Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 54
Chương 54
5 giờ 29 phút 58 giây.
Gần một giây trước khi đồng hồ báo thức kêu, hắn mở mắt ra, đôi mắt không còn trẻ trong trong veo như khi còn trẻ, hắn giơ tay lên, giây phút đồng hồ báo thức reo, nhấn nút, đồng hồ báo thức vang lên một chút, sau đó liền im bặt.
Hắn xoay người xuống giường, mang dép đi ra phòng ngủ, bắt đầu một ngày, rửa mặt, đi ra ngoài chạy bộ, về nhà ăn điểm tâm, ra ngoài đi làm, chỉnh lại đồng hồ, không biết từ hôm nào, hắn cứ tài diễn quy luật như vậy, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm nọ.
Tuy nhiên, hôm nay hắn đã phá vỡ quy tắc khuôn mẫu này, sau khi tắm rửa, hắn không ra ngoài chạy bộ mà đi đến ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống, lấy điều khiển bật TV, xem giờ hiện trên TV, hắn giơ tay nhìn đồng hồ, từ lâu, thói quen này đắn ngấm sâu vào máu xương hắn, giống như một phản xạ có điều kiện.
6 giờ đúng.
Khi bắt đầu chương trình tin tức đầu tiên trong ngày, người phụ nữ dẫn chương trình chào mọi người, hắn lại nhìn đi chỗ khác, cúi xuống và mở ngăn kéo ở dưới cùng của tủ thấp bên cạnh ghế sofa, lấy ra một gói thuốc lá, hắn dùng tay vuốt vỏ thuốc lá, sau một lúc lâu, hắn dùng hai ngón tay rút một điếu thuốc ra, động tác của hắn rõ ràng là do dự, như thể hắn đang do dự có nên hút thuốc hay không.
Hắn dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp điếu thuốc, từ từ đến gần mặt hắn, khi điếu thuốc chạm vào môi, hắn hé miệng nhẹ nhàng ngậm lấy, nhưng không buông tay ra.
Người dẫn chương trình đang nói về bản tóm tắt tin tức ngày hôm nay, hắn nhận ra rằng hắn vẫn chưa châm điếu thuốc.
Cúi xuống lần nữa, từ trong ngăn kéo, hắn lấy ra một cái bật lửa, hắn lấy tay lắc nó, ấn bật lửa, ngọn lửa bật ra, ngọn lửa màu vàng quấn quanh ngọn lửa màu xanh bên dưới, hắn đặt điếu thuốc lên trên ngọn lửa, châm lửa.
Hắn hút một hơi, có lẽ là quá nhanh, có lẽ đã lâu lắm rồi hắn mới hút thuốc, nên hắn bị sặc đến mức rút điếu thuốc ra khỏi miệng, cúi đầu xuống ho, ho đến mấy lần.
Nhưng hắn vẫn đưa điếu thuốc trở lại miệng, hút một hơi, kéo ra, sau đó chậm rãi thở ra khói, mùi vị của khói không tốt lắm, trước đây hắn không thích, bây giờ thử lại, hắn vẫn không thích, nhưng hắn vẫn đưa điếu thuốc trở lại vào miệng, nhắm mắt lại hít vào mấy lần.
Khói bốc ra từ lỗ mũi, hắn mở mắt ra, kinh ngạc nhìn chằm chằm điếu thuốc trong tay, mắt đỏ hoe.
—
Nghe những gì Lam Tiêu Nhã nói, bọn họ lộ ra vẻ mặt khó hiểu.
Thạch Nguyên Phỉ dùng ngón tay gãi cằm, “Cái túi cậu ta mang theo chứa toàn giấy vàng mã sao? Đúng là có chút kỳ lạ.”
Đường Dật cúi đầu suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, sau đó ngẩng đầu lên hỏi Thạch Nguyên Phỉ: “Anh Thạch Đầu, nếu anh ta đi tàu điện tuyến số 11, có phải là hướng đi đến trạm XXXX không?”
Thạch Nguyên Phỉ gật đầu: “Đúng vậy, chính là hướng đó.”
Đường Dật tương đối quen thuộc với nơi đó, nói: “Nếu đã như vậy, chỉ cần xuống xe ở trạm áp chót, chuyển sang xe buýt thì có thể đến nghĩa trang Trường Lâm.”
“Vậy là cậu ta dự định đến thăm mộ.”
Đi tảo mộ, kết quả lại chết trên đường đi…
Tần Uyên lật xem báo cáo khám nghiệm tử thi, “Theo báo cáo khám nghiệm tử thi của Tiêu Nhã, trước khi chết, cậu ta uống thuốc ngủ.”
Anh quay đầu nhìn Hồng Mi, “Chị Mi, hôm nay Giang Hải rời nhà hồi nào?”
Hồng Mi nhớ lại: “Khoảng 2 giờ 15 phút, cậu ấy không nói cho mẹ biết sẽ đi đâu.”
Tần Uyên tính toán thời gian, “Cậu ta rơi xuống đường ray xe lửa và chết vào khoảng 3 giờ 30 phút, có nghĩa là cậu ta uống thuốc ngủ vào khoảng 3 giờ.”
