Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 57

  1. Home
  2. Người Điều Khiển Tâm Lý II
  3. Chương 57
  • 10
Prev
Next

Chương 57

Lưu Gia Bình chết rồi, chưa đầy hai giờ sau khi Giang Hải chết, anh ta đi bộ trên đường một mình, khi đi ngang qua một tòa nhà đang xây dựng, cả một cửa sổ kính đột nhiên rơi xuống lầu, đúng lúc đập vào đầu anh ta, kính vỡ đầy đất, còn Lưu Gia Bình chết ngay tại chỗ.

Vào ngày giỗ lần thứ ba của Uông Lộc, Giang Hải chết, đúng lúc này, Lưu Gia Bình làm chứng giả giúp Giang Hải cũng chết, SCIT phát hiện Giang Hải chết ở tàu điện ngầm không phải tự sát hay tai nạn, mà là một vụ án được tính toán rất chính xác, vậy còn Lưu Gia Bình thì sao?

Trần Mặc vội vã đến hiện trường, trở về cục gần như cùng lúc với Tần Uyên và Triệu Cường, Trần Mặc đưa cho bọn họ ảnh chụp hiện trường, sau đó nói về kết quả điều tra của mình ở đó:” Đội trưởng, mặc dù camera ở khu vực Lưu Gia Bình chết đã được lắp đặt, nhưng nó vẫn chưa được kích hoạt, tôi đã kiểm tra hiện trường, đó là một cửa sổ kính trên tầng năm, nó đập vào người anh ta, anh ta là người duy nhất đi bộ đến đó vào thời điểm đó, vì vậy chỉ có một mình anh ta xảy ra chuyện, không tìm thấy nhân chứng nào khác, thi thể hiện đang ở trong phòng pháp y của Tiêu Nhã.”

Tần Uyên nhìn những bức ảnh hiện trường, mặt đất nhuốm máu, trên mặt đất còn sót lại mảnh thủy tinh, ánh mắt vẫn nhìn vào những bức ảnh, anh hỏi Trần Mặc: “Chẳng lẽ là tai nạn?”

Trần Mặc đã hỏi các chuyên gia ở đó: “Quả thật có khả năng là tai nạn, nhưng…”

Tần Uyên nói thay: “Quá trùng hợp.”

Trần Mặc cúi đầu nói: “Đúng vậy.”

Phạm vi hoạt động thường ngày của Lưu Gia Bình hoàn toàn không ở trong khu vực đó, anh ta tình cờ xuất hiện ở đó vào thời điểm đó, chắc chắn đã có người cố tình sắp xếp, thời gian, tính toán chính xác, để cửa sổ kính rơi xuống đất, đập vào Lưu Gia Bình, người “đúng lúc” đi ngang qua, tạo ra tai nạn bất ngờ, tương tự như cách giết Giang Hải.

Tần Uyên đặt bức ảnh xuống, quay đầu hỏi Thạch Nguyên Phỉ: “Thạch Đầu, cậu có tra được cuộc gọi cuối cùng của Lưu Gia Bình là ai gọi không?”

Tiếng gõ bàn phím dừng lại, Thạch Nguyên Phỉ chán nản lắc đầu: “Tìm đựo rồi, nhưng số điện thoại di động là số dùng một lần, không thể truy ra.”

Vẫn trong dự liệu, hung thủ có chỉ số IQ cao sẽ không để lộ hành tung vì những chuyện này, Tần Uyên nghĩ, hỏi: “Vậy gần đây Giang Hải có liên lạc với Lưu Gia Bình không?”

Thạch Nguyên Phỉ đã kiểm tra xong vẫn lắc đầu: “Không có, điện thoại di động của Lưu Gia Bình còn không có số của Giang Hải.”

Phát hiện này khiến Tần Uyên cau mày, hai người là bạn từ thời trung học cơ sở, thậm chí ba năm trước, Lưu Gia Bình còn giúp Giang Hải cho lời khai giả, quan hệ như vậy, nhưng lại không có số của đối phương, là do quan hệ giữa bạn bè đổ vỡ hay vì nguyên nhân gì khác?

Triệu Cường cầm bức ảnh hiện trường trong tay, “Muốn để kính trên cửa sổ đúng lúc rơi trúng một người cũng có độ khó khá cao.”

Nếu không phải hai người chết này có quan hệ với nhau, nhất định anh sẽ nghĩ họ chết vì tai nạn, vốn không nghĩ đến khả năng là mưu sát.

Nghe xong những gì Triệu Cường nói, Đường Dật phân tích: “Thật ra so với việc sát hại Giang Hải, độ khó này thấp hơn rất nhiều, bởi vì diện tích cửa sổ kính khá lớn, chỉ cần tính toán đúng cách, thêm thời gian chính xác là có thể thực hiện được.”

