Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 51
Chương 51
Sáng sớm thứ hai, Tần Uyên trở về sau khi xử lý công việc, chuẩn bị đi tìm Trần Mặc và Triệu Cường, anh nhìn các thành viên trong phòng làm việc, bởi vì gần đây không có vụ án nào, mọi người đều tương đối nhàn rỗi, Mộc Cửu đang ở trong phòng pháp y của Lam Tiêu Nhã, Hồng Mi và Đường Dật đang cúi đầu đọc sách, không cần nhìn Thạch Nguyên Phỉ cũng biết anh ta đang chơi game, Trần Mặc cũng đang xem tin tức, nhưng anh không nhìn thấy Triệu Cường, chắc chắn sẽ không ở trong phòng pháp y, nhưng trên bàn khôn có túi, Tần Uyên bước vào hỏi: “Trần Mặc, Triệu Cường đâu?”
Trần Mặc đặt tờ báo xuống, liếc nhìn chỗ ngồi trống của Triệu Cường, đáp: “Cậu ấy còn chưa tới.”
“Còn chưa tới?”
Tần Uyên liếc nhìn đồng hồ, bây giờ đã gần 9:30, thời gian này rồi, sao còn chưa đến văn phòng nữa.
Thạch Nguyên Phỉ cũng liếc nhìn thời gian ở góc dưới bên phải máy tính, nghĩ đến khuyết điểm của Triệu Cường, “Không lẽ Triệu Cường lại đi lạc đường nữa rồi?”
Đường Dật khép sách lại, nói: “Không thể nào, anh Cường đã ở trong cục nhiều năm như vậy, mỗi ngày đều qua lại, đây là đoạn đường mà anh ấy quen thuộc nhất.”
Hồng Mi cũng cảm thấy không có khả năng, “Đúng vậy, từ nhà cậu ấy đến văn phòng, lái xe cùng lắm chỉ mất hai mươi phút.” “
Thạch Nguyên Phỉ nghĩ lại lần chỉ đường cho cậu ta, ngẩng đầu lên nói: “Có gì là không thể, trên xe cậu ta có GPS cũng như không, nếu cậu ta sống trong khu dân cư hơi lớn chút, nói không chừng cậu ta sẽ không tìm được nhà của mình nữa kìa.”
Hồng Mi gật đầu, Thạch Nguyên Phỉ bày tỏ tán thành, “Cũng có thể vậy lắm, một số khu dân cư yêu cầu có xe chuyên biệt vì quá lớn.”
Đường Dật có chút lo lắng, “Sẽ không có chuyện gì xảy ra đúng không?”
Nếu thật sự lạc đường cũng không sao, Tần Uyên sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó, vì vậy lấy điện thoại di động ra, “Tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu ấy.”
Tần Uyên bấm số, đặt điện thoại di động lên tai, sau hơn mười giây, nhưng từ bên ngoài hành lang, anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động thoại và tiếng chạy bộ dồn dập vang lên.
Tần Uyên nhìn về hướng cửa, sau đó cúp điện thoại, sau vài giây, tiếng chạy càng ngày càng gần, một bóng người vội vàng chạy vào.
“Phù phù phù…”
Triệu Cường đang đeo một cái túi trên lưng, đưa tay giữ cửa thở hổn hển, hít một hơi thật sâu, anh ta chậm rãi đi qua, “Haiz, chạy chết tôi rồi.”
Tần Uyên cau mày, nhìn anh ta: “Triệu Cường, ngươi có chuyện gì vậy? Hôm nay đến muộn vậy.”
Triệu Cường vội vàng đi vào, đi đến trước mặt Tần Uyên, xin lỗi: “Đội trưởng, đồng hồ báo thức của tội chậm nửa tiếng, nên sáng dậy trễ.”
Tần Uyên không mắng nhiều, chỉ dặn dò: “Lần sau gặp phải tình huống bất ngờ nhớ gọi điện trước, nếu không sẽ nghĩ cậu đã xảy ra chuyện.”
Nói xong, anh đi đến văn phòng của mình.
Triệu Cường ở phía sau, lớn tiếng nói: “Dạ, đội trưởng!”
Sau khi Tần Uyên rời đi, Triệu Cường đặt túi xách xuống, tự rót cho mình một ly nước, sau khi uống xong, bắt đầu than phiền với họ: “Bây giờ là giờ cao điểm, sáng giờ bị kẹt xe, trước đây tôi nghĩ rẽ vào đường nhỏ, kết quả là không biết đường, hại tôi phải đi một vòng lớn mới tới cục, tôi không kịp vào thang máy, nên chạy bộ lên cầu thang.”
Trần Mặc đặt tờ báo xuống, liếc mắt nhìn anh ta: “Đúng lúc để cậu tập thể dục nhiều hơn.”
