Ngủ Sớm Một Chút - Chương 84
Chương 84
Đúng là Vệ Triết có ý định đem ít đồ ăn về.
Đây là tiệc gì chứ!
Đây chính là tiệc của đại ca hắn!
Nhìn tôm hùm này mà xem! Còn to hơn cả cánh tay hắn, thế mà không ai động vào cả.
Chẳng biết người ngồi bàn này bị sao nữa, không ai ăn nhiệt tình mà ưu nhã ăn từng miếng nhỏ như có lãnh đạo đến vậy.
May mà đang ngồi bàn chính!
À không, có một người ăn rất nhiệt tình.
Chỉ là hay hỏi hắn làm nghề gì.
Vệ Triết nghĩ giờ đã có thể nói ra thân phận mình, dù sao hắn cũng khá nổi tiếng ở thành phố S.
Trả lời xong, hắn ân cần hỏi người kia có cần túi ni lông đựng đồ ăn đem về không, nếu không cần thì có thể cho hắn.
Chắc người kia cũng muốn lấy đồ ăn nên nghe hắn nói xong thân phận và mượn túi ni lông thì cứng đờ tại chỗ.
Sau đó yên lặng đổi sang ngồi đối diện với hắn.
Vệ Triết đành phải tiếc nuối coi như thôi.
Xem ra đối phương cũng định lấy đồ ăn nên không muốn cho hắn túi ni lông.
Vệ Triết gắp một khúc giò chưng tương, dự định lấp đầy bụng mình.
Hắn vừa gặm giò chưng tương vừa nhìn sảnh tiệc, cảm thán không hổ là Diêm tổng.
Sảnh tiệc tráng lệ như hoàng cung, hắn đã sống tới từng tuổi này mà đến đây dự tiệc cưới cứ như đồ nhà quê lên tỉnh, nhịn không được xuýt xoa trầm trồ.
Xa hoa lộng lẫy cực kỳ, nếu không thấy Diêm Hạc được vinh danh là một trong mười doanh nhân trẻ xuất sắc nhất Tân Thị trên TV thì hắn còn tưởng Diêm Hạc chưa bao giờ đóng thuế.
Chỉ có điều nơi này sang thì sang nhưng âm khí hơi nặng.
Sau khi vào đây, Vệ Triết cứ thấy trán mình lạnh toát, cả người bị bao phủ trong một làn sương mờ ảo.
Hắn hoàn toàn không biết mình đã xuống âm phủ mà cứ nghĩ mình đang ở trần gian, gặm xong giò chưng tương thì vui vẻ nói với ông lão đối diện đang nhìn mình: “Món này ngon lắm. Mềm dẻo rất bắt vị, ngài cũng gặm đi ạ.”
Lão Diêm Vương hừ lạnh một tiếng.
Ma da ngồi đối diện Vệ Triết, rốt cuộc đã tìm được một người chịu chúc mừng khích lệ mình.
Y nói với người bên cạnh: “Hôm nay thiếu gia nhà tôi đại hôn. Tôi được ngồi bàn chính đấy.”
Dứt lời ma da mặt liệt tha thiết nhìn người đàn ông bên cạnh, người này cực kỳ tuấn tú, nước da trắng lạnh, nghe y nói thì quay sang nhìn y rồi đột nhiên cười hỏi: “Thế à?”
Ma da khẽ gật đầu.
Người kia cười tủm tỉm: “Thiếu gia nhà cậu tốt với cậu thật.”
“Đây là bàn chính.”
“Điều này chứng tỏ cái gì?”
“Chứng tỏ thiếu gia nhà cậu xem trọng cậu lắm đấy.”
Ma da lượn quanh một vòng, cả bàn chỉ còn lão Diêm Vương là chưa hỏi, sau khi có được câu trả lời mình muốn thì cả người lâng lâng, ưỡn ngực đơ mặt nói: “Tôi cũng thấy thiếu gia tốt với mình lắm.”
Người kia thấy y ngồi thẳng tắp thì càng thêm buồn cười, ra sức tâng bốc y hơn.
Ai không biết còn tưởng ma da có quan hệ máu mủ với tiểu quỷ hôm nay đại hôn.
Ma da hết sức vui vẻ, nghe Vệ Triết khen giò chưng tương ngon thì lập tức gắp một cái cho người bên cạnh rồi giục người kia tranh thủ ăn lúc còn nóng.
Ngoài sảnh tiệc ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt, còn phòng tân hôn trong cung điện lại im ắng như tờ, chữ hỉ đỏ rực dán trên cửa sổ, vô số nến hoa tỏa sáng lung linh.
Cặp nến long phượng đang cháy phát ra tiếng lách tách, trên khay bạch ngọc là hai ly rượu hợp cẩn nối với nhau bằng một sợi dây đỏ, mỗi người uống trước nửa ly, nửa ly còn lại thì choàng tay nhau uống.
Tiểu quỷ mặc áo cưới đỏ rực uống nửa ly, nhịn không được chép miệng vì cay.
Cậu ngẩng đầu lên, trông thấy Diêm Hạc cũng uống nửa ly trong ánh nến bập bùng, đôi mày trên khuôn mặt như ngọc không hề nhíu lại, khóe môi thấp thoáng ý cười.
Anh ngồi thẳng lên rồi nói với cậu: “Đại nhân, đến lúc uống rượu hợp cẩn rồi.”
