Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 46
Chương 46
Hiển nhiên, mỗi lần người bí ẩn gửi tin nhắn lời tiên tri tử vong đến cho Hồ Nhất Ninh đều được mã hóa, Mộc Cửu mang tin nhắn này đến cho Tôn Dục, sau khi Tôn Dục đọc xong cũng bối rối, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cái này.
Họ rất thận trọng, đề phòng ai đó lấy được điện thoại di động hoặc nhìn thấy tin nhắn, vì vậy họ sẽ mã hóa nó, Hồ Nhất Ninh nhận được tin nhắn thì giải nó rồi nói cho Tôn Dục, còn Tôn Dục chỉ là người công bố thông tin, nên đương nhiên anh ta chưa từng xem qua tin nhắn này, đừng nói là phá giải, nhưng anh ta nói với Mộc Cửu, hôm qua khi Hồ Nhất Ninh nói đến lời tiên tri tiếp theo, không chỉ có giới tính và tuổi tác, mà còn có tên nữa.
Đối với SCIT, đây chắc chắn là một tin tức tốt, có tên, kết hợp với tất cả các loại thông tin, họ có thể xác định người sẽ bị giết vào ngày mai, nhưng bây giờ Hồ Nhất Ninh, người duy nhất có thể giải mã thông tin, đã nói hắn sẽ không hợp tác, sau khi nói câu kia “Có giỏi thì mấy người giải mã thử xem?”
Sau đó im lặng không nói chuyện nữa.
Thạch Nguyên Phỉ kiểm tra thử số điện thoại gửi tin nhắn cho Hồ Nhất Ninh, là số điện thoại dùng một lần, không thể điều tra gì thêm.
5d1028m162f5ca47h23n2j19201b4, 5157l21, 22
Phần mã này tạo thành từ ký tự tiếng Anh và con số, Mộc Cửu và Đường Dật lần đầu tiên thử cách giải mã bẻ mật mã này, nhưng sau nhiều lần biến đổi và dịch chuyển chúng, họ vẫn không thể giải nó.
Mộc Cửu đứng trước tấm bảng trắng, nhìn chuỗi chuỗi mật mã viết trên đó, tính toán trong đầu, Đường Dật dường như đã viết đầy hai mặt giấy, nhưng vẫn không tìm ra cách giải, họ lại nếm trải thất bại, anh ta đặt bút xuống, nhìn Mộc Cửu, phát hiện cô không giải nữa, đi về phía Tần Uyên, bất lực nói: “Đội trưởng, chúng tôi không biết biết cách giải mã của họ, sẽ rất khó phá giải.”
Triệu Cường thấy không thể giải mật mã này, mọi thứ như bế tắc, liền đề nghị: “Nếu không thì đi hỏi Hồ Nhất Ninh đi, tạo cho hắn chút áp lực.”
Trần Mặc từ phòng thẩm vấn trở về, lắc đầu, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Vô dụng, hắn không nói gì hết.”
Vẻ mặt Tần Uyên nghiêm trọng, nói: “Chắc chắn hắn sẽ không chỉ chúng ta cách giải mật mã này đâu, trước mắt, chúng ta chỉ không có bằng chứng chứng minh hắn có liên quan đến lời tiên tri tử vong, hắn không nói, vì đó là lợi thế của hắn.”
“Nếu dựa theo quy luật trước đó, theo thông tin này thì ngày mai sẽ có người chết, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.”
Phong Thiệu nói xong thì nhìn Mộc Cửu.
Mộc Cửu cảm nhận được ánh mắt, nhưng cô vẫn nhìn tấm bảng trắng trước mặt, cô biết Phong Thiệu đang nghĩ gì.
Tần Uyên nhìn thời gian, “Từ giờ đến 0 giờ vẫn còn mười tiếng nữa.”
Nếu qua 0 giờ, họ vẫn không giải được mật mã này, tìm được người kia, thì ngày mai, thi thể của một nạn nhân khác sẽ xuất hiện
Thời gian gấp gáp, Đường Dật túm lấy tóc mình, chỉ có thể vùi đầu tiếp tục cố gắng giải mã nó, nhưng Mộc Cửu đột nhiên bước ra khỏi văn phòng, một mình đi đến phòng thẩm vấn Tôn Dục.
Cô mở cửa, hỏi trực tiếp: “Tôn Dục, Hồ Nhất Ninh đã giám sát anh, vậy hai người sống cùng nhau à?”
Tôn Dục nghe thấy giọng nói này liền quay đầu lại, phát hiện đó là Mộc Cửu, anh ta chậm đầu nói: “Đúng vậy, hắn ở một phòng trong nhà tôi.”
Sau khi nghe câu trả lời, Mộc Cửu trực tiếp đóng cửa lại, sau đó trở lại văn phòng SCIT, vừa bước vào cửa, mặt cô không thay đổi, nhìn họ nói: “Chúng tôi đến nhà Tôn Dục đi.”
