khiến hai người kia chết.”

Mộc Cửu phân tích: “Trước kia, có thể hắn không muốn làm như vậy, nhưng gần đây một trong hai người bọn họ đã dùng chuyện đã xảy ra năm đó để uy hiếp, giống như năm đó Uông Lộ đã uy hiếp Giang Hải.”

Thạch Nguyên Phỉ chợt nhận ra: “Cho nên hắn mới dứt khoát giết người diệt khẩu.”

Mộc Cửu nói thêm: “Hơn nữa hắn muốn mượn dao giết người, hắn biết Tống Hướng Thanh đang điều tra, cho nên đã viết thư nói cho anh ta biết chuyện xảy ra vào năm đó, sự việc trong đó đều là sự thật, nhưng hắn đã loại bỏ mình ra.”

Đường Dật thở dài: “Điều này khiến hắn biến mình thành người biết chuyện đơn thuần.”

Hắn biết rằng Tống Hướng Thanh chắc chắn sẽ giết họ vào ngày giỗ tám năm của vợ mình, nhưng không dễ để một người giết hai người trong cùng một ngày, vì vậy trong thư, hắn đã biến Giang Hải thành chủ mưu và Lưu Gia Bình thành đồng phạm, để đảm bảo Tống Hướng Thanh sẽ giết Giang Hải trước.”

Nghe Mộc Cửu nói vậy, Triệu Cường đã hiểu: “À, vậy là Tống Hướng Thanh gửi thư đe dọa Giang Hải trước, Lưu Gia Bình nhận được thư hôm qua thôi.”

Hóa ra chính vì lý do này, anh còn nghĩ vì sao hắn không gửi hai bức thư cùng lúc luôn? Vì Tống Hướng Thanh cho rằng Giang Hải là chủ mưu, cho nên càng muốn khiến hắn sợ hãi.

Triệu Cường vẫn không hiểu, “Vậy tại sao hắn phải tự tay giết Lưu Gia Bình?”

Đôi mắt đen láy của Mộc Cửu nhìn lá thư trong tay, sau đó ngước lên nhìn anh nói: “Để không để bản thân bị bại lộ, người đó muốn bảo đảm Lưu Gia Bình sẽ chết ngay khi Giang Hải chết, mà cũng biết Lưu Gia Bình biết Giang Hải chết thế nào cũng sẽ lo lắng, liên lạc với hắn, hắn có thể thuận thế hẹn anh ta ra ngoài, theo kế hoạch giết anh ta, như vậy, trên đời này, người biết chuyện chỉ còn có một mình hắn.”

“Hóa ra là như vậy, hắn sợ trước khi Lưu Gia Bình chết sẽ nhắc tới hắn với Tống Hướng Thanh.”

Lúc này Triệu Cường hoàn toàn hiểu được, sau đó lại thấy có vấn đề: “Vậy bây giờ sao chúng ta tìm được hắn?”

Trần Mặc ở bên cạnh lên tiếng: “Kiểm tra bạn chung của Lưu Gia Bình và Giang Hải tám năm trước, sau đó bọn họ không liên lạc với nhau, tìm hiểu xem chiều hôm qua ai vào tòa nhà kia.”

Đường Dật gật đầu tán thành: “Bằng cách này, có thể tìm ra ai đã ném chậu hoa xuống, người đó là người thứ tư, hung thủ giết Lưu Gia Bình hôm nay.”

Thạch Nguyên Phỉ kiểm tra thông tin, “Cả hai đều là thiếu niên có vấn đề ở trường học, họ thường chơi game với lưu manh bên ngoài.”

Triệu Cường nói: “Vậy thì người đó chắc là một trong những tên lưu manh kia.”

Tần Uyên nói với Thạch Nguyên Phỉ: “Giang Hải, Lưu Gia Bình, Uông Lộ đều học cùng lớp, Thạch Đầu, cậu kiểm tra lớp của họ trước.”

Triệu Cường không chút nghĩ ngợi: “Nhất định là học sinh có vấn đề.”

“Được rồi.”

Lúc đó Thạch Nguyên Phỉ lập tức tìm được ảnh chứng minh thư của mọi người trong lớp, sau đó dùng hệ thống tự động so sánh với những người ra vào tòa nhà chiều hôm đó, chẳng mấy chốc đã có kết quả.

“Tìm được rồi!”

Triệu Cường lập tức hỏi: “Ai vậy?”