Triệu Cường lắc đầu như trống bỏi, “Quên chuyện tập thể dục như vậy đi, không là nó sẽ sớm giết tôi mất.”
Đường Dật nghe vậy có chút sững sờ, chớp mắt nhìn Triệu Cường: “Anh Cường, anh thật sự bị lạc đường sao?”
Trần Mặc lắc đầu, vẻ mặt của Hồng Mi cũng không nói nên lời.
Thạch Nguyên Phỉ đã đoán đúng, hưng phấn hẳn lên: “Mọi người thấy không, mọi người thấy không! Tôi nói cậu ấy có thể bị lạc đường mà, kiểu người mà ngay cả rẽ trái hay rẽ phải cũng không phân biệt được nữa mà.”
Triệu Cường cãi lại: “Chỉ là tôi không quen với mấy con đường nhỏ đó, hơn nữa, cái GPS…”
Thạch Nguyên Phỉ nâng cằm lên: “GPS: Trách tôi sao?”
“Cút!”
Triệu Cường vội vàng chạy đến bên cạnh Thạch Nguyên Phỉ, giơ tay vỗ anh ta, ngẩng đầu nhìn lên phòng làm việc, phát hiện không nhìn thấy Mộc Cửu, “Đúng rồi, còn em gái Mộc Cửu đâu rồi?”
Đường Dật nhìn về phía cửa, “Cùng chị Tiêu Nhã đến phòng pháp y ăn gì đó rồi.”
“Lại đi ăn à?”
Triệu Cường trở lại chỗ ngồi, ngồi xuống mở trang web của Tôn Dục lên, trang chủ vẫn còn đếm ngược 99 ngày, đang giảm dần từng phút, Triệu Cường càng nhìn càng lo, “Tôi nói tố chất tâm lý của Mộc Cửu thật sự quá mạnh, người thường gặp phải chuyện này…ôi…”
Anh không biết phải nói gì, vì vậy chỉ có thể thở dài.
Nhắc đến chủ đề này, văn phòng rơi vào yên lặng ngắn ngủi.
Trần Mặc trầm giọng nói: “Chúng ta phải tìm Kỳ Tuyển trước khi thời gian đếm ngược kết thúc.”
Thạch Nguyên Phỉ lắc đầu, chán nản nói: “Nhưng vấn đề bây giờ là không có manh mối gì cả.”
Triệu Cường vỗ bàn, hai mắt mở to hét lớn: “Tôi cũng không tin! Nếu hắn còn ở thành phố S, một người sống sờ sờ như vậy, nhất định sẽ tìm được thôi!”
“Thời gian đếm ngược còn bao lâu nữa?”
“Còn 91 ngày 16 giờ…”
Triệu Cường thuận miệng trả lời, sau đó phản ứng lại người hỏi ai, anh quay đầu nhìn về phía cửa, “Em gái Mộc Cửu!”
Mộc Cửu vừa bước vào vừa cầm một ly trà sữa, “Thời gian còn bao lâu?”
Triệu Cường nhìn lại trang web, sau đó nhìn Mộc Cửu nói: “91 ngày, 16 giờ 37 phút, em gái Mộc Cửu, có chuyện gì vậy?”
Mộc Cửu nhấp một ngụm trà sữa, nhìn hắn bằng đôi mắt đen láy, vô cảm nói: “Không sao, ta chỉ muốn biết chính xác Kỳ Tuyển còn bao nhiêu thời gian nữa mới chết.”
—
Cuối cùng ngoài cửa cũng có hai tiếng gõ cửa, Cầu Cầu lập tức chạy ra cửa sủa hai tiếng, tiếng gõ cửa lại vang lên hai lần, Hiểu Nhiễm vốn dĩ đang đi tới đi lui trong phòng khách, thì dừng lại, vội vàng quay đầu chạy ra cửa, vẻ mặt lo lắng và khó chịu vừa rồi đã biến mất, cô mở cửa, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, cô vui vẻ gọi lớn: “Hướng Thanh, anh về rồi.”
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, nụ cười của cô bị đóng băng, bởi vì ngoài cửa tối đen như mực, không có ai cả.
Sao lại như vậy? Hiểu Nhiễm có chút bối rối, cô thò đầu ra, lo lắng quát lên: “Hướng Thanh! Hướng Thanh! Anh đang ở đây sao?”
Cô hy vọng sẽ nhận được phản hồi từ anh, “Hướng Thanh, anh mau ra đây đi, đừng đùa em mà.”
Thậm chí cô còn nghĩ rằng Hướng Thanh đang nói đùa với cô, muốn hù dọa cô, nhưng cô cảm thấy anh không phải là người như vậy.
