Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 48

  1. Home
  2. Người Điều Khiển Tâm Lý II
  3. Chương 48
  • 10
Prev
Next

Chương 48

“Kỳ Tuyển…Cho nên mặc dù Ngôn Phỉ Văn đã chết, nhưng những đứa trẻ mà hắn huấn luyện, thật ra vẫn nằm dưới sự khống chế của Kỳ Tuyển, bởi vì hắn có danh sách, tám người muốn rời đi, kết quả bị Kỳ Tuyển tính kế, sau khi giết người thì đều bị giết chết.”

Đường Dật nhắc nhở: “Không chỉ có tám người này, đừng quên, lời tiên tri tử vong của Khương Kỳ đã có rồi, còn có một người khác muốn giết hắn.”

Mọi người nghe xong đều gật đầu, đúng rồi, không biết còn bao nhiêu người.

“Mọi người.”

Triệu Cường đột nhiên giơ tay lên nói với vẻ mặt khó hiểu: “Có một vấn đề, tôi không hiểu, Kỳ Tuyển làm như vậy để khiến những người phản bội giết hại nhau, vậy tại sao anh ta lại đặc biệt để Tôn Dục đăng lời tuyên bố tử vong lên Internet? Không thể là vì hắn muốn giúp Tôn Dục nổi tiếng rồi, hắn cũng không tốt bụng như vậy, nếu không phải vậy, tôi cảm thấy chuyện này hơi thừa thãi.”

Câu hỏi của Triệu Cường dường như đang nhắc nhở Mộc Cửu, đúng như anh ấy nói, hình thức tiên tri tử vong đúng là dư thừa, nhưng Kỳ Tuyển không thể làm chuyện vô nghĩa như vậy, vậy thì trang web đó tồn tại phải có ý nghĩa của nó, Mộc Cửu chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đen láy nhìn máy tính trước mặt Thạch Nguyên Phỉ, vô cảm nói: “Vì hắn muốn mọi người nhìn thấy.”

Vậy hắn muốn ai thấy?

“Để mọi người nhìn thấy?”

Đường Dật lặp lại lời nói của Mộc Cửu, nghiêng đầu suy nghĩ, giống như đã hiểu, nhưng dường như anh không hiểu lắm

Mộc Cửu đi đến bên cạnh Thạch Nguyên Phỉ, “Anh Thạch Đầu, trang web của Tôn Dục.”

“A.”

Bởi vì trước đó anh đã lưu lại rồi, Thạch Nguyên Phỉ lập tức tìm được trang web, mở ra nói với Mộc Cửu: “Chính là cái này.”

Giao diện trang web đều trên nền đen, trên đó có bảy lời tiên tri tử vong, Mộc Cửu nhìn qua bảy lời tiên tri, chỉ từ nội dung trên trang web cũng không thấy có thông tin gì ẩn giấu.

Đúng lúc này, Thạch Nguyên Phỉ nhìn một tin nhắn đột nhiên xuất hiện trên màn hình, kích động kêu lên: “Trang web của Tôn Dục vừa mới cập nhật thêm một lời tiên tri tử vong!”

Triệu Cường không nghĩ gì, trực tiếp hỏi: “Là của Khương Kỳ sao?”

“Không, không, không!”

Thạch Nguyên Phỉ tròn mắt đọc tin đó: “Hồ Nhất Ninh, nam, 30 tuổi, thời gian tử vong khoảng 4:30 chiều hôm nay, nguyên nhân tử vong: tự sát!”

Không ai ngờ không phải là Khương Kỳ xuất hiện trên trang web, mà là Hồ Nhất Ninh, người được phái đến để giám sát Tôn Dục.

Tần Uyên lập tức liếc mắt nhìn thời gian, “Bây giờ đã là 4:32 rồi.”

“Cái gì?”

Triệu Cường hét lớn, sau đó vội vàng cùng Tần Uyên chạy đến phòng thẩm vấn Hồ Nhất Ninh.

Cửa phòng thẩm vấn bị khóa, Tần Uyên dùng chìa khóa mở cửa, vừa bước vào thì nhìn thấy Hồ Nhất Ninh nằm trên bàn, Tần Uyên vội vàng chạy đến bên cạnh đỡ hắn lên, thân trên của Hồ Nhất Ninh ngã về phía sau theo động tác của Tần Uyên, dựa vào lưng ghế, đầu ngửa ra sau yếu ớt, lộ ra cổ, bút đen cắm vào cổ họng, bên cạnh có mấy miệng vết thương đẫm máu, máu chảy ra từ huyết quản nhuộm đỏ quần áo của hắn, hai mắt mở to, đôi mắt trống rỗng nhìn trần nhà.

Triệu Cường đi bên cạnh Hồ Nhất Ninh, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, còn Tần Uyên thì xác nhận: “Hắn chết rồi.”

Như lời tiên tri trên trang web của Tôn Dục cho thấy, Hồ Nhất Ninh qua đời vào khoảng 4:30 sáng

Triệu Cường ngạc nhiên nói: “Trên người hắn làm sao có thể có bút máy.”

