Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 53
Chương 53
Văn phòng SCIT
Thạch Nguyên Phỉ đang lướt Weibo, sau đó nhìn thấy một tin tức vừa xảy ra ở thành phố S, khi nhìn thấy địa điểm thì lập tức nghĩ đến Đường Dật, thò đầu ra gọi cậu ta: “Đường Dật, trên tuyến tàu điện ngầm số 11 có tai nạn.” “
Đường Dật lập tức quay đầu lại hỏi với vẻ mặt lo lắng: “Anh Thạch Đầu, có chuyện gì vậy?”
Thạch Nguyên Phỉ tóm tắt tin tức cho Đường Dật: “Có một người đàn ông tự sát bằng cách nhảy xuống đường ray, ngay khi tàu sắp vào ga thì anh ta nhảy xuống, tài xế tàu điện ngầm không kịp phản ứng, mặc dù anh ta lập tức phanh lại, nhưng khoảng cách quá gần, anh ta vẫn chạy qua, máu thịt be bét.”
Máu thịt be bét, mặc dù đã lâu anh không ra sân ga nhưng khi anh nhìn thấy thi thể trong tình trạng này, anh lập tức tưởng tượng ra tình cảnh đó, “Thật đáng thương.”
Nghe xong lời này, Triệu Cường nói: “Tôi nghĩ người đáng thương là tài xế tàu điện ngầm kìa, đoàn tàu đang vận hành tốt đẹp, tự nhiên có một người nhảy xuống, mà còn chết người nữa, chuyện này sẽ tạo thành ám ảnh tâm lý cho anh ấy!”
Thạch Nguyên Phỉ quay bút nói: “Chắc vậy rồi, nhất định phải tiếp nhận tư vấn tâm lý.”
Triệu Cường bấm tay, tính toán: “Đây là vụ tự sát tàu điện ngầm thứ ba trong năm nay rồi.”
Đường Dật vô thức sửa lại: “Đây là trường hợp thứ tư, tháng 3 có một cô gái ở tuyến tàu số 1, thág 4 là một người trung niên 37 tuổi ở tuyến tàu số 7, tháng 8 là một học sinh ở tuyến tàu số 4, nếu thêm lần này nữa, tổng cộng có 4 người.”
Triệu Cường thật sự khâm phục cậu ta, “Đường Dật, cậu nhớ rõ thật.”
Thạch Nguyên Phỉ ở bên cạnh hít một hơi lạnh, “Cậu cho rằng Đường Dật phải cố gắng nhớ sao? Chỉ cần gặp qua một lần cậu ta sẽ không quên được, cũng không phải loại đầu óc như cậu.”
Triệu Cường đứng dậy, chống nạnh, nhìn chằm chằm cậu ta, “Cậu dám nói tôi sao? Xét trí thông minh, hai chúng ta cũng như nhau thôi!”
“Ôi, đừng hạ thấp chỉ số IQ của tôi, ít nhất tôi sẽ không bị lạc trong tình trạng có GPS trường, Đường Dật cậu nói đúng không?”
Thạch Nguyên Phỉ vừa nói vừa nâng cằm nhìn Đường Dật, sau đó quay đầu lại cũng không quên làm mặt xấu với Triệu Cường.
“Này! Cậu!”
Triệu Cường vội vàng chạy tới, giả vờ đánh anh ta, mặc dù Thạch Nguyên Phỉ không ra ngoài hoạt động nhiều, nhưng động tác của anh ta vẫn rất linh hoạt, anh ta đột nhiên trốn sau lưng Đường Dật, túm lấy ghế của cậu, dùng Đường Dật làm bia đỡ đạn.
Tần Uyên và Mộc Cửu bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này trong văn phòng, Triệu Cường và Thạch Nguyên Phỉ lần lượt túm lấy một cái rồi trốn, nhảy qua nhảy lại, Đường Dật đang ngồi trên ghế ở giữa bị họ lắc đến choáng váng, không thể ngăn cản bọn họ lại được.
