Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 56
Chương 56
Ba năm trước.
Ban đêm, thời gian trên đồng hồ đã qua mười giờ, trong căn phòng mờ tối, chỉ có ánh sáng trước màn hình máy tính lộ ra, trong phòng chỉ có tiếng gõ bàn phím, Lưu Gia Bình đang ngồi trước máy tính, đeo tai nghe bên tai, vùi đầu chơi game, đột nhiên điện thoại di động sáng lên, tiếng nhạc trong tai nghe làm lấn át nhạc chuông của điện thoại di động, nhưng âm thanh rung khiến anh chú ý đến cuộc gọi.
Tay Lưu Gia Bình đặt trên bàn phím dừng lại, liếc nhìn số điện thoại trên màn hình, số chưa được lưu, nhìn có chút quennhưng không thể nghĩ ra đó là ai, do dự vài giây, trò chơi anh đang chơi đã kết thúc, tức giận mắng chửi thô tục, để tai nghe xuống, dứt khoát trả lời điện thoại, tức giận nói: “Alo, ai vậy?”
Giọng nói của đối phương phát ra từ điện thoại di động, “Là tôi, Giang Hải.”
Nghe thấy cái tên quen thuộc này, đầu tiên, Lưu Gia Bình sững sờ, mặc dù bây giờ chỉ có một mình anh, nhưng vẫn vô thức nhỏ giọng hơn, có thể nghe thấy sự hoảng hốt trong giọng điệu của anh, “Cậu, cậu gọi đến làm gì! Không phải đã nói không liên hệ nữa sao?”
Giọng điệu Giang Hải có chút lo lắng, “Không quan trọng mà tôi lại gọi cho cậu sao? Cậu nghe tôi nói, bây giờ cậu đang ở nhà đúng không?”
“À, ừ.”
Lưu Gia Bình đáp, nhưng lập tức cảnh giác: “Cậu gọi điện thoại tới làm gì?”
Giang Hải không trả lời, mà tiếp tục hỏi: “Mẹ cậu thì sao?”
“Chơi mạt chược bên ngoài.”
Câu hỏi của Giang Hải quá kỳ lạ, Lưu Gia Bình nghi ngờ nói: “Sao cậu lại hỏi cái này?”
Nghe được câu trả lời, Giang Hải lập tức nói: “Bây giờ tôi đến nhà cậu, được không?”
Lưu Gia Bình đột nhiên cao giọng, cảm thấy có gì đó không đúng, “Cậu tới nhà tôi làm gì? Xảy ra chuyện gì?”
“Trong điện thoại không nói rõ được, gặp mặt rồi nói.”
Giang Hải phát hiện Lưu Gia Bình còn chưa tỏ thái độ, càng thêm lo lắng hỏi, “Tốt xấu gì chúng ta cũng quen biết nhiều năm rồi, rốt cuộc có được hay không?”
Những lời này đã thuyết phục được Lưu Gia Bình, anh ta đồng ý: “Được rồi, vậy cậu đến đây đi.”
Cúp điện thoại, Lưu Gia Bình cầm điện thoại di động, có chút bồn chồn, đột nhiên không còn tâm trí để chơi trò chơi, anh đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng, sau khi đi được vài vòng, anh đột nhiên nghĩ đến một người, nhanh chóng nhấn vào màn hình điện thoại, nhấp vào danh bạ, nhưng giây tiếp theo anh nhớ ra số đó đã bị xóa từ lâu, không thể nhớ được số điện thoại, anh khó chịu gãi đầu, rũ tay xuống, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi trong tâm trạng lo lắng.
Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa, mới đầu Lưu Gia Bình không nghe được, tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn, Lưu Gia Bình tỉnh táo lại, vội vàng bước ra khỏi phòng, khi đến cửa thì không mở cửa ngay, “Ai đó?”
“Tôi, Giang Hải.”
Sau khi xác nhận đó là Giang Hải ở bên ngoài, Lưu Gia Bình mở cửa, Giang Hải thấy cửa mở, nên vội vàng đi vào trong.