Trước khi đến nhà Tôn Dục, Tần Uyên nói với Hồ Nhất Ninh tin tức này, muốn quan sát phản ứng của hắn đối với chuyện này, sau khi nghe xong, sắc mặt hắn lập tức thay đổi một chút, nhưng chỉ trong chốc lát, hắn đã trở lại vẻ mặt thoải mái trước đây, dường như không quan tâm đến chuyện này.
Cho dù Hồ Nhất Ninh không nói lời nào, nhưng từ hàng loạt phản ứng nhỏ của hắn, Mộc Cửu vẫn có được thông tin cô muốn, nhà của Tôn Dục hẳn là có mấu chốt để giải mật mã, nhưng một thông điệp khác phản ánh trong biểu hiện của Hồ Nhất Ninh là cho dù có đến đó, anh ta nghĩ rằng họ cũng không thể giải mã được.
Rời khỏi cục, Tần Uyên lái xe đưa Mộc Cửu và Đường Dật, đương nhiên còn có Tôn Dục đến nhà anh ta, Tôn Dục cầm chìa khóa mở cửa cho bọn họ vào, nhà anh ta là nhà ba phòng ngủ, anh ta sống cùng Hồ Nhất Ninh mấy tháng nay, Tôn Dục đưa bọn họ đến phòng của Hồ Nhất Ninh, nhưng sau khi ba người bọn họ cẩn thận lục soát, thì thấy Hồ Nhất Ninh có rất ít đồ dùng cá nhân, thậm chí còn không có máy tính.
Sau khi Mộc Cửu đi ra khỏi phòng của Hồ Nhất Ninh, cô nhìn thấy phòng sách đối diện đang mở cửa, cô quay đầu lại hỏi Tôn Dục: “Hồ Nhất Ninh có dùng phòng sách không?”
Tôn Dục gật đầu: “Có dùng.”
Nghe xong lời này, ba người Tần Uyên trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó đi vào phòng sách.
Bên phải pòng sách là một giá sách, trên đó gần như có đầy đủ các loại sách, có thể có đến mấy trăm quyển sách.
Tần Uyên nhìn Mộc Cửu đang nhìn chằm chằm giá sách, “Vậy mấu chốt để giải mã là sách sao?”
“Sách…”
Đôi mắt Đường Dật hơi mở to, anh lập tức hiểu ra, “Tôi biết rồi, mỗi dãy số đại diện cho số trang, số dòng và từ thứ mấy trong một cuốn sách.”
Nghe thấy những gì Đường Dật nói, Tôn Dục lúc nãy nhìn thấy tin nhắn, nghi ngờ hỏi: “Nhưng trong không phải trong đó có chữ tiếng Anh nữa sao?”
Đường Dật nhìn anh ta, giải thích chi tiết: “Các chữ cái tiếng Anh có thể được chuyển đổi thành số từ, các chữ cái tiếng Anh được đặt ở giữa các số để không trộn lẫn các số, nếu không anh sẽ không thể tìm ra đó là từ thứ 12 ở dòng thứ 7 của trang 14, hay từ đầu tiên ở dòng đầu tiên của trang 147, dù sao thì có rất nhiều khả năng cho sự kết hợp của các con số.”
“Ồ, tôi hiểu rồi.”
Ánh mắt Tôn Dục khi nhìn Đường Dật lập tức thay đổi, anh ta thật sự lợi hại.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nhưng ngay lập tức vấn đề lại xuất hiện, Đường Dật nhìn vào giá sách đầy ắp, vẻ mặt có chút rối rắm, “Nhưng là quyển sách nào đây?”
Tần Uyên nhìn Tôn Dục, trầm giọng hỏi: “Anh Tôn, ở đây có sách nào mà Hồ Nhất Ninh tự mình mang đến không?”
Điều này rõ ràng là hỏi khó Tôn Dục, anh lắc đầu, “Cái này, tôi không chắc, có nhiều sách như vậy, một số sách tôi tự mua còn chưa đọc đến, nhưng Hồ Nhất Ninh có mua sách, nhưng tôi không biết là cuốn nào.”
Đường Dật gãi mặt, buồn rầu nói: “Vậy thì phải lật từng cuốn một mà tìm rồi, so sánh mỗi quyển với ký tự tương ứng, nhưng nhiều sách như vậy, khối lượng công việc quá nhiều.”
Tuy nhiên, trong giây tiếp theo, giọng nói không cao không thấp của Mộc Cửu vang lên bên cạnh Đường Dật, “Không, sẽ không đơn giản như vậy.”
Đường Dật nhìn Mộc Cửu, chớp mắt: “Không đúng sao?”
Mộc Cửu đưa ra lý do: “Mặc dù có rất nhiều sách, chỉ cần cậu dành thời gian, cậu sẽ tìm được, nhưng nếu chỉ là như vậy, vẻ mặt của Hồ Nhất Ninh sẽ không thoải mái như vậy, rõ ràng hắn nghĩ chúng ta không thể giải được.”