Tần Uyên trầm giọng nói: “Không thể ở trên người hắn, trước khi vào phòng thẩm vấn, tất cả đồ vật trên người hắn đều bị lấy đi.”

Lam Tiêu Nhã nghe tin thì vội vàng chạy tới, bước vào phòng thẩm vấn, nhìn Hồ Nhất Ninh đã chết, “Tình huống thế nào?”

Triệu Cường quay đầu nhìn Lam Tiêu Nhã, “Chị, hắn đâm bút vào cổ mình.”

Lam Tiêu Nhã nghe xong thì cau mày, “Ác vậy sao.”

Cô đeo găng tay đi đến bên cạnh thi thể Hồ Nhất Ninh, kiểm tra vết thương, “Vết đâm này đủ sâu, hơn nữa còn đâm đến mấy lần, nếu không sẽ không đến mức chết.”

Sự xuất hiện đột ngột của một cây bút máy trong phòng thẩm vấn, tiên tri tử vong được đăng trên trang web và cái chết đột ngột của Hồ Nhất Ninh chắc chắn có đủ loại nghi vấn.

Tần Uyên bước ra khỏi phòng thẩm vấn, mở cửa phòng giám sát bên cạnh, nhìn vào bên trong rồi cau mày thật chặt, quay đầu lại phát hiện một PC đáng lẽ phải ở trong phòng giám sát đang đi lại từ hành lang bên kia.

Nam PC tên Vương Nguyên nhìn thấy Tần Uyên, vội vàng chạy tới, vội vàng nói: “Đội trưởng.”

Tần Uyên nhìn anh ta, lạnh lùng hỏi: “Tại sao cậu không ở trong phòng giám sát?”

Vương Nguyên cảm nhận được sự lạnh lẽo tỏa ra từ Tần Uyên, nuốt nước miếng, chậm rãi nói: “Tôi, tôi đi vệ sinh.”

Giọng nói của Tần Uyên lại lạnh hơn một chút, “Trong phòng thẩm vấn có nghi phạm giết người, phòng giám sát không thể không có người, cậu không biết chuyện này sao?”

“Đội trưởng, tôi đau bụng, tôi nghĩ chỉ đi vài phút thôi.”

Dưới cái nhìn chằm chằm của Tần Uyên, anh càng nói, giọng nói càng lúc càng nhỏ, cho đến khi dường như không nghe rõ nữa.

Nghe xong, sắc mặt Tần Uyên càng thêm lạnh lùng, giọng nói kiềm chế tức giận, “Vài phút thôi?”

“Bởi vì cửa phòng thẩm vấn bị khóa, tay của Hồ Nhất Ninh đặt trên bàn, tôi nghĩ sẽ không có chuyện gì.”

Vương Nguyên ôm hy vọng may mắn cho nên không nhờ PC khác đến thay mình, nên đến lúc này, anh ta cũng không biết đang xảy ra chuyện gì.

Tần Uyên dường như phải tức giận hơn nhưng lại bật cười, lạnh giọng nói: “Không có chuyện gì? Nhưng người cậu nói hiện tại đã chết rồi.”

Lúc này, Mộc Cửu đi tới, nhìn tình hình trước mắt, cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô đi đến bên cạnh Tần Uyên, kéo tay áo anh, “Xem camera trước đi.”

“Hả?”

Vương Nguyên sửng sốt, dùng tay đỡ tường để không ngồi xổm xuống vì chân run, há hốc mồm nhìn cửa phòng thẩm vấn, “Hắn… Làm sao có thể?”

“Thì mới vừa rồi.”

Sau khi Tần Uyên nói xong bốn chữ này, không nhìn anh ta nữa, xoay người đi vào phòng giám sát cùng Mộc Cửu, anh mở camera theo dõi lên, nhưng điều kỳ lạ là từ 4:22:13 đến 4:26:21, 4 phút này đã bị cắt mất, từ 22 phút 12 giây nhảy đến 26 phút 22 giây, một phút sau đó, Hồ Nhất Ninh vốn dĩ không nhúc nhích lại cầm một cây bút máy trong tay, hắn mở nắp bút, sau đó dùng lực đâm vào cổ mình, đâm hết lần này đến lần khác, lần này cũng dùng hết sức, mãi đến nghi hắn ngã trên bàn.

Mộc Cửu nhìn qua nhìn lại hai lần hình ảnh hắn đâm bút vào chính mình, hơi nheo mắt lại.

Quả thật từ camera đã xác nhận Hồ Nhất Ninh tự sát, nhưng đoạn phim dài bốn phút trước khi hắn tự sát đã bị cắt bỏ, Hồ Nhất Ninh vốn không có cây bút máy nào trên người, vì vậy chắc chắc có ai đó đã vào phòng thẩm vấn trong bốn phút này và đưa cho Hồ Nhất Ninh một cây bút máy.

Tuy nhiên, không chỉ camera trong phòng thẩm vấn, mà ngay cả camera ở cửa phòng thẩm vấn cũng bị cắt mất vài phút đó, vì vậy họ không có cách nào biết được ai đã vào phòng thẩm vấn trong thời gian đó.