Nhưng không có âm thanh nào đáp lại tiếng của cô, đèn trên tầng lầu dường như đã bị hỏng, vừa rồi cô gọi rất nhiều lần, đèn không bật lên, cô cảm thấy lúc này có gì đó không ổn, vừa rồi không phải Hướng Thanh gõ cửa, cô phản ứng lại, chuyện tương tự như mấy ngày trước lại xảy ra.
Cô hoảng sợ nhìn ngoài cửa, bàn tay nắm chặt tay nắm cửa, cô nhanh chóng đóng cửa lại, tuy nhiên, được nửa chừng, cửa lại bất động, giống như bị mắc kẹt, giống như có người đứng ngoài cửa đang kéo cửa lại.
Cửa không thể đóng, Hiểu Nhiễm hít một hơi khí lạnh, tay còn lại cũng nắm lấy tay nắm kéo vào, nhưng dù cô có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cửa cũng không nhúc nhích chút nào.
Cô hoảng sợ phát hiện, người bên ngoài cũng đang dùng lực, không muốn cửa đóng lại, cô cũng không biết hắn muốn làm gì, muốn giết cô sao?
Đèn bên ngoài vẫn chưa sáng, cô không nhìn thấy ai, nhưng lực trên cửa vẫn chưa biến mất, nửa đêm chỉ có tiếng thở dốc của cô.
“A a! Buông tay! Buông tay!”
Cô lớn tiếng thét chói tay, dùng toàn lực kéo cửa, “Buông tay ra cho tôi! Tên khốn khiếp!”
Sắp vào rồi, sắp vào rồi, nếu hắn vào, cô xong rồi! Xong rồi!
Cô buông một tay ra đỡ tường, nhưng đèn trước cửa đã bị tay cô tắt, ánh sáng chung quanh càng mờ đi, sự sợ hãi dâng lên, bên ngoài giống như có ma quỷ, cô nghĩ cô không thể chống lại ma quỷ, nước mắt tràn khỏi mi, cô nhắm chặt mắt, tiếp tục dùng sức kéo cửa, gầm lên như điên.
Đột nhiên, lực bên ngoài biến mất, sức mạnh của cô đã lớn hơn lực kéo bên ngoài, cửa buông lỏng, cô hung hăng khép vào, đóng sầm cửa lại, cô buông tay nắm cửa, cả người ngã trên đất.
“Ao!”
Một tiếng hét thảm
Nhưng đó không phải là tiếng khóc của chính mình, cô thở hổn hển và từ từ mở mắt ra, dưới ánh sáng trong phòng khách, cô nhìn thấy một nhúm lông trắng ở cửa, đó là Cầu Cầu của cô.
“Cầu Cầu, Cầu Cầu.”
Cô mở miệng gọi nó, giọng nói đã khàn đi.
Nhưng Cầu Cầu không chạy đến bên cạnh cô như thường lệ, chạy vào vòng tay cô, chơi đùa với cô, nó chỉ đứng bất động ở cửa.
Cô nghẹn ngào và tiếp tục gọi: “Cầu Cầu, đến đây.”
Nó vẫn không di chuyển, nó chỉ đứng ở đó.
Hiểu Nhiễm cảm thấy có gì đó không ổn, chân cô quá yếu để đứng dậy, vì vậy cô bò về phía trước, đưa tay ra chạm vào cơ thể của Cầu Cầu, ấm áp, mịn màng, giống như trước đây, sự khác biệt duy nhất là nó không phản ứng gì với sự đụng chạm của cô.
Cô khóc nức nở, duỗi tay ra ôm lấy cơ thể Cầu Cầu, muốn mang nó trở lại gần cô, cô muốn ôm nó, nhưng cô phát hiện ra rằng cô không thể kéo nó, Cầu Cầu giống như cánh cửa vừa rồi, nó dường như đã bị mắc kẹt, giống như có ai đó đang ở bên ngoài, cướp lấy Cầu Cầu của cô.
“Không, không, Cầu Cầu! Đừng mang nó đi, trả Cầu Cầu cho tôi!”
Cô điên cuồng gào khóc, sau đó kéo cơ thể Cầu Cầu ra phía sau, giống như kéo cửa, không thể để Cầu Cầu bị ma quy bắt đi.
“A! A! Trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi!”
Cô liềng mạng gào khóc, lôi kéo, côi kéo rất lâu, cuối cùng, lực đối diện biến mất, cô lấy lại được Cầu Cầu, cô ngã trên đất, một chất ấm áp phun lên mặt cô, giống như Cầu Cầu tiểu lên mặt cô, hai tay cô ôm Cầu Cầu thật chặt, trên mặt cô toàn là nước mắt, nhưng lúc này cô lại cười, như lấy được thắng lợi, cô ôm Cầu Cầu, cúi đầu nhìn nó cười, Cầu Cầu của cô.
Cầu…Cầu Cầu của cô đã không có đầu.