Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 42
Chương 42
Vụ án giết người này cuối cùng cũng được phân cho SCIT điều tra, SCIT chuẩn bị đến hiện trường vụ án, khi Tần Uyên đang sắp xếp, Mộc Cửu đột nhiên mở miệng nói một câu khiến mọi người kinh ngạc
“Em sẽ không đến hiện trường.”
Mọi người lần lượt quay đầu lại, nhìn Mộc Cửu vẫn đang ngồi trên ghế với vẻ mặt vô cảm, Triệu Cường giật mình: “A?”
Phải biết rằng, từ khi Mộc Cửu vào SCIT, cô nhất định phải đến hiện trường các vụ án lớn nhỏ, chưa từng ở lại văn phòng một lần, cho nên cho dù bây giờ Phong Thiệu đã vào đội, bọn họ vẫn cho rằng Mộc Cửu nhất định sẽ tự mình đi, dù sao cô cũng chỉ tin vào đánh giá manh mối mà cô tận mắt nhìn thấy.
Cho nên, bọn họ không khỏi lo lắng, Tần Uyên đi tới, cúi xuống nhìn cô: “Mộc Cửu, em cảm thấy không khỏe sao?”
Mộc Cửu lắc đầu, “Không phải, lát nữa em xem ảnh chụp hiện trường là được.”
“Được rồi, chờ bọn anh về nhé.”
Sau khi Tần Uyên nói xong, anh đứng dậy quay đầu nhìn Phong Thiệu, trầm giọng nói: “Giáo sư Phong, theo chúng tôi đến hiện trường.”
“Được.”
Phong Thiệu mỉm cười với Tần Uyên, sau đó nhìn Mộc Cửu ngồi phía sau, vẻ mặt không không hiểu.
Mộc Cửu không lảng tránh ánh mắt của anh ta, cho đến khi anh ta khẽ gật đầu với cô, đi theo Tần Uyên và bọn họ ra khỏi văn phòng
Tần Uyên yêu cầu Đường Dật liên lạc lại với Tôn Dục, cho nên sau khi Tần Uyên đưa các thành viên khác trong đội đến hiện trường, trong văn phòng chỉ còn lại Thạch Nguyên Phỉ và Mộc Cửu
Đây là lần đầu tiên Thạch Nguyên Phỉ và Mộc Cửu ở một mình trong văn phòng, bình thường Đường Dật ở trong văn phòng với anh, hoặc đơn giản, anh là người duy nhất ở trong văn phòng, dù sao cũng sẽ không có Mộc Cửu, một lúc sau, anh thò đầu ra từ phía sau máy tính, nhìn chỗ ngồi của Mộc Cửu.
Hả, sao không có người?
“Anh Thạch Đầu.”
Một giọng nói không cao không thấp vang lên bên tai.
Thạch Nguyên Phỉ lạnh sóng lưng, anh quay đầu nhìn sang bên cạnh, không biết cô đi tới chỗ anh từ lúc nào, “Hết hồn! Em gái Mộc Cửu, em qua đây lúc nào vậy?”
“Vừa qua.”
Mộc Cửu duỗi tay vỗ vai anh, có lẽ là để xoa dịu sự giật mình của anh, cô chỉ vào máy tính, nói với anh: “Anh Thạch Đầu, giúp em điều tra Phong Thiệu.”
“Phong Thiệu, giáo sư tâm lý học mới?”
Thạch Nguyên Phỉ phản ứng lại, “Em gái Mộc Cửu, em nghĩ anh ấy có vấn đề sao? Ừm…Có lẽ là không đâu, dù sao anh ta cũng được cục trưởng đưa vào.”
Giây tiếp theo, Mộc Cửu lên tiếng: “Em cxung được cục trưởng đưa vào.”
Thạch Nguyên Phỉ: “…”
Đây là tự mỉa mai mình sao?