Đường Dật nói: “Lúc đó cậu ta đang ở trên đường.”
Hiển nhiên Hồng Mi đã kiểm tra lộ trình rồi nói: “Giang Hải đi từ nhà, nếu muốn chuyển sang tuyến số 11 thì trước tiên phải đi hết tuyến số 1, sau đó chuyển sang tuyến số 3, ở đường XXX chuyển sang tuyến số 11, tính lại, lúc 3 giờ, chắc là cậu ta ở trên tuyến số 3 hoặc là trên đường chuyển từ tuyến số 1 sang tuyến số 3.”
Triệu Cường lấy tay chống cằm, đảo mắt, “Trên đường đi đến nghĩa trang uống thuốc ngủ, thật sự là không hiểu được, thật là kỳ lạ.”
Cho dù gần đây Giang Hải mất ngủ, giữa ban ngày ban mặt ai lại đi uống thuốc ngủ chứ.
Lúc này Tần Uyên đã quyết định rồi, anh trầm giọng nói: “Chị Mi, chị đi hỏi mẹ Giang Hải và những người xung quanh xem có người nào liên quan đến Giang Hải chôn cất ở nghĩa trang Trường Lâm không.”
Anh dừng một chút, lại nhìn Thạch Nguyên Phỉ, “Thạch Đầu, cậu kiểm tra camera của trạm tàu điện ngầm, đặc biệt là khoảng 3 giờ, xem có thể tìm được hình ảnh của Giang Hải hay không.”
Thạch Nguyên Phỉ thở dài, sau đó đẩy kính hỏi: “Đội trưởng, vậy chúng ta sẽ điều tra vụ án này sao?”
Tần Uyên gật đầu nói: “Đã có nghi điểm thì điều tra thôi.”
Tần Uyên chịu điều tra vụ án này, Hồng Mi rất cảm kích: “Cảm ơn đội trưởng, tôi sẽ lập tức đi kiểm tra chuyện nghĩa trang.”
Ngay khi Hồng Mi bước ra khỏi văn phòng, Lam Tiêu Nhã đột nhiên vỗ tay, “Đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên mất, trong túi của Giang Hải, ngoài túi giấy vàng mã, còn có một nhánh hoa hồng, còn có một mảnh gốm vỡ, chắc là một phần của cái ly.”
Triệu Cường nghe vậy thì cau mày, mím môi, sau đó lên tiếng: “Mang theo hoa cũng bình thường, nhưng mang mảnh vỡ của ly theo sao? Người này sao có nhiều chuyện lạ vậy! Sau khi nhận được lời đe dọa, cậu ta đã không gọi cảnh sát, uống thuốc ngủ trên đường đến nghĩa trang, còn chứa một số thứ kỳ lạ trong túi nữa chứ.”
“Bởi vì cậu ta chột dạ.”
Nghe thấy giọng nói của Mộc Cửu, một giây sao, tất cả mọi người đồng loạt nhìn cô, Triệu Cường chớp mắt nhìn cô: “Có phải cậu ta đã làm chuyện gì trái với lương tâm không?”
Mộc Cửu đặt bánh xuống, vô cảm nói: “Nhận được thư đe dạo mà không báo cảnh sát, nhưng cả người lại lo lắng, giải thích duy nhất là cậu ta không hy vọng cảnh sát tham gia vào.”
Đường Dật lập tức phản ứng lại: “Có phải vì sợ cảnh sát phát hiện ra nguyên nhân khiến cậu ta nhận được bức thư này không?”
Mộc Cửu gật đầu: “Trong thư nói cậu ta sẽ chết trong mười ngày, hôm nay chính là ngày thứ mười, một ngày như vậy mà lại mạo hiểm ra ngoài, như vậy nhất định mục đích ra ngoài có liên quan đến người gửi thư đe dọa.”
Triệu Cường ngước mắt lên nói một mình: “Cậu ta ra ngoài đi tảo mộ, tảo mộ là vì…”
Thạch Nguyên Phỉ cũng mơ hồ, “Tảo mộ…Nhận được lá thư đe dọa… Hai việc này có liên quan đến nhau sao?”
Mộc Cửu nói tiếp: “Bởi vì cậu ta nghĩ rằng bức thư đe dọa mà cậu ta nhận được có liên quan đến cái chết của người phụ nữ được chôn cất trong nghĩa trang. “
Đường Dật ngạc nhiên nhìn Mộc Cửu: “Phụ nữ?”
Mộc Cửu từ từ giải thích với bọn họ: “Trong túi của anh ấy có hoa hồng, mang hoa hồng đến nghĩa trang cho thấy đó là cho một người phụ nữ, hơn nữa quan hệ giữa người phụ nữ và anh ta không tầm thường.”
Triệu Cường nghiêng đầu nhìn cô, “Là người yêu sao?”
Mộc Cửu không trả lời đúng hay không, mà đột nhiên nói: “Vậy thì rất rõ ràng.”
Vẻ mặt của Triệu Cường và Thạch Nguyên Phỉ không biết gì cả.
Mộc Cửu vô cảm nói, giọng điệu không cao không thấp, “Anh ta giết ai đó.”