Thạch Nguyên Phỉ ngẩng đầu cười nói: “Triệu Cường, cậu lại đoán sai, hắn không phải học sinh có vấn đề, hắn còn là lớp phó học tập trong lớp họ.”

—

SCIT tìm thấy Lục Nhất Phàm ở nhà hắn.

Lục Nhất Phàm mở cửa, nhìn thấy bọn người Tần Uyên xuất hiện ở cửa, vẻ mặt rất bình tĩnh, hắn đeo kính mắt, vẻ mặt thư sinh tức giận, “Xin lỗi, có chuyện gì không?”

Tần Uyên lên tiếng xác nhận thân phận, “Là Lục Nhất Phàm đúng không?”

Lục Nhất Phàm gật đầu: “Là tôi.”

“Làm phiền theo chúng tôi đến cục cảnh sát, hợp tác điều tra.”

Một giọng nói già nua truyền ra từ trong phòng, “Diệp Phàm, là ai vậy?”

Lục Nhất Phàm liếc nhìn bọn Tần Uyên, sau đó xoay người nói với người trong phòng: “Ba, không có gì, là bạn của con, con theo họ ra ngoài một chút, ba ăn cơm trước đi, con sẽ về ngay.”

Ba của Lục Nhất Phàm muốn đẩy xe lăn ra, sau khi nghe xong liền nói với hắn: “Được, vậy con nhớ cẩn thận.”

“Dạ, con biết rồi.”

Lục Nhất Phàm nhìn ba mình lần cuối, sau đó quay lại nhìn Tần Uyên nói: “Đi thôi.”

Lục Nhất Phàm bị đưa đến phòng thẩm vấn, Hồng Mi rót cho hắn một ly nước, hắn nhận lấy nước, lịch sự cảm ơn.

Mộc Cửu đứng trong phòng giám sát bên cạnh phòng thẩm vấn, nhìn Lục Nhất Phàm cầm ly lên uống một ngụm nước, sau đó đi đến phòng thẩm vấn, cô không đóng cửa, khi đi bên cạnh Lục Nhất Phàm, cô liếc nhìn cái ly trước mặt, xoay người nói với PC đứng bên ngoài: “Đem ly nước này đi cho tôi.”

Lục Nhất Phàm nhìn Mộc Cửu có chút khó hiểu, Mộc Cửu nhìn PC cầm ly nước đi rồi mới ngồi xuống đối diện hắn.

Đôi mắt đen láy của Mộc Cửu nhìn chằm chằm vào mặt hắn, vô cảm nói, giọng nói lạnh lùng: “Anh Lục, anh cho rằng chúng tôi mời anh đến đây uống trà sao?”

Lục Nhất Phàm khoanh tay nhìn vào mắt cô, vẻ mặt rất thoải mái, “Đương nhiên không phải, nhưng tôi không biết cô nhờ tôi hợp tác điều tra cái gì.”

“Anh có biết Lưu Gia Bình không?”

Mộc Cửu lấy ra ảnh chụp rồi đặt trước mặt Lục Nhất Phàm.

Lục Nhất Phàm nhìn một lúc lâu, dường như nhớ ra là ai, “Đó là bạn của tôi nhiều năm trước, nhưng đã lâu không có liên lạc rồi.”

“Chiều nay anh ta đã chết rồi.:

“Cái gì?”

Lục Nhất Phàm ngạc nhiên nhìn Mộc Cửu, vẻ mặt còn hơi đâu lòng, “Cậu ấy chết rồi sao?”

Mộc Cửu nhìn biểu cảm của hắn, chậm rãi nói: “Bị một kính cửa sổ rơi xuống, đập vào nên chết.”

Lục Nhất Phàm chớp mắt, sau đó anh ngả người ra sau, khoanh tay, “Đây là vấn đề mọi người muốn tôi hợp tác điều tra sao?”

Mộc Cửu khẳng định: “Chúng tôi nghĩ anh đã giết anh ta.”

Lục Nhất Phàm lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Tôi sao? Không phải anh ấy bị tai nạn chết sao?”

Mộc Cửu không trả lời, mà lấy ra hình ảnh trong camera mà Thạch Nguyên Phỉ đưa, cho Lục Nhất Phàm xem, “Đây chính là anh, hôm qua đi đến tòa nhà số 37 đường Trung Phi, không lâu sau, Lưu Gia Bình đi ngang qua đó, suýt chút nữa bị một chậu hoa rơi từ tòa nhà đập trúng.”

