Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 45
Chương 45
“Tôi, tôi vốn không có bất kỳ siêu năng lực tiên tri tử vong gì cả.”
Cuối cùng Tôn Dục cũng tự mình thừa nhận.
Mộc Cửu ngồi xuống, cầm lấy hồng trà trước mặt nhấp một ngụm, trà vẫn còn ấm, bởi vì mới vào phòng thẩm vấn mới hơn mười phút
Phong Thiệu nhìn Mộc Cửu đang uống trà với khuôn mặt vô cảm, khóe miệng nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Tôn Dục vốn đã suy sụp.
Còn Tần Uyên đang đứng nghe ở phòng bên cạnh, sau khi nghe Tôn Dục thừa nhận thì bước ra khỏi phòng, ngoài cửa phòng thẩm vấn, Hồ Nhất Ninh vẫn đang đập cửa, không ngừng gọi tên Tôn Dục, mặt đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi
“Anh Hồ.”
Tần Uyên bước lên phía trước gọi tên hắn.
Hồ Nhất Ninh dừng lại, thở hổn hển nhìn lại anh: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Tân Uyên lạnh lùng nói: “Chúng ta đến phòng thẩm vấn nói chuyện đi.”
Hồ Nhất Ninh bị Tần Uyên đưa đi, cuối cùng cũng không có tiếng la hét và đập cửa ngoài cửa, sau khi lấy lại yên tĩnh, trong phòng thẩm vấn, Tôn Dục cũng thở phào nhẹ nhõm, anh vươn tay muốn uống một chút nước, nhưng khi nhìn thấy chiếc bàn trống trước mặt, anh mới nhớ ra hồng trà đã bị Mộc Cửu lấy đi rồi.
Phong Thiệu dịu dàng nói: “Anh Tôn, vậy thì bây giờ anh nói từ khi bắt đầu mọi chuyện đi.”
Nghe thấy những gì Phong Thiệu nói, Tôn Dục liếc mắt nhìn anh, sau đó nhìn Mộc Cửu ở đối diện, trong lòng anh vẫn còn kích động, rất bất an, “Mọi người chắc chắn sẽ đảm bảo an toàn cho cô, đúng không?”
Mộc Cửu đặt ly nước xuống, trả lời: “Đương nhiên.”
Không biết vì lý do gì, Tôn Dục nhìn đôi mắt đen láy dường như có thể nhìn thấu trái tim của người khác, mặc dù cô chỉ nói hai chữ này, nhưng anh thật sự cảm thấy mình có thể tin tưởng lời hứa của cô, vì vậy anh hít một hơi thật sâu và nói: “Mặc dù tôi không biết làm sao cô biết được nhưng thật sự đúng như lời cô nói khi nãy, khi đó tôi có phát hành một quyển sách, nhưg cùng thời gian đó, một tác giá trinh thám khác cũng mới phát hành sách mới sau hơn một năm không ra sách, vì vậy, mọi sự chú ý đều đổ dồn vào sách mới của anh ấy, quyển sách của tôi không thể bán được.”
Mặc dù Tôn Dục không nêu tên một nhà văn trinh thám kia, nhưng Mộc Cửu biết người anh ta nói là em trai Ngôn Luật của cô.
Tôn Dục thở dài rồi nói tiếp: “Lúc đó, có người liên lạc với tôi, nói có thể giúp tôi nổi tiếng, đề cao danh tiếng quyển sách của tôi, khiến tôi trở thành một tác giả nổi tiếng, trong lòng tôi cũng hơi rung độg, liền hỏi hắn phải làm thế nào, hắn nói chỉ cần xây dựng một trang web, sau đó đưa ra những lời tiên tri tử vong, mà nội dung lời tiên tri sẽ do hắn cung cấp cho tôi, từ đầu tôi cũng không tin đâu, hắn nói cho tôi hai ngày suy nghĩ, nên ngày hôm sau, tôi có gọi điện thoại cho hắn, nói tôi sẽ làm như vậy.”
Cuối cùng, mong muốn nổi tiếng và lòng tham đã dẫn anh ta vào âm mưu này
Nghe xong, Phong Thiệu hỏi: “Hắn liên lạc với anh qua điện thoại sao?”