“Triệu Cường, Thạch Đầu.”
Tần Uyên nhíu mày, gọi họ ở cửa, thấy hai người bọn họ dừng lại, anh nghiêm túc nói: “Mấy cậu muốn đến phòng pháp y dọn dẹp không?”
“Không muốn!”
“Không muốn!”
Hai người đồng thanh hô, sau đó lập tức trở về chỗ ngồi của mình, ngồi xuống, giống như học sinh tiểu học đã được giáo viên dạy dỗ.
Lúc này, Hồng Mi cũng xuất hiện ngoài cửa phòng làm việc, sau khi nhận ra bóng lưng của Tần Uyên, liền gọi anh: “Đội trưởng.”
Tần Uyên nhìn cô: “Có chuyện gì?”
Hồng Mi chỉ vào bên cạnh, “Tôi muốn nói với cậu một chuyện.” “
“Ừ.”
Tần Uyên nhẹ nhàng cúi đầu, đi theo cô đến hành lang.
Mộc Cửu ăn bánh rồi đi vào trong, ngồi xuống chỗ ngồi, ngước mắt lên hỏi: “Vừa rồi hai anh đang nói cái gì?”
Triệu Cường quay ghế về hướng Mộc Cửu nói: “Em gái Mộc Cửu, một giờ trước, một người đàn ông đã tự tử bằng cách nhảy xuống đường ray tàu điện ngầm trên tuyến 11 và chết ngay tại chỗ.”
Anh mở trang web ra cho cô xem, có một bức ảnh thi thể dưới phần văn bản, mặc dù đã bị làm mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy tình cảnh máu thịt be bét, đường ray xe lửa cũng đầy máu, chuyện này thật đáng sợ.
Mộc Cửu cắn một miếng bánh, bình tĩnh nhìn bức ảnh, Triệu Cường quay đầu lại nhìn, khi thấy cô bình tĩnh như vậy thì im lặng nuốt nước miếng.
Mộc Cửu nhìn anh một cái, đưa cho anh một cái bánh nhỏ còn chưa ăn, “Anh Cường, anh có muốn ăn bánh không?”
Triệu Cường vội vàng xua tay: “Không ăn, không ăn.”
Anh cũng thích bánh ngọt, nhưng anh chưa luyện được đến cảnh giới vẫn ăn được sau khi xem cảnh tượng này.
Một lúc sau, Tần Uyên và Hồng Mi một trước một sau đi vào, Tần Uyên quay sang bên cạnh Hồng Mi nói: “Chị Mi, chị nói chuyện với bọn họ.” “
Hồng Mi đứng giữa văn phòng, nghiêm túc nói với họ: “Mọi người, là như vầy, mọi người xem tin tức chưa? Chiều hôm này, hơn 3 giờ, ở chuyến tàu điện ngầm số 11, có một người đàn ông đã rơi xuống đường ray, bị cán chết.”
Triệu Cường gật đầu: “Thấy rồi, vừa rồi tụi em đang thảo luận.”
Đường Dật cảm nhận được ẩn ý trong lời nói của cô, “Chị Mi, chuyện này có vấn đề gì sao?”
Hồng Mi nói: “Đúng vậy, tên của người chết là Giang Hải, đó là con trai của một người họ hàng của bạn học chị, năm nay 23 tuổi, mẹ của người chết, sau khi biết tin anh ta qua đời thì khẳng định con trai mình không thể tự sát, sau đó liên lạc với chị thông qua bạn học, hy vọng chị có thể giúp cô ấy điều tra vụ án.”
Quả nhiên có khả năng không phải là tự sát, Đường Dật nói: “Chẳng lẽ là tai nạn? Chẳng lẽ là do anh ta vô tình rơi xuống đường ray, là người chết bị say rượu?”
Hồng Mi lắc đầu, “Không phải, ý của bà ta là con trai bà ta bị mưu sát.”
Đường Dật ngạc nhiên nói: “Mưu sát?”