Nghe vậy Mộ Bạch lại cảm thấy rượu hợp cẩn này hình như cũng không khó uống lắm.
Cậu và người trước mắt choàng tay nhau, sợi dây đỏ nối ở giữa thõng xuống thành hình vòng cung.
Ly rượu hợp cẩn chạm vào răng môi, hai người cách nhau rất gần.
Thật kỳ lạ.
Gò má Mộ Bạch bỗng nhiên nóng ran, nhấp một ngụm rượu hợp cẩn, sau đó màu đỏ trên mặt lan xuống cổ.
Cậu ngồi trên giường cưới rải đầy táo đỏ đậu phộng long nhãn, ngẩng đầu nhìn Diêm Hạc mấy lần.
Ánh nến lay động trong phòng tân hôn, mền cưới đỏ rực phản chiếu trên mặt hai người như hào quang.
Mộ Bạch khó lòng tả được ánh mắt người trước mặt nhìn mình lúc này, yêu thương như thành hình, hiện rõ trên thân người từ trước đến nay luôn lạnh lùng xa cách.
Diêm Hạc đứng dậy thả màn hỉ xuống.
Mộ Bạch nhìn quanh, vì muốn làm mình phân tâm nên bắt đầu gom đậu phộng hạt dưa trên chăn.
Diêm Hạc thả màn rồi vén rèm lên, trông thấy tiểu quỷ mặc áo cưới đang cắn hạt dưa say sưa ngon lành.
Thấy anh trở lại còn nhích sang chừa chỗ rồi đưa đậu phộng mình bóc sẵn cho anh.
Thế là Diêm Hạc ngồi xuống giường, cùng tiểu quỷ ăn hạt dưa đậu phộng trong đại hôn của mình.
Thấy tiểu quỷ ăn chưa no, Diêm Hạc còn ra sau bếp lấy một phần giò chưng tương.
Tiểu quỷ vừa nói làm vậy không hay lắm đâu vừa nhìn giò chưng tương hau háu.
Diêm Hạc mở hộp cơm đưa cho cậu.
Tiểu quỷ vừa gặm giò chưng tương vừa cảm thán: “Tiệc của mình ăn ngon thật.”
Ăn hết giò chưng tương, tiểu quỷ vừa lòng thỏa ý, sực nhớ ra chuyện gì nên quay đầu chân thành hỏi Diêm Hạc: “Anh không đói à?”
Diêm Hạc nói không đói, sau đó hỏi cậu ăn no chưa.
Tất nhiên là tiểu quỷ gật đầu như giã tỏi, thỏa mãn nói no rồi.
Đến sau nửa đêm, Mộ Bạch mới hiểu tại sao Diêm Hạc lại hỏi mình ăn no chưa.
Ngay cả giơ chân lên cậu cũng không có sức, hai mắt đẫm lệ, bi thương nghĩ hèn gì trước khi chặt đầu phải ăn thật no.
Không ăn no sao được chứ!
Giày vò như thế suýt mất đi nửa cái mạng.
Nếu ăn không no thì cả mạng cũng tiêu luôn.
Trên giường cưới còn sót lại mấy quả táo đỏ long nhãn làm lưng Mộ Bạch bị cấn đau.
Cuối cùng Mộ Bạch đờ đẫn nhìn đôi tay ấn xuống vùng bụng hơi phồng của mình rồi khàn giọng trêu chọc: “Phồng lên rồi này. Đại nhân sắp sinh à?”
Lúc đó đầu óc Mộ Bạch đã trống rỗng, nghẹn ngào mờ mịt nhìn bụng mình rồi hỏi sinh cái gì.
Sinh giò chưng tương sao?
Bộ dạng kia quả thực vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Cặp nến long phượng cháy đến tận bình minh.
Sáng hôm sau, tiểu quỷ thân tàn chí kiên mơ màng nhớ ra gì đó nên đột ngột bừng tỉnh, sau đó giật mình bò dậy.
Diêm Hạc không ngờ tiểu quỷ còn sức đứng dậy, nhìn thấy cậu lo lắng hỏi: “Hôm nay A Sinh sẽ đi đầu thai đúng không?”
Diêm Hạc từng nói chấp niệm của A Sinh đổi thành ngồi bàn chính, giờ đại hôn đã qua, bàn chính cũng ngồi, giò chưng tương cũng ăn, có phải hôm nay ma da sẽ đi đầu thai không?
Diêm Hạc nhẩm tính giây lát rồi ngẩng đầu lên với vẻ mặt kỳ quái: “Cậu ấy chưa đi đầu thai đâu.”
Tiểu quỷ đang hấp tấp mặc quần chợt khựng lại.
Diêm Hạc: “Chuyện này hơi phức tạp. Vẫn nên đến xem đi.”
Trong lòng tiểu quỷ hồi hộp, nghĩ thầm chẳng lẽ ma da lại lặn xuống cầu Nại Hà ngâm nước, không chịu uống canh Mạnh Bà nữa sao.
Diêm Hạc tìm quần áo cho cậu, lúc mặc đồ tiểu quỷ nhìn thoáng qua bụng mình, chẳng biết nhớ lại chuyện gì mà lập tức nhìn quanh.
Đêm qua đâu phải giò chưng tương phồng lên trong bụng.