Tôn Dục gật đầu nói: ” Đúng, lúc đầu là như vậy, nhưng sau ba cuộc điện thoại, ngày hôm sau, Hồ Nhất Ninh tìm đến tôi, nhưng anh ta không phải là người bí ẩn trong điện thoại, anh ta nói với tôi rằng người bí ẩn đã cử anh ấy hướng dẫn tôi hoàn thành mọi thứ, ngày hôm đó, Hồ Nhất Ninh đã cho tôi một lời tiên tri tử vong, đó là lời tiên tri về cái chết của người đàn ông bị cắt đầu, tôi đã đăng nó lên Internet, hai ngày sau, PC tìm đến tôi, họ đang điều tra một vụ án giết người, tôi biết vậy cũng rất sốc, vì tất cả thông tin của người chết hoàn toàn phù hợp với những gì người bí ẩn yêu cầu tôi đăng, tôi bắt đầu được cư dân mạng chú ý, doanh số bán sách của tôi cũng bắt đầu tăng, vì vậy tôi tiếp tục làm theo, mặc dù PC vẫn tới tìm tôi, nhưng tôi không giết ai cả, tôi còn có bằng chứng ngoại phạm nên tôi thấy không sao cả, nhưng mà…”
Tôn Dục cúi đầu xuống, siết chặt nắm đấm, người hơi run rẩy, “Số lần càng nhiều, tôi càng sợ, tôi đã rất nổi tiếng, nhưng khi tôi đưa ra lời đề nghị muốn dừng lại thì họ cảnh cáo tôi, nếu tôi không tiếp tục làm mà còn nói chuyện này cho người khác thì họ sẽ đổ tất cả những vụ án đó lên người tôi! Bởi vì tôi vẫn bị hung nắm điểm yếu nên tôi không còn cách nào khác, cho nên vẫn phải tiếp tục làm theo họ.”
Mộc Cửu lên tiếng hỏi: “Vậy người duy nhất anh tiếp xúc chỉ có Hồ Nhất Ninh thôi à?”
Tôn Dục gật đầu: “Đúng vậy, chỉ có một mình hắn.”
Mộc Cửu lại hỏi: “Anh có biết anh ta có liên hệ gì với người thần bí kia không?”
“Tôi chỉ biết người thần bí sẽ nhắn tin cho hắn ta.”
“Anh có thấy Hồ Nhất Ninh gặp mặt ai hay không?”
Tôn Dục nghe vậy liền cười gượng gạo: “Không có, tôi mới là người bị giám sát mà. Hầu như anh ta đều ở cùng tôi, ngoại trừ liên hệ với nhà xuất bản, tôi chưa từng thấy anh ta liên hệ với ai cả.”
Mộc Cửu biết Tôn Dục không giấu giếm điều gì, anh ta đã nói tất cả những gì mình biết, anh ta thật ra chỉ là một quân cờ, sẽ không biết quá nhiều chuyện, Hồ Nhất Ninh sẽ biết tin tức quan trọng hơn anh ta nhiều.
Sau khi thẩm vấn xong Tôn Dục, Mộc Cửu bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Phong Thiệu đi phía sau hỏi cô: “Tại sao lúc đó cô lại ngăn cản tôi?”
Mộc Cửu không nhìn lại, tiếp tục đi về hướng văn phòng, lạnh giọng nói: “Anh không có quyền thôi miên anh ta.”
Phong Thiệu tăng nhanh tốc độ, đi đến bên cạnh Mộc Cửu, trong giọng nói mang theo ý cười: “Tôi còn tưởng rằng cô và tôi giống nhau, chỉ chú trọng đến kết quả, cách thức thế nào cũng không quan trọng, không đúng sao?”
Mộc Cửu vô cảm nhìn anh ta, nói: “Nhưng phương pháp anh không đúng quy định.”
“Mộc Cửu.”
Phong Thiệu nhìn vào mắt cô, đột nhiên gọi tên cô: “Tôi từng nghe nói, trong vụ án đầu tiên khi cô gia nhập SCIT, đối mắt với nam nghi phạm bị tình nghi giết hai người phụ nữ mang thai, để cứu một người phụ nữ mang thai khác, xém chút nữa đã khiến nghi phạm tự sát, chẳng lẽ cách cô làm khi đó là đúng quy định sao?”
Đương nhiên Mộc Cửu nhớ vụ án kia, cô không nhìn vào mắt anh ta, bình tĩnh nói: “Tôi chỉ nói sự thật, sau đó là việc anh ta lựa chọn.”
Phong Thiệu nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, “Tôi chỉ thôi miên anh ta để anh ta nói sự thật thôi, phương pháp vừa rồi của cô thật sự rất xuất sắc, nhưng tôi thấy việc thôi miên nhanh và đáng tin hơn, không phải sao?”
Mộc Cửu không nể mặt, vạch trần anh ta, “Sau đó để cho anh khống chế anh ta, đúng không?”
Nụ cười của Phong Thiệu càng lúc càng sâu, anh hỏi cô: “Người phạm sai lầm không phải nên bị trừng phạt sao?”
“Nhưng không phải từ anh.”
Lúc này bọn họ đã đi tới cửa phòng làm việc, sau khi Mộc Cửu nói xong thì vào trước, bảo Thạch Nguyên Phỉ nhắn tin cho Tần Uyên về những gì Tôn Dục đã nói.
Trong phòng thẩm vấn, sau khi Tần Uyên nhìn thấy tin nhắn, anh đặt điện thoại di động xuống, nhìn Hồ Nhất Ninh đối diện, “Tôn Dục đã nói hết mọi chuyện rồi.”
Khi Hồ Nhất Ninh nghe thấy lời này, trên mặt lóe lên sự tức giận, sau đó hắn giả vờ bình tĩnh nói: “Ồ, cậu ta đã nói những gì?”
