Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 52

  1. Home
  2. Người Điều Khiển Tâm Lý II
  3. Chương 52
  • 10
Prev
Next

Chương 52

Lúc 11 giờ 27 phút trưa, cửa phòng bị đóng sầm lại từ bên ngoài, một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt tức giận bước vào, bà nhìn con trai đang ngủ ngon lành trên giường, căn phòng mờ tối, bừa bộn, không nhịn được nổi giận, “Lưu Gia Bình, dậy ngay cho mẹ, con xem xem mấy giờ rồi?”

Giọng nói của người phụ nữ trung niên đánh thức Lưu Gia Bình đang ngủ, anh nheo mắt lại, nhìn mẹ mình bước vào với đôi mắt buồn ngủ, bất mãn lẩm bẩm: “Con ngủ thêm chút có sao đâu?”

“Con còn nói vậy sao? Mỗi ngày đã lười biếng ngủ ở nhà, tốt nghiệp một năm rồi mà còn không chịu ra ngoài tìm việc làm!”

Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa đi đến bên giường, kéo rèm cửa, ánh nắng bên ngoài chiếu vào phòng, căn phòng đột nhiên sáng lên.

Ánh sáng chói mắt chiếu lên mặt Lưu Gia Bình đang ngủ trên giường, anh nhắm mắt lại khó chịu, cau mày thật chặt, anh nhanh chóng lấy tay che mắt, tức giận nói: “Không phải con đang tìm sao?”

Người phụ nữ trung niên nghe thì càng tức giận hơn, quay lại laptop trên bàn, trong lòng thật muốn đập laptop này, ngoài miệng thì nói: “Tìm cái gì? Con có đi tìm sao? Mấy tháng trước đã nói vậy, bây giờ thì sao? Cả ngày cứ chơi trò chơi, cái rắm cũng không tìm được!”

Cuối cùng cũng quen với ánh sáng, anh đặt tay xuống, thiếu kiên nhẫn nói: “Cả ngày cứ nói hoài, phiền chết đi được, chiều nay con đi phỏng vấn!”

Người phụ nữ trung niên chống nạnh nhìn anh ta, hung dữ cảnh cáo hắn: “Vậy thì nhanh lên cho mẹ! Ăn trưa rồi đi phỏng vấn mau đi, nếu con còn không tìm được việc, có tin mẹ đuổi con ra ngoài không.”

Khi thấy anh vẫn còn nằm trên giường, bà liền xốc chăn trên người anh ta lên.

Lưu Gia Bình trợn tròn mắt, trong lòng khó chịu, thầm nghĩ, ra ngoài thì ra ngoài, cùng lắm thì ở tiệm net, cũng đỡ phải nghe mẹ lải nhải mỗi ngày.

Biết mình không rời giường sẽ bị mắng chết, anh đành phải ngồi dật, ngáp một cái, gãi đầu, quầng thâm dưới mắt rất rõ ràng.

Nhìn anh đứng dậy, người phụ nữ trung niên nghĩ đến thứ mình đang cầm trong tay rồi trực tiếp ném lên giường anh, “Đúng rồi, đây là thư của con, nhanh đi rửa mặt đi.”

“Ngày nay ai mà còn quê mùa gửi thư như vậy! Nhất định là quảng cáo.”

Lưu Gia Bình cũng không thèm nhìn, trực tiếp vò nát nó rồi ném vào thùng rác ở góc phòng.

“Yes!”

Anh búng tay, ngáp, rồi rời khỏi giường.

Sau khi ăn xong, anh ta thay quần áo rồi xách túi đi ra ngoài, đang thay giày ở cửa, mẹ anh thấy quần áo của anh thì ngăn lại, “Con ăn mặc vậy để đi phỏng vấn sao? Mặc đồ tây vào.”

Lưu Gia Bình sốt ruột nói với mẹ: “Mặc đồ tây cái gì, cũng không phải công ty lớn, con đi đây, sắp không kịp rồi.”

Người phụ nữ trung niên không quên dặn: “Ôi! Con biểu hiện tốt một chút, phỏng vấn xong thì mau chóng về, đừng có đi quán net chơi!”

“Được rồi, hiểu rồi.”

Lưu Gia Bình trả lời cho có, sợ mẹ lại nói tiếp nên vội vàng ra ngoài đóng cửa lại.

Anh đút hai tay vào túi quần, vừa ra khỏi khu chung cư, liền lấy điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua thời gian, 13:17, anh nghĩ rồi gọi điện thoại cho bạn, một lúc lâu, đối phương trả lời điện thoại, Lưu Gia Bình nghe thấy âm thanh kết nói, vội vàng nói: “Alo, người anh em, mau ra ngoài, đến quán net XX.”