Diêm Hạc thấy vậy thì nhếch môi cười, cũng không vạch trần mà chậm rãi mặc đồ tử tế cho tiểu quỷ.
Khi chạy tới nơi gặp ma da, tiểu quỷ mới biết tình huống phức tạp mà Diêm Hạc nói là gì.
Cậu trợn mắt há hốc mồm nhìn Hắc Bạch Vô Thường và ma da uống say xưng huynh gọi đệ, kề vai sát cánh.
Thậm chí Bạch Vô Thường say khướt còn nắm tay ma da, tha thiết nói sau này muốn làm việc chung với y.
Còn muốn cho y làm quỷ sứ cấp cao.
Ma da đơ mặt uống say khướt, trịnh trọng gật đầu, đồng ý nhận công việc trao tận tay này.
Mộ Bạch đứng tại chỗ, hai mắt trợn to như chuông đồng.
Diêm Hạc đứng cạnh nói đừng nên quấy rầy ma da nhận việc.
Mộ Bạch hoang mang gật đầu, cảm thấy hình như Diêm Hạc nói cũng có lý.
Ngày hôm sau, Hắc Bạch Vô Thường và ma da đều tỉnh rượu.
Mộ Bạch cứ tưởng Hắc Bạch Vô Thường hứa cho ma da làm quỷ sứ chỉ là lời nói đùa lúc say rượu, dù sao men say bốc lên cũng chẳng biết mình đang nói gì.
Ai ngờ hôm đó Hắc Bạch Vô Thường đến tìm cậu rồi nhìn quanh hỏi ma da đâu.
Còn nói muốn dẫn ma da đi lãnh đồng phục quỷ sứ để chuẩn bị nhận việc.
Mộ Bạch mờ mịt hỏi: “Lúc uống rượu các ngươi hứa cho A Sinh làm quỷ sứ đúng không?”
Hắc Bạch Vô Thường đồng loạt gật đầu: “Đúng vậy.”
Mộ Bạch càng thêm mờ mịt: “Các ngươi muốn cho y làm quỷ sứ thật sao? Không phải nói đùa trong lúc say à?”
Bạch Vô Thường thảng thốt: “Sao chúng ta phải đùa với y chứ? Chúng ta muốn cho y làm quỷ sứ thật mà.”
Dù sao Hắc Bạch Vô Thường cũng chưa từng thấy quỷ nào trâu bò như vậy.
Khi mới xuống âm phủ, ma da không chịu uống canh Mạnh Bà, tay đấm đầu trâu chân đá mặt ngựa, rót bao nhiêu canh Mạnh Bà thì phun ra bấy nhiêu, thậm chí còn nhảy xuống sông Vong Xuyên, ngâm mình dưới cầu Nại Hà.
Nếu là ác quỷ khác thì không nói, dù sao ác quỷ cũng hút vô số dương khí nên mới lợi hại như thế.
Nhưng ma da chưa từng hại ai, cũng không tu luyện tà thuật gì.
Quỷ trâu bò như vậy mà không làm quỷ sứ thì thật đáng tiếc.
Hôm đó Hắc Bạch Vô Thường đã nhắm trúng ma da, cảm thấy y là ứng cử viên sáng giá để làm quỷ sứ.
Chỉ tiếc ma da không thích nói chuyện với ai, suốt thời gian chuẩn bị hôn lễ y hết sức bận rộn, cần cù chăm chỉ cài hoa hồng lớn cho mọi quỷ ở âm phủ.
Rốt cuộc trong buổi tiệc Hắc Bạch Vô Thường mới làm quen được với ma da, vui đến mức uống say bí tỉ.
Nghe Hắc Bạch Vô Thường nói xong, Mộ Bạch yên lặng đi gọi ma da, hỏi y có chịu làm quỷ sứ không.
Ma da nghĩ ngợi rồi nói có.
Y nói: “Thiếu gia ở đâu ta ở đó.”
Mộ Bạch cốc đầu y một cái rồi nghiêm nghị nói: “Không được như vậy.”
Cậu ngồi cạnh nói với ma da: “Ngươi muốn đầu thai cũng được, dù làm người hay quỷ thì chúng ta cũng chưa từng hại ai. Nhất định ngươi sẽ được vào nhà tử tế thôi.”
“Vốn dĩ ban đầu ta cũng chỉ cho ngươi một miếng cơm, nếu muốn đền đáp thì ngươi đã trả hết từ lâu rồi.”
“Kiếp sau ngươi đầu thai vào nhà tử tế, có cha mẹ bạn bè, đến lúc đó sẽ được đi học, vui vẻ sống hết đời.”
“Tất nhiên ngươi muốn làm quỷ sứ cũng được, nhưng đừng làm vì ta.”
Ma da hết sức cảm động, hai mắt đỏ hoe.
Mộ Bạch mềm lòng xoa đầu y rồi dịu dàng hỏi: “Nghĩ kỹ chưa? Muốn làm quỷ sứ hay đi đầu thai?”
Ma da: “Làm quỷ sứ ạ.”
Y nghiêm túc nói: “Đầu thai còn phải đi học nữa.”
“Thiếu gia cũng biết mà, ta ghét nhất là học.”
“Nếu đầu thai thì mỗi ngày ta phải dậy từ lúc năm giờ sáng để đi học, mười giờ tối mới về, ngày nào cũng phải làm bài tập, còn phải thi cử nữa.”