Trên mặt Triệu Cường lộ ra vẻ như gặp quỷ: “Mưu sát! Làm sao có thể, mẹ của người chết cố ý nói vậy để đẩy ai ra chịu tội sao?”
Thạch Nguyên Phỉ đẩy kính lên, xác định nói: “Chuyện này là hoàn toàn không thể, hình ảnh trong camera rất rõ ràng, đừng nói phía sau anh, thậm chí hai mét xung quanh anh ta cũng không có ai, không thể ngụy tạo hình ảnh trong camera, thêm vào đó là nhân chứng ở hiện trường nói nhìn thấy anh ta té xuống, ngoại trừ tự sát hoặc tai nạn thì không còn khả năng nào khác.”
“Trừ phi là ma!”
Triệu Cường ở bên cạnh bổ sung.
Thạch Nguyên Phỉ nghe vậy thì không nhịn được, lườm cậu ta: “Ma quỷ cái đầu cậu, giữa ban ngày ban mặt.”
Triệu Cường trừng mắt nhìn anh ta, giải thích: “Tôi chỉ nói hết những khả năng có thể thôi.”
Mẹ của Giang Hải nghi ngờ là mưu sát bởi vì bà ấy đã tìm thấy một lá thư trong phòng của anh ta, trong thư nói rằng anh ta sẽ chết trong mười ngày nữa.”
Hồng Mi dừng một chút, “Nhưng xem ra sau đó bị Giang Hải vứt bỏ, bà ấy tìm lại không được.”
Đôi mắt đen láy của Mộc Cửu nhìn Hồng Mi, “Là hôm nay sao?”
Hồng cau mày nói: “Đúng vậy, trùng hợp, chính là hôm nay.”
“Ặc…”
Triệu Cường túm tóc, mặt vướng víu, “Sao đột nhiên nghĩ đến vụ án trước đó, chẳng lẽ người viết thư cũng là người tiên tri tử vong?”
Đường Dật suy nghĩ một lát: “Tôi thấy giống như một lời đe dọa hơn.”
Hồng Mi gật đầu đồng ý, sau đó nói tiếp: “Lúc đó mẹ Giang Hải rất sợ hãi, sau đó hỏi cậu ta, nhưng Giang Hải nói đó chỉ là một trò đùa nên bảo mẹ yên tâm, nhưng sau đó mẹ cậu ta phát hiện tình trạng tinh thần và thể chất của cậu đã thay đổi rất nhiều, cậu ta bắt đầu mất ngủ, phải uống thuốc ngủ, tinh thần lo lắng và hồi hộp quá độ.”
Triệu Cường cảm thấy rất kỳ lạ, “Vậy sao cậu ta không báo cảnh sát?”
Hồng Mi lắc đầu nói: “Không, Giang Hải chỉ nói gần đây cậu ấy có quá nhiều áp lực.”
Nghe xong những gì Hồng Mi nói, Thạch Nguyên Phỉ vẫn cảm thấy chỉ có khả năng là tự sát hoặc tai nạn, “Tôi nghĩ tình hình là như thế này, cậu ấy nhận được một bức thư đe dọa, sau đó chịu quá nhiều áp lực, bị mất ngủ mấy ngày nên tinh thần không tốt, dẫn đến chiều hôm nay bất ngờ rơi xuống đường ray.”
Nghe xong những gì Thạch Nguyên Phỉ nói, Hồng Mi muốn nói gì đó, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó Lam Tiêu Nhã xuất hiện ở cửa, trong tay cầm một chồng giấy tờ, “Báo cáo khám nghiệm tử thi đã có.”
Tần Uyên nhìn cô: “Giang Hải?”
“Đúng vậy.”
Lam Tiêu Nhã bước vào, đưa báo cáo cho Tần Uyên.
Triệu Cường rất ngạc nhiên, “Chị, Chị khám nghiệm tử thi cho Giang Hải sao? Không phải vụ án này không do chúng ta xử lý sao?”