—
Khi chuông reo 8 giờ tối, người phụ nữ với mái tóc xoăn màu hạt dẻ lo lắng nhìn chằm chằm vào đồng hồ trên tường, cô mặc đồ ngủ, cuộn tròn trên ghế sofa, cắn chặt môi, thỉnh thoảng nhìn về hướng cửa.
“Ding dong, ding dong!”
Chuông cửa đột ngột vang lên, đầu tiên, người phụ nữ giật mình, sau đó lập tức nhảy xuống ghế sofa, đi ra cửa mà không cần xỏ giày, nhưng khi còn cách cửa vài bước thì dừng lại, sau đó xoay người cầm con dao hoa quả trên bàn trà lên rồi đi ra cửa.
“Ai vậy?”
Cô nuốt nước miếng, lo lắng hỏi.
Một giọng nói truyền đến từ ngoài cửa, “Là anh.”
Mặc dù là giọng nói quen thuộc, nhưng người phụ nữ vẫn không yên lòng, xác nhận lại: “Minh Vĩ?”
“Là anh, nhanh mở cửa đi.”
Trái tim vốn đang treo lơ lửng đột nhiên thả lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm, tháo dây xích ra, mở cửa, nhìn thấy người đàn ông trung niên mặc vest ngoài cửa, cô bĩu môi nói: “Sao giờ anh mới đến.”
“Anh đến đây không dễ chút nào.”
Người đàn ông bước vào nhà, thay dép, ngước lên, thấy con dao trong tay người phụ nữ, cau mày, nói: “Em cầm con dao làm gì?”
Người phụ nữ sau đó nhớ ra mình vẫn còn cầm con dao, nhanh chóng đặt nó lên bàn trà, “Em sợ mà, em chỉ ở đây một mình, anh lại không tới nữa.”
Biểu cảm của cô tủi thân, trông giống như sắp khóc.
Trái tim người đàn ông đột nhiên mềm nhũn, véo mặt cô, “Không phải anh đến rồi sao, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao lại sợ như vậy?”
Ánh mắt người phụ nữ lấp lánh, sau đó cô nắm lấy cánh tay người đàn ông, ôm vào ngực, “Có người theo dõi em.”
“Theo dõi em?”
Người đàn ông nhìn xuống cô, giọng điệu trở nên nghiêm túc, “Em muốn gọi cảnh sát không?”
Nghe thấy báo cảnh sát, người phụ nữ vội vàng lắc đầu: “Không cần, anh ở cùng em nhiều hơn là được rồi.”
“Được, anh sẽ cố gắng.”
Người đàn ông trung niên nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ, không nhịn được hôn cô.
Hai người ngồi trên ghế sofa xem tivi một lúc, người phụ nữ đi vào phòng tắm tắm trước, mở cửa phòng tắm, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi khi nhìn vào bên trong, xác định trong đó không có gì lạ mới đi vào, bởi vì để cửa nhà tắm mở, cho dù mở nước, cô vẫn nghe được tiếng TV trong phòng khách, cô biết rằng người đàn ông đang ở bên ngoài, điều này khiến cô cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Rửa được một nửa, giọng nói của một người đàn ông vang lên ngoài cửa phòng tắm, “Anh đi ra ngoài một chút, trong tủ lạnh hết rượu rồi.”
Người phụ nữ tắt nước nhìn cửa, phòng tắm tràn ngập hơi nóng, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông, “Muộn rồi, đừng đi mà.”
Giọng nói của người đàn ông xa hơn một chút, “Chỉ mua ở cửa hàng bên đường thôi mà, lát nữa sẽ về.”
Người phụ nữ ồ một tiếng, sau đó nghe thấy tiếng cửa mở và đóng.
Cô quay đầu lại lấy một ít sữa tắm.
Hơn năm phút sau, có tiếng mở cửa, tiếp theo là tiếng đóng cửa.
Khi người phụ nữ phát hiện người đàn ông đã trở lại, cô yên lòng, mở nước, rửa sạch bọt xà bông trên cơ thể.
Trước khi cô tắm xong, cô nghe tiếng bước chân tới gần, sau đó cánh cửa phòng tắm từ từ mở ra.
“Làm gì vậy, em còn đang tắm đó.”
Người phụ nữ vừa định quay lại thì một chiếc khăn được đặt trên đầu, che khuất tầm nhìn của cô, cô cười khúc khích, quay đầu lại, “Anh không chờ nổi nữa à.”
Cô cảm thấy người đàn ông bước vào, đứng sau lưng cô, bàn tay anh vuốt ve cơ thể cô, vòng quanh eo cô, cô nhìn xuống bàn tay của người đàn ông từ dưới chiếc khăn, nhưng không ngờ lại thấy một con dao trên cổ cô.
Cô hít một hơi lạnh, nhưng một giây trước khi cô hét lên, con dao chém ngang cổ cô, đôi mắt cô mở to, cảm thấy máu của mình trào ra, “A…a…”
Giây tiếp theo, chiếc khăn trên mặt cô được kéo ra, trong khoảnh khắc cuối cùng, cô nhìn thấy khuôn mặt của quỷ.