Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 55

  1. Home
  2. Người Điều Khiển Tâm Lý II
  3. Chương 55
  • 10
Prev
Next

Chương 55

Câu nói “Anh ta giết người” của Mộc Cửu khiến các thành viên trong đội có chút kinh ngạc, nhưng điều ngạc nhiên không phải là Giang Hải đã giết người, mà là Mộc Cửu có thể suy luận bằng cách dựa vào những manh mối này, bọn họ tin rằng suy luận của Mộc Cửu là chính xác.

Triệu Cường liếm môi nói: “Em gái Mộc Cửu, ý của em là trước đó, Giang Hải đã giết người , người phụ nữ mà anh ta giết được chôn tại nghĩa trang Trường Lâm?”

Mộc Cửu vô cảm gật đầu: “E rằng hôm nay vẫn là ngày giỗ của người phụ nữ đó.”

Thạch Nguyên Phỉ gõ bàn phím vài lần, nhanh chóng điều tra thông tin của Giang Hải, anh nhìn bọn họ, nói: “Tôi đã kiểm tra hồ sơ của Giang Hải, không có tiền án, nếu anh ta thật sự giết người như em gái Mộc Cửu suy luận, vậy thì anh ta bị ám ảnh vì đã giết người sao.”

Lam Tiêu Nhã dựa vào bàn Mộc Cửu, sờ cằm, “Chẳng trách Giang Hải này không chịu gọi cảnh sát, bởi vì anh ta sợ PC sẽ lần theo thư đe dọa tìm hiểu xem trước kia anh ta đã phạm tội gì.”

Đường Dật suy nghĩ một lúc rồi nói: “Xem ra mẹ của Giang Hải cũng không biết chuyện này.”

Tần Uyên và Mộc Cửu trao đổi một ánh mắt, sau đó anh trầm giọng nói: “Nhưng ít nhất cũng có một người biết.”

Thạch Nguyên Phỉ và Triệu Cường đồng thanh hỏi: “Ai vậy?”

Mộc Cửu nói: “Người gửi thư đe dọa Giang Hải.”

Không lâu sau, Hồng Mi từ bên ngoài đi vào, từ biểu hiện của cô, nhất định đã tìm được manh mối nào đó.

Hồng Mi đi tới trước mặt Tần Uyên, chậm rãi nói: “Đội trưởng, tôi hỏi mẹ Giang Hải rồi, bà ấy nói không biết Giang Hải đi gặp ai ở nghĩa trang Trường Lâm, nhưng tôi đã liên lạc với một người bạn của Giang Hải, cậu ấy nói bạn gái trước đây của Giang Hải đã chết cách đây vài năm, chính xác là bạn gái cũ, sau khi chia tay, cô ấy người một người bao nuôi, nhưng anh ta không nhớ được tên cô gái đó, chỉ nhớ mang máng là ba bốn năm trước, cô gái đó bị giết, hơn nữa còn là bị người bao nuôi cô ấy giết chết.”

Đường Dật thở dài, càng nghe, anh càng cảm thấy vụ án này rất quen, sau khi suy nghĩ cẩn thận, quả nhiên, anh nhanh chóng nhớ ra…Anh ngẩng đầu nhìn lên, nói: “Tôi còn nhớ vụ án này!”

“A!”

Triệu Cường hít một hơi lạnh, quay đầu nhìn cậu ta, vô cùng kinh ngạc, “Đường Dật! Cậu còn nhớ mấy cái này nữa sao?”

Nếu là vụ án do bọn họ xử lý thì nhớ là chuyện bình thường, nhưng vụ án ba bốn năm trước? Lúc đó Đường Dật còn đang đi học mà.

Đường Dật gãi đầu, khẽ nói: “Chỉ là bởi vì trước đây em đã xem hồ sơ vụ án này một lần.”

Xem qua một lần…Bây giờ còn nhớ…Triệu Cường thở dài, khoảng cách giữa người với người sao lại lớn như vậy! Đường Dật là như vậy, Mộc Cửu cũng như vậy, tại sao anh không có khả năng ghi nhớ tốt như vậy!

Thạch Nguyên Phỉ và Triệu Cường liếc nhìn nhau, hiển nhiên lúc này đều có cùng suy nghĩ.

Tần Uyên nâng cằm lên, “Đường Dật, cậu nói tiếp đi.”

Đường Dật gật đầu, bắt đầu giải thích vụ án cho bọn họ, cho dù đã qua một thời gian, anh vẫn nhớ rất rõ tất cả các chi tiết của vụ án, “Tôi có thể chắc chắn vụ án xảy ra vào ba năm trước, tôi còn nhớ người chết mới 20 tuổi, cô ấy bị cắt cổ trong phòng tắm vào ban đêm, theo điều tra thì thấy đêm đó người bao nuôi có đến nhà cô ấy, nhưng người đó đã có gia đình, khi PC đến tìm ông ta, ông ta đã nhảy lầu tự sát.”

Triệu Cường sửng sốt, “Đây là tự sát vì sợ tội.”