Lưu Gia Bình lùi lại hai bước để cho anh ta đi vào, thậm chí không quan tâm đến việc anh ta không thay dép, Lưu Gia Bình lập tức đóng cửa lại, quay đầu hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Hải thở hổn hển, trông giống như đã chạy một đoạn đường, ngước lên nhìn Lưu Gia Bình, môi hơi khô, “Để tôi uống chút nước trước đã.”
Lưu Gia Bình đi đến phòng khách rót cho anh ta một ly nước, rồi đưa lại cho anh ta.
Giang Hải cầm ly nước, ngẩng đầu lên uống nước, Lưu Gia Bình lo lắng chờ đợi ở bên cạnh, phát hiện tay Giang Hải đang run rẩy.
Giang Hải uống một hơi, uống xong liền đi đến ghế sofa cầm ly ngồi xuống, cúi đầu xuống, móng tay cái ấn sâu vào da thịt, Lưu Gia Bình ở bên cạnh nhìn anh ta, dưới ánh đèn, mặt anh ta trắng bệch, cảm giác nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
Giang Hải không nói lời nào, điều này làm cho Lưu Gia Bình càng thêm lo lắng, anh ngồi xuống ghế sofa đối diện, thúc giục: “Giang Hải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Hải nhắm mắt lại, hai tay run rẩy, ngay cả giọng nói cũng run rẩy, “Tôi đã giết người.”
Hai mắt Lưu Gia Bình mở to, không kiềm chế được, lớn tiếng nói, “Cậu, cậu nói cái gì?”
Giang Hải quay đầu nhìn, lặp lại bốn chữ đó với đôi mắt đỏ hoe.
“Cậu…”
Lưu Gia Bình không nói được gì, chỉ có thể sững sờ nhìn Giang Hải, lúc lâu sau mới tìm được giọng nói của mình, “Cậu giết ai?”
Giang Hải chậm rãi nói ra tên một người: “Uông Lộ.”
“Cậu, cậu đã thật sự giết cô ấy rồi sao?”
Mặc dù giọng điệu là như vậy, nhưng trên thực tế, Lưu Gia Bình không quá ngạc nhiên sau khi nghe.
Sắc mặt Giang Hải đột nhiên trở nên độc ác, biểu cảm trên khuôn mặt tái nhợt có chút dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi chỉ còn cách giết cô ấy, dù sao mọi chuyện cũng là vì cô ấy mà ra.”
Lời nói của Giang Hải khiến Lưu Gia Bình căng thẳng, trong chốc lát, quên cả thở, một lúc sau, anh hỏi: “Vậy cô ấy đã chết rồi sao?”
Giang Hải gật đầu: “Chết rồi, tôi đã xác nhận rồi.”
“Còn cậu thì sao? PC có điều tra được…”
Giang Hải biết rất rõ Lưu Gia Bình đang lo lắng cái gì, anh hít một hơi, lấy lại bình tĩnh, “Tôi dọn dẹp hiện trường rồi, chắc là không để lại dấu vân tay đâu, đúng lúc hôm nay người bao nuôi cô ấy đến tìm cô ấy, tôi đoán PC sẽ nghi ngờ ông ta.”
Điều này không làm giảm bớt sự lo lắng của Lưu Gia Bình, “Ông ta không thấy cậu đúng không?”
“Không, tình cờ ông ta ra ngoài mua đồ.”
Anh nhìn người đàn ông đi ra ngoài rồi mới vào giết Uông Lộ, nhưng may là người đàn ông kia đi rất lâu mới quay lại, để anh ta có đủ thời gian xử lý, mãi cho đến khi anh đi ra khỏi khu dân cư, người đàn ông kia mới mang theo đồ gì đó về nhà.
“Vậy cậu đến đây làm gì?”
Lưu Gia Bình cảm thấy có chút kỳ quái.
Ánh mắt Giang Hải nhìn thẳng vào anh ta, trầm giọng nói: “Lưu Gia Bình, cậu phải giúp tôi một việc.”
Câu này làm cho anh ta cảnh giác, tim đập thình thịch, cảm giác không ổn, “Cậu muốn tôi giúp cái gì?”
