Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 44

  1. Home
  2. Người Điều Khiển Tâm Lý II
  3. Chương 44
  • 10
Prev
Next

Chương 44

“Cô, cô nói cái gì?”

Tôn Dục nhìn khuôn mặt vô cảm, trong chốc lát còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm, nhưng sau đó anh mới hiểu được, mình nghe đúng rồi, đối phương nói như vậy, nhưng sau đó biểu cảm của anh ta thay đổi từ kinh ngạc sang khinh thường, nhưng chỉ trong vài giây, “Cô muốn so tiên tri tử vong với tôi sao?”

Mộc Cửu dùng hai tay chống bàn, duy trì tư thế này nhìn Tôn Dục, hỏi ngược lại: “Không thể so sao?”

Tôn Dục khoanh tay trước ngực, hất cằm kiêu ngạo, trên mặt hiện lên vẻ mỉa mai và không tin, “Đương nhiên tôi không có vấn đề gì, bảy lần dự đoán, lần nào tôi cũng thành công mà.”

Anh ta mím môi, mỉm cười, nghiêng người về phía trước, có vẻ muốn từ chối Mộc Cửu, nhíu mày nhìn cô, “Cô xác định mình có thể tiên tri hay không đó? Đừng để đến cuối cùng sẽ khiến người ta chê cười đó nha.”

Mộc Cửu hỏi hắn bằng giọng điệu không cao không thấp: “Tại sao anh cho rằng tôi không thể tiên đoán?”

“Được, nếu cô đã nói vậy, chúng ta cứ thi đi, định một thời hạn, đến thời hạn quy định phải đưa ra lời tiên tri, thời gian này tùy cô quy định, nhưng mà…”

Giọng điệu anh ta thay đổi, nhìn mặt Mộc Cửu, “Đừng có vì thi với tôi mà cố ý đi giết người nha.”

Anh ta cười lớn tiếng, tràn đầy mỉa mai.

Mộc Cửu mở miệng cười: “Mười phút.”

“Hả?”

Biểu cảm của Tôn Dục vẫn là nụ cười vừa rồi, hiển nhiên không hiểu đối phương đang nói gì.

Nhìn vẻ mặt mơ màng của Tôn Dục, Mộc Cửu nói thêm hai chữ, “Thời hạn, mười phút.”

“Cái, cái gì?”

Khóe miệng vốn nhếch lên của Tôn Dục dần hạ xuống vì những lời này, nụ cười trong mắt anh ta cũng biến thành kinh ngạc, hoài nghi nhìn Mộc Cửu, “Cô nói mười phút?”

Mộc Cửu vô cảm nhìn hắn: “Không phải anh cho tôi đặt thời hạn sao? Đổi ý rồi à?”

Tôn Dục cười lạnh: “Chẳng lẽ cô có thể đưa ra lời tiên tri trong mười phút sao?”

Anh cảm thấy điều này là hoàn toàn không thể, ban đầu anh nghĩ rằng cô sẽ đặt ra hai ngày hoặc một tuần, thời gian ngắn nhất là một ngày, nhưng bây giờ, mười phút sao? Đưa ra lời tiên đoán trong phòng thẩm vấn luôn à?

Đối với sự giễu cợt của anh ta, Mộc Cửu không hề phản ứng lại, chỉ nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Bây giờ tôi có thể đưa ra lời tiên tri, mười phút, là thời gian cho anh.”

Cặp mắt đen láy nhìn chằm chằm anh ta, Tôn Dục hoàn toàn bị hào quang toát ra từ cô lấn áp, thân thể không khỏi ngả ra sau cho đến khi dựa vào lưng ghế, “Vậy cô đưa ra lời tiên tri trước đi?”

Trong giọng điệu của anh ta hoàn toàn không còn sự kiêu ngạo và khinh thường như vừa rồi.

“Được.”

