Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 39

  1. Home
  2. Người Điều Khiển Tâm Lý II
  3. Chương 39
  • 10
Prev
Next

Chương 39

Mọi người ở SCIT đều nhìn chàng trai trẻ đó, từ hôm nay sẽ gia nhập SCIT là có ý nghĩa gì

“Phong Tao?”

Thạch Nguyên Phỉ nói nhầm, nhanh chóng đưa tay đánh miệng mình, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi!”

Phong Thiệu lắc đầu, cười khẽ, trên mặt không có vẻ khó chịu, “Không sao.”

Ánh mắt Tần Uyên dán chặt vào Phong Thiệu, anh trầm giọng hỏi: “Cậu nói từ hôm nay sẽ gia nhập đội chúng tôi sao?”

Trước khi Phong Thiệu lên tiếng, một giọng nam trầm ấm truyền đến từ cửa văn phòng, “Tôi sẽ giải thích chuyện này.”

Ngay khi Triệu Cường nhìn thấy người xuất hiện ở đó, ngạc nhiên gọi: “Cục trưởng Cung!”

Nhìn thấy cục trưởng Cung xuất hiện, Tần Uyên đã có linh cảm xấu rồi.

Cục trưởng Cung đứng bên cạnh Phong Thiệu và giới thiệu với các thành viên trong SCIT: “Đây là Phong Thiệu, tiến sĩ tâm lý học vừa từ Mĩ trở về, được mời giảng dạy ở đại học GY, từ hôm nay sẽ chính thức gia nhập SCIT của mọi người.”

Ngay khi mọi người nghe được tiến sĩ tâm lý học, tất cả đều nhìn Mộc Cửu, ngay khi Phong Thiệu đến, lịch sử này không phải vừa lập lại sao?

Cục trưởng Cung nhìn biểu cảm của bọn họ, vẻ mặt lạnh nhạt, giải thích với bọn họ: “Tôi biết mọi người nghĩ gì, nhưng bây giờ Mộc Cửu đang mang thai, không tiện đi đến hiện trường, cho nên tôi nhờ Phong Thiệu đên hỗ trợ mọi người xử lý vụ án.”

Tần Uyên liếc nhìn Mộc Cửu bên cạnh, nói: “Cục trưởng…”

“Dừng lại.”

Cục trưởng Cung trực tiếp ngắt lời Tần Uyên, “Đến phòng làm việc của tôi nói chuyện.”

Trước khi đi, cục trưởng Cung cũng không quên nói với Hồng Mi: “Hồng Mi, đưa Phong Thiệu đi tìm hiểu tình hình trong đội.”

Hồng gật đầu nói: “Dạ, cục trưởng Cung.”

Cục trưởng Cung gật đầu, đi ra khỏi văn phòng SCIT, Tần Uyên quay lại nói với các thành viên trong đội: “Tôi đến phòng làm việc của Cục trưởng Cung.”

Mộc Cửu không đổi sắc mặt nói: “Em cũng đi.”

Tần Uyên và Mộc Cửu lần lượt đi ra khỏi cửa, khi bọn họ đi ngang qua Phong Thiệu, an ta quay đầu nhìn Mộc Cửu mỉm cười, nhưng Mộc Cửu vẫn không đổi sắc mặt, trực tiếp đi qua.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Cường di chuyển sang một bên vài bước, khi đến chỗ Lam Tiêu Nhã, anh hạ thấp giọng nói: “Cá xem ai sẽ thắng, đội trưởng hay cục trưởng Cung?”

Lam Tiêu Nhã lắc đầu, “Không phải kết quả đã quá rõ rồi sao?”

Cô vẫy tay với bọn họ, vẻ mặt đã đoán trước được kết quả, “Tôi sẽ trở về phòng pháp y đây.”

Cô đi đến bên cạnh Phong Thiệu, duỗi tay ra sau, thành thạo nói: “Xin chào, giáo sư Phong, tôi là Lam Tiêu Nhã, tôi là bác sĩ pháp y trong đội.”

“Xin chào, pháp y Lam.”

Phong Thiệu cũng duỗi tay ra bắt tay với cô, trên mặt luôn nở nụ cười nhẹ.

Ở phía kia, Tần Uyên và Mộc Cửu đi theo cục trưởng Cung đến văn phòng, sau khi Mộc Cửu vào, Tần Uyên đi cuối cùng đóng cửa lại, sau đó cùng Mộc Cửu đi tới bàn làm việc.

Khi cục trưởng Cung thấy bọn họ đến, ông nghiêm túc nói với Mộc Cửu: “Mộc Cửu, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, ba tháng đầu của thai kỳ rất nguy hiểm, tốt nhất là đừng nên đến hiện trường, ba tháng cuối thai kỳ cô sẽ không ăn gì được, cô còn vác bụng bầu đến hiện trường cũng không tốt cho đứa bé.”

Mộc Cửu vô cảm phản bác: “Nó cũng không thấy được.”

Cục trưởng Cung như bị nghẹn, “Không, không phải không nhìn thấy thì sẽ không có vấn đề, mang thai cần nghỉ ngơi nhiều, trong môi trường an toàn và yên bình càng nhiều càng tốt, lỡ cô ra ngoài gặp nguy hiểm gì thì sao?”

Mộc Cửu nói: “Cho dù tôi không đến hiện trường, cũng sẽ không ảnh hưởng đến phán đoán của tôi.”

“Tôi biết cô có năng lực.”

Cục trưởng Cung vừa nói vừa nhìn Tần Uyên, hy vọng anh sẽ quản lý vợ mình, nhưng Tần Uyên lại nói: “Cục trưởng, trước đó ông đã từng hứa, khi thành lập SCIT, tôi đảm nhiệm chức đội trường, đội viên cũng sẽ do tôi chọn.”

Cục trưởng Cung mỉm cười: “Nếu không phải tôi nài nỉ để Mộc Cửu vào đội của cậu, hai người có thể biết nhau rồi kết hôn luôn không?”

Một câu khiến Tần Uyên không nói nên lời

Mộc Cửu: “Cục trưởng…”

Khi cục trưởng Cung nhìn thấy Mộc Cửu muốn nói, ông lập tức ngắt lời cô: “Cô cũng đừng nói, cô nghĩ lại xem lúc trước cô vào đội thế nào?”

Mộc Cửu vô cảm nói: “Đi vào thôi.”

Cục trưởng Cung: “…”

Cuối cùng, Tần Uyên và Mộc Cửu bị cục trưởng Cung đuổi ra ngoài, trên đường trở về văn phòng, Tần Uyên quay đầu nhìn Mộc Cửu, nhẹ nhàng thuyết phục cô: “Mộc Cửu, thật ra anh cũng đồng ý với quyết định này của cục trưởng, có Phong Thiệu trong đội sẽ giảm bớt gánh nặng cho em, lúc đó em cũng có thể giảm bớt việc phải ra ngoài, dù sao thì cục trưởng nói cũng đúng, ra ngoài nhiều cũng có độ nguy hiểm nhất định.”

Nghe xong, Mộc Cửu ngoan ngoãn gật đầu nói: “Em biết.”

“Biết là tốt rồi.”

Tần Uyên xoa đầu cô, “Về đội đi.”

Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã cảm thấy người đàn ông này tạo cho cô một cảm giác không tốt, chỉ là cô không nói ra câu sau thôi.

—

Khi Tần Uyên và Mộc Cửu trở lại văn phòng, Hồng Mi đã giới thiệu tình hình trong đội cho Phong Thiệu rồi, vị trí trống duy nhất trong văn phòng là bên cạnh Mộc Cửu, nhưng Hồng Mi vẫn đi hỏi Tần Uyên: “Đội trưởng, sắp xếp cho giáo sư Phong ngồi cạnh Mộc Cửu được không?”

Tần Uyên nhìn Mộc Cửu đang ngồi trên ghế uống sữa, gật đầu nói: “Ừ.”

Buổi trưa, Triệu Cường và Hồng Mi đi ra ngoài mua đồ ăn, nhưng bọn họ không chỉ có đồ ăn, mà còn dẫn theo hai người mà đã lâu bọn họ không gặp

Thạch Nguyên Phỉ vốn dĩ bị mùi hương của đồ ăn mang kéo ra khỏi máy tính, nhưng khi nhìn thấy người ở cửa, anh chỉ vào người đó, ngạc nhiên gọi: “Em trai của Mộc Cửu!”

Hiển nhiên Ngôn Luật có chút bất mãn với danh hiệu này, liếc mắt nhìn anh ta: “Tôi tên là Ngôn Luật, không phải em trai của Mộc Cửu.”

Thạch Nguyên Phỉ gãi đầu, nói thầm: “Không phải là chỉ là một cách gọi thôi sao?”

Mộc Cửu đi ra từ phòng làm việc của Tần Uyên để ăn cơm, liếc mắt nhìn Ngôn Luật…Bên cạnh là Đại Bạch, vẫy tay gọi cậu ta: “Đại Bạch.”

Đại Bạch đứng bên cạnh Ngôn Luật sắc mặt hơi tối sầm, ngượng ngùng vẫy tay với Mộc Cửu: “Chị Mộc Cửu.”

Bị Ngôn Luật trừng mắt: “Cái gì mà chị!”

Lam Tiêu Nhã biết chuyện họ tới, cũng từ phòng pháp y đến đây, từ phía sau nhận ra bọn họ, “Em trai của Mộc Cửu và Đại Bạch đến rồi, nè, cùng nhau ăn pizza đi.”

“…”

Sau khi huấn luyện xong, Trần Mặc cũng trở lại văn phòng, nhìn thấy Ngôn Luật đang đứng ở cửa, lúc đi ngang qua thì trầm giọng nói: “Em trai của Mộc Cửu.”

Từ bên ngoài đi vào, lời nói của các thành viên trong đội thành công khiến sắc mặt Ngôn Luật tối sầm lại.

Trong lúc ăn pizza, Ngôn Luật ngồi bên cạnh Mộc Cửu, Mộc Cửu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cậu ta: “Em đến đây làm gì? Ăn ké sao?”

Ngôn Luật lẳng lặng ăn pizza cũng không trả lời: “Người đàn ông bên ngoài cười, bên trong không cười kia là ai?”

Bên ngoài cười, bên trong không cười? Triệu Cường ngước mắt lên nhìn Phong Thiệu, rõ ràng người ta tươi cười phơi phới mà…

Mộc Cửu không ngẩng đầu lên, hiển nhiên biết Ngôn Luật đang nói đến ai, “Tiến sĩ tâm lý học mới tới.”

Nghe xong lời này, cậu ta quay đầu nhìn Mộc Cửu, đầu tiên, sắc mặt hơi trầm xuống, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, hả hê: “Xem ra trong đội này không cần chị nữa rồi.”

Mộc Cửu nhìn lại, vỗ bả vai cậu ta, “Đừng lo, chuyện này sẽ không xảy ra.”

Ngôn Luật lập tức xua tay, vội vàng nhấn mạnh: “Ai lo lắng?”

Hai người trao đổi thêm vài câu, vừa ăn pizza vừa trừng mắt nhìn nhau, khi Phong Thiệu đi tới lấy pizza, họ cũng xem như không khí, “Sao quan hệ giữa chị em hai ngươi lại không tốt vậy?”

Mộc Cửu và Ngôn Luật đồng thời nhìn lại Phong Thiệu đnag nở nụ cười ấm áp trên mặt, hai người đồng thời vươn tay ôm vai nhau, đồng thanh nói: “Ai cần anh lo.”

Triệu Cường đứngphía sau bọn họ, thấy động tác ăn ý bất thường, gặm pizza nở nụ cười

Phong Thiệu dường như không bận tâm, nụ cười của anh vẫn không thay đổi, anh quay trở lại chỗ ngồi của mình với chiếc bánh pizza.

Khi họ chuẩn bị ăn xong, Đường Dật vội vã quay lại, ngay khi bước vào văn phòng, trên mặt anh ta hiện lên một biểu hiện chán nản

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Hồng Mi cho rằng anh cảm thấy mình bị muộn giờ ăn nên vội vàng nói: “Ôi, Đường Dật, đừng lo, bọ chị có để dành pizza cho em.”

Nhưng Đường Dật lại lắc đầu, hiển nhiên không phải vì ăn trưa, “Vốn là tôi vội đến buổi bán và ký tặng sách ở thành phố bên cạnh, kết quả khi tôi đến, đã bán sạch toàn bộ sách rồi.”

Thạch Nguyên Phỉ nuốt một miếng pizza, “Bán hết rồi? Bán chạy vậy sao?”

Đường Dật thở dài: “Đúng vậy, sáng sớm tôi đi xếp hàng, khi đến nơi, hàng người đã kéo dài mấy hàng luôn rồi, vốn không thấy đầu hàng ở đâu.”

Nhưng sau khi xếp hàng chờ đợi quá lâu, mà vẫn không mua được sách, làm sao anh có thể không buồn.

Triệu Cường hứng thú, đi đến bên cạnh Đường Dật, nhấp một ngụm đồ uống rồi hỏi: “Ghê gớm dữ vậy, sách của ai vậy?”

Đường Dật còn chưa mở miệng, giọng nói ấm áp của Phong Thiệu truyền đến: “Là sách mới của Tôn Dục.”

Hồng Mi thở dài: “Giáo sư Phùng cũng biết à?”

Phong Thiệu gật đầu: “Tôi đã từng đọc tiểu thuyết của anh ấy.”

Ngôn Luật nghe xong thì hừ lạnh.

Mộc Cửu nhìn vẻ khinh thường trên mặt cậu ta, trong lòng đã hiểu rõ, “Sách của người ta bán chạy hơn của em sao?”

Lời nói của Mộc Cửu cố tình đánh trúng chỗ đau của Ngôn Luật, cậu ta nhìn Mộc Cửu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên đó chỉ dựa việc gây sự chú ý!”

Lam Tiêu Nhã ở bên cạnh nói: “Là làm gì? Tiểu thịt tươi? Tai tiếng yêu đương? Hay lên chương trình gì đó?”

Đường Dật lắc đầu: “Không phải, theo như anh ấy nói, anh ấy có thể biết trước được cái chết của người khác.”

Triệu Cường nghe vậy, phản ứng đầu tiên là: “Cái quái gì vậy?”

Phía Thạch Nguyên Phỉ đã bắt đầu dùng máy tính tìm kiếm, “Đúng vậy, tác giả này gần đây rất nổi tiếng trên Weibo, một nhà văn đẹp trai, viết tiểu thuyết trinh thám, hơn nữa, tác giả này trước đây rất bí ẩn, anh ấy chưa bao giờ tham gia bất kỳ hoạt động công khai nào.”

Ngay khi mọi người nghe thấy lời này, tất cả đều nhìn Ngôn Luật, giống hệt như cậu ta, Ngôn Luật là bởi vì không thích tiếp xúc với người hâm mộ, không biết tại sao Tôn Dục lại như vậy.

Ngôn Luật: Ha ha

“Lần này ở thành phố S là buổi ký tặng đầu tiên của anh ấy, vì vậy người hâm mộ trên toàn quốc đều đến đó, trước mắt, dù ở nhà sách hay trên mạng, sách của anh ấy đều đã được bán hết! Còn có một điều quan trọng như Đường Dật nói là anh ta có thể biết trước cái chết của người khác, có thể chính xác đến một khoảng thời gian nhất định, điều này chính là điểm thu hút một lượng lớn người hâm mộ trung thành.”

Thạch Nguyên Phỉ dừng lại, nói: “Trên Internet, người hâm mộ đã đặt biệt danh cho anh ấy: “Nhà tiên tri tử vong.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 39"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online