Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 47

  1. Home
  2. Người Điều Khiển Tâm Lý II
  3. Chương 47
  • 10
Prev
Next

Chương 47

Tần Uyên lập tức bảo Thạch Nguyên Phỉ kiểm tra danh sách tất cả những người đàn ông 31 tuổi tên Khương Kỳ ở thành phố S, bọn họ cũng vội vã trở về cục.

Trong văn phòng SCIT, Triệu Cường đang ngồi trên bàn phàn nàn với Thạch Nguyên Phỉ, “Cậu nói xem, cái người làm mật mã này không thấy phiền sao? Chọn quyển sách, xem mã ISBN rồi phải dựa vào đó mua số điện thoại giống như vậy, tốn thời gian, tốn công sức, đây có phải là rảnh quá không?”

Thạch Nguyên Phỉ đẩy mắt kính, “Hắn vốn không cần mua số điện thoại, trên Internet có phần mềm có thể làm được, muốn nhắn tin bằng số nào cũng được hết.”

Triệu Cường nghĩ thầm, thì ra có thể như vậy, nhưng: “Vậy…cũng phiền.”

“Không phải là để ngăn cản người khác phá giải mật mã mà, chỉ là đáng tiếc, hắn gặp phải…em gái Mộc Cửu thông minh, dễ thương, đầu óc trâu bò, hoạt bát, hào phòng của chúng ta!”

Thạch Nguyên Phỉ duỗi tay, dùng một đống tính từ miêu tả.

Cái trước vẫn bình thường, khi Triệu Cường nghe thấy hai chữ cuối cùng, khóe miệng hơi giật, “Cậu dùng từ hoạt bát, hào phóng để miêu tả Mộc Cửu sao?”

Thạch Nguyên Phỉ suy nghĩ, thật sự không đúng lắm, anh ta dùng ngón tay ngoáy lỗ tai nói: “Thuận miệng thôi…”

Sau khi Tần Uyên và những người khác đến cục, Tôn Dục vẫn được sắp xếp vào trong phòng thẩm vấn để nhận bảo vệ, Tần Uyên, Mộc Cửu và Đường Dật lần lượt bước vào văn phòng, khi bọn họ đi vào, Triệu Cường từ trên bàn nhảy xuống, hô to: “Đội trưởng, mọi người về rồi.”

Tần Uyên gật đầu, đi tới hỏi Thạch Nguyên Phỉ: “Điều tra thế nào rồi?”

Thạch Nguyên Phỉ ngẩng đầu lên báo cáo: “Đội trưởng, chị Mi đi kiểm tra người mất tích rồi, không có ai phù hợp điều kiện, tôi đã kiểm tra, bây giờ ở thành phố S, có ba người đàn ông 31 tuổi tên là Khương Kỳ.”

Tần Uyên cúi đầu nói: “Ba người cũng dễ dàng khóa chặt mục tiêu, thông tin của bọn họ thì sao?”

“Tôi đã kiểm tra tất cả, đã in nó ra rồi.”

Thạch Nguyên Phỉ đưa ba hồ sơ cho Tần Uyên

Tần Uyên lật xem thông tin của ba người này, sau đó đưa cho Mộc Cửu bên cạnh.

Mộc Cửu dường như chỉ nhìn lướt qua, đã xem hết một mặt, sau đó để hồ sơ của người thứ nhất sang một bên, Triệu Cường nhìn tốc độ phi thường của Mộc Cửu, trong lòng chỉ có thể thầm thở dài, nếu có khả năng này, khi còn đi học, mỗi lần trước kỳ thi đã không cần phải thức khuya rồi.

Tuy nhiên, khi nhìn vào thông tin của người thứ hai, Mộc Cửu đột nhiên giảm tốc độ, ánh mắt dừng lại một phần ba lần thời gian, mặc dù trên mặt cô vẫn không có biểu cảm gì, nhưng các thành viên của đội SCIT hiểu cô có thể cảm nhận được rằng chắc chắn cô đã tìm ra vấn đề.

Triệu Cường vừa nhìn, lập tức hỏi cô: “Em gái Mộc Cửu, em tìm được cái gì rồi?”

Mộc Cửu không trả lời Triệu Cường ngay, mà ngẩng đầu nhìn Hồng Mi: “Chị Mi, còn thông tin của người chết trước đó đâu rồi?”