“Nghe thiên sư kia nói thời đi học hắn phát điên bao nhiêu lần.”
“Thiếu gia, ta không muốn kiếp sau bị điên đâu.”
Mộ Bạch: “……”
Cậu nghẹn họng, há miệng khó nhọc nói: “Đó chỉ là một cách hình dung thôi chứ không phải phát điên thật đâu.”
Ma da ngờ vực: “Vậy sao? Nhưng thiên sư kia nói không chỉ đi học mới phát điên mà đi làm cũng vậy.”
Mộ Bạch đỡ trán rồi cố giải thích thêm một lát, nhưng từ trước đến nay ma da ghét nhất là đọc sách viết chữ nên cuối cùng vẫn chọn làm quỷ sứ.
Ma da hăng hái đi theo Hắc Bạch Vô Thường lãnh đồng phục quỷ sứ.
Khi Mộ Bạch kể lại chuyện này với Diêm Hạc, anh đang làm việc ở âm phủ.
Nghe Mộ Bạch nói, anh dừng lại cây bút trong tay rồi ngẩng đầu hỏi cậu có muốn làm quỷ sứ không.
Ai ngờ tiểu quỷ nghe thấy câu này thì nhảy dựng lên, phản ứng đầu tiên là lao tới như quả đạn pháo bịt miệng anh lại.
Diêm Hạc bị bịt miệng: “?”
Tiểu quỷ sợ đến nỗi không dám thở mạnh, nhìn quanh một vòng, phát hiện gần đó không có quỷ nào mới thấp thỏm nói: “Anh muốn lợi dụng chức vụ cho em đi cửa sau à?”
Diêm Hạc vừa định lên tiếng thì tiểu quỷ nghiêm khắc chỉ trích: “Đây chính là hành vi chạy chức.”
“Sao có thể lợi dụng chức vụ của mình để tùy tiện đi cửa sau chứ?”
“Nếu ở thời Càn Đế thì đây là tội lớn đó.”
Diêm Hạc bật cười gỡ bàn tay đang bịt miệng mình ra: “Đâu phải đi cửa sau. Em không biết năm xưa mình tích được bao nhiêu công đức sao?”
Tiểu quỷ thật sự không biết, tưởng Diêm Hạc đang gạt mình nên lẩm bẩm: “Đương nhiên em biết chứ……”
Thấy cậu vẫn chưa tin, Diêm Hạc lấy văn kiện cho cậu xem.
Sau khi thấy rõ nội dung trên giấy, Mộ Bạch mới biết Diêm Hạc không hề gạt mình.
Diêm Hạc: “Anh định để em chơi thêm một thời gian nữa, nhưng ông già bên kia hối dữ quá.”
Anh cũng không muốn người khác đưa văn kiện này cho tiểu quỷ xem.
Tiểu quỷ cầm giấy lên bằng hai tay: “Vậy là em sắp được làm quan rồi đúng không?”
Diêm Hạc khẽ gật đầu.
Tiểu quỷ vui vẻ cất tờ giấy rồi hớn hở nói: “Làm làm làm, đương nhiên là em sẵn sàng làm rồi.”
Diêm Hạc sợ cậu bị ám ảnh với núi hồ sơ cao ngất trong kho nên giải thích: “Giờ việc cần làm không nhiều như trước nữa đâu. Những thứ tương tự như đám mây đang dần được triển khai rồi.”
Tiểu quỷ tò mò hỏi: “Anh sẽ không lén đưa chuyên gia trên trần gian xuống đây như hôm mời đám Vệ Triết đến dự đám cưới đấy chứ?”
Diêm Hạc bình tĩnh nói không cần.
Thời đại học anh theo ngành máy tính.
Lúc đó vì kinh tế nhà họ Diêm đang trên bờ vực sụp đổ nên sau kỳ thi đại học Diêm Hạc định đăng ký ngành tài chính, nhưng trên đường ghi danh lại gặp sự cố liên tiếp.
Làm thế nào cũng không vào được ngành tài chính.
Lúc đó Diêm Hạc hết sức nhạy bén, lập tức nhận ra có thứ bẩn thỉu nào đó đang cản trở mình ghi danh vào khoa tài chính, sau đó thứ bẩn thỉu kia dẫn dắt anh đến khoa máy tính.
Sau này Diêm Hạc khôi phục ký ức mới biết thì ra thứ bẩn thỉu kia chính là cha mình.
Từ lâu cha anh đã có ý định đổi mới âm phủ để theo kịp thời đại, thế là nửa tức giận nửa ôm mục tiêu đổi mới ném anh lên trần gian.
Ông đã cao tuổi nên cứ thấy đống chữ chi chít kia thì lại đau mắt, nhưng cũng không thể ủy quyền cho người khác đổi mới âm phủ.
Nếu vật cả âm phủ sử dụng xảy ra sai sót hoặc bị người khác giở trò, cấp trên lại không rành thứ mới lạ này thì hậu quả sẽ rất khó lường.
Biết Diêm Hạc không lấy việc công làm việc tư, tiểu quỷ yên tâm lại rồi hớn hở đi làm quỷ sứ.
*
Một thời gian sau, tiểu Diêm Vương chính thức kế vị làm Diêm Vương.
Tiểu quỷ vẫn làm quỷ sứ như trước.