Đường Dật nói tiếp: “Không có dấu vết cạy ổ khóa hay cưỡng chế đột nhập vào cửa nhà người chết, trước khi chết, cô ấy cũng không có dấu vết giằng co, cho nên phán đoán là người quen phạm tội, người bao nuôi có mặt tại hiện trường vụ án đêm đó đương nhiên trở thành nghi phạm lớn nhất, chưa kể sau đó ông ta đã tự sát, mặc dù trên hung khí giết người không tìm thấy dấu vân tay của ông ta, nhưng cũng không tìm thấy nghi phạm nào khác, vì vậy vụ án đã khép lại, người chết tên là…”

Đường Dật suy nghĩ lại, nhưng hiển nhiên lúc đó khi xem hồ sơ, anh không để ý đến chuyện này.” Tôi không thể nhớ tên của người chết.”

Tần Uyên nói với Thạch Nguyên Phỉ: “Thạch Đầu, cậu kiểm tra vụ án này đi.”

“Tìm được rồi, không sai, là ba năm trước, tình tiết vụ án hoàn toàn giống với những gì Đường Dật nói.”

Thạch Nguyên Phỉ nghiêng đầu, giơ ngón tay cái lên với Đường Dật, “Người chết tên là Uông Lộ, 20 tuổi, cô ấy quả thật được chôn tại nghĩa trang Trường Lâm, hôm nay đúng là ngày giỗ của cô ấy!”

Thạch Nguyên Phỉ lại nhìn Mộc Cửu rồi lại giơ ngón tay cái lên, đúng là một trí nhớ siêu phàm, một thần suy đoán.

“Theo tình hình hiện tại, có khả năng người bao nuôi không phải là hung thử thật sự?”

Khi nhìn vào hồ sơ vụ án lúc đó, Đường Dật không nghĩ có vấn đề gì, nhưng bây giờ, “Đúng là chứng cứ không đầy đủ lắm.”

Việc đoán người bao nuôi là hung thủ giết Uông Lộ cũng hợp lý, nhưng còn thiếu bằng chứng, giống như dấu tay trên hung khí, còn việc người bao nuôi có sợ tội tự sát hay không thì vẫn không phải là bằng chứng quyết định để kết luận vụ án.

Triệu Cường gãi cằm, “Vậy là Giang Hải đã giêt? Giang Hải và Uông Lộ bằng tuổi nhau, khi đó đều 20 tuổi.”

Tần Uyên suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu là người yêu cũ, vậy chắc là Giang Hải có chìa khóa nhà của Uông Lộ cũng không có gì lạ.”

Vấn đề chính là năm đó, trước khu dân cư của Uông Lộ không được lắp đặt camera, cho nên, ngoại trừ người bao nuôi ra thì không điều tra được có người khác đến nhà cô ấy.

Thạch Nguyên Phỉ suy đoán: “Xem ra là giết người vì tình rồi, Uông Lộ được một người bao nuôi nên đá Giang Hải, Giang Hải tức giận nên đến nhà giết cô ấy, cắt cổ cô ấy cũng quá tàn nhẫn!”

Hồng Mi cau mày nói: “Người gửi thư đe dọa cho Giang Hải muốn báo thù cho Uông Lộ?”

Thạch Nguyên Phỉ điều tra thông tin của Uông Lộ, nhìn lướt qua nói: “Uông Lộ là con một, ba mẹ lần lượt mất vì bệnh khi cô mười bốn tuổi, không có người thân nào khác, lẽ nào là bạn bè hay người thầm yêu cô ta làm? Điều tra năm đó ai giết cô ấy, rồi muốn giúp cô ấy báo thù, vấn đề là Giang Hải chết có khả năng là do bị giết sao?

Lam Tiêu Nhã nhún nhún vai, “Có thể, Giang Hải đã bị đánh thuốc, liều lượng thuốc ngủ có thể điều chỉnh được, nhưng rất khó, không phải chỉ tính toán liều lượng và thời gian, mà còn phụ thuộc vào may mắn.”

Nhưng sau khi nói xong, cô cũng cảm thấy khả năng này thật sự rất thấp.

Đường luôn đi tàu điện ngầm, nói: “Nếu tàu điện ngầm không phải ở trong giờ cao điểm buổi sáng và buổi tối, về cơ bản là có thời gian cố định, nhưng vẫn cần phải tính toán chính xác.”

Nếu cái chết của Giang Hải thật sự không phải là tai nạn hay tự sát, lại còn là một vụ giết người được tính toán trước và lên kế hoạch, quả thật là đạt đến trình độ kinh khủng.

Thạch Nguyên Phỉ nghe họ nói vậy cũng mơ hồ, xua tay và nói: “Quên đi, tôi không nghĩ ra được, có lẽ tôi sẽ tiếp tục xem camera.”

Lúc này Mộc Cửu vẫn đang suy nghĩ về vụ án của Uông Lộ, sau đó cô nghĩ đến một vấn đề, quay đầu nhìn Thạch Nguyên Phỉ, nói: “Anh Thạch Đầu, Vương Lộc và Giang Hải lúc trước là người yêu, anh kiểm tra xem, lúc đó PC có điều tra Giang Hải không?”