Mộc Cửu vừa nói vừa rời khỏi vị trí ban đầu, đi đến bên cạnh bàn

Người đại diện của Tôn Dục, Hồ Nhất Ninh, quan sát toàn bộ cuộc thẩm vấn đằng sau một tấm kính đặc biệt, lắng nghe từng lời họ nói, đương nhiên cũng thấy toàn bộ sự thay đổi của quá trình thẩm vấn, mọi việc đã lệch khỏi quỹ đạo kế hoạch ban đầu, nhưng mà, ngay cả khi anh ta rất lo lắng thì hiện tại cũng không có cách nào xoay chuyển, chỉ có thể càng lúc càng căng thẳng theo dõi mọi thử bên phòng thẩm vấn bên cạnh.

Tuy nhiên, sau khi nữ PC đó nói được, anh không nghe thấy âm thanh nào nữa, trong hơn mười giây, từ vị trí của anh ta, anh có thể thấy Tôn Dục và nam PC đang ngồi không lên tiếng, tuy nhiên, nữ PC đang quay lưng về phía họ, anh ta nhất thời không thể xác định chuyện gì đang xảy ra ở phía bên kia.

Hồ Nhất Ninh nhìn chằm chằm vào bên trong tấm kính, sau đó quay đầu nhìn Tần Uyên, lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Sao lại không nghe thaáy gì hết?”

Tần Uyên liếc mắt nhìn anh ta, “Bởi vì không có ai đang nói chuyện.”

Hồ Nhất Ninh cau mày, nhìn anh, vẫn có chút nghi ngờ, “Anh xác định sao?”

Tần Uyên bình tĩnh nhìn anh ta: “Đương nhiên, không phải đang nói tiên tri sao? Trước đó, lúc anh Tôn nói tiên tri không phải cũng yên lặng một thời gian sao?”

Điều này làm cho Hồ Nhất Ninh không thể nói không đúng, chỉ có thể quay đầu lại tiếp tục nhìn.

Trên thực tế, sau khi nhìn thấy hành động vừa rồi của Mộc Cửu, Tần Uyên cố ý tắt thiết bị nghe lén, để bọn họ không nghe thấy âm thanh của căn phòng đối diện, trên thực tế, Mộc Cửu quả thật đang nói chuyện.

“Tôn Dục.”

Mộc Cửu nói tên của Tôn Dục, nhưng không phải gọi anh ta, “Nam, 26 tuổi, thời gian tử vong là 2 giờ đến 3 giờ chiều mai, nơi chết gần nhà sách Hồng Hối, nguyên nhân tử vong là tai nạn ngoài ý muốn.”

Mỗi lời Mộc Cửu nói đều kích thích thần kinh của anh ta, anh ta vốn tưởng rằng cô sẽ đoán được ngày mai sẽ có tử tù nào đó bị xử tử, nhưng điều anh ta không ngờ tới chính là cô lại đưa ra lời tiên tri tử vong về mình.

“Cô…”

“Đừng vội nói, nghe tôi nói trước.”

Mộc Cửu ngắt lời Tôn Dục, sau đó chậm rãi nói với anh ta: “Tôi biết có người khống chế anh, anh chỉ nghe theo sự sắp xếp của người đó, hắn cho anh biết được lời tiên tri tử vong để anh đăng lên trang web, trước đây, vì anh muốn nổi tiếng, lần đầu tiên, ngươi phát hiện nó đúng như lời ngươi kia nói, anh đã nổi tiếng, nhưng sau vài lần, PC lại đến tìm anh hết lần này đến lần khác, anh bắt đầu sợ hãi, nhưng anh lại không thể thoát khỏi người đó, bởi vì anh đã phải gián tiếp tham gia vào những vụ án giết người, anh không phải người ngoài cuộc, anh là đồng phạm của họ.”

“Tôi, tôi không biết cô đang nói cái gì.”