Thanh Thiên tiểu lão gia làm quỷ sứ hết sức trách nhiệm, nếu chưa làm xong việc thì sẽ ở lì trong kho cần mẫn tăng ca.
Ngay cả Diêm Vương tới khuyên cũng vô ích.
Thế là các quỷ sứ khác thường xuyên thấy Diêm Vương nhà mình đứng ngoài gõ cửa, thấp giọng gọi tiểu quỷ trong kho về nghỉ.
Gõ riết làm tiểu quỷ bực bội chạy sang kho của quỷ sứ khác tăng ca.
Về sau Diêm Hạc không gõ nữa.
Có ngốc mới tiếp tục để tiểu quỷ sang chỗ khác.
Về sau Diêm Hạc đổi thành mình tan sở đến kho lưu trữ tăng ca với tiểu quỷ.
Có một thời gian, cả âm phủ đều thấy Diêm Vương nhà mình cứ tan sở thì lại đến kho lưu trữ chật hẹp giúp tiểu quỷ sao chép này nọ.
Những lúc như vậy ma da lại đấm ngực dậm chân than thở mình không biết chữ.
Hắc Bạch Vô Thường hỏi y muốn học không, ma da nghiêm túc suy nghĩ rồi từ chối.
Nỗi khổ phát điên này vẫn nên để gã chim chịu đi.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng đầu óc gã chim có thể đổi mới âm phủ vẫn tốt hơn y chút xíu.
Mấy tháng sau, âm phủ đổi mới dần đi vào quỹ đạo hiện đại hoá, công việc của quỷ sứ giảm mạnh, lão Diêm Vương cũng có thể xách thùng rỗng đi câu cá suốt ngày.
Lúc câu cá, lão Diêm Vương đến tìm ma da rồi hỏi y có thể gắn cá dưới nước cho mình được không.
Giống như lúc trước y gắn cá vào lưỡi câu của Mộ Bạch vậy.
Ma da giả câm giả điếc, nhìn lên trời vờ như không nghe thấy.
Lão Diêm Vương có thể câu cá suốt ngày nhưng Diêm Hạc lại không thể chạy tới chạy lui giữa âm phủ và trần gian.
Thế là anh tìm đến nhà Diêm Chương, nói mình sắp đi du lịch vòng quanh thế giới với người yêu nên sau này Diêm Chương phải tiếp quản công ty.
Hai mươi mấy năm trước, kinh tế nhà họ Diêm đang trên bờ vực sụp đổ, nếu mười mấy năm sau kinh tế nhà họ Diêm vẫn như xưa thì bây giờ giải thể công ty được rồi.
Nhưng vấn đề là mười mấy năm qua Diêm Hạc đã giúp công ty phát triển không ngừng, trở thành một gã khổng lồ không ai địch nổi, nếu tùy ý giải thể sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của vô số người.
Diêm Chương nghe nói công ty sắp giao cho mình thì như gặp sấm sét giữa trời quang, lập tức ôm chân tiểu quỷ năn nỉ cậu khuyên chú út giùm mình.
Tiểu quỷ hơi chột dạ, đỡ Diêm Chương dậy rồi khuyên nhủ hắn một hồi.
Mặc dù bi thương nhưng Diêm Chương cũng biết đây vốn là trách nhiệm của nhà mình.
Chú út hắn gánh vác nhà họ Diêm lâu như vậy, giờ gánh không nổi nữa nên đến lượt hắn gánh.
Nhưng nghĩ đến năng lực ăn hoang phá hại của mình, hắn hoảng sợ hỏi Diêm Hạc: “Chú út, lỡ cháu làm nhà họ Diêm phá sản luôn thì sao ạ?”
Diêm Hạc nói đã để lại cho hắn rất nhiều tài liệu kế hoạch nên chỉ việc làm theo mấy tài liệu kia, có thể sử dụng những ai, khi nào nên dùng người, sau này phải làm gì đều ghi rõ ràng.
Diêm Chương thành kính xem tài liệu Diêm Hạc để lại như thánh chỉ.
Qua một thời gian dài, mặc dù Diêm Chương là trùm phá của nhưng được cái chịu nghe lời, về cơ bản công ty vẫn hoạt động bình thường như trước.
Thỉnh thoảng Diêm Chương nhắn tin cho họ, tha thiết ngóng trông hai người đang vi vu khắp thế giới về thăm mình một chuyến.
Tiểu quỷ dưới âm phủ nhận được tin nhắn luôn an ủi hắn, nói họ sắp về rồi, đợi tham quan xong núi tuyết / núi lửa / sông băng / vịnh hẹp sẽ về thăm hắn ngay.
Nhưng về sau Diêm Hạc phát hiện ra vấn đề.
Mặc dù Diêm Chương nghe lời nhưng lại nghe lời quá mức cần thiết.
Hắn xem tài liệu Diêm Hạc để lại như thánh chỉ, mỗi lần muốn dùng người đều điên cuồng lật xem tài liệu của Diêm Hạc, sau đó dè dặt nói với người chủ động đến ứng cử: “Cậu giỏi lắm. Nhưng tôi không thể dùng cậu được.”
Chú út hắn cũng không nói người này có thể dùng.
Dù người đến ứng cử có nói ra hoa trước mặt Diêm Chương thì hắn vẫn hết sức cảnh giác, chú hắn không nói người này có thể dùng nên hắn kiên quyết không dùng.