“Dù sao thì hung thủ lần này nhất định rất giỏi khoa học tự nhiên.”

Triệu Cường không giỏi khoa học tự nhiên, nên đành thở dài.

Mộc Cửu và Đường Dật ngồi bên cạnh Thạch Nguyên Phỉ cùng nhau kiểm tra camera tàu điện ngầm, Tần Uyên vỗ vai Triệu Cường, “Chúng tôi quay lại nhà Lưu Gia Bình.”

“Dạ, đội trưởng.”

Mẹ của Lưu Gia Bình không thể chấp nhận cái chết của con trai mình, đột phát bệnh tim phải vào viện, là dì của Lưu Gia Bình mở cửa cho họ.

Triệu Cường hỏi chuyện dì của Lưu Gia Bình, Tần Uyên trực tiếp đi vào phòng ngủ của Lưu Gia Bình.

Rèm cửa phòng được kéo chặt, hầu như không có ánh nắng xuyên qua, Tần Uyên đi đến bên cửa sổ, mở rèm cửa ra, ánh nắng bên ngoài chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Có một máy tính trên bàn, giá sách chứa đầy tiểu thuyết, truyện tranh và tạp chí trò chơi, nhìn căn phòng bừa bộn, có thể thấy được, Lưu Gia Bình không làm việc đang hoàng mà suốt ngày đắm chìm trong game.

Tần Uyên lật xem đồ đạc, muốn tìm một bức thư, bởi vì trước đó Giang Hải đã nhận được một bức thư đe dọa, rất có thể Lưu Gia Bình cũng nhận được, nhưng anh không tìm thấy.

Anh ta vứt nó đi giống Giang Hải sao? Tần Uyên nhìn quanh phòng, cuối cùng ánh mắt rơi vào thùng rác ở góc phòng.

—

“Anh Thạch Đầu, dừng lại.”

Nghe thấy giọng nói của Mộc Cửu, Thạch Nguyên Phỉ vội vàng nhấn tạm dừng, hình ảnh trong video đột nhiên bị dừng lại, Giang Hải cũng ở trong này.

Mộc Cửu duỗi ngón tay ra, chỉ vào một người đàn ông đứng bên cạnh Giang Hải, “Người này, anh có thể tìm ra danh tính của anh ta không?”

Thạch Nguyên Phỉ phóng to hình ảnh, nhưng không hiểu tại sao Mộc Cửu lại muốn kiểm tra anh ta, “Người đàn ông này bị làm sao vậy?”

Mộc Cửu vô cảm giải thích: “Vừa rồi hắn đụng phải Giang Hải

Thạch Nguyên Phỉ vẫn còn mơ hồ, gãi đầu, “Đụng phải trên đường cũng là chuyện bình thường mà, đúng không?”

Đường Dật nhìn toàn bộ quá trình người đó lại đụng vào Giang Hải, “Mộc Cửu, có phải là hắn cố ý đụng không?”

Mộc Cửu gật đầu, nhấp một ngụm trà sữa tốt cho sức khỏe mà Lam Tiêu Nhã pha cho cô, “Ừm, đây là lần thứ hai em thấy hắn ở cạnh Giang Hải.”

Thạch Nguyên Phỉ: “…”

Đường Dật cẩn thận quan sát sắc mặt của người đàn ông, trong đầu nhanh chóng nhớ lại: “Còn có lần ở tuyến tàu điện số 1, lúc đó anh ta và Giang Hải còn ở cùng một khoang.”

Thạch Nguyên Phỉ hít một hơi lạnh, nhìn Mộc Cửu với vẻ mặt sợ hãi, sau đó quay đầu nhìn Đường Dật với vẻ mặt như vậy, anh cảm thấy kinh hãi, “Hai người…quả thật không phải người.”

Đường Dật thúc giục: “Anh Thạch Đầu, mau kiểm tra đi.”

Thạch Nguyên Phỉ xắn tay áo lên, dùng vẻ mặt nghiêm túc gõ bàn phím, “Được rồi, chờ chút, có lẽ sẽ tìm được.”

Sau vài phút, Thạch Nguyên Phỉ vỗ bàn, “Tìm thấy rồi!”

—

Nghĩa trang Trường Lâm.

Lúc này mặt trời sắp lặn, trong nghĩa trang gần như không có người, xa xa có một người bước lên bậc thang, bước chân không nhanh, hắn đi từng bước, từng bước đi đến một bia mộ.

Hắn dừng lại, nhìn xuống bức ảnh trên bia mộ, hắn giơ tay trái lên nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ, sau đó hạ tay xuống, ánh mắt trở lại bức ảnh, mở miệng, do dự một lúc lâu, cuối cùng nói bảy chữ, “Xin lỗi, anh lại đến muộn rồi.”

