Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Người Điều Khiển Tâm Lý II - Chương 38

  1. Home
  2. Người Điều Khiển Tâm Lý II
  3. Chương 38
  • 10
Prev
Next

Chương 38

Mộc Cửu đi theo con chó đen to lớn vào bụi rậm, sau vài bước, con chó chạy đến tới một thân cây, ở đó có một người đàn ông đang ngồi xổm, anh ta cao lớn tráng kiện, đầu tóc rối bời, quần áo rách nát, khi thấy nó tới, anh ta duỗi tay sờ đầu nó, sau đó lấy ra một cái bánh bao hấp, bẻ ra rồi đưa cho con chó.

Mộc Cửu đi về phía anh ta, sau khi người đàn ông nghe thấy động tĩnh liền ngẩng đầu nhìn cô, anh ta giật mình, vẻ mặt lo lắng, anh ta muốn đứng lên, nhưng vì chân phải không tiện, nhanh chóng đứng lên lại không vững, lập tức ngã trên đất, con chó đen to lớn cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân lập tức che chắn người đàn ông, nhe răng nhìn Mộc Cửu, sủa cảnh cáo.

Người đàn ông đưa tay ra sờ đầu nó, con chó đen to lớn lập tức yên tĩnh lại, nhưng vẫn duy trì tư thế này.

Đây là một con chó trung thành, Mộc Cửu nhìn anh, chậm rãi nói: “Có phải là anh bảo con chó đuổi người kia đi không?”

Người đàn ông ngước mắt lên liếc nhìn Mộc Cửu, nhưng không lên tiếng, sau một lúc mới khẽ gật đầu.

“Cảm ơn.”

Mộc Cửu vừa nói vừa tiến thêm một bước về phía anh ta, khi người đàn ông phát hiện ra, anh ta giơ tay, xua tay với Mộc Cửu, như muốn cô đi đi

Mộc Cửu vô cảm hỏi: “Sao anh muốn tôi rơi khỏi đây?”

Người đàn ông nhìn cô rồi nghiêm túc gật đầu, sau đó mím môi suy nghĩ, rồi chỉ ngón tay về hướng tây bắc, cứ chỉ như vậy, dường như sợ Mộc Cửu sẽ không hiểu, anh ta lặp đi lặp lại vài lần.

Người đàn ông không nói được, nhưng Mộc Cửu vẫn hiểu, “Anh muốn chúng tôi rời khỏi thôn này sao?”

Người đàn ông gật đầu mấy lần, sau đó lại chỉ trỏ, dường như hy vọng bọn họ sẽ nhanh chóng rời đi.

Mộc Cửu không lập tức rời đi, bởi vì có một số việc cô muốn điều tra, “Thi thể Hồng Xuân bị anh đào lên sao?”

Khi người đàn ông nghe thấy cái tên Hồng Xuân, rõ ràng anh ta có phản ứng rất lớn, anh siết chặt nắm đấm, cắn chặt môi, đôi mắt hơi đỏ, miệng phát ra tiếng gầm giận dữ trầm thấp.

“Anh có biết Hồng Xuân chết như thế nào không?”

Người đàn ông gật đầu, nắm đấm siết chặt, đấm xuống đất, như thể trút giận.

“Anh ta bị giết?”

Đúng như Mộc Cửu đã suy đoán, người đàn ông lại gật đầu.

Trong đầu Mộc Cửu nghĩ đến ai đó, cô hỏi: “Có phải bị chú Diêu giết không?”

Người đàn ông gật đầu, sau đó lại lắc đầu, anh ta không thể nói, cũng không biết nói như thế nào, vì vậy anh ta đập vào thân cây.

“Không phải một mình chú Diêu giết anh ấy?”

Người đàn ông hưng phấn nhìn Mộc Cửu rồi hung hăng gật đầu.

Nghĩ đến vẻ mặt như gặp quỷ của Mai Tử tối qua, Mộc Cửu tiếp tục hỏi: “Còn Mai Tử ở khách sạn thì sao?”

Người đàn ông vẫn gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn có chút rối rắm.

Từ biểu hiện của anh ta, Mộc Cửu đoán được anh đang muốn nói gì, không chỉ có hai người này, vì vậy cô hỏi: “Trong thôn có bao nhiêu người bị vậy?”