Tuy nhiên, Thạch Nguyên Phỉ vẫn bắt đầu điều tra, anh tìm thấy tất cả thông tin của Phong Thiệu, sau đó in ra để Mộc Cửu dễ xem hơn.
Anh đưa thông tin cho Mộc Cửu, “Đó là tất cả những gì anh có thể tìm thấy.”
Mộc Cửu nhận lấy hồ sơ, “Cảm ơn.”
Thạch Nguyên Phỉ cũng xem qua, sau khi đọc kinh nghiệm học tập và làm việc của Phong Thiệu từ nhỏ đến nay, ấn tượng duy nhất là: “Thật quá trâu bò!”
Một lúc sau, Đường Dật quay lại, vừa bước vào cửa, anh ta nói: “Tôi vừa liên lạc với Tôn Dục, anh ta nói sức khỏe đã ổn rồi, lát nữa anh ta sẽ đến cục.”
Thạch Nguyên Phỉ nghe xong nói: “Tôi chỉ hy vọng lần này anh ta sẽ không gặp vấn đề về dạ dày nữa.”
Còn Mộc Cửu ngồi bên cạnh Thạch Nguyên Phỉ, vùi đầu vào thông tin của Phong Thiệu, cô nhanh chóng liếc nhìn anh từ khi sinh ra đến khi học xong tiến sĩ, thuận buồm xuôi gió không có vấn đề gì, đều là những trường nổi tiếng, Mộc Cửu nhanh chóng đặt tờ giấy đầu tiên bên cạnh, tiếp theo là công việc của anh ta, cô nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, năm 2008 đến 2010, trong hai năm, không có hồ sơ công việc, sau đó anh ta ra nước ngoài học thêm và về nước vào năm 2014.
Mộc Cửu quay đầu nhìn Thạch Nguyên Phỉ, “Anh Thạch, anh kiểm tra hai năm từ 2008 đến 2010, sao không có hồ sơ nào hết vậy?”
Đường Dật vừa nghe thấy lời này liền đi tới: “Em đang điều tra ai?”
Thạch Nguyên Phỉ vừa nói vừa kiểm tra: “Giáo sư Phong mới tới.”
Đường Dật thở dài: “Anh ta bị làm sao vậy?”
Thạch Nguyên Phỉ trả lời: “Em gái Mộc Cửu thấy anh ấy có vấn đề.”
“À!”
Thông tin này có chút kinh ngạc, Đường Dật mở to miệng, “Thật sao?”
Thường tin tưởng Mộc Cửu sẽ không sai, phản ứng đầu tiên của anh chính là Phong Thiệu thật sự có vấn đề.
Thạch Nguyên Phỉ nói đùa: “Không, là do anh ta hay làm màu.”
Đường Dật: “Anh Thạch Đầu, lạnh quá…”
“Ha ha ha.”
Thạch Nguyên Phỉ không nói đùa nữa, tiếp tục kiểm tra, nhưng vẫn không tìm thấy, “Anh không tìm thấy bất kỳ hồ sơ nào.”
Đường Dật suy đoán: “Chẳng lẽ anh ta bị bệnh? Bệnh nặng lắm sao?”
Mộc Cửu nói: “Kiểm tra hồ sơ bệnh án.”
“Thật sự phải kiểm tra sao?”
Thạch Nguyên Phỉ lại nhìn Mộc Cửu đang vô cảm, sau đó quay đầu lại, “Được rồi, kiểm tra.”
Kết quả là, chỉ là một số bệnh cảm lạnh, phát sốt, đau răng, vân vân, không có bệnh nào nghiêm trọng cả.
Đường Dật lại suy đoán: “Cũng có khả năng anh ấy đi du lịch trong hai năm đó, hoặc đại loại vậy.”
Lần này Mộc Cửu không cần phải nói, Thạch Nguyên Phỉ đã tự động chuẩn bị bắt đầu kiểm tra hồ sơ xuất nhập cảnh, nhưng không ngờ Mộc Cửu lại lên tiếng: “Không cần kiểm tra nữa.”
