Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 40
Chương 40
Hồng Mi nghe vậy thì ngẫm nghĩ một lúc, “Nhà tiên tri tử vong? Sao nghe có vẻ bí ẩn vậy?”
Thạch Nguyên Phỉ nhìn màn hình máy tính, tiếp tục giới thiệu Tôn Dục với bọn họ, “Đúng vậy, năng lực của anh ta quả thật rất thần bí, anh ấy có một trang web cá nhân trên mạng, thỉnh thoảng, anh ấy có thể đoán trước một người chết vào ngày hôm sau về giới tính, nguyên nhân tử vong, thậm chí là chính xác cả thời gian tử vong, ngoại trừ không có tên người chết và địa điểm thì những việc khác anh ta đều biết hết, sau đó anh ta sẽ công bố trên trang web của mình, thần kỳ nhất là lần nào cũng chính xác, đã đúng sáu lần rồi đó, tỷ lệ chính xác là 100%!”
Thạch Nguyên Phỉ nói câu cuối cùng rồi làm cử chỉ 100 bằng tay
Sau khi Thạch Nguyên Phỉ nói xong, Triệu Cường vỗ bàn, hưng phấn nói: “Cái này sao lại gọi là thần bí? Rõ ràng là âm mưu giết người đó, đầu tiên là nhắm đến nạn nhân, sau đó, công bố người chết trên trang web đồng thời đưa là lời đoán trước về cái chết của người đó, hôm sau, tại địa điểm và thời gian đã định, giết nạn nhân theo cách mình đã chọn, vậy là coi như đoán đúng rồi, bởi vì hung thủ chính là anh ta!”
Triệu Cường đặc biệt nhấn mạnh vào việc đã chọn.
“Ơ, Triệu Cường, thật hiếm thấy, chỉ số IQ của cậu đã được kích hoạt rồi.”
Hiếm thấy, Lam Tiêu Nhã cũng khen Triệu Cường, đương nhiên cô đồng ý với quan điểm này, “Tôi cũng nghĩ như vậy, cái gọi là tiên tri tử vong thật ra là một loạt vụ giết người có chủ ý và được tính toán trước do chính anh ta gây ra.”
Sau khi bọn họ nói xong, Thạch Nguyên Phỉ ho nhẹ hai tiếng rồi nói tiếp: “Vậy chúng ta nói đến chuyện khác, sáu lời tiên tri tử vong này, sau mỗi lần phát hiện ra người chết, bởi vì lượng người theo dõi trên web của Tôn Dục rất lớn, rất nổi tiếng, cho nên PC phụ trách vụ án đều đến điều tra anh ta.”
Đường Dật gật đầu nói: “Cho nên, Tôn Dục cũng có thể coi là tác giả vào cục cảnh sát nhiều nhất thành phố S.”
“Hả?”
Hồng Mi bối rối hỏi: “Vậy tại sao đến giờ anh ta còn chưa bị bắt? Không lẽ lần nào cũng được thả sao?”
Lúc này, Tần Uyên chưa nói câu nào, đã lên tiếng: “Bởi vì anh ta có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo.”
Thạch Nguyên Phỉ gật đầu: “Đội trưởng nói đúng, bởi vì sau khi điều tra, PC phát hiện mọi vụ án đều không liên quan gì đến anh ta, ồ, ngoài những gì anh ta dự đoán, mỗi lần anh ta đều có bằng chứng ngoại phạm đầy đủ, có vụ án, Tôn Dục còn không ở trong nước, anh ta hoàn toàn không thể gây án.”
Thạch Nguyên Phỉ vừa dứt lời, Triệu Cường lại đưa ra một giả thuyết khác: “Một là anh ta là ma quỷ! Hoặc anh ta có đồng phạm đang giúp đỡ, chuyện này cũng không phải là không thể.”
Trần Mặc cũng nói: “Bằng cách này, anh tôi vẫn có thể giả vờ có thể dự đoán được cái chết, và anh tôi không thể tìm thấy thi thể của mình khi điều tra vụ án.”
Không nghĩ tới, Thạch Nguyên Phỉ ngẩng đầu lên, “Tuy nhiên, đây lại là một vấn đề khác.”
“Thạch Đầu, sao cậu không thể nói hết một lần luôn đi?”
Triệu Cường nổi giận, thật giống như bị người ta vả mặt hết lần này đến lần khác.
Thạch Nguyên Phỉ mỉm cười, ra hiệu cho cậu ta bình tĩnh lắng nghe: “Đừng gấp, cuối cùng, cuối cùng, chính là sáu người này không phải ai cũng bị giết, trong đó có hai vụ là tự sát.”
Hồng Mi ngạc nhiên nói: “Người chết tự sát?”