Tần Uyên lạnh lùng nói: “Chắc anh cũng biết rõ, chúng tôi biết được anh ta không hề biết gì về những lời tiên tri tử vong kia, có người muốn lợi dụng anh ta để truyền đi nhưng thông tin tử vong này, còn anh là người giám sát anh ta.”
Hồ Nhất Ninh không thừa nhận, nhún vai, không chịu thừa nhận, “Tôi chỉ là người đại diện của anh ta, tin tức về cái chết đều do chính cậu ta công bố, không hề liên quan gì đến tôi cả.”
Tần Uyên nói tiếp: “Nhưng những gì chúng tôi biết là trước tiên có người gửi lời tiên tri tử vong cho anh, sau đó anh nói với Tôn Dục.”
Hồ Nhất Ninh cười, hai mắt mở to, nói: “Anh có bằng chứng không? Hay chỉ do mấy lời nói vớ vẩn của Tôn Dục?”
Tần Uyên cũng cười khẽ: “Anh Hồ, anh cần phải làm rõ một chuyện, hiện tại vẫn chưa bắt được hung thủ của mấy vụ án kia, mỗi vụ án, Tôn Dục đều có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo, nhưng anh thì không.”
Ánh mắt Hồ Nhất Ninh trở nên lạnh lùng, hắn nhìn Tần Uyên nói: “Anh có ý gì?”
Tần Uyên nghiêng người về phía trước nhìn hắn, “Ý tôi là, nếu anh cứ kiên trì nói mình không biết gì, không nói ra người đưa tin cho Tôn Dục là ai, thì anh thấy đến cuối cùng, ai sẽ là người chịu tội thay đây?”
“Tôi chưa từng làm chuyện gì cả, sao lại tính chuyện đó lên người tôi?”
Tần Uyên nhìn hắn, cảm xúc có chút dao động, “Anh thấy không thể nào sao? Bọn họ đã đồng ý để anh đến cục cảnh sát điều tra, họ sẽ không lo lỡ sẽ phát sinh chuyện gì sao?”
Vì lời nói của Tân Uyên khiến Hồ Nhất Ninh cảm thấy bất an, hắn khoanh tay lại, làm tư thế đề phòng, nhưng vẫn cứng miệng, “Anh không cần nói mấy lời này để dọa tôi, tôi sẽ không nói gì cả!”
Còn trong văn phòng, Mộc Cửu đang kiểm tra chứng cứ có thể xác nhận lời nói của Tôn Dục, “Anh Thạch Đầu, anh có thể tìm thấy tất cả thông tin nhắn mà Hồ Nhất Ninh nhận được không?”
Thạch Nguyên Phỉ nhanh chóng kiểm tra được, nhưng, “Tin nhắn anh ấy nhận được toàn là tin nhắn về công việc, không có tin nhắn nào nói về tiên tri tử vong.”
Phong Thiệu liếc mắt nhìn bọn họ, “Bởi vì nhất định hắn sẽ không dùng điện thoại đăng ký tên của bản thân đâu.”
Thạch Nguyên Phỉ xòe tay nói: “Vậy thì không kiểm tra được rồi.”
Mộc Cửu đột nhiên lấy điện thoại di động từ trong túi ra, đặt lên bàn làm việc của Thạch Nguyên Phỉ, “Điện thoại di động của Hồ Nhất Ninh.”
Thạch Nguyên Phỉ nhìn điện thoại, ngạc nhiên nhìn lại cô, “Em gái Mộc Cửu, sao điện thoại di động của hắn lại ở chỗ em?”
Mộc Cửu vô cảm đáp: “Rơi trên đất, em nhặt được.”
“…”
Thạch Nguyên Phỉ nhìn biểu cảm của cô, trong chốc lát cảm thấy đó là sự thật, đương nhiên, anh biết điều đó là không thể nào, gác lại suy nghĩ này, anh quay đầu lại lập tức bắt đầu kiểm tra, mặc dù thông tin trong đó đã bị xóa, nhưng anh vẫn tìm thấy một tin nhắn, “Một giờ trước, anh ấy nhận được một tin nhắn.”
Thạch Nguyên Phỉ lấy được nội dung tin nhắn, nhưng nhìn tin nhắn hiển thị trên màn hình, “Đây là cái gì? Trông giống như mật mã hỗn loạn.”
Mộc Cửu nhìn thoáng qua, khẳng định: “Tin nhắn đã bị mã hóa.”
Mấy giây sau, Tần Uyên nhận được tin nhắn này, sau khi đọc xong, anh chuyển màn hình điện thoại di động sang Hồ Nhất Ninh, trầm giọng nói: “Đây là nội dung của tiên tri tử vong mới.”
Hồ Nhất Ninh nhìn thoáng qua, hắn cũng không lo lắng, mà dựa lưng vào lưng ghế chế nhạo: “Hừ, nếu anh cho là vậy, có giỏi thì giải thử xem?”