Nghe xong lời này, Hồng Mi đi tới trước mặt cô, cúi đầu hỏi: “Em nói người chết Dư Mẫn được phát hiện trong nhà máy sao?”

“Dạ.”

“Chờ một chút.”

Hồng Mi lấy ra thông tin của người chết trong túi tài liệu, sau đó đưa cho Mộc Cửu.

“Cảm ơn.”

Mộc Cửu nhìn xuống thông tin của Dư Mẫn, ánh mắt gần như dừng lại ở cùng một chỗ, sau đó cô ngẩng đầu nhìn Thạch Nguyên Phỉ, “Anh Thạch Đầu, giúp em kiểm tra thông tin của sáu người đã chết lúc trước.”

Thạch Nguyên Phỉ thò đầu ra từ phía sau máy tính, đẩy kính, “Sáu người trước đó? Người chết trong mấy lời tiên tri tử vong sao?”

Mộc Cửu gật đầu.

“Được rồi, tôi sẽ kiểm tra ngay.”

Thạch Nguyên Phỉ rụt đầu lại, sau đó nhìn chằm chằm vào màn hình gõ bàn phím, lập tức hiện ra hồ sơ của sáu người chết, sau đó in ra đưa cho Mộc Cửu.

Mộc Cửu nhìn qua thông tin của từng người chết, cô trải tám hồ sơ trong tay trên bàn, sau đó lấy ra một cây bút vẽ một vòng tròn ở một chỗ của mỗi hồ sơ.

Hồng Mi nhìn xuống từng người một, ngạc nhiên phát hiện tám người này có điểm chung, “Trại trẻ mồ côi… Tám người này đều là trẻ mồ côi.”

Mặc dù một số là trại trẻ mồ côi khác nhau.

Nghe Hồng Mi nói như vậy, Thạch Nguyên Phỉ nhìn tám hồ sơ trên màn hình, mở to mắt, “Trùng hợp vậy sao?”

Tần Uyên sửa lại: “Đây không phải là trùng hợp, là do cố ý lựa chọn, mục tiêu của bọn họ là trẻ mồ côi.”

Mộc Cửu cúi đầu xuống, tóc mái trên trán che mắt, giọng nói lạnh lùng không cao không thấp, “Bọn họ không phải là trẻ mồ côi bình thường, mà là những đứa trẻ được Ngôn Phỉ Văn huấn luyện.”

Giọng điệu của Mộc Cửu rất khẳng định, điều này làm cho Đường Dật có chút kinh ngạc, “Em có thể nhìn ra được chuyện này sao? Mộc Cửu, em còn nhớ tên họ à?”

“Không phải.”

Mộc Cửu giải thích với bọn họ: “Hầu hết những đứa trẻ được Ngôn Phỉ Văn lựa chọn lúc nãy đều là trẻ em từ trại trẻ mồ côi, từ nhỏ đến tuổi thiếu niên, họ không hề đi học, Phi Văn sẽ giúp họ tạo ra bằng cấp giả, trên danh nghĩa của ba trường học.”

Sau khi Triệu Cường cẩn thận nhìn, “Đúng vậy, trường học của họ đều giống nhau.”

Mộc Cửu: “Nếu cậu đến ba trường này kiểm tra cẩn thận, sẽ phát hiện không ai trong số họ từng học ở đó.”

Trần Mặc nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Có người tìm ra người mà Ngôn Phỉ Văn đã huấn luyện, sau đó lên kế hoạch giết hết bọn họ.”

Thạch Nguyên Phỉ khó hiểu, nghi ngờ hỏi, “Nhưng không phải có hai người trong số họ là tự sát sao?”

Hồng Mi suy nghĩ một lúc rồi đưa ra giả thuyết: “Chẳng lẽ đó không phải là một vụ tự sát đơn giản, mà là một vụcưỡng bức tự sát?”

Triệu Cường gật đầu mấy cái: “Rất có khả năng đó! Hai vụ tự sát này là để đánh lạc hướng.”

Nếu không phải Mộc Cửu phát hiện ra chân tướng về lời tiên tri tử vong của Tôn Dục và phát hiện ra điểm chung giữa người chết thì bảy vụ án xảy ra đều xem như những vụ án độc lập mà điều tra rồi.

Bây giờ thân phận của nạn nhân tiếp theo đã được xác định, Tần Uyên trầm giọng nói: “Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm được Khương Kỳ, đưa anh ta trở lại cục và bảo đảm sự an toàn của anh ta.”