Thạch Nguyên Phỉ mím môi, nghiêm trọng gật đầu: “Đúng vậy, đã xác nhận là tự sát.”
Triệu Cường nghĩ, phát hiện mình không hiểu, “Cái này…Tôi cũng không biết rồi.”
Lúc này, Trần Mặc phát hiện một vấn đề, “Nếu anh ta có thể tiên đoán trước một ngày cụ thể nguyên nhân tử vong của người chết, con có thời gian và địa điểm nữa thì vì sao vụ án đó lại xảy ra?”
Lam Tiêu Nhã cũng là không hiểu, “Đúng vậy, nếu lời đoán trước đó đều đúng thì vì sao không thể ngăn chuyện đó xảy ra? Dù là mưu sát hay tự sát.”
Thạch Nguyên Phỉ nhìn nội dung trên trang web của Tôn Dục, giải thích cho họ nghe, “Bởi vì theo lời của Tôn Dục, anh ta có thể nhìn thấy hình ảnh thôi, trong hình ảnh đó, anh ta có thể nhìn thấy người chết, nhưng rất mờ hồ, giống như đang đeo mặt nạ vậy, anh ta chỉ có thể nhìn thấy tóc và cơ thể, dựa vào đó mà đoán giới tính của người chết, anh ta thấy được dáng vẻ khi chết của họ nên mới đoán được nguyên nhân tử vong, cả thời gian tử vong nữa, anh ta còn thấy được đồ vật xung quanh người chết nên phán đoán được đó là trong nhà hay bên ngoài thôi, nhưng rất khó xác định được vị trí chính xác, bởi vì hoàn cảnh không hoàn chỉnh.”
Tần Uyên nghe xong thì hỏi: “Nếu là mưu sát, anh ta có thể nhìn thấy diện mạo hung thủ không?”
Thạch Nguyên Phỉ lắc đầu nói: “Không, anh ta chỉ có thể nhìn đến một hình người tối đen thôi.”
“A.”
Nghe vậy, Lam Tiêu Nhã không nhịn được, mỉa mai, “Tôi biết rồi, anh ta chỉ thấy được hung thủ có đôi mắt, khi giết người thì cười gian, khi cười còn lộ ra hàm răng trắng, đầu không có tóc, giống như không mặc quần áo, người anh ta thấy chính là hung thủ da đen trong Conan đó!”
Tốc độ nói của cô rất nhanh, sau khi nói xong đã thở hổn hển.
Văn phòng im lặng vài giây.
“Phụt.”
Đường Dật bật cười trước.
Tiếp theo là Triệu Cường, cậu ta ôm bụng cười lớn tiếng.
“Phụt ha ha ha ha, hung thủ da đen…Chị làm tôi cười chết rồi.”
Thạch Nguyên Phỉ cũng cười thành tiếng: “Chị nói vậy nghe cũng giống thật lắm đó ha ha ha.”
Đến Hồng Mi cũng không nhịn được cười vì cô có cùng con xem Conan nên cũng hiểu được.
Lam Tiêu Nhã cầm ly nước lên uống một ngụm nước, bình tĩnh nhìn bọn họ mỉm cười
Sau khi cười một lúc, Thạch Nguyên Phỉ dừng lại, tổng kết: “Nói chung, không ai có thể hiểu tại sao Tôn Dục có thể dự đoán nguyên nhân tử vong, trước đây anh ấy đã hoạt động trên Internet và chưa bao giờ tham dự các sự kiện công khai, dù sao thì thì chỉ thông qua mạng Internet và máy tính nên cũng khá là bí ẩn. Hơn nữa, đột nhiên tổ chức buổi ký tặng sách, dù là vậy, vẫn thu hút lượng lớn người hâm mộ, không chỉ có người yêu thích sách của anh ấy, rất nhiều người hứng thú với năng lực tiên tri tử vong của anh ấy tìm đến, nếu tôi biết trước, cũng đã đến đó xem rồi.”
“Tôi chỉ nghĩ rằng anh ấy đã viết một cuốn sách hay, nhưng không nghĩ sẽ có nhiều người như vậy.”
Đường Dật nghĩ nghĩ rồi thở dài, không biết khi nào thì có buổi ký tặng sách tiếp.
Lúc này, Đại Bạch đột nhiên dùng ngón tay chọc vào Ngôn Luật, “A Luật, có phải, sắp đến giờ rồi không?”
“Không vội, đến đó sớm làm gì?”
Ngôn Luật nhìn bàn tay trống trơn, hỏi: “Cậu ăn mấy miếng pizza rồi?”
Đại Bạch duỗi ra một ngón tay, “Một miếng.”