Nhìn miệng há hốc của Tôn Dục, rốt cuộc Hồ Nhất Ninh cũng nhận ra có gì đó không đúng, anh ta quay đầu lại trừng mắt nhìn Tần Uyên: “Tôn Dục rõ ràng đang nói chuyện, tại sao ở đây lại không nghe thấy?”

Tần Uyên khoanh tay trước ngực, từ từ giải thích: “Chắc là thiết bị bị trục trặc gì rồi, lát nữa sẽ ổn thôi.”

Mộc Cửu liếc nhìn Tôn Dục, vẫn không thừa nhận, sau đó đi tới cửa, muốn giơ tay mở khóa cửa phòng thẩm vấn từ bên trong, sau đó lại nhìn anh ta, “Anh có biết phòng bên cạnh có thể theo dõi mọi chuyện xảy ra ở đây không, người đại diện của anh, hay có thể nói là người giám sát anh, có thể theo dõi từng hành động của chúng ta, còn có thể nghe được cuộc đối thoại giữ chúng ta, nhưng vừa rồi, thiết bị nghe lén đã bị tắt rồi, cho nên từ ba phút trước, người giám sát của anh không thể nghe được cuộc đối thoại giữa chúng ta.”

Trong lòng Tôn Dục căng thẳng, “Cô, cô nói vậy là có ý gì?”

Phong Thiệu vốn đang ngồi, mỉm cười nói: “Ý của cô ấy rất rõ ràng, hiện giờ, có thể người giám sát của anh nghĩ anh đang tiết lộ chân tướng về những lời tiên tri cho chúng tôi, dù sao hắn không nghe được gì nên chỉ có thể suy đoán.”

Tôn Dục hoảng sợ lắc đầu: “Tôi không hề nói gì cả?”

Phong Thiệu xòe tay, bất lực nói: “Chúng tôi vừa mới nói rồi, hắn không thể nghe được chuyện này.”

Lúc này Tôn Dục lúc này mới nhận ra mình bị hãm hại, anh ta chuẩn bị đứng dậy, “Tôi muốn ra ngoài ngay.”

Mộc Cửu nói: “Anh biết vì sao tôi đưa ra lời tiên tri tử vong về anh không?”

Tôn Dục trừng mắt nhìn cô, nói: “Không phải là cô bịa ra để dọa tôi sao?”

“Không.”

Mộc Cửu chậm rãi lắc đầu, “Bây giờ anh đi ra khỏi phòng này, năm phút này đủ để người giám sát nghi ngờ anh, anh vốn là một nhân tố không ổn định, anh cảm thấy họ sẽ giữ anh lại sao? Ngày mai khoảng 2 đến 3 giờ chiều, tại nhà sách Hồng Hối có buổi ký tặng sách, họ sẽ sắp xếp một vụ tai nạn xe hoặc tạo ra một cuộc hỗn loạn, khiến anh gặp tai nạn mà chết ngoài ý muốn, sau khi anh chết, trang web của anh sẽ đăng trước lên một thông tin, đó là lời tiên tri tử vong của anh, anh sẽ dự đoán trước cái chết của chính mình.”

Tôn Dục nuốt nước miếng, tuyệt vọng lắc đầu, mặt đã đỏ bừng, “Không, sẽ không đâu, sẽ không đâu!”

Mộc Cửu nhìn anh ta, chậm rãi nóinói: “Tôi vừa mới nói rồi, mười phút, bây giờ còn hai phút, anh có thể lựa chọn không nói gì, tôi mở cửa, sau đó ngươi đi ra khỏi căn phòng này.”

Có tiếng gõ cửa đột ngột trên tấm kính bên cạnh, Mộc Cửu nhìn thoáng qua, sau đó dời ánh mắt trở lại khuôn mặt của Tôn Dục, vốn đã đỏ bừng và ướt đẫm mồ hôi, “Từ phòng bên cạnh qua đây không đến mười giây đâu.”