Bàn tay Thạch Nguyên Phỉ đang gõ bàn phím thì dừng lại, ngạc nhiên nhìn lại Mộc Cửu: “Không kiểm tra sao?”
Đường Dật gãi tóc, “Nhưng dù sao cũng là cục trưởng đích thân mời đến, chắc là không có vấn đề gì đâu.”
Mộc Cửu im lặng, mặc dù hiện tại cô không phát hiện ra vấn đề gì, nhưng cô không nghĩ rằng Phong Thiệu không có vấn đề, hai năm cô không tìm được thông tin gì chính là mấu chốt, cô nói cô không cần kiểm tra vì cô biết rằng cho dù cô có kiểm tra bao nhiêu lần thì cô cũng sẽ không tìm thấy gì.
Không lâu sau, Tần Uyên và những người khác đến hiện trường vụ án, quả nhiên là một nhà máy mới bỏ hoang, nhân chứng là một người nhặt rác, sáng sớm ông ta muốn đi vào đó xem còn có gì có thể bán không, nhưng mà, sau khi tìm thấy một ít đồng sắt vụn, ông lại nhìn thấy một “tác phẩm nghệ thuật” treo ở phần trong cùng của nhà máy.
Ban đầu ông ta nghĩ đó là một bức tranh sơn dầu, miêu tả một người phụ nữ xinh đẹp không mặc quần áo, tại sao lại có thứ này trong nhà máy bỏ hoang? Vì vậy, do tò mò, người nhặt rác bước tới, cho đến khi ông ta chỉ còn cách vài bước, thì nhận ra rằng đó không phải là một bức tranh sơn dầu, đó là một người phụ nữ thật sự, ông ta đưa tay ra và chạm vào cơ thể cô ấy, nhưng giây tiếp theo, đã sợ hãi đến mức ngã xuống đất, người phụ nữ này không có làn da ấm áp, tim không đập nữa, chỉ là một thi thể lạnh lẽo.
Người nhặt rác bò ra khỏi nhà máy, ông ngồi xổm ở của, thất thần nhìn xung quanh, ở đây là ngoại ô hoang vắng không có người, ngoại trừ ông thì không có ai, không, còn có người phụ nữ đã chết kia.
Báo cảnh sát, báo cảnh sát! Giây tiếp theo, cuối cùng ông cũng có phản ứng, tay ông run rẩy lấy điện thoại di động trong túi ra, nhưng vì quá lo lắng, ông nhanh chóng nhặt nó lên, không quan tâm đến phủi bụi, run rấy bấm số 110.
“Một người phụ nữ đã chết, đã chết.”
Sau khi gọi cảnh sát, ông chỉ ngồi ở cửa nhà máy, không biết tại sao mình lại ngồi đó, có lẽ chân ông mềm nhũn rồi, không thể đi được, có lẽ ông phải đợi PC đến, có lẽ, ông muốn bảo vệ người phụ nữ đáng thương này.
Sau khi đến hiện trường, Hồng Mi đi tìm hiểu tình hình với nhân chứng nhặt rác, Tần Uyên cùng bọn họ đi vào nhà máy
Người phụ nữ tóc dài, cơ thể lõa lồ, phủ đầy tranh, trộn lẫn với những vết máu trên cơ thể, hai tay bị trói và treo lơ lửng giữa không trung, hai cái thùng phía sau cô ấy, tên của nhà máy này được dán trên tường.
Mọi người nhìn cảnh tượng trước mặt, hồi lâu không hề lên tiếng.
Tần Uyên cau mày, nói với Lam Tiêu Nhã: “Tiêu Nhã, cô đi kiểm tra nguyên nhân và thời gian tử vong của người chết.”
“Dạ.”
Lam Tiêu Nhã phục hồi tinh thần, cầm chiếc hộp đi tới, đeo găng tay, tiến hành kiểm tra sơ bộ.