“Đúng vậy, chuyện này không do chúng ta quản lý, nhưng vấn đề là trong cục không có đủ người, bác sĩ pháp y ban đầu phụ trách bị bệnh, vì vậy tôi đi thay, được rồi, vấn đề này không phải là mấu chốt.”
Lam Tiêu Nhã dừng lại, khoanh tay trước ngực giải thích báo cáo khám nghiệm tử thi cho bọn họ, “Tôi tìm thấy thành phần thuốc ngủ trong thi thể người chết, anh ta uống thuốc ngủ, theo phần còn sót lại, thì xem ra đã uống vào nửa giờ trước khi chết.”
Nghe vậy, Thạch Nguyên Phỉ càng chắc chắn hơn: “Vậy thì chắc là tự sát, uống thuốc ngủ để giảm bớt đau khổ, như vậy cậu ta sẽ rơi vào trạng thái ngủ say khi bị tàu cán qua.”
Lam Tiêu Nhã quơ ngón tay, thần bí nói: “Nhưng còn có một chỗ kỳ lạ khác, trong túi xách người chết mang theo là cái gì?”
Triệu Cường giơ tay lên, hô lớn: “Có điện thoại di động và ví tiền!”
“Nếu vậy thì cần để mọi người đoán sao?”
Lam Tiêu Nhã liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó hạ thấp giọng nói: “Bên trong có cả một túi giấy vàng mã.”
—
Buổi tối 9 giờ 20 phút, người phụ nữ với mái tóc xoăn màu hạt dẻ đi lên tầng năm, đứng ở cửa nhà, mở cửa bằng chìa khóa, cô thay dép rồi bước vào, căn nhà tối om, cô quen thuộc tìm thấy công tắc trong phòng khách, nhấn nó, sau một giây, phòng khách lập tức sáng lên.
Trông cô có vẻ mệt mỏi, vươn tay vuốt tóc, ném túi xách lên ghế sofa, uống một ngụm nước trên bàn trà, sau đó đi vào phòng ngủ bật đèn, mở tủ quần áo lấy một ít quần áo, sau đó đi vào phòng tắm tối tăm bên cạnh, cô đưa tay ra ấn nút bên cạnh, nhưng đèn bên trong không sáng.
Người phụ nữ nhìn đèn trên đầu, “Gì vậy, tại sao đèn bị hỏng rồi!”
Sau khi đợi một lúc, đèn vẫn không sáng, cô bất lực thở dài, cất quần áo vào giỏ bên cạnh, cởi áo rồi ném vào máy giặt.
Sau khi thay một đôi dép, cô mở cánh cửa trong suốt của phòng tắm rồi bước vào, vươn tay ra mở nước, nước phun ra từ vòi hoa sen, nước ấm xối lên tóc và cơ thể cô, cô thoải mái thở dài, ngẩng đầu lên để nước xối lên mặt, một lúc sau, cô lấy tay lau mặt, đang chuẩn bị lấy dầu gội, thì đột nhiên phát hiện có thứ gì đó treo bên cạnh vòi hoa sen, bởi vì phòng tắm rất tối, cô chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ hình tròn, nhưng cô không thể nhìn thấy nó là cái gì, vì vậy cô đưa tay ra, chạm vào nó.
“Cái gì đây?”
Cô cau mày, vẫn không thể nghĩ ra đó là gì.
Lúc này, ánh sáng trong phòng tắm đột nhiên nhấp nháy, phát ra ánh sáng mơ hồ, đèn phát ra âm thanh xèo xèo, sau vài giây, đèn bật sáng.
Ánh sáng đột ngột khiến người phụ nữ nheo mắt khó chịu, khi cô mở mắt ra lần nữa, mắt cô đã nhìn thẳng vào thứ đang treo.
Giờ phút này, cuối cùng cô cũng biết thứ lông xù mà mình vừa chạm vào là gì.
Đó là đầu chó, đầu chó đẫm máu.
Đúng lúc này, đôi mắt đen tròn trịa kia đang nhìn chằm chằm vào cô.