Trần Mặc mở miệng nói: “Đội trưởng, tôi sẽ dẫn một đội người đến nhà anh ấy.”

Tần Uyên khẽ gật đầu, sau đó dặn dò: “Trần Mặc, khi nhìn thấy PC, có thể anh ta sẽ chạy trốn hoặc có hành động quá khích, phải cẩn thận.”

“Dạ.”

Không lâu sau khi Trần Mặc rời đi, Lam Tiêu Nhã vội vàng mang theo một giấy tờ, vừa bước vào cửa, cô đã hét lớn: “Mọi người! Có phát hiện lớn, phát hiện lớn, phát hiện lớn!”

Triệu Cường lập tức nói: “Chị, sao chị lại nói ba lần vậy?”

Lam Tiêu Nhã đi tới, vỗ đầu anh ta, “Chuyện quan trọng phải nói ba lần.”

Tần Uyên nghiêng đầu hỏi cô: “Tiêu Nhã, cô phát hiện gì?”

LamTiêu Nhã một tay ôm Mộc Cửu, sau đó kể cho bọn họ nghe về phát hiện lớn của mình, “Người phụ nữ biết giết vì bị đâm nhiều nhát dao tên Bành Âm đó, không phải sau đó, đội cảnh sát điều tra đã tìm thấy hung khí sao, trên hung khí họ tìm ra một dấu vân tay, tôi đã tìm ra được vân tay đó là của ai rồi.”

“Tìm được rồi?”

Lam Tiêu Nhã búng ngón tay, “Đúng vậy, tôi có thể chắc chắn 100% dấu vân tay hoàn toàn khớp.”

Triệu Cường nghĩ thầm, thật sự là phát hiện lớn, không ngờ Lam Tiêu Nhã lại hưng phấn như vậy, “Chủ nhân dấu vân tay rất khả nghi, để lại dấu vân tay trên hung khí giết người, gần như chắc chắn đó là hung thủ giết người rồi.”

Đường Dật vội vàng hỏi: “Chị Tiêu Nhã, là ai vậy?”

Lam Tiêu Nhã không nói gì, sau đó nhìn xuống Mộc Cửu, “Tiểu Cửu, em đoán là ai?”

Không chút suy nghĩ, Mộc Cửu nói một cái tên: “Dư Mẫn.”

“Bingo!”

Vẻ mặt Lam Tiêu Nhã thể hiện Mộc Cửu của chúng ta là thông minh nhất.

Các thành viên khác trong đội đều sửng sốt khi nghe thấy điều này, Triệu Cường suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Dư Mẫn? Khoan đã, không phải cô ấy là nạn nhân của một vụ án gần đây sao? Thi thể của cô ấy vẫn còn ở văn phòng pháp y, phải không?”

Lam Tiêu Nhã xòe tay nói: “Vì thi thể của cô ấy hiện đang ở trong phòng pháp y, nên tôi đã thu thập dấu vân tay của cô ấy, ồ, đương nhiên là tôi không cố ý so sánh với dấu vân tay để lại trên hung khí của vụ án trước, nhưng kết quả thật sự không ngờ, có một phát hiện đáng kinh ngạc như vậy, dấu vân tay để lại trên hung khí giết người là do ngón cái của bàn tay trái của Dư Mẫn để lại.”

Thạch Nguyên Phỉ thò đầu ra từ phía sau máy tính, kích động nói: “Trời ơi, vậy Dư Mẫn đã giết Bành Âm sao?”

Triệu Cường đảo mắt nói: “Sau đó Dư Mẫn lại bị giết.”

Đường Dật cúi đầu suy nghĩ, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó thì chợt ngẩng đầu, “A! Chẳng lẽ là…”

Hồng Mi vội vàng hỏi: “Đường Dật, chẳng lẽ gì?”

Đường Dật dường như bị suy nghĩ của mình làm cho sửng sốt, há to miệng, không nhất thời không biết nên nói gì

Giọng nói không cao không thấp của Mộc Cửu vang lên, nói ra những gì Đường Dật muốn nói: “Người chết là hung thủ giết người chết trước, cứ tiếp tục theo quy luật này.”

Sau khi giết một người, sau đó bị một người khác giết.

Đường Dật gật đầu: “Đúng vậy!”