Lục Nhất Phàm cau mày, nhìn hình ảnh trích xuất từ camera, sau đó nhìn Mộc Cửu, “Lẽ nào cô muốn nói là do tôi làm sao?”

Mộc Cửu hỏi lại: “Không phải sao? Vậy anh giải thích xem vì sao anh lại xuất hiện ở đó?”

“Tôi có thuê một phòng ở đó nên tôi qua đó xem.”

Lục Nhất Phàm khẽ cười, nghiêng người về phía trước nhìn Mộc Cửu, “Luật pháp không có quy định chiều hôm qua tôi không được ra vào tòa nhà đó, đúng không?”

Mộc Cửu bình tĩnh nói: “Đúng vậy, nhưng anh đã xuất hiện ở tòa nhà đang xây dựng trên đường XXX vào khoảng 5 giờ chiều hôm nay thì rất có vấn đề.”

Lục Nhất Phàm lắc đầu, “Đường XXX, tôi chưa từng đi qua…”

Mộc Cửu cắt ngang lời nói dối của hắn, “Không, anh đã đến đó, sau đó dùng kính cửa sổ trên lầu năm đập chết Lưu Gia Bình.”

“Cô có chứng cứ không?”

Lục Nhất Phàm hạ mắt xuống, chỉ vào hình ảnh trong camera, khóe miệng hiện lên một nụ cười, “Chẳng lẽ lại có camera?”

Ánh mắt Mộc Cửu nhìn hắn không chớp, “Anh vừa mới cho chúng tôi bằng chứng.”

Lục Nhất Phàm cau mày, nhìn cô: “Cái gì?”

Mộc Cửu chỉ vào tay hắn, “Khi nãy anh vừa dùng tay cầm ly nước, trên đó có dấu vân tay của anh, mà trên đống kính thủy tinh bị vỡ, đúng lúc có một có dấu vân tay của anh.”

Ánh mắt Lục Nhất Phàm mở to, sau đó hắn hiểu được vì sao lại rót nước cho hắn uống, nhưng lại lập tức lấy đi, hóa ra là như vậy…

Biểu cảm hoảng sợ và kinh ngạc trên mặt hắn hoàn toàn rơi vào mắt Mộc Cửu, cô chậm rãi lên tiếng: “Giang Hải và Lưu Gia Bình, ai uy hiếp anh?”

Lúc này Lục Nhất Phàm đã không còn bình tĩnh, thong dong như trước nữa, hắn nghiến chặt răng, sắc mặt tái nhợt, dùng móng tay bấm vào ngón tay, không biết là vì để lại dấu vân tay ở hiện trường hay là vì ly nước anh uống vừa rồi.

Sau một lúc lâu, hắn nặng nề thở ra, ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi, hắn mở miệng nói: “Giang Hải, khi hắn uy hiếp ta, hắn nên biết vận mệnh của mình, nếu lúc đó hắn giết Vương Lộ, ta mới có thể giết hắn!”

“Hắn uy hiếp anh thế nào?”

Ánh mắt Lục Nhất Phàm lộ ra vẻ tàn nhẫn, nghiến răng nói: “Hắn muốn tôi tìm một công việc trong công ty ty đang làm, hừ, thật nực cười, một người không có bằng tốt nghiệp lại muốn vào công ty nước ngoài Nhưng hắn nói với tôi, nếu tôi không giúp hắn thì hắn sẽ vạch trần chuyện năm đó, sao tôi có thể để hắn làm như vậy, tôi còn phải chăm sóc ba mình, tôi không thể để hắn phá hỏng tất cả những gì tôi có!”

Mộc Cửu chớp mắt, trong lòng đã hiểu: “Hồi đó, mấy trò đùa ác ý kia là do anh bày kế.”

Lục Dịch Phàm hừ lạnh, giọng điệu đầy khinh thường, “Đương nhiên, bọn họ không có đầu óc để nghĩ ra mấy chuyện đó.”

“Tuy nhiên, anh cũng không có đầu óc gì hơn họ.

Trước vẻ mặt khó hiểu của Lục Nhất Phàm, Mộc Cửu đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn, lạnh lùng nói, giọng điệu chế giễu, “Ngoại trừ bị quay lại ở tòa nhà số 37 trên đường Trung Phi, cậu còn che giấu mọi chuyện rất tốt, tất nhiên là bao gồm dấu vân tay nữa.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 58"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online