Người ở đầu dây bên kia rõ ràng vừa rồi vẫn còn đang ngủ, bị điện thoại đánh thức, giọng nói hoàn toàn không tỉnh táo, “Ai ôi, cậu không bị gì chứ, giờ là mấy giờ, tôi còn đang ngủ đó, đêm qua thức suốt đêm, sáng nay mới đi ngủ, muốn đi cũng phải đợi tối đi.”

Lưu Gia Bình đi đến ga đợi tàu, báo thời gian cho anh ta: “Một giờ rưỡi, cậu cho rằng tôi không muốn ngủ à, do mẹ tôi dựng đầu dậy thôi, bà ấy suốt ngày bắt tôi đi tìm việc, tôi không thể làm gì khác hơn là ra ngoài, gạt bà ấy là tôi đi phỏng vấn, cậu mau dậy cho tôi! Tôi đang đợi cậu đó.”

“Được rồi, thật là phục mẹ cậu, tôi dậy liền, nửa tiếng nữa đến.”

“Được rồi, nhanh lên.”

Lưu Gia Bình cúp điện thoại, không lâu sau, xe buýt đến, anh lên xe buýt quẹt thẻ giao thông, ngồi ở ghế sau, đeo tai nghe nghe nhạc, sau khi qua năm điểm dừng, anh xuống xe, đi về hướng quán net, băng qua một con đường, anh đi dọc theo vỉa hè bên cạnh khu dân cư, hai tay đút trong túi quần, ngâm nga một bài hát trong miệng.

“A! Chậu hoa rơi!”

“Cẩn thận!”

Cách đó không xa, một người qua đường dừng lại, hét lên, Lưu Gia Bình đeo tai nghe và tăng âm lớn, tất nhiên anh ta không nghe thấy gì, anh ta tiến lên một bước nữa, một cái gì đó nhanh chóng lướt qua trước mắt anh ta, giây tiếp theo nó rơi xuống đất, vang lên tiếng động lớn.

Lưu Gia Bình giật mình kêu lên, toàn thân run lên, mắt trợn tròn nhìn chậu hoa vỡ vụn, trên đất văng đầy đất, văng đến trên giày anh ta, anh ta kinh ngạc đến mức quên cả thở, anh ta rất sợ hãi, xém chút nữa, chỉ có một chút nữa, nếu anh ta đi về phía trước một bước, chậy hoa này sẽ rơi thẳng vào đầu anh ta! Đến lúc đó thứ bể không chỉ là chậu hoa này mà còn có đầu anh ta!

Những người đi đường xung quanh cũng chứng kiến cảnh tượng ly kỳ này, một số bước đến xem, một số nhìn lên lầu và nói về nó.

Lưu Gia Bình nặng nề thở, toát mồ hôi lạnh, anh ta bị phản ứng chậm lại, ngẩng đầu tìn bệ cửa sổ của tòa nhà, nói tục, mắng, “***…Tên nào không có mắt ném chậu hoa xuống vậy! Suýt chút đã trúng đầu tao rồi!”

Một số cư dân trên lầu nghe thấy tiếng động bên ngoài, thò đầu nhìn ra ngoài, phát hiện chậu hoa của nhà nào rơi xuống suýt chút nữa đụng phải ai đó nên nhanh chóng rút đầu lại, vì sợ người khác nghĩ nhà mình đánh rơi.

Lưu Gia Bình mắng bên dưới một lúc lâu, không ai thừa nhận là nhà mình đánh rơi, bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, người qua đường xung quanh cũng không để ý tầng nào rơi xuống, trong tòa nhà này có rất nhiều tầng, còn có rất nhiều cư dân, sau khi đợi một lúc, Lưu Gia Bình liếc nhìn thời gian, cuối cùng đành phải nhận mình xui xẻo, đá chậu hoa, chửi mắng rồi đi.

“Thật là xui xẻo!”

—

Lúc 3:18 chiều, do chưa đến giờ cao điểm tan làm nên không có nhiều người chờ đợi trên sân ga tàu điện tuyến số 11, chỉ có lẻ tẻ vài người.

Một người mẹ và con trai ngồi trên ghế chờ tàu điện ngầm tiếp theo vào ga, trông cậu bé chỉ mới 4 hoặc 5 tuổi, nghiêng đầu và nói với người mẹ trẻ bên cạnh, “Mẹ ơi, con muốn đi tiểu.”