Thạch Nguyên Phỉ nhíu mày nói: “Đây có thể coi là quả báo không?”

Tần Uyên trầm giọng nói: “Ngoại trừ người chết đầu tiên không biết có giết ai hay không, những người khác đều vừa là nạn nhân vừa là hung thủ.”

Triệu Cường vỗ bàn, “Nếu thật sự là như vậy, Khương Kỳ rất có thể là hung thủ giết Dư Mẫn?”

Nếu thật sự là như vậy, vậy thì bản chất của việc đi tìm Khương Kỳ lần này sẽ rất khác.

Hồng Mi có chút khó hiểu, “Nhưng tại sao bọn họ lại làm vậy?”

“Có thể là sau khi người thứ nhất bị giết bởi người thứ hai, bị người thứ ba phát hiện, để trả thù cho người thứ nhất, người thứ ba đã giết người thứ hai, sau đó bị người thứ tư phát hiện, thì hắn đã giết người thứ ba…Và cứ như vậy.”

Trên đây đương nhiên chỉ là suy đoán của Triệu Cường.

Lam Tiêu Nhã nghe xong thì liếc mắt, nói ra lỗ hổng trong suy đoán đó: “Nếu tổng cộng chỉ có ba người, vậy khả năng như cậu nói là rất cao, bây giờ thêm Khương Kỳ, tổng cộng có tám người, nếu thật sự là như vậy thì quá là drama rồi, không thực tế.”

Triệu Cường gãi đầu, được rồi, coi như anh chưa nói gì đi.

Đường Dật chớp đôi mắt đen láy, chậm rãi nói: “Chắc là có người cố ý lên kế hoạch, liên tiếp đưa cho bọn họ một danh sách, yêu cầu bọn họ lần lượt giết người, cho nên người phía sau lại giết người phía trước, rồi lại bị người phía sau nữa giết chết, tạo ta tình huống như vậy.”

Lam Tiêu Nhã vỗ nhẹ lên vai Đường Dật, “Cậu xem, lời Đường Dật nói mới có lý này.”

Thạch Nguyên Phỉ ngẫm nghĩ một lát, sau đó hỏi: “Có phải là do người bí ẩn gửi tin nhắn cho Hồ Nhất Ninh thiết kế không? Nhưng tại sao hắn lại phái người đi giết người, sau đó lại để cho người khác giết đi?”

“Bởi vì họ muốn thoát khỏi sự kiểm soát.”

Đôi mắt đen láy của Mộc Cửu nhìn thông tin của tám người trước mặt, lạnh lùng nói: “Đây là quy tắc do Ngôn Phỉ Văn đặt ra lúc đó, nếu muốn hoàn toàn rời khỏi hắn, vậy thì ngẫu nhiên chọn một người trong số tất cả bọn họ, sau đó giết đi, có người làm theo, cũng thành công, nhưng sau khi ra khỏi đó, đã bị người khác giết.”

Triệu Cường nghe vậy, da đầu tê dại, “Cái này…Cũng quá…”

Cho dù làm theo, giết người, cũng khó thoát khỏi số phận bị giết.

Lam Tiêu Nhã cúi đầu nhìn cô, cau mày hỏi: “Vậy Tiểu Cửu, nếu không thành công thì sao?”

Mộc Cửu bình tĩnh nói: “Đương nhiên vẫn bị giết, Ngôn Phỉ Văn vốn không cho phép phản bội, chỉ cần động lòng thì kết quả sẽ là chết.”

Đường Dật thở dài nói: “Những người đó muốn hoàn toàn thoát khỏi thân phận trước kia, cho nên mới đi giết người.”

“Hơn nữa, theo cách hắn chọn trước đây, thì tuyệt đối phải có người khống chế.”

Mộc Cửu hạ mắt xuống, sau đó ngước mắt lên nhìn về phía trước, “Kỳ Tuyển.”

Tên của người đàn ông lại vang lên từ miệng cô sau vài tháng

Từ khi bọn Tần Uyên trở về, Phong Thiệu vẫn luôn không ở trong văn phong, lúc này Phong Thiệu mới quay lại, khi nghe đến tên đó, anh ta dừng lại tại chỗ, ánh mắt nhìn Mộc Cửu đang ở giữa bọn họ, hai tay rũ hai bên nắm chặt thành nắm đấm, trên mặt không còn dáng vẻ tươi cười.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 47"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online