Đường Dật suy nghĩ một lát: “Vậy không phải là sách sao?”
“Không, là sách.”
Mộc Cửu nói rồi lùi lại một bước, nhìn toàn bộ giá sách, cô hơi nheo mắt lại, “Nhưng không nhất thiết phải là một quyển sách nào trong này.”
Đường Dật rất ngạc nhiên trước phán đoán của Mộc Cửu, “Không phải sách ở đây à? Nhưng mỗi lần giải mã đều cần quyển sách đó mà.”
Ánh mắt Mộc Cửu nhìn thẳng về phía trước, vô cảm nói: “Nếu như quyển sách dùng để bẻ khóa mật mã mỗi lần đều khác nhau thì sao?
Tần Uyên và Đường Dật đều có chút kinh ngạc nhìn cô, có chút ngoài ý muốn, “Mỗi lần mỗi lần đều là một quyển sách khác nhau?”
Nói xong, Mộc Cửu không lên tiếng nữa, mà bước lên phía trước, ngẫu nhiên lấy ra một quyển sách, nhìn mặt trước và mặt sau, sau đó nhìn tin nhắn Hồ Nhất Ninh nhận được.
Nhưng Mộc Cửu chỉ im lặng, một phút sau mới lên tiếng: “Em biết rồi.”
Thời gian quá nhanh, Đường Dật nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ, “Mộc Cửu, em biết rồi sao?”
Mộc Cửu chậm rãi nói: “Mật mã không chỉ là đoạn tin nhắn này, mà còn có số điện thoại và thời gian gửi tin nhắn nữa.”
Tần Uyên đi sau lưng cô, nhìn xuống tin nhắn in sẵn, “Em thấy số điện thoại và thời gian gửi tin nhắn là do người thần bí kia cố tình làm vậy sao?”
Mộc Cửu ngẩng đầu nhìn Tần Uyên rồi gật đầu: “Mỗi lần người bí ẩn gửi tin nhắn cho Hồ Nhất Ninh, hắn đều sử dụng một số điện thoại di động khác nhau, không chỉ vì sợ bị theo dõi, mà còn vì truyền thông tin thông qua số điện thoại di động của mình, thời gian cũng vậy, tất cả đều là số.”
Đường Dật chợt nhận ra: “Vậy số điện thoại di động đại diện cho một cuốn sách, và thời gian gửi đại diện cho một cuốn sách khác, nhưng làm sao có thể liên kết số đó với cuốn sách nào?”
Mộc Cửu lật quyển sách trong tay ra phía sau, cho bọn họ xem, “Mặt sau của mỗi quyển sách đều có mã IBSN.”
Cuối cùng nói đến thứ mình biết, Tôn Dục xen vào: “Mã số tiêu chuẩn quốc gia, có tổng cộng mười ba số.”
Đường Dật lập tức bổ sung: “Mã sản phẩm sách là 978, vì vậy ba chữ số đầu tiên là cố định, và mười chữ số cuối cùng là số duy nhất cho mỗi cuốn sách.”
“Sáu chữ số cuối của số điện thoại di động cộng với bốn chữ số của thời gian.”
Mộc Cửu trực tiếp đọc mười chữ số, “7229015224.”
“Vì vậy, mã IBSN cho cuốn sách chúng ta đang tìm kiếm là 978-7-229-01522-4.”
Tần Uyên vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Thạch Nguyên Phỉ: “Anh sẽ bảo Thạch Đầu kiểm tra thử.”
Chẳng mấy chốc, Thạch Nguyên Phỉ đã tìm thấy cuốn sách đó, “Trái tim mù quáng”, bởi vì mỗi lần Hồ Nhất Ninh nhận được đều là mã IBSN khác nhau, mỗi tin nhắn là một quyền sách, cho nên không nhất định trong nhà Tôn Dục sẽ có quyển sách đó, vì vậy, Đường Dật lập tức đến một nhà sách gần đó để mua cuốn sách này.
Sau khi nhận được cuốn sách, Mộc Cửu vừa lật sách vừa giải mã:
5d10: Từ thứ mười trong dòng thứ tư ở trang 5 là Khương
Lấy cách này suy đoán, từ thứ 2 và thứ 3 là Kỳ và Nam.
ca47h23: CA được chuyển đổi thành số 3 và 1, 7h23, từ thứ 23 của dòng thứ tám ở trang 7, tức là 31 tuổi.
n2j19: n chuyển thành số 14, 2j19, từ thứ 19 của dòng thứ 10 trang 2, dấu chấm, kết nối là thời gian, 2 giờ chiều.
201b4, 5: Từ thứ tư và thứ năm của dòng thứ hai ở trang 201, hai từ là cắt cổ.
157c21, 22: Trang 157, dòng thứ ba, từ 21 và 22, trong nhà.
Mộc Cửu đọc được những gì viết trên giấy: “Giải được rồi, Khương Kỳ, nam, 31 tuổi, 2 giờ chiều, cắt cổ, trong nhà.”