Thế là thỉnh thoảng Diêm Hạc dẫn tiểu quỷ lên trần gian thăm Diêm Chương một chuyến.
———
Mùa xuân, băng tuyết tan rã, vạn vật khôi phục.
Diêm Chương ngồi trong biệt thự chú mình, cảm động nhìn Diêm Hạc và tiểu quỷ đã lâu không gặp.
Tiểu quỷ mặc đồ ở nhà khoanh chân ngồi trên salon, hớn hở cầm máy chơi game với hắn.
Diêm Hạc nấu cơm trong bếp.
Diêm Chương vừa chơi game vừa cảm thán: “Thím út, lần này ngài và chú út đi sông băng hơn nửa năm ấy nhỉ?”
Mộ Bạch cắn viên kẹo trong miệng, chột dạ nói: “Đúng vậy.”
Diêm Chương tò mò hỏi: “Đi vui không ạ?”
Mộ Bạch ho khan một cái: “Vui chứ. Sông băng kia lâu đời lắm rồi. Người ở đó nói gì ta đều nghe không hiểu.”
Diêm Chương phấn khích: “Ngài nói thử mấy câu được không? Ở hơn nửa năm lận mà, nói cháu nghe mấy câu của họ đi ——”
Mộ Bạch: “……”
Cậu nhẫn nhịn chốc lát rồi thốt ra một câu tiếng nước ngoài sứt sẹo, nói nhanh như gió, quả thực rất khó nghe.
Diêm Chương bị dọa sợ, luôn miệng khen cậu và chú út thật lợi hại, thế mà có thể ở đó hơn nửa năm.
Tiểu quỷ lau mồ hôi, gượng gạo nói: “Tạm thôi tạm thôi, cũng chẳng lợi hại mấy đâu.”
Để đánh trống lảng, cậu đổi game rồi bảo Diêm Chương chơi trò khác đi.
Diêm Chương vui vẻ đồng ý, xưa nay hắn luôn lắm lời, trong lúc chơi game cũng không ngừng nghỉ, lúc thì nói chuyện công ty, lúc thì nói về truyện tranh mới ra, còn nói game họ đang chơi có một người bạn rất thích chơi.
Hắn khoa trương nói: “Người bạn kia của cháu cực kỳ mê trò chơi chiến lược này. Tối đa là 150 cấp mà cậu ấy đã đạt level max rồi.”
Dường như nghĩ đến chuyện gì nên Diêm Chương lại vui vẻ nói: “Nhưng cậu ấy khác người lắm, bước đầu người ta luôn chọn làm hoàng đế, tướng quân, tể tướng, còn cậu ấy lại chọn làm tri huyện, còn đặt tên cho huyện mình, tên là An gì đó cháu cũng không nhớ nữa……”
“Cậu ấy cũng chẳng bao giờ mở rộng bản đồ lãnh thổ, mấy người lúc đầu không chọn làm hoàng đế về sau thực lực lớn mạnh đều tạo phản để lên làm hoàng đế.”
“Còn cậu ấy thì khác, chẳng bao giờ tạo phản mà chỉ thích làm tri huyện, làm cho huyện kia an cư lạc nghiệp như thế ngoại đào nguyên, người khác toàn đầu tư nuôi lính, còn cậu ấy thì lấy tiền tu sửa đập nước.”
“Ha ha ha ha huyện cậu ấy chẳng có gì ngoài đập nước cả, trên bảng xếp hạng tụi cháu toàn gọi cậu ấy là anh chàng đập nước thôi.”
Mộ Bạch nghe vậy cũng không nhịn được cười: “Người bạn kia của cháu thú vị thật.”
Diêm Chương dựa vào ghế salon cười nói: “Đúng vậy, nhưng cậu ấy học khá giỏi, tụi cháu là bạn học thời cấp ba, nếu không phải ngồi chung bàn ba năm thì chưa chắc bây giờ còn giữ liên lạc đâu……”
“Tiếc là điểm thi đại học của cậu ấy rất cao mà lại theo ngành thuỷ lợi, lúc ấy các giáo viên trong trường đều tiếc cho cậu ấy.”
“Nhưng cậu ấy thích cũng chẳng sao, có câu gì ấy nhỉ, miễn mình thích là được rồi!”
“Khó khăn lắm hôm nay cháu mới được nghỉ, lát nữa cậu ấy sẽ tới đây tìm cháu, lâu lắm rồi tụi cháu không gặp nhau đấy.”
Diêm Chương huyên thuyên không dứt, Mộ Bạch cười nghe hắn nói, sau đó Diêm Hạc nói có cơm rồi, bảo cậu đi rửa tay ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Diêm Chương hấp tấp bưng kết quả mới nhất của công ty cho chú mình xem, thành kính chờ chú út chỉ dạy.
Diêm Hạc nhìn một lát rồi giảng giải cho hắn.
Đúng lúc này, chuông cửa reo lên mấy tiếng.
Mộ Bạch ngồi trên ghế salon đứng dậy mang dép đi mở cửa.
Cậu vừa đẩy cửa ra thì trông thấy một thanh niên tóc đen đứng trước cửa, đeo balo quai chéo, dáng người cao gầy, sau khi mở cửa thì gọi tên Diêm Chương.
Mộ Bạch sững sờ.
Thanh niên tóc đen đối diện cũng sững sờ.