Giang Hải bình tĩnh nói với anh: “Tôi có quan hệ là bạn trai cũ của cô ấy, PC nhất định sẽ điều tra đến tôi, nếu họ hỏi hành tung đêm nay của tôi, đến lúc đó, cậu cứ nói tôi ở nhà cậu chơi game, chơi đến sang mới đi.”
Sau khi giết người, sau cơn hoảng loạn ban đầu, anh lập tức cân nhắc vấn đề này, anh phải tìm người giúp làm bằng chứng ngoại phạm, người đầu tiên nghĩ đến chính là Lưu Gia Bình.
Lưu Gia Bình sợ hãi dựa lưng ra sau, bám vào lưng ghế sofa, anh cau mày: “Cậu muốn tôi cho lời khai giả sao?”
Lúc này anh hơi hối hận khi nhận cú điện thoại kia, đồng ý cho Giang Hải đến nhà, rõ ràng Giang Hải muốn kéo anh xuống nước cùng.
Giang Hải nhìn thây Lưu Gia Bình do dự và không muốn, anh nghiêng người về phía trước nhìn Lưu Gia Bình, hạ thấp giọng, trong mắt hơi có vẻ độc ác, “Cậu phải hiểu, tôi giết Uông Lộ là vì tốt cho chúng ta thôi! Cậu giúp tôi cũng xem như giúp bản thân mình mà.”
Lời nói của Giang Hải rất thẳng thắn, thậm chí còn chọc vào đúng nhược điểm của Lưu Gia Bình, anh cúi đầu tránh ánh mắt của đối phương, thầm nghĩ trong lòng, cuối cùng đưa ra quyết định: “Được rồi, tôi sẽ giúp cậu.”
—
Triệu Cường sờ cằm, đưa ra kết luận: “Nói như vậy, nếu Giang Hải thật sự là hung thủ giết Uông Lộ, thì rất có khả năng lúc đó, Lưu Gia Bình đã giúp Giang Hải cho lời khai giả.”
Tần Uyên hơi gật đầu nói: “Vậy chúng ta cần phải đến tìm Lưu Gia Bình xác minh lại.”
Tần Uyên và Triệu Cường chuẩn bị đến nhà Lưu Gia Bình, nhưng Thạch Nguyên Phỉ đang theo dõi camera, đột nhiên đứng dậy ngăn bọn họ lại: “Đội trưởng, chờ một lát, tôi thấy Giang Hải trong camera giám sát ở tàu điện ngầm.”
Đợi Tần Uyên và những người khác đi đến phía sau, Thạch Nguyên Phỉ phát video, “Tôi xem camera vào khoảng 3 giờ, toàn bộ quá trình đều bị camera ghi lại, nhưng trong khoảng thời gian đó, tôi không thấy anh ấy ăn gì, cũng không có uống thuốc, anh ấy đang xem điện thoại.”
Mộc Cửu nhìn Giang Hải trong video, nói: “Nhưng anh ấy có uống đồ uống.”
Trong lúc chờ tàu, Giang Hải lấy từ túi bên hông trong ba lô lấy ra một chai nước uống, sau đó uống hết nửa chai, bởi vì Thạch Nguyên Phỉ không nhìn thấy hành động nuốt thuốc nên không quan tâm, lúc này Mộc Cửu nhắc tới, anh có chút kinh ngạc, “Đồ uống? Thuốc ngủ bên trong đồ uống?”
Lam Tiêu Nhã sau khi nghe xong thì gật đầu: “Đúng vậy.”
Đường Dật bên cạnh dường như đã phát hiện ra điều gì đó, chỉ vào màn hình máy tính, “Anh Thạch Đầu, anh kéo thời gian trên video lùi về một chút.”
“A, được.”
Thạch Nguyên Phỉ vội vàng kéo lùi về, lúc này, trong màn hình, Giang Hải ở ngay góc ảnh, để thuận tiện xem gì đó, Thạch Nguyên Phỉ cũng phóng to ảnh của Giang Hải, xử lý để hình ảnh rõ ràng hơn.
Sau khi nhìn lại lần nữa, Đường Dật nói rất chắc chắn: “Lúc này, đồ uống anh ta đã bị rơi xuống.”