Ngôn Luật lập tức lấy hai miếng pizza từ trong hộp nhét vào tay Đại Bạch, giọng điệu lạnh lùng cứng rắn, “Sao ăn ít như vậy! Buổi chiều nếu cậu đói bụng, tôi không mua đồ ăn cho cậu đâu.”
Lam Tiêu Nhã ở bên cạnh lẳng lặng quan sát sự tương tác giữa Ngôn Luật và Đại Bạch, triệu chứng tự kỷ của Đại Bạch rõ ràng đã tốt hơn trước rất nhiều, Ngôn Luật cũng không toát ra vẻ lạnh lùng như trước đây, mặc dù miệng vẫn còn độc, nhưng cậu ta đã học được cách quan tâm đến mọi người, phải nói rằng cuộc gặp gỡ của họ là may mắn cho cả hai.
Nhìn Đại Bạch ăn pizza, Ngôn Luật quay đầu lại, cảm giác được một sự gì đó, cậu ngẩng đầu nhìn lên phía trước cách đó không xa, phát hiện tầm mắt là của tiến sĩ tâm lý học mới, họ Phong, đang nhìn Đại Bạch, ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu gì đó, sau khi phát hiện Ngôn Luật đang nhìn mình, người đàn ông kia cũng nhìn lại Ngôn Luật, khẽ gật đầu, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp như vậy, Ngôn Luật lạnh lùng nhìn anh ta, cho đến khi đối phương cầm ly nước trên bàn, mới nhìn đi chỗ khác.
Tuy nhiên, Ngôn Luật vẫn quan sát nhất cử nhất động của anh ta với ánh mắt lạnh lùng
Đúng lúc này, Mộc Cửu đang ăn pizza đột nhiên lên tiếng: “Ồ, tôi biết rồi.”
Triệu Cường nghe thấy thì hưng phấn nói: “Em gái Mộc Cửu, em biết chuyện gì đang xảy ra sao?”
“Vậy à? Mộc Cửu, em biết rồi à?”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn Mộc Cửu, nghĩ thẩm, không hổ là Mộc Cửu, trong khoảng thời gian ngắn như vậy, dựa vào lượng thông tin này, mà đã đoán được cách Tôn Dục tiên tri tử vong rồi sao?
Tuy nhiên, thật đáng tiếc khi những gì Mộc Cửu muốn nói hoàn toàn không giống như họ nghĩ, cô nhìn Ngôn Luật, mặt không đổi sắc, nói: “Còn có một lý do khác khiến em bất mãn với Tôn Dục, vốn là buổi ký tặng sách của em được sắp xếp vào buổi sáng, nhưng vì Tôn Dục đột nhiên muốn mở buổi ký tặng sách, trùng thời gian với em, còn trùng địa điểm nữa, cho nên ban tổ chức hoãn buổi ký tặng sách của em lại, đúng không?”
Bị nói ra sự thật, sắc mặt Ngôn Luật tất nhiên không tốt, đem miếng pizza nhét vào miệng Mộc Cửu, nghiến răng nói: “Ăn pizza của chị đi.”
Mộc Cửu dùng miệng cắn miếng pizza, từng miếng một, không mất bao lâu đã ăn xong một miếng.
Khi mọi người nghĩ lại, khó trách Ngôn Luật không vui.
Thời gian gần đến, Ngôn Luật cũng không muốn ở lại đây nữa, thấy Đại Bạch đã ăn xong, cậu đứng dậy nói: “Tôi đi đây.”
Mộc Cửu: “Ừ.”
Gật đầu, tiếp tục ăn pizza
Đại Bạch thấy Ngôn Luật đứng dậy đi về phía trước, cũng đứng lên, sau đó nghiêng người sang một bên, vẫy tay với từng người một rồi theo sát phía sau Ngôn Luật.
Ngôn Luật đến chỗ Phong Thiệu thì dừng lại, sau đó duỗi tay trái từ trong túi quần, dùng ngón trỏ và ngón giữa vào mắt cậu, sau đó chỉ vào mặt hắn, ánh mắt và cử chỉ cảnh cáo, sau khi làm xong, cậu hạ tay xuống đi ra khỏi văn phòng SCIT
Các thành viên đội SCIT đều nhìn bóng lưng Ngôn Luật, có chút khó hiểu, chuyện gì vậy?
Mộc Cửu nhai pizza trong miệng, quan sát hành động của lời nói của Ngôn Luật, sau đó hạ mắt xuống tiếp tục ăn.
Không lâu sau khi Ngôn Luật đi ra khỏi văn phòng, Thạch Nguyên Phỉ đột nhiên mở to mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, kích động hét lên: “Mọi người, vừa rồi, Tôn Dục lại đưa ra một dự đoán khác vào cuối buổi ký tặng sách!”