Mẹ của cậu bé nhìn thoáng qua màn hình, chuyến tàu tiếp theo sắp vào ga, chuyến tàu tiếp theo nữa sẽ không đến ga của họ, bởi vì không phải giờ cao điểm, chờ đến chuyến tàu kế tiếp sẽ mất rất nhiều thời gian, nên nhíu mày, “Vừa rồi không phải đã đi ở nhà bà nội rồi sao? Sao giờ lại muốn đi tiểu rồi, đợi lát mữa tàu đến, chúng ta lập tức về nhà đi được không? Dù sao cũng nhanh lắm, con nhịn chút nha.”

Cậu bé nhăn mặt, bĩu môi, lắc chân, nói lớn: “Không muốn, mẹ ơi, con mắc lắm, mắc lắm rồi.”

Mẹ cậu bé không còn cách nào, ôm bé lên, chạy đến nhà vệ sinh, “Được rồi, được rồi, mẹ dẫn con đi, thật là phiền quá.”

Vài phút sau, người mẹ trẻ bước ra khỏi nhà vệ sinh với con trai, cô nhìn vào màn hình một lần nữa, chuyến tàu tiếp theo sắp vào ga, chuyến tàu họ cần đi đã đi cách đây bảy phút, vì vậy cô ấy bế đứa trẻ đến chiếc ghế gần nhất và ngồi xuống.

Ở sân ga, ngay trước mặt hai mẹ con họ là một người đàn ông cao gầy, tóc nhuộm đỏ, đeo tai nghe, quay lưng về phía họ, mẹ của cậu bé không thể không liếc nhìn mái tóc đỏ tươi của cậu ta vài lần, không lâu sau, tiếng kêu của đoàn tàu phát ra từ miệng đường hầm tối tăm.

Cùng lúc đó, bộ đàm trong sân ga tàu điện ngầm vang lên, “Chào mừng quý khách đến ga tàu số 11, trạm dừng cuối cùng là xxx, trạm dừng tiếp theo là xxx, vui lòng lên tàu theo hướng mũi tên, cảm ơn sự hợp tác của quý khách.”

Ngay khi cậu bé nghe thấy tiếng tàu đến, cậu bé lắc chân, chuẩn bị lên tàu, vui vẻ gọi: “Mẹ ơi, tàu đến! Chúng ta lên tàu đi!”

Mẹ cậu bé ôm chầm lấy cậu, “Đừng gấp, chúng ta không bắt chuyến tàu này, phải chờ chuyến tiếp theo, đều do con muốn đi vệ sinh, nếu không, chúng ta không phải lên chuyến kế tiếp rồi.”

Lúc này, đoàn tàu chạy ra khỏi đường hầm, mẹ của cậu bé quay đầu nhìn về phía trước, phát hiện không thấy người đàn ông với mái tóc nhuộm đỏ đang đứng đó nữa.

“A!”

Mẹ cậu bé mơ hồ nghe thấy phía trước có tiếng gì đó, cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, tuy nhiên, giây tiếp theo, đoàn tàu lao nhanh qua trước mặt cô, sau đó, cô phát hiện tàu đột nhiên dừng lại, đúng lúc này có tiếng phanh bén nhọn, nhưng trước khi đoàn tàu dừng lại vẫn tiến về phía trước một đoạn ngắn, ngay lập tức, có tiếng động lạ từ nơi đoàn tàu đi qua, như thể vừa cán phải vật thể lạ nào đó.

Người mẹ trẻ lập tức đứng dậy, nhìn người điều khiển tàu điện ngầm xuống tàu, liếc nhìn đầu tàu, vội vã quay trở lại tàu với vẻ mặt lo lắng, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tự hỏi liệu tàu có cán lên thứ gì không, thất thần một lát, cô thấy con trai mình đã nhảy ra khỏi ghế, đi đến chỗ nào đó.

“Điền Điền!”

Người mẹ trẻ vội vã chạy đến, bế đứa con trai đang chạy lung tung, sau đó, không thể kìm nén sự tò mò của mình, tiến thêm hai bước về phía trước, thò đầu, nhìn xuống.

“Cô ơi, xin đưa đứa bé lùi ra phía sau đi ạ!”

Nhân viên tàu điện ngầm vội vã phát hiện ra cô, gọi cô từ phía sau, nhưng cô vẫn nhìn thấy thứ mà đoàn tàu đã cán qua.

Đèn trước chiếu sáng đường ray tối tăm, dưới ánh đèn sáng, mái tóc đặc biệt đỏ tươi.

Đó là một cái đầu người.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 52"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online