Sau khi Mộc Cửu trở lại văn phòng, yêu cầu Thạch Nguyên Phỉ kiểm tra camera trong hành lang trong khoảng thời gian đó, và vào khoảng 4:21, Vương Nguyên đã đi vệ sinh, anh ta không quay lại cho đến khi Tần Uyên và những người khác đến, vì vậy, chắc chắn anh ta không phải là người vào phòng thẩm vấn.

Tuy nhiên, tất cả những điều này quá trùng hợp, đầu tiên Vương Nguyên trong phòng giám sát đi vệ sinh, để lại một phòng giám sát trống rỗng, một phút sau, có người vào phòng thẩm vấn, để lại cây bút cho Hồ Nhất Ninh, rồi rời đi, vào phút 27, khi phòng giám sát không có người, Hồ Nhất Ninh đã dùng bút máy để tự sát, chỉ vài phút sau, trang web của Tôn Dục đã được cập nhật thông tin tử vong hoàn toàn chính xác.

Sau khi nghe xong chuyện xảy ra, Thạch Nguyên Phỉ suy đoán: “Có phải là thằng nhóc Vương Nguyên thông đồng với người vào phòng thẩm vấn không? Đều do Kỳ Tuyển chỉ thị.”

Mộc Cửu không trả lời Thạch Nguyên Phỉ, mà đột nhiên lên tiếng: “Anh thấy sao?”

Lúc này, trong văn phòng SCIT chỉ có ba người, Thạch Nguyên Phỉ còn tưởng rằng lúc đầu, Mộc Cửu đang tự hỏi mình, sau đó anh nghĩ, không, không thể hỏi anh được, anh thò đầu ra từ phía sau máy tính thì thấy Phong Thiệu đang dựa vào bàn.

Sau vài giây, Phong Thiệu ngước mắt lên nhìn Mộc Cửu: “Thấy gì?”

Ánh mắt Mộc Cửu không nhìn Phong Thiệu, “Ai vào phòng thẩm vấn để lại bút cho Hồ Nhất Ninh, tại sao Hồ Nhất Ninh lại đột nhiên lựa chọn tự sát?”

Phong Thiệu nhìn bóng lưng Mộc Cửu, giọng nói kiên định, bình tĩnh, “Mọi người đang nói người mà Kỳ Tuyển phái tới, Hồ Nhất Ninh không còn cách nào khác đành phải tự sát.”

Mộc Cửu quay đầu nhìn anh ta, giọng nói lạnh lùng, “Vậy anh là người Kỳ Tuyển phái tới sao?”

“Cô nghi ngờ tôi sao?”

Cô chậm rãi đến gần Phong Thiệu, dừng lại cách anh vài bước, vô cảm nói: “Tôi không nghi ngờ anh, tôi có thể chắc chắn người đó chính là anh.”

Thạch Nguyên Phỉ chớp mắt, nhìn bọn họ với vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: Tình huống gì đây?

Phong Thiệu cười nhìn cô: “Bằng chứng đâu?”

Mộc Cửu lạnh lùng, kiên định nói: “Hồ Nhất Ninh đã tự sát sau khi bị thôi miên.”

Sau khi xem đoạn băng ghi hình, cô có thể chắc chắn về điều này.

Nụ cười của Phong Thiệu càng lúc càng sâu, nhưng nụ cười chưa bao giờ chạm đến đáy mắt, chậm rãi nói: “Tôi không phải là người duy nhất có thể thôi miên, còn nữa…”

Anh ta dừng một chút, hỏi Mộc Cửu: “Tại sao tôi lại làm như vậy?”

Mộc Cửu nhìn vào mắt anh ta, giọng nói không cao không thấp: “Tôi cũng đang tự hỏi tại sao anh lại làm như vậy.”

Phong Thiệu và Mộc Cửu nhìn vào mắt nhau, một người mỉm cười, một người vô cảm

“Hừ.”

Sau khi họ giằng co trong một phút, Thạch Nguyên Phỉ đang nhìn vào máy tính đột nhiên hít một hơi lạnh, vừa rồi, trang web của Tôn Dục được cập nhật một tin khác, không phải là lời tiên tri tử vong, mà là một video, sau khi anh nhấp vào, thì phát hiện đây là video dài bốn phút biến mất khỏi phòng thẩm vấn vừa rồi, anh nhìn người bước vào phòng giám sát, che miệng, không để mình hét lên, sau khi bình tĩnh lại, anh vội vàng gọi Mộc Cửu: “Em gái Mộc Cửu! Em đến xem này!”

Mộc Cửu lùi lại nhìn video, cô vô cảm nhìn nó, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Phong Thiệu đã không còn cười, giọng nói lạnh lùng không cao không thâó, “Anh có biết mình rất thảm hại không, một tiến sĩ tâm lý học lại có thể để người ta tùy tiện khống chế như vậy.”

Khi Phong Thiệu còn luôn kinh ngạc, giọng nói của Mộc Cửu đầy vẻ mỉa mai, “Hơn nữa, còn bị chơi nữa chứ.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 48"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online