Thật lâu sau thanh niên đang nhìn cậu mới giống như bừng tỉnh khỏi mộng, bối rối nói: “Chào cậu……”
“Tôi tên Trần Lan, đến tìm Diêm Chương, cậu ấy gửi tên khu phố và mã thông hành tạm thời cho tôi, chẳng biết tôi có tìm nhầm không nữa.”
Trần Lan đeo balo quai chéo cũng không biết mình bị gì, vừa gặp chàng trai mặc đồ ở nhà này đã có cảm giác quen thuộc, nhịn không được muốn nhìn thêm.
Mộ Bạch thấy người trước mắt giống hệt Trần Lan mấy trăm năm trước.
Diêm Chương trong phòng khách nghe thấy động tĩnh thì đi ra cửa rồi vội nói: “Không nhầm không nhầm đâu, đúng là chỗ này đó.”
Hắn cười hì hì giới thiệu với Mộ Bạch: “Thím út, đây chính là anh chàng đập nước mà lúc nãy cháu kể đấy ạ, cậu ấy tên Trần Lan.”
Nói xong hắn lại hãnh diện giới thiệu với Trần Lan: “Lan Tử, đây là Mộ Bạch, người yêu của chú tớ, thím út của tớ đấy.”
Mộ Bạch đứng trước cửa nhìn Trần Lan cúi chào mình.
Cậu vịn khung cửa, cong mắt cười nói: “Chào cậu.”
Trần Lan đứng thẳng dậy, sực nhớ ra gì đó nên luống cuống lục lọi balo quai chéo của mình, lấy ra một gói bánh quế bọc trong giấy dầu.
Hắn đỏ mặt khẩn trương nói: “Lần đầu tới nhà không chuẩn bị gì, vốn định đem ít bánh quế cây nhà lá vườn cho Diêm Chương, nếu ngài không chê thì có thể nếm thử ạ.”
“Bánh quế do mẹ cháu tự làm đấy, Diêm Chương cũng khen ngon nữa.”
Diêm Chương ở cạnh nói: “Đúng đúng, bánh quế mẹ Lan Tử làm ngon cực kỳ, tiếc là mẹ cậu ấy ít khi làm lắm.”
Trần Lan bưng bánh quế, lần đầu tiên có cảm giác khẩn trương, thấp thỏm hy vọng người trước mắt sẽ nhận.
Mộ Bạch đưa tay cầm gói bánh quế bọc trong giấy dầu rồi mở ra lấy một cái bỏ vào miệng.
Trần Lan xoa xoa lòng bàn tay rịn mồ hôi, nhỏ giọng hỏi: “Ngài thấy sao ạ?”
Hắn biết mình không nên hỏi vậy.
Người trước mắt đã ở cư xá này thì có bánh kẹo đắt tiền gì mà chưa ăn, có thể chỉ vì phép lịch sự nên mới nhận bánh quế của hắn, nhưng hắn vẫn không kìm được.
Trần Lan thấy chàng trai thanh tú trước mặt im lặng một giây, sau đó lập tức cong mắt cười với hắn: “Ngon lắm.”
Cậu nói: “Lâu lắm rồi tôi chưa được ăn bánh quế ngon thế này.”
Không hiểu sao Trần Lan cực kỳ vui vẻ: “Ngài thích là tốt rồi.”
Thậm chí còn có cảm giác nếu nói cho mẹ mình biết, chắc bà cũng sẽ vui lắm.
Mộ Bạch mỉm cười đứng trước cửa dõi theo Diêm Chương và Trần Lan kề vai sát cánh đi xa dần, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng cười đùa của hai người.
“Tên nhóc cậu khá đấy, bình thường bảo cậu đem ít bánh quế mẹ làm thì cậu bảo lười……”
“Nhưng cũng đúng thôi, thím út tớ là tiến sĩ, học thức cao lắm, cậu luôn kính trọng những người học cao mà……”
“Tớ nói ra chuyện này chẳng biết cậu có tin không nhỉ? Vừa gặp thím út cậu thì tớ đã có cảm giác kính trọng rồi……”
“Anh chàng đập nước, chừng nào cậu mới kính trọng tớ hả? Hiếu kính tớ chút xíu được không?”
“Biến đi ——”
Tiếng cười đùa xa dần, sau đó biến mất hẳn.
Mộ Bạch cầm bánh quế, vừa quay lại thì thấy Diêm Hạc, anh xoa đầu cậu rồi cười khẽ: “Là cậu ấy đúng không?”
Mộ Bạch gật đầu, cậu cắn bánh quế, vừa lòng thỏa ý nói: “Đúng vậy. Không ngờ mấy trăm năm sau còn được ăn bánh quế có mùi vị này.”
Diêm Hạc cười ôm lấy cậu, hôn cậu một cái rồi nói: “Đúng là rất ngon.”
“Còn điều ước gì chưa hoàn thành nữa không?”
Mộ Bạch được anh bế lên ghế salon, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ: “Không ạ ——”
“À không, còn chứ.”
Diêm Hạc cúi đầu cười hỏi: “Điều ước gì?”
Tiểu quỷ chồm tới hôn anh rồi nói: “Ngủ sớm một chút ——”
“Đừng thức khuya được không?”
Cậu vui vẻ nói: “Sau này em sẽ được ăn sớm rồi.”
Ngoại truyện A Sinh
1
Ta tên A Sinh.
