Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 43
Chương 43
Sau khi hoàn thành việc điều tra hiện trường, thi thể được chuyển về cục cảnh sát, Tần Uyên dẫn đội trở lại văn phòng SCIT
Vừa bước vào văn phòng, Triệu Cường nhìn thấy Mộc Cửu ngồi lật xem thông tin, vội vàng chạy đến bên cạnh cô, hưng phấn nói: “Em gái Mộc Cửu! Dự đoán của Tôn Dục hoàn toàn chính xác, người chết là một phụ nữ tóc dài, 27 tuổi, chết vào khoảng 2 giờ sáng, bị hành hạ đến chết, cơ thể đầy tranh, trong một nhà máy, phía sau cô ấy có hai cái thùng và có chữ trên tường phía sau cô ấy, không sai chút nào luôn!”
Triệu Cường nói chuyện một lúc lâu, sau khi Mộc Cửu nghe xong thì chỉ nói một chữ: “Ừ.”
“…”
Triệu Cường đột nhiên có cảm giác vừa rồi mình đang nói chuyện vô ích, “Em gái Mộc Cửu, em nghe thấy chuyện này mà không ngạc nhiên sao?”
Thạch Nguyên Phỉ thò đầu ra, “Triệu Cường, cậu có bao giờ thấy em gái Mộc Cửu ngạc nhiên về chuyện gì chưa?”
Triệu Cường nhớ lại, sau đó phát hiện: “Không có…Nhưng, chuyện này quá khó tin luôn, lần này Tôn Dục cũng có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo, nếu muốn nói anh ta có đồng phạm, thì trước đó có hai vụ tự sát, bây giờ, theo tôi thấy, ngoại trừ việc anh ta có siêu năng lực, thì nói thể nào cũng không hợp lý.”
Anh ta nói thêm một lúc lâu, sau đó nhìn xuống Mộc Cửu: “Em gái Mộc Cửu, em nói gì đi?”
Mộc Cửu nhìn bức ảnh chụp Tần Uyên đặt trước mặt, trả lời anh: “Nếu nó không giống lời anh ta tiên tri thì mới càng kỳ quái.”
“Tại sao?”
Mộc Cửu nói: “Bởi vì những gì anh ta tiên tri chính là những thứ sẽ xảy ra.”
Triệu Cường mơ màng nhìn Mộc Cửu, phát hiện chỉ số IQ của mình không đủ, điều này có nghĩa là Tôn Dục thực sự có khả năng tiên tri tử vong đúng không?
Triệu Cường đang nắm tóc suy nghĩ thì bị Tần Uyên gọi đi, Mộc Cửu cúi đầu tiếp tục xem ảnh hiện trường, nhưng bên cạnh lại có người tới gần, giọng nói ấm áp truyền đến từ trên cao: “Cảnh sát Mộc.”
Nghe thấy Phong Thiệu gọi cô, Mộc Cửu cũng không vội ngẩng đầu nhìn lên, nhưng sau khi xem xong tất cả ảnh, cô ngước lên nhìn anh ta, nhưng không lên tiếng, chờ anh ta lên tiếng trước.
Phong Thiệu dựa vào bàn nhìn cô, cười nhẹ nói: “Điều tra thế nào rồi?”
Mộc Cửu hỏi: “Anh đang nói điều tra cái nào?”
Ánh mắt Phong Thiệu dời khỏi mặt Mộc Cửu, quay đầu nhìn Thạch Nguyên Phỉ đang nhìn bọn họ, Thạch Nguyên Phỉ cười yếu ớt trước ánh mắt của Phong Thiệu, nhanh chóng cúi đầu xuống, lui về phía sau máy tính.
“Đương nhiên, là tôi.”
Phong Thiệu cúi đầu một lần nữa đem tầm mắt dời về phía Mộc Cửu trên mặt, anh ta nhìn vẻ mặt cùng đôi mắt đen láy của cô, “Từ vẻ mặt của cô, đương nhiên là cô không điều tra được gì, nhưng vẻ mặt của người khác lại cho tôi biết khá nhiều chuyện.”
“Từ năm 2008 đến năm 2010.”
Mộc Cửu chỉ nói những lời này.
Phong Thiệu cười, lộ ra đôi mắt lạnh lùng. “Không điều tra được gì đúng không?”
Đôi mắt đen láy của Mộc Cửu không chớp, nhìn anh ta, “Tôi sẽ điều tra rõ ràng.”
Phong Thiệu nghe xong, khóe miệng nâng lên, “Mong là được.”
Lúc này, Hồng Mi vào văn phòng, “Mọi người, Tôn Dục tới rồi, bây giờ đang ở phòng thẩm vấn.”
Tần Uyên, Mộc Cửu cùng Phong Thiệu đi đến phòng thẩm vấn, trước cửa gặp Tôn Dực và người đàn ông tự xưng là người đại diện của anh ta.