Trần Mặc đi kiểm tra camera xung quanh, anh nhìn thoáng qua thi thể, cũng cau mày, sau đó báo cáo với Tần Uyên: “Đội trưởng, hệ thống camera xung quanh đã bị hỏng, nhưng tôi tìm thấy dấu bánh xe ở cửa sau của nhà máy, tôi đã nhờ người của bộ phận pháp chứng chụp ảnh và thu thập chứng cứ rồi.”
Sau khi Lam Tiêu Nhã kiểm tra, cô đứng dậy và nói với họ: “Người chết có nhiều vết thương sắc nhọn và vết thương bị roi đánh trên cơ thể.”
Nghe kết quả kiểm tra của Lam Tiêu Nhã, trên mặt Triệu Cường lộ ra vẻ như gặp quỷ, sững sờ nhìn thi thể của người phụ nữ, “Hành hạ đến chết…”
Lam Tiêu Nhã dừng một chút, nói tiếp với vẻ mặt phức tạp: “Thời gian tử vong của người chết là từ 1giỡ rưỡi đến 2 giờ rưỡi sáng hôm nay.”
Vẻ mặt Triệu Cường lại sững sờ, chậm rãi nói: “Chết khoảng 2 giờ…”
Lúc này, Hồng Mi bước vào, cô cũng sững sờ khi nhìn thấy thi thể, mãi đến khi Tần Uyên gọi cô lại, cô mới lấy lại tinh thần, “Đội trưởng, tôi vừa mới tìm hiểu tình hình với nhân chứng, ông ta là người nhặt rác, thường xuyên hoạt động ở gần đây, cũng chính ông ta báo cảnh sát, ngoài ra thì không có phát hiện gì khác.”
Tần Uyên cúi đầu nói: “Để Thạch Đầu kiểm tra thân phận người chết.”
Hồng Mi gật đầu, lập tức lấy điện thoại di động ra, “Được, tôi sẽ bảo cậu ấy điều tra ngay.”
“Hắn xem người phụ nữ này như tác phẩm triển lãm.”
Phong Thiệu vừa nói vừa đến gần người phụ nữ đang lơ lửng giữa không trung, đột nhiên duỗi bàn tay đeo găng ra véo cằm cô, khiến miệng cô mở ra, sau đó thò tay vào lấy ra thứ gì đó ra.
Thấy vậy, Tần Uyên đi tới: “Sao vậy?”
Phong Thiệu cầm trong tay một cái túi trong suốt, “Vì là tác phẩm triển lãm, đương nhiên, mỗi tác phẩm đều phải có tên.”
Chiếc túi dính đầy máu từ miệng của người chết, Phong Thiệu mở túi ra, lấy ra một mảnh giấy trắng từ trong đó, mở ra, tờ giấy có bốn chữ: Màu Máu Nở Rộ
“Được rồi, cảm ơn Thạch Đầu, tôi hiểu rồi.”
Hồng Mi đặt điện thoại xuống, đi đến bên cạnh Tần Uyên, “Đội trưởng, Thạch Đầu đã tìm ra danh tính của người chết, Dư Mẫn, cô ấy.”
Hồng Mi dừng một chút, “Cô ấy 27 tuổi.”
Người phụ nữ tóc dài, 27 tuổi, bị tra tấn đến chết vào khoảng 2 giờ sáng, hai tay bị trói, treo lơ lửng giữa không trung, thân thể lõa lồ, cơ thể phủ đầy tranh vẽ, ở trong một nhà máy bỏ hoang.
Mọi thứ đều giống hệt như dự đoán của Tôn Dục ngày hôm qua.
Note: Từ chương sau mình sẽ đổi pass nhé!!! Pass là tên con chó của Mộc Cửu, quá dễ đúng không nè? Cách viết cũng như mọi khi, viết hoa hết, không dấu và có khoảng cách nha!!!