“Anh xem lại đã.”

Thạch Nguyên Phỉ cẩn thận xem thông tin, đột nhiên nhìn thấy hai hàng chữ, đôi mắt hơi mở to, búng ngón tay, “Thấy rồi, nhưng cậu ấy có bằng chứng ngoại phạm, sau đó đã loại trừ hiềm nghi của cậu ấy.”

Mộc Cửu hỏi: “Bằng chứng ngoại phạm là gì?”

Thạch Nguyên Phỉ nói: “Giang Hải nói tối hôm đó cậu ấy ở nhà một người bạn, bọn họ chơi game cả đêm, buổi sáng cậu ấy mới rời đi, bạn cậu ấy đã xác nhận lời khai của cậu ấy.”

Nghe xong, Mộc Cửu hơi nheo mắt lại, “Người bạn đó tên là gì?”

“Lưu Gia Bình.”

—

Sau khi chơi game được vài tiếng, Lưu Gia Bình ra khỏi quán net, vừa rồi mẹ anh đã gọi điện thoại cho anh vài lần, vì sợ sau khi phỏng vấn xong anh sẽ đến quán net, thúc giục anh về nhà, anh không còn cách nào khác đành phải chào bạn bè rồi vội vã về nhà.

Đi tới chỗ vừa rồi anh suýt bị chậu hoa đập trúng, mảnh vỡ của lọ hoa trên mặt đất đã được dọn dẹp, chỉ còn lại một chút bụi bẩn, anh ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà, không khỏi chửi rủa thêm lần nữa.

Lên xe buýt về nhà, không có chỗ ngồi, một tay anh vịn lan can, tay kia lấy điện thoại di động ra lướt Weibo, không mất nhiều thời gian để nhìn thấy một tai nạn xảy ra cách đây không lâu, một thanh niên với mái tóc nhuộm đỏ rơi xuống đường ray trên sân ga tàu điện ngầm và bị tàu đến cán chết.

Anh nhìn thoáng qua những bức ảnh tại hiện trường đã được làm mờ, rồi đóng lại, không quá chú ý đến tin tức này, tiếp tục lướt qua những tin tức khác.

Khi về nhà, ngay khi tôi bước vào nhà, mẹ nhìn thấy anh liền hỏi, “Hôm nay phỏng vấn sao rồi?”

Lưu Gia Bình thay dép rồi đi vào phòng, thuận miệng đáp: “Đương nhiên là chờ thông báo, con về phòng đây, mệt rồi.”

Mẹ anh đi theo phía sau, lẩm bẩm: “Ngủ đến trưa mà còn mệt? Đi phỏng vấn chút thôi mà, sau này con đi làm thì sao, mỗi ngày đều phải dậy lúc 7 giờ đó!”

Lưu Gia Bình xua tay, nghe là thấy phiền, “Đến lúc đó rồi nói.”

Lưu Gia Bình mở cửa chuẩn bị vào nhà thì mẹ đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, con còn nhớ Giang Hải không?”

Nghe thấy cái tên này, Lưu Gia Bình sững sờ, quay đầu nhìn mẹ, vẻ mặt có chút phức tạp, “Giang Hải?”

Nghĩ rằng anh đã quên, mẹ anh nhắc nhở: “Trước đây nó không phải bạn con sao? Còn thường xuyên qua nhà chơi nữa mà.”

Lưu Gia Bình cúi đầu, có chút cay đắng nói: “Ừm, con nhớ rồi, sao tự nhiên mẹ nhắc đến cậu ta?”

“Mẹ nghe mẹ của Văn Văn nói, chiều này, trên tuyến tàu điện số 11, nó đã rơi xuống đường ray, bị tàu cán qua, chết ngay tại chỗ!”

Lúc này anh mới nhớ đến thông tin xem được trên buýt, kinh ngạc nói: “Là cậu ta sao?”

“Con xem tin tức rồi sao? Haiz, tuổi còn trẻ, cũng không biết là tự sát hay là tai nạn nữa.”

Mẹ anh thở dài rồi đi vào bếp.

Lưu Gia Bình vào phòng mà hồn vía lên mây, sau khi đóng cửa lại, anh ngồi trên giường, cả người thất thần, anh không ngờ, sau vài năm không liên lạc, lại nghe được tin tức về Giang Hải, còn là thông tin tử vong nữa.

Anh không còn cảm giác buồn ngủ nữa, cũng không có tâm trạng chơi game, chỉ ngồi trên giường, đầu óc gần như trống rỗng, đột nhiên, điện thoại di động trong túi reo lên, anh hơi run lên vì sợ, một lúc sau, anh chậm rãi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, khi nhìn vào màn hình, là số điện thoại lạ.

Anh không có tâm trạng trả lời nên trực tiếp cúp máy, nhưng hơn mười giây sau, điện thoại lại reo lên, vẫn là số đó.

Lưu Gia Bình cuối cùng cũng bắt máy, “Alo.”

Bên kia nói tên anh ta, đôi mắt hơi mở to khi nghe thấy, “Có phải là anh không?”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 55"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online