Không có họ.
Tên của ta do thiếu gia nhà ta đặt cho.
Thiếu gia nhà ta là người tốt nhất thiên hạ.
2
Thiếu gia nói làm quỷ sứ phải biết chữ nên mỗi ngày đều bắt ta học chữ.
Ta giả điếc ngâm mình dưới hồ, vờ như không nghe thấy.
Sau đó bị thiếu gia mắng.
Mấy ngày sau, mỗi khi thiếu gia gặp ta đều thấy ta cầm sách đọc say sưa.
Thiếu gia rất hài lòng.
Nhưng thật ra ta chỉ giả bộ thôi.
Ta không thích đọc mấy thứ đó.
Lãng phí đầu óc.
Ta chỉ thích ngâm hồ thôi.
3
Thiếu gia đã phát hiện ta học giả vờ.
Gã chim nói ta đọc tới đọc lui một quyển sách hơn nửa năm, dù có đọc ngược cũng phải đọc làu làu.
Thiếu gia hào hứng cầm sách kiểm tra ta.
Ta ấp úng nửa ngày không thốt ra được chữ nào, cuối cùng đâm đầu nhảy xuống hồ, giả bộ như bị điếc cả hai tai.
Gã chim đứng trên bờ ôn tồn xúi thiếu gia rút cạn nước trong hồ.
Vẫn tàn ác như xưa.
Ta yên lặng trèo lên bờ rồi lắc đầu cho văng hết nước, sau đó bắt đầu nghiêm chỉnh học chữ với thiếu gia nhà mình.
4
Thiếu gia nói ta có thể ghi lại những chuyện xảy ra bằng vốn từ đã học.
Có lúc ta nhớ, có lúc lại không nhớ.
Nhưng mọi lời thiếu gia nói ta đều nhớ rõ.
5
Học cả tuần ta vẫn không thuộc nổi một bài thơ.
Ta nói đầu óc mình kém cỏi.
Thiếu gia bảo không được nói vậy.
Gỗ mục cũng có thể thành tài mà.
Một tháng sau.
Thiếu gia nói chắc hồi bé ta đi ăn xin gặp trời lạnh làm đầu óc đông cứng rồi.
Quả thực không dùng được.
6
Mỗi tuần thiếu gia đều giao bài tập.
Hầu hết là viết văn.
Ta nghĩ không ra.
Nhưng đã có Viêm Tự viết giúp ta.
Cả địa phủ chỉ có hắn bắt chước được kiểu chữ cua bò của ta giống y như đúc.
7
Trong lúc ta ngâm hồ, Viêm Tự giúp ta làm bài tập.
Hắn cũng là quỷ sứ.
Nhưng hình như chức quan lớn hơn ta rất nhiều.
Tính tình hắn cực tốt.
Chúng ta quen nhau vào hôm thiếu gia nhà ta thành thân.
Đúng vậy.
Hôm thiếu gia thành thân, ta được ngồi bàn chính.
8
Ta rất quý Viêm Tự.
Vì cả địa phủ chỉ có mình hắn trầm trồ khen ta được ngồi bàn chính.
9
Viêm Tự là quỷ sứ tốt không cần báo đáp.
Giúp ta làm bài tập nhiều như vậy mà một cây nhang cũng không đòi.
Chỉ rủ ta ngắm sao ngắm trăng ngắm đom đóm với hắn.
Là huynh đệ tốt có thể kết bạn.
10
Ngắm sao ngắm trăng ngắm đom đóm mấy lần, Viêm Tự hỏi ta thấy thế nào.
Ta nói vui lắm, còn khẩn khoản mời Viêm Tự lần sau ngâm hồ với mình.
Ngoài thiếu gia nhà ta ra.
Xưa nay ta chưa bao giờ rủ ai ngâm hồ với mình cả.
Nhưng vẻ mặt Viêm Tự hơi phức tạp, hình như không muốn ngâm hồ cho lắm.
11
Viêm Tự ngày càng tìm ta thường xuyên hơn.
Nhưng hắn vẫn không chịu ngâm hồ với ta.
Ta cố mời nhiều lần nhưng Viêm Tự đều từ chối.
Ta đành tiếc nuối xem như thôi.
12
Làm quỷ sứ cũng chẳng bận lắm.
Thỉnh thoảng Hắc Bạch Vô Thường đến nhờ ta giúp đỡ.
Mấy ngày trước bọn họ câu một du hồn rồi nhờ ta dẫn về địa phủ.
Du hồn kia là một nam sinh có làn da trắng bệch.
Hắn nhào tới sờ mông và bụng ta, hai mắt lóe sáng như sao, hỏi ta có phải gay không.
Ta nói nghe không hiểu.
Mắt nam sinh càng sáng hơn, điên cuồng liếc mắt đưa tình, vừa sờ soạng vừa nói hợp gu quá, làm một nháy với hắn không.
Nói xong còn bóp mạnh mông ta.
Khi ta lấy xích sắt trói tay nam sinh lại, hắn cười hì hì nói muốn chơi bondage cũng được thôi.
Trói xong, ta nhặt bừa một cái túi nhựa màu đen bên đường trùm lên đầu nam sinh.
Lắm lời quá.
Ta không thích người lắm lời.
13
Ta kéo nam sinh về địa phủ giao cho quỷ sứ khác.
Sau này nghe kể nam sinh kia sờ