Họ đang đứng cùng Đường Dật, thấy Tần Uyên đi đến nên anh đi qua, nhỏ giọng nói: “Đội trưởng, người đại diện của Tôn Dục nói anh ta phải theo dõi toàn bộ quá trình thẩm vấn.”
Người đại diện đi cùng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến quá trình thẩm vấn nên Tần Uyên bước đến nói chuyện với anh ta, cuối cùng, người đại diện của Tôn Dục mới miễn cưỡng đồng ý chỉ ở phòng thẩm vấn kế bên để theo dõi quá trình thẩm vấn.
Mộc Cửu và Phong Thiệu đưa Tôn Dục vào phòng thẩm vấn, Đường Dậy hỏi họ muốn uống nước nào, Mộc Cửu và Phong Thiệu đều tỏ vẻ không cần, còn Tôn Dục lại nói: “Làm phiền cho tôi một hồng trà.”
Không lâu sau, Đường Dật bưng một ly hồng trà mới pha vào, để trước mặt Tôn Dục.
Tôn Dục hơi mỉm cười nhìn anh. “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Đường Dật cũng cười với anh ta, sau đó ra khỏi phòng thẩm vấn, đóng cửa lại.
Nghe tiếng cửa đóng, cả người Tôn Dục tựa lưng vào ghế dựa, thoải mái nói: “Nghe anh cảnh sát bé nhỏ khi nãy nói…”
Mộc Cửu lên tiếng ngắt lời anh ta, “Anh ta không phải anh cảnh sát bé nhỏ, anh ta là tiến sĩ.”
Sự ngạc nhiên hiện lên trên mặt anh ta, Tôn Dục không để ý, nói: “A, vậy à? Thật sự không nhìn ra.”
Mộc Cửu vô cảm nhìn anh ta một chút, sau đó đứng dậy, lấy ly hồng trà của anh ta, uống một ngụm, đối phương hai tức giận, cô đặt ly xuống, nói: “Anh nói tiếp đi.”
Tôn Dục trừng mắt nhìn Mộc Cửu rồi mới lấy lại vẻ kiêu ngạo, nói: “Hôm nay mọi người đã phát hiện được một thi thể nữ, có phải giống như lời tiên tri của tôi trong buổi họp fan ngày hôm qua không?”
Thay vì trực tiếp thừa nhận, Phong Thiệu nói: “Anh có thể nói lại lời tiên tri ngươi ngày hôm qua không?”
Tôn Dục không từ chối đề nghị này, nói: “Khoảng hai giờ sáng mai, sẽ có một phụ nữ 27 tuổi với mái tóc dài sẽ bị giết, hung thủ tàn nhẫn hành hạ cô ấy đến chết, còn vẽ tranh lên khắp người cô ấy, hai tay cô ấy bị trói, cả người lơ lửng giữa không trung, nơi đó có thể là nhà kho hoặc nhà máy.”
Nghe xong, Phong Thiệu đột nhiên nở nụ cười, nhìn vẻ mặt của Tôn Dục, “Anh Tôn, nói dối thì cần phải có bản nháp, nhưng không thể học thuộc lòng như vậy được.”
Tôn Dục sững sờ một lát, sau đó xấu hổ hỏi lại: “Anh có ý gì?”
Phong Thiệu không giải thích, mà lấy điện thoại di động ra, nhấp vào đoạn video do fan ghi lại ngày hôm qua, phát từ lúc Tôn Dục bắt đầu tiên tri.
“Mọi người, thật đáng tiếc là khoảng hai giờ sáng mai, sẽ có một phụ nữ 27 tuổi với mái tóc dài sẽ bị giết, hung thủ tàn nhẫn hành hạ cô ấy đến chết, còn vẽ tranh lên khắp người cô ấy, hai tay cô ấy bị trói, cả người lơ lửng giữa không trung, nơi đó có thể là nhà kho hoặc nhà máy.”
Sau khi Tôn Dục nghe xong, anh nhìn Phong Thiệu đang cất điện thoại di động đi, vẻ mặt khó hiểu: “Có vấn đề gì không?
Phong Thiệu cười nhẹ nói: “Anh nói không sai, thậm chí không sai một chữ luôn, sau một khoảng thời gian dài như vậy, anh Tôn, hôm nay anh có thể lặp lại không sót một chữ, ngay cả thứ tự thông tin cũng không có gì thay đổi.”
Tôn Dục hừ một tiếng: “Vậy thì nói lên điều gì?”
Phong Thiệu còn chưa mở miệng, Mộc Cửu ở bên cạnh đột nhiên lên tiếng, nhưng lại nói một đống đồ ăn, “Tiramisu, nho, sô-cô-la, bánh kem phô mai, kem.”
Tần Uyên đang lắng nghe trong phòng thẩm vấn bên cạnh, không khỏi cảm thấy hơi buồn cười, xem ra là những đồ cô muốn ăn.