Triệu Cường cũng xem lại lần nữa, có chút sửng sốt, “A? Sao tôi lại không nhìn thấy.”
Đường Dật ngẩng đầu nhìn Triệu Cường, giải thích: “Bởi vì chỗ đứng của Giang Hải có vấn đề, một lúc lâu, anh ta không động đến túi của mình, nhưng vẫn có thể thấy hành động của anh ta, tay Giang Hải luôn cầm điện thoại, không động đến đồ uống trong túi.”
Thạch Nguyên Phỉ gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy đang cầm điện thoại di động bằng cả hai tay.”
Đường Dật tiếp tục nói: “Nhưng nếu mọi người nhìn đồ uống trong túi, so sánh thử từ phút 16 đến phút 18, góc độ của đồ uống đã bị thay đổi.”
Thạch Nguyên Phỉ tạm dừng hai bức ảnh chai nước uống trước và sau theo khoảng thời gian Đường Dật nói, đồng thời so sánh hai bức ảnh, kết quả quả là, quả nhiên, những gì Đường Dật nói là đúng, “Đúng rồi này, nhìn kỹ nhãn hiệu trên chai nước, góc độ của chai nước đã thay đổi rất nhiều.”
Triệu Cường phục sát đất, “Đường Dật, cái này mà cũng phát hiện ra được!”
Thần đồng con có năng lực quan sát khủng như vậy!
Đối mặt với phản ứng của Triệu Cường, Đường Dật gãi đầu, cười ngại ngùng.
Đây là phát hiện quan trọng, Tần Uyên nghiêm túc nói: “Vậy là thuốc ngủ đã được thêm vào đồ uống, rồi bị ai đó đổi, Giang Hải thì uống đồ uống pha với thuốc ngủ. Thạch Đầu, cậu tìm mấy camera khác xem lúc đó có ai xuất hiện phía sau Giang Hải không?”
“Để tôi xem thử.”
Thạch Nguyên Phỉ xem camera, cuối cùng lắc đầu: “Không được rồi, chỗ đó là góc chết của camera.”
Triệu Cường bĩu môi: “Xem ra người đó đã khảo sát camera tàu điện ngầm từ trước, rất biết cách tránh né.”
Lam Tiêu Nhã nghe bọn họ nói, không khỏi thở dài: “Trời ơi, nếu thật sự là như vậy, cái chết của Giang Hải không phải là tai nạn hay tự sát, thật sự là giết người!”
Đường Dật nghe vậy thì cảm thấy kinh hãi, “Việc hắn làm không chỉ là tránh camera, mà còn tính toán khá chính xác, thời gian uống thuốc, liều lượng và thời gian tàu vào ga, hơn nữa, không chỉ có những thứ này.”
Bọn họ nghi ngờ đã gặp phải một tên tội phạm có chỉ số IQ cao, nhưng đường dây này lại rơi vào bế tắc, Tần Uyên vẫn định tìm Lưu Gia Bình trước, bắt đầu từ anh ta, Mộc Cửu không đi theo, mà nhờ Thạch Nguyên Phỉ chuyển thông tin của Lưu Gia Bình và Giang Hải cho cô.
Sau nửa tiếng, Tần Uyên và Triệu Cường đến nhà Lưu Gia Bình, nhưng chỉ có mẹ anh ta ở nhà, một tiếng trước, Lưu Gia Bình đã đi ra ngoài, cũng không nói có chuyện gì.
Tần Uyên nhờ mẹ anh ta gọi điện thoại cho anh ta, nhưng điện thoại đã tắt, sau khi rời khỏi nhà Lưu Gia Bình, bọn họ đến quán net mà anh ta thường lui tới, nhưng vẫn không tìm thấy.
Ngay khi Tần Uyên và Triệu Cường bước ra khỏi quán net, họ nhận được một cuộc gọi từ Hồng Mi.
Tần Uyên bắt máy, đưa điện thoại lên tai, “Alo, chị Mi, có chuyện gì vậy?”
“Đội trưởng, tôi đã tìm được Lưu Gia Bình rồi.”
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại dừng lại một chút, “Nhưng anh ấy đã chết rồi.”