Anh nói từ đó rất nghiêm túc, mang theo sự tự trách.

Người phụ nữ tươi cười trong bức ảnh đương nhiên không trách hắn, hắn chậm rãi ngồi xổm xuống đặt những bông hồng đỏ tươi trên tay trước bia mộ, đó là loài hoa cô yêu thích nhất khi còn sống, nhưng hắn chỉ mua có vài lần, cho dù mua cũng chỉ mua một hai bông, nhưng cô vẫn rất thỏa mãn, cô cười còn đẹp hơn hoa.

Cô là như vậy, dễ thỏa mãn, không phàn nàn, dường như ngay từ khi mới yêu nhau, cô luôn là người chờ đợi, hắn luôn bận rộn công việc, thường xuyên phải họp, còn thường quên thời gian, nhưng mỗi lần như vậy, cô chỉ cười, khi sinh nhật còn tặng hắn một chiếc đồng hồ, dịu dàng nói lần sau đừng đến muộn nữa.

Sau đó, khi họ kết hôn, cô trở thành ngồi trong nhà chờ đợi. dọn dẹp phòng, giặt quần áo, làm bữa tối, sau đó chờ hắn về nhà đến khuya, gần như lặp lại cuộc sống đơn điệu như vậy mỗi ngày.

Mấy ngày đó, khi cô sợ nhất và cần hắn nhất, hắn ra ngoài đi công tác, hắn cho là cô quá nhạy cảm, dù sao ở nhà một mình, không tránh khỏi suy nghĩ lung tung, cho nên hắn không quan tâm, không quan tâm…

Ngày 29 tháng 8, là sinh nhật cô, hôm đó cũng là ngày hắn về nhà, sáng hôm đó, nhận được điện thoại của cô, hắn nói tối đó sẽ về nhà, có thể nghe được tiếng nghẹn ngào của cô, hắn sợ cô xảy ra chuyện, nhưng cô không nói cho hắn biết, chỉ nói bị cảm, hắn tự nhiên tin, không hỏi thêm.

Hắn đặt vé tàu, đặt xong bánh ngọt, tính toán thời gian, ra khỏi xe lửa, đi đến tiệm bánh lấy bánh ngọt là có thể về nhà trước 8 giờ, cùng cô mừng sinh nhật.

Hắn tính toán mọi thứ, nhưng đồng hồ lại bị chậm, chậm một giờ…

Hắn vội vã đến nhà ga, nhưng chuyến xe hắn mua vé đã rời đi rồi, chuyến tiếp theo đã được bán hết, hắn đành phai dời lại một chuyến nữa, nhất định không về kịp lúc 8 giờ, nhưng mà, hắn nhất định phải về trước 12 giờ, nhất định phải cùng cô đón sinh nhật.

Đến thành phố S bằng xe lửa, hắn vội vã đến cửa hàng bánh, lấy bánh trước khi đóng cửa, sau đó lên xe buýt về nhà, đã hơn mười giờ, hắn tính toán thời gian, anh có thể về nhà trước mười một giờ, mở cửa, cô vẫn sẽ mỉm cười với hắn, cô sẽ không trách hắn, như thường lệ.

10 giờ 40 phút, hắn đã về nhà trước 11 giờ, không muốn đánh thức hàng xóm, hắn nhẹ nhàng đi lên tầng năm, bởi vậy, trong hành lang cũng không sáng đèn, đứng trước cửa nhà, không biết cô đã đi ngủ hay chưa? Có lẽ giống như trước kia, đang ngủ thiếp trên sofa để chờ hắn? Lúc mở cửa, hắn vẫn nghĩ vậy, khuôn mặt vẫn tươi cười.

Hắn mở cửa, tưởng tượng khi nhìn thấy cô, giây tiếp theo, nụ cười đóng băng trên khuôn mặt hắn.

Hắn nhìn thấy một cái đầu ở ngưỡng cửa, đầu của con chó tên Cầu Cầu mà cô nuôi, trên đất có một vũng máu, một vết máu dài kéo dài từ cửa vào trong phòng.

“Hiểu Nhiễm!”

Hắn ném chiếc bánh xuống rồi lao vào nhà, đèn trong phòng khách vẫn sáng, nhưng không có ai, rồi chạy vào phòng ngủ của họ, ngửi thấy mùi máu, dưới ánh sáng trong phòng khách, hắn nhìn thấy một người nằm trên mặt đất.

Hắn lập tức bật đèn trên tường, ngọn đèn lập tức chiếu sáng cả phòng ngủ, chiếu sáng trên mặt đất, cô gái của hắn.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 57"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online