Tôn Dục sững sờ một lát, nhìn Mộc Cửu với vẻ mặt bối rối: “Hả? Cái gì?”
Mộc Cửu nhìn anh ta, nói: “Xin hãy lặp lại những gì tôi vừa nói.”
Đương nhiên, Tôn Dục không nghe rõ, “Cái đó, cô lặp lại lần nữa đi.”
Sau đó Mộc Cửu lại nói từng chữ một
“Tiramisu, nho, sô-cô-la, bánh kem phô mai, kem.”
Mặc dù do dự một chút, nhưng Tôn Dục vẫn lặp lại một cách chính xác, anh không hiểu tại sao Mộc Cửu đột nhiên yêu cầu anh làm vậy, Phong Thiệu khoanh tay nhìn anh ta nở nụ cười, “Anh Tôn, khi ở buổi ký tặng, anh đột nhiên thấy hình ảnh đó, sau đó lập tức đưa ra lơi tiên tri, theo lý mà nói thì anh không hề có sự chuẩn bị trước, đúng không?”
Tôn Dục gật đầu: “Đúng vậy, đó là hình ảnh tôi đột nhiên nhìn thấy.”
Phong Thiệu nói tiếp: “Nếu đột nhiên nhìn thấy hình ảnh đó, tôi cũng rất tò mò, nếu anh không chuẩn bị trước thì vì sao đến bây giờ vẫn có thể nhớ rõ như vậy.”
Trên trán Tôn Dục toát mồ hôi lạnh, nhưng anh vẫn giải thích: “Đó là bởi vì tôi có trí nhớ tốt, chuyện này có gì kỳ lạ không?”
Mộc Cửu lại nói: “Xin hãy lặp lại những gì tôi vừa nói.”
Tôn Dục cau mày nhìn cô, bởi vì lo lắng, anh không hiểu Mộc Cửu nói cái gì, “Cái, cái gì?”
Mộc Cửu vô cảm nói: “Đó là bốn thứ tôi nói hai phút trước.”
Cô cố ý nói sai.
Đầu óc Tôn Dục gần như trống rỗng, anh ta cố hết sức suy nghĩ, cuối cùng chậm rãi nói: “Ti, tira, nho, ừm, đá, không, kem và bánh sô-cô-la.”
Mộc Cửu dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm anh ta, “Hai phút trước tôi đã nói năm thứ, không phải bốn, tiramisu, nho, sô-cô-la, bánh kem phô mai và kem.”
Tôn Dục càng thêm căng thẳng siết chặt nắm đấm, mím môi nhìn bọn họ.
Phong Thiệu liếc nhìn Mộc Cửu, nhưng lại dời ánh mắt sang mặt Tôn Dục, “Anh Tôn, xem ra của anh cũng không tốt lắm.”
Tôn Dục đột nhiên vỗ bàn, tức giận nói: “Anh, mấy người đang chơi tôi!”
“Nhưng theo chúng tôi thấy là anh đang chơi bọn tôi thì đúng hơn.:
Phong Thiệu nghiêng người về phía trước nhìn Tôn Dục, giọng nói trầm thấp mà thu hút, “Anh Tôn, tốt hơn hết là anh nên cho chúng tôi biết về sự thật của những chuyện này.”
Tôn Dục nhìn đôi mắt sâu thẳm của đối phương, hơi sững sờ, thất thời…
Trong phòng thẩm vấn im lặng một lát, cho đến khi giọng nói lạnh lùng không cao không thấp của Mộc Cửu vang lên: “Mặc kệ anh muốn làm gì, cũng dừng lại hết đi.”
Tôn Dục chớp mắt, nhìn Mộc Cửu, nghi ngờ nói: “Cô nói cái gì?”
Phong Thiệu chậm rãi chớp mắt, quay đầu nhìn Mộc Cửu, nâng khóe miệng.
Mộc Cửu không nói tiếp những gì vừa rồi cô nói, cô không nhìn Phong Thiệu, mà hỏi Tôn Dục một câu: “Anh thật sự biết tiên tri tử vong sao?”
“A.”
. Vẻ mặt Tôn Dục dịu lại, cười lạnh, giọng nói khá hưng phấn: “Tôi biết rồi, dù sao mấy người cũng không tin tôi có khả năng tiên tri từ vong đúng không? Thế giới này tồn tại rất nhiều chuyện không thể tưởng tượng được, mấy người không tin, không chứng tỏ là nó không tồn tại.”
Mộc Cửu đột nhiên đề nghị: “Đã như vậy, chúng ta chơi một trò đi.”
Tôn Dục nhìn cô, “Chơi cái gì? Đừng nói thi trí nhớ với tôi nha?”
Mộc Cửu lắc đầu, cô đứng lên, nhìn xuống Tôn Dục, vô cảm nói: “Không, thi cái anh am hiểu nhất, tiên tri tử vong.”