Tay Mộc Cửu đặt trên tay nắm, “Anh có muốn tôi mở cửa hay không?”

Trong giây tiếp theo, sau một loạt tiếng bước chân vội vã, tiếng hét của Hồ Nhất Ninh từ ngoài cửa phòng truyền vào phòng thẩm vấn: “Tôn Dục! Tôn Dục!”

Tôn Dục sửng sốt, nhìn về phía cửa với vẻ mặt sợ hãi.

Hồ Nhất Ninh đang ở ngoài cửa muốn mở cửa, nhưng vì vừa rồi Mộc Cửu đã khóa cửa từ bên trong, hắn phát hiện mình không mở được nên bắt đầu gõ cửa, vừa gõ cửa vừa hét lớn: “Tôn Dục! Mở cửa, thẩm vấn đến đây là được rồi, cậu không cần trả lời bất kỳ vấn đề gì từ họ hết.”

Tần Uyên đóng cửa phòng bên cạnh, ngoài cửa là tiếng la hét và đập cửa của Hồ Nhất Ninh, nhưng anh không đi ra ngoài ngăn cản mà lại bật thiết bị nghe lén lên, âm thanh từ phòng đối diện lại truyền đến.

Đôi mắt đen láy của Mộc Cửu nhìn anh ta, nói với giọng điệu không cao không thấp: “Tôn Dục, bây giờ trước mắt anh có hai lựa chọn, một không nói gì cả, tôi mở cửa cho anh ra ngoài, chúng tôi sẽ không nói với người giám sát của anh trong năm phút đó anh đã nói gì, cảnh sát sẽ không bảo vệ, anh có thể đợi xem lời tiên đoán của tôi vào ngày mai có đúng hay không, thứ hai, tôi không mở cửa, anh nói hết tất cả mọi chuyện cho chúng tôi biết, chúng tôi sẽ đảm bảo sự an toàn cho anh.”

Lưng Tôn Dục đã toát mồ hôi, nghe những gì Mộc Cửu, đấu tranh trong lòng, đầu óc hỗn loạn, không nói gì, bởi vì anh không biết nên lựa chọn như thế nào,

Nhưng Mộc Cửu không cho anh ta quá nhiều thời gian để suy nghĩ, “Tôi sẽ cho ngươi năm giây cuối cùng.”

Sau khi nói xong, cô lập tức bắt đầu đếm ngược: “Năm.

Bên kia cánh cửa là tiếng hét của Hồ Nhất Ninh, bên tai anh ta là âm thanh đếm ngược của Mộc Cửu, hai giọng nói luân phiên xuất hiện bên tai anh, anh đang tiến thoái lưỡng nan, không biết phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải chọn thế nào đây?

“Bốn.”

“Tôn Dục! Tôn Dục! Mở cửa!”

Tôn Dục cuộn người lại, hai tay ôm đầu mình, hai mắt mở to nhìn chằm chằm mặt đất, chưa từng có năm giây nào dày vò anh ta nhiều đến nỗi như vậy.

“Ba.”

Nếu bây giờ anh tôi nói hết với PC, thì cuộc sống của anh sẽ bị hủy hoại, danh tiếng và tiền tài sẽ rời bỏ anh ta, anh sẽ không thể ngẩng cao đầu nữa…

“Hai.”

Nhưng nếu anh bước ra khỏi căn phòng này, nếu lúc đó, bọn họ không tin anh, giống như lời nữ PC này, họ sẽ giết anh, nhất định sẽ giết anh…

“Một.”

Giây cuối cùng, Tôn Dục buông tay, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Mộc Cửu rồi gầm lên: “Tôi nói! Cái gì tôi cũng nói hết!”

Bàn tay Mộc Cửu đặt trên cửa bỏ xuống, cô đi về phía đối diện Tôn Dục, nhìn xuống anh, vô cảm nói: “Vậy anh bắt đầu nói đi.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 44"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online