Người đàn ông cúi đầu duỗi ngón tay ra, đếm từng ngón, sau đó duỗi tay ra cho Mộc Cửu xem.

Mộc Cửu nhìn anh ta xòe tay, “Năm người.”

“Người trong thôn có biết về cái chết của Hồng Xuân không?”

Người đàn ông vẫn gật đầu.

Điều này sẽ giải thích tại sao cả thôn rất lo lắng khi phát hiện ra thi thể của Hồng Xuân đã mất tích, họ nghĩ rằng Hồng Xuân đã biến thành ma để báo thù họ, “Anh muốn dùng cách này để dọa họ.”

Anh ta không thể nói, người trong thôn đều như vậy, nên anh chỉ có thể làm vậy để khiến cho thôn dân cảm thấy sợ hãi.

“Vậy anh biết cha mẹ Hồng Xuân chết như thế nào không?”

Người đàn ông kích động gật đầu.

“Bọn họ cũng bị thôn dân giết chết?”

Mộc Cửu gật đầu nhìn người đàn ông xoa đầu con chó.

Quả nhiên…

Ba năm trước, ba mẹ của Hồng Xuân đã bị giết bởi những người dân trong thôn, sau khi nghe tin ba mẹ mình chết, anh ta đã từ chức, vội vàng về thôn, tuy nhiên, anh ta đã nghi ngờ về cái chết của ba mẹ mình, vì vậy anh ta đã sống trong thôn cho đến năm nay anh ta đã tìm ra được chân tướng về nguyên nhân tử vong của ba mẹ mình, nhưng lại bị những thôn dân kia giết chết.

Vậy, tại sao dân làng lại giết ba mẹ của Hồng Xuân? Rốt cuộc, trong thôn này có bí mật gì?

Mộc Cửu hỏi người đàn ông: “Trong thôn làm chuyện gì xấu đúng không?”

Người đàn ông gật đầu, sau đó đưa tay ra hiệu.

Mộc Cửu nhìn ra ý tứ trong cử chỉ của anh ta, “Chuyện xấu này rất lớn?”

Có thể làm cho người dân trong thôn đoàn kết như vậy, thậm chí còn đánh mất lương tâm, không ngại giết người, chỉ vì một lý do – tiền.

Không biết nói cũng không biết viết, người đàn ông chỉ có thể dùng cành cây vẽ trên mặt đất, Mộc Cửu nhìn những gì anh ta vẽ, trong lòng đã hiểu rõ.

Cuối cùng, Mộc Cửu hỏi anh: “Anh tên là gì?”

Người đàn ông chỉ vào quần áo của mình, thấy Mộc Cửu không hiểu, anh ta lấy cành cây viết một chữ trên mặt đất.

Mộc Cửu nhìn dòng chữ trên mặt đất, “Bố, A Bố?”

A Bố gật đầu.

“Tôi tên là Mộc Cửu.”

Mộc Cửu ngồi xổm xuống, dùng cành cây viết tên mình xuống đất, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, nghiêm túc nói: “A Bố, chúng tôi sẽ điều tra rõ mọi chuyện.”

Mộc Cửu chuẩn bị trở về, nhưng dường như A Bố lo lắng không muốn để cô đi một mình, vì vậy anh anh ta muốn đưa cô về.

Một người một cho đi xuống chân núi, Mộc Cửu nhìn thấy Tần Uyên và Lam Tiêu Nhã đứng cách đó không xa, vì vậy ra hiệu cho anh ta dừng lại, duỗi tay sờ đầu con chó đen to lớn, còn chưa chạm vào nó, con chó đen to lớn dường như biết nó phải đi nên liền quay đầu chạy đi mà không nhìn lại.

Mộc Cửu nhìn bàn tay đang vươn ra, lại nhìn con chó đen to lớn đã biến mất, buồn rầu thu tay lại, đi về phía bọn Tần Uyên.

Tần Uyên nhìn từ trên xuống dưới xem cô có bị thương không, “Em không sao chứ?”

Mộc Cửu lắc đầu: “Em không sao, em tìm được thi thể của Hồng Xuân rồi.”

Vẻ mặt Lam Tiêu Nhã kinh ngạc, “Tìm được rồi?!”

Hôm qua, những thôn dân đó tìm kiếm cả ngày mà không được, Mộc Cửu không mất bao lâu đã tìm được!

Mộc Cửu gật đầu, sau đó liếc nhìn xung quanh, “Trở về rồi nói.”

Sau khi ba người Tần Uyên rời đi, không lâu sau, một đôi thôn dân đi xuống núi, nữ thôn nhìn lại nơi chôn Mai Tử, thở dài nói: “Anh nói xem, sao Mai Tử mới đây đã chết rồi vậy.”

Nam thôn dân liếc nhìn cô, có chút dữ tợn nói: “Thở dài cái gì! Cô nghĩ kỹ đi, mất đi một người, vậy chúng ta có thể lấy nhiều đồ hơn.”

Nghe chồng nói như vậy, sắc mặt nữ thôn dân lập tức thay đổi, cô lau nước mắt trên mặt, nỗi buồn lập tức biến mất, “Đúng rồi, sao em không nghĩ tới, có phải là ngày mai không?”

Nam thôn dân hừ lạnh, “Ừ, cho nên mới nói cô ấy chết rất đúng lúc.”

Nữ thôn dân tươi như hoa, khóe miệng cười lớn: “Không biết ngày mai có thể lấy được thứ gì tốt.”

Nam thôn dân cũng nở nụ cười trên môi, “Dù sao cũng không thiếu chúng ta.”

Nghĩ đến ngày mai, hai người vui vẻ rời khỏi nghĩa trang.

—

Sau khi bọn họ trở về phòng trọ, Mộc Cửu nói cho họ biết những chuyện cô điều tra được, và suy đoán của mình.

Triệu Cường nghe vậy thì cảm thấy ớn lạnh sống lưng, “Vậy ba mẹ của Hồng Xuân và Hồng Xuân đã bị thôn dân giết chết?! Căn bản không hề có quỷ ám gì cả.”

Ban đầu anh nghĩ có thể nơi này bị quỷ ám, nhưng bây giờ anh nhận ra rằng không có ma quỷ gì, nhưng con người còn đáng sợ hơn, không phải một hoặc hai người, mà là cả thôn.

Lam Tiêu Nhã khoanh tay, nói tiếp: “Không chỉ có bọn họ, Mai Tử cũng không phải tự sát.”

Triệu Cường ngạc nhiên: “Mai Tử không tự sát?

Lam Tiêu Nhã gật đầu: “Tôi thấy rồi, chính chú Diêu đã bóp cổ cô ấy, hôm nay tôi và đội trưởng nhìn thấy Mai Tử được chôn, vô tình nhìn thấy móng tay của cô ấy, có vết máu trên móng tay, còn có chút da vụn, cánh tay của chú Diêu có dấu vết trầy xước do bị móng tay vào rõ ràng, chắc là bị Mai Tử cào chú Diêu khi ông ấy từ phía sau dùng dây thừng siết cổ cô ta, Mai Tử giãy giụa nên cào ông ta bị thương.”

Tần Uyên nghiêm túc nói: “Còn có chồng của Mai Tử đã chết ba năm trước nữa.”

“Ba năm trước, a, ba mẹ Hồng Xuân cũng mất ba năm trước!”

Cũng là ba năm trước, trùng hợp là vào thời gian đó…

Tần Uyên nghĩ đến cái gì đó, gọi Thạch Nguyên Phỉ: “Thạch Đầu, cậu điều tra xem, ba năm trước, trong thôn này có bao nhiêu người chết?”

“Ba năm trước à, để tôi xem.”

Tiếng gõ bàn phím phát ra từ điện thoại di động, không lâu sau, Thạch Nguyên Phỉ nói: “Tôi phát hiện ra, có bảy người, hai cặp vợ chồng, hai nữ thôn dân và một nam thôn dân.”

Tần Uyên lại hỏi: “Tuổi của bọn họ thì sao?”

Thạch Nguyên Phỉ tìm thấy thông tin của họ, “Người trẻ nhất là 28 tuổi, người lớn tuổi nhất là 52 tuổi.”

Đường Dật phân tích: “Tuổi trẻ như vậy, xác suất tử vong bình thường là quá nhỏ.”

“Chẳng lẽ bọn họ đều bị thôn dân giết chết sao?!”

Sau khi Triệu Cường nói xong, một cơn ớn lạnh ùa lên lưng anh, bảy người! Cộng thêm Hồng Xuân và Mai Tử sau này nữa là chín người! Chín mạng người!

“Trước đó, Mai Tử đã nói sự phát triển của thôn, toàn bộ đều phụ thuộc vào chú Diêu.”

Người dân trong thôn ăn mặt mặc đều dùng đồ rất tốt, nhưng trong thôn không có đồng ruộng nào, đến giờ vẫn chưa thấy họ làm việc đồng áng nào, thân dân đều rất nịnh hót chú Diêu…Tổng hợp những điểm kỳ quái trong thôn lại, “Cách thức làm ăn của họ nhất định có vấn đề.”

Nãy giờ nghe họ nói, Mộc Cửu vẫn chưa nói lời nào, đột nhiên nói: “Bọn họ buôn lậu cổ vật.”

“Buôn lậu cổ vật?”

Mộc Cửu giải thích với bọn họ: “A Bố không biết nói hay viết, nhưng anh ấy vẽ cho tôi một số bình hoa và đồ sứ, có thể trong thôn có vài ngôi mộ cổ mà người ngoài không biết.”

Lam Tiêu Nhã ngạc nhiên che miệng, “Trời ơi!”

Tần Uyên trầm giọng nói: “Vừa rồi tôi đã liên lạc với cục cảnh sát của thành phố rồi, bọn họ sẽ phái đội cảnh sát gần nhất đến hỗ trợ chúng ta, bây giờ, chúng ta phải rời khỏi đây trước.”

Mặc dù họ là PC, nhưng chỉ có năm người, không mang theo bất kỳ vũ khí nào, nếu đụng độ với dân làng, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Lúc này, Lam Tiêu Nhã đột nhiên hít mũi ngử: “Mọi người có ngửi được mùi gì không?”

Đường Dật nhìn cửa phòng, “Cháy cái gì đó?”

“Cháy?!”

Mộc Cửu nhìn ngoài cửa sổ, có vài thôn dân đang đứng ở cửa khách sạn, ở giữa là chú Diêu đang cầm đuốc trong tayu ám nhìn bọn họ.

“Họ muốn thiêu chết chúng ta.”

Năm người bọn Tần Uyên đang ở tầng ba của khách sạn, bọn họ phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng xách túi chạy ra khỏi phòng, ngọn lửa hiển nhiên vừa mới cháy, còn chưa cháy lên tầng ba nhanh như vậy, Tần Uyên lập tức gọi điện thoại cầu cứu, Lam Tiêu Nhã chuẩn bị khăn ướt cho bọn họ, bọn họ đi xuống cầu thang lên tầng hai, sau đó nhìn xuống, bọn họ nhìn thấy ngọn lửa đã lan lên từ cầu thang tầng một, cầu thang được phủ rơm, lửa cháy dọc đường đi, khói làm người ta nghẹt thở, ngọn lửa cháy rất dữ dội.

Đi xuống tầng một đã là không thể, “Chúng ta nhảy từ cửa sổ lầu 2 xuống đi.”

Họ vội vã chạy đến cửa sổ hành lang, mở cửa sổ và nhìn xuống, không quá cao, hơn nữa bên dưới còn có bùn đất.

“Tôi và Triệu Cường xuống trước. “

Một tay Tần Uyên chống lên bệ cửa sổ, sau đó không chút do dự nhảy xuống, hạ cánh an toàn, sau đó anh bước sang một bên, để Triệu Cường cũng nhảy xuống, sau đó Mộc Cửu cũng tự mình trèo lên bệ cửa sổ, bình tĩnh nhảy xuống dễ dàng, Tần Uyên vươn tay đỡ lấy, đáp xuống an toàn.

Đúng lúc này, thôn dân do chú Diêu dẫn đầu, vốn dĩ đang canh giữ cổng, phát hiện họ nhảy xuống từ bên hông khách sạn, vội vàng chạy tới, trong tay cầm đuốc và rìu chạy tới.

Chú Diêu đang cầm dao rựa trong tay, khuôn mặt dữ tợn hoàn toàn mất đi vẻ hiền lành trước đó, ông ta hét lớn: “Mọi người! Làm thịt tên đó cho tôi!”

Đường Dật và Lam Tiêu Nhã thế trận này làm cho sửng sốt, đột nhiên không dám nhúc nhích.

Những thôn dân kia đã tới gần rồi, bọn họ dùng rìu chém về phía Tần Uyên, người ở gần nhất, nhưng tốc độ phản ứng của Tần Uyên nhanh hơn, anh vươn tay giữ rìu, sau đó chân phải nhanh chóng đá trúng vào bụng người đàn ông, người đàn ông cúi xuống che bụng đau đớn, Tần Uyên nhân cơ hội giật lấy chiếc rìu trong tay, Triệu Cường đương nhiên không ngồi không, đá một thôn dân ngã xuống đất rồi lấy cái rựa trong hắn.

Tần Uyên, Triệu Cường và họ cùng nhau chống đỡ, anh không ngẩng đầu nhìn lên, hô to: “Tiêu Nhã, Đường Dật, nhanh lên nhảy xuống!”

Sớm muộn gì ngọn lửa cũng sẽ lan lên tầng hai, khói bốc lên từ nơi họ đang đứng, nếu không nhảy xuống sẽ rất nguy hiểm.

“Chị Tiêu Nhã, chị nhanh chóng nhảy xuống đi.”

Trái tim Lam Tiêu Nhã đập manh, cô ôm túi nhảy xuống, nhưng cô không đứng vững, suýt nữa ngã trên đất, nhưng may mắn là Mộc Cửu bên cạnh đã kéo cô ra, sau đó, Đường Dật cũng nhảy xuống.

Tần Uyên chặn đường tấn công của họ, ném chìa khóa xe cho Mộc Cửu, “Mộc Cửu, lấy chìa khóa đi.”

Mộc Cửu nhận lấy, sau đó gọi Lam Tiêu Nhã và Đường Dật: “Chúng ta lái xe đi.”

Mộc Cửu và những người khác nghĩ đến việc lao ra phía sau xe, nhưng có vài nam thôn dân đã ngăn cản họ, từ hành động của họ, Mộc Cửu cảm thấy họ không muốn làm tổn thương cô và Lam Tiêu Nhã, cộng thêm câu nói trước đó của chú Diêu “Làm thịt tên đó cho tôi”, Mộc Cửu có thể chắc chắn rằng họ chỉ muốn chế ngự họ, có lẽ thôn này còn buôn bán phụ nữ nữa.

Mộc Cửu thì thầm vài câu với Lam Tiêu Nhã, sau khi nghe, Lam Tiêu Nhã gật đầu, sau đó lấy ra một chai gì đó từ trong túi xách ra, cô mở nắp, sau đó hét lớn với thôn dân: “Đừng tới đây! Tránh ra hết cho tôi! Đây là bình xịt cay!”

Quả nhiên, ngay khi nghe vậy, những người đàn ông trong thôn không dám bước tới, nhưng một nữ thôn dân phía sau họ nhìn thấy và hét lên: “Cái rắm! Đó là mỹ phẩm của phụ nữ! Xịt khoáng cho mặt thôi!”

“Ha, ngay cả cái này cô cũng biết sao?”

Lam Tiêu Nhã vừa nói vừa xịt vào mặt nam thôn dân phát hiện mình bị lừa, đương nhiên trong đó chỉ là nước.

“Chết tiệt! Thật sự là nước!”

Nam thôn đang tức giận, bước lên nắm lấy tay Lam Tiêu Nhã, đúng lúc này, Mộc Cửu bên cạnh đột nhiên từ sau lưng lấy ra hai bình xịt, xịt mạnh vào mắt mấy thôn dân đó.

“A a a!”

“Mắt của tôi! A”

Mấy thôn dân không ngờ lại bị tấn công như vậy, ném rìu xuống, che mắt mình lại, ngồi xổm trên mặt đất gào thét, Đường Dật nhân cơ hội cầm rìu, Mộc Cửu đá nữ thôn dân xuống đất, sau đó cùng bọn họ lao ra ngoài.

Hai người vội vàng chạy đến trước xe, Lam Tiêu Nhã ngồi vào ghế lái, Mộc Cửu và Đường Dật cũng lên xe cùng lúc, Lam Tiêu Nhã lấy chìa khóa do Mộc Cửu đưa cho, nhanh chóng khởi động xe.

Xe nhanh chóng lái về phía Tần Uyên, lúc này Tần Uyên và Triệu Cường căn bản đã khống chế được tình hình, nhưng cách đó không xa vẫn có thôn dân mang theo vũ khí chạy tới.

“Đội trưởng, anh Cường, lên xe đi!”

Tần Uyên đá văng một thôn dân đang chuẩn bị tấn công Triệu Cường từ phía sau, sau đó kéo Triệu Cường, “Đi!”

Đường Dật thấy bọn họ tới, vội vàng mở cửa xe, ngay khi Tần Uyên và Triệu Cường lên xe, Lam Tiêu Nhã nhanh chóng khởi động xe, quay đầu lại, lái xe về hướng cửa thôn, phía sau xe, thôn dân vẫn dùng rìu và rựa đuổi theo.

“A Bố.”

Khi xe sắp đến cửa thôn, Mộc Cửu nhìn thấy một người đàn ông đi khập khiễng với một đen to lớn cách đó không xa, bên cạnh anh ta là vài cảnh sát và xe hơi.

Đối diện với cảnh sát và, Lam Tiêu Nhã dừng xe, mặc dù năm người họ đã xuống xe và đi đến chỗ PC đến hỗ trợ.

Người đàn ông đi phía trước duỗi tay ra, “Đội trưởng Tần.”

Tần Uyên cũng duỗi tay ra bắt tay với anh taL “Đội trưởng Kỳ.”

Sau khi hai người chào hỏi nhau, Tần Uyên nói ngắn gọn: “Tôi đã gọi điện thoại giải thích tình hình trong thôn cho anh, bây giờ, phía sai có mười mấy thôn dân đang cầm rìu.”

“Được rồi, tôi hiểu rồi.”

Đội trưởng Kỳ chỉ huy các thành viên trong đội phía sau gặp những người dân trong thôn đó, thấy nhiều PC như vậy, nhiều hơn họ rất nhiều, thôn dân không dám làm loạn nữa.

Lúc này, một cô gái nhỏ nhắn mảnh khảnh bước ra khỏi xe cảnh sát, khi Lam Tiêu Nhã nhìn thấy cô ấy, cô xúc động gọi: “Đàn em!”

Cô gái nhìn thấy Lam Tiêu Nhã ngoan ngoãn đáp: “Đàn chị.”

Lam Tiêu Nhã nắm lấy vai cô, vô cùng thân thiết, “Ngôn Ny, đã lâu không gặp, không nghĩ là sẽ gặp em ở đây.”

“Em cũng không ngờ.”

Yến Ny hơi ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn cô: “Em đến đây khám nghiệm tử thi, đàn chị thì sao?”

Lam Tiêu Nhã bất lực lắc đầu: “Vốn là chị đến đây để nghỉ mát.”

Ai ngờ là biến thành dáng vẻ chật vật như vậy.

Yến Ny nhìn cô từ trên xuống dưới rồi thở dài: “Thật là không may.”

Thấy mình từ ngữ mình dùng không đúng lắm, Ngôn Ny vội bổ sung thêm: “A, nhưng may mắn là chị không sao.”

Lam Tiêu Nhã nghe xong thì buồn cười, “Em, đúng là không có gì thay đổi.”

Gần đó, Mộc Cửu đi tới trước mặt A Bố, A Bố nhìn thấy cô, chỉ vào mặt cô với vẻ mặt lo lắng, Mộc Cửu vươn tay lau tro bụi trên mặt, “Tôi không sao.”

A Bố nhẹ nhõm gật đầu, sau đó kiểm tra tình hình đằng kia, nhưng Mộc Cửu phát hiện ra, nói với anh ta: “Họ sẽ bắt tất cả kẻ xấu.”

Đội trưởng Kỳ khống chế thôn dân gây chuyện, anh quay hỏi Tần Uyên: “Đội trưởng Tần, thẻ nào? Cùng nhau điều tra không?”

Tần Uyên lắc đầu từ chối: “Không được, tôi đã liên lạc với cục cảnh sát thành phố, vụ án ở khu vực này đều là do anh giải quyết, đội của chúng tôi sẽ không can thiệp.”

Đội trưởng Kỳ mỉm cười: “Không phải anh cũng liên quan đến vụ án này sao?”

Tần Uyên liếc nhìn Mộc Cửu đang trêu chọc con chó ở đằng kia, nhưng bị con chó phớt lờ, khẽ cười: “Chúng tôi vẫn còn trong kỳ nghỉ.”

Đội trưởng Kỳ vỗ vai anh, “Được rồi, được rồi, lần sau sẽ có cơ hội.”

Sau khi giải thích tất cả các chi tiết của vụ án cho đội trưởng Kỳ, năm người bọn Tần Uyên rời khỏi thôn, sau khi trở lại xe, Triệu Cường dựa vào ghế phụ, thở dài: “Ngàn vạn lần không nghĩ tới chỉ đi ngang qua một cái thôn thôi mà phải điều tra một loạt vụ án nghiêm trọng như vậy! Mưu sát, buôn lậu cổ vật…chậc chậc.”

Lam Tiêu Nhã ăn sô-cô-la cho đỡ sợ, “Phải không? Cho nên nói, ma quỷ không đáng sợ, lòng tham của con người mới đáng sợ.”

Đường Dật ở bên cạnh im lặng gật đầu.

Một lúc sau, Triệu Cường quay đầu nhìn lại: “Vậy bây giờ chúng ta về nhà đúng không?”

Lam Tiêu Nhã đưa cho cậu một miếng sô-cô-la, “Đương nhiên là không, cậu không nghe đội trưởng nói gì sao, kỳ nghỉ vẫn chưa kết thúc.”

Triệu Cường lấy sô-cô-la nhét vào miệng, nói không rõ ràng: “Vậy chúng ta đi đâu?”

Khóe miệng Mộc Cửu dính đầy sô-cô-la, chậm rãi nói hai chữ: “Thôn quỷ.”

“…”

Anh ta cứ nghĩ mình vừa mới thoát khỏi nó mà.

—

Việc hơn chục dân làng trong đó có chú Diêu tham gia buôn lậu cổ vật và sát hại 9 người đã có đầy đủ chứng cứ, cách đây 3 năm, thôn dân phát hiện một ngôi mộ cổ tại một địa điểm trong thôn, với hàng chục, hàng trăm cổ vật được chôn ở đó, Khi chú Diêu biết chuyện, ông ấy đã nghĩ ra một cách, quyết định bán lại cho một nhóm buôn lậu để kiếm tiền và chia lại cho thôn dân.

Đồng thời, một số thôn dân còn lừa bán một số cô gái trẻ ở thôn khác, mà lúc đó, bảy người bao gồm ba mẹ Hồng Xuân không đồng ý, muốn báo cảnh sát nên bị giết hại, chồng của Mai Tử thì bị Mai Từ đầu độc chết, sau đó, là Hồng Xuân phát hiện ra nguyên nhân tử vong của ba mẹ mình nên bị giết, còn chú Diêu giết chết Mai Tử là bởi vì cô ấy nghĩ Hồng Xuân biến thành ma, muốn báo thù nên muốn đi tự thú, chú Diêu không muốn chuyện trong thôn bị phơi bày, nên đã siết cổ cô ấy đến chết.

Vụ án kết thúc, sau khi người SCIT đi nghỉ về, A Bố được sắp xếp đến bệnh viện ở đây để điều trị chân, anh ta nhờ y tá dạy anh ta viết và viết bức thư này cho Mộc Cửu.

SCIT đang xem bức tranh của A Bố thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Bọn họ nhìn về phía cửa, đó là một thanh niên gõ cửa, cao lớn, mặc một bộ vest tối màu, trên khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt nhìn về phía Tần Uyên, chậm rãi nói: “Đội trưởng Tần, xin chào, từ hôm nay tôi sẽ gia nhập SCIT, tôi tên là Phong Thiệu.”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 38"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

hoa-hong-do.jpg
Hoa Hồng Đỏ
1 Tháng mười một, 2024
ca-kinh-thanh-dang-bat-hai-ta-thanh-hon.jpg
Cả Kinh Thành Đang Bắt Hai Ta Thành Hôn
5 Tháng 12, 2024
nghien-thuoc-la-va-meo-hoang.jpg
Nghiện Thuốc Lá Và Mèo Hoang
26 Tháng 10, 2024
Cohet-bay-hac
Bầy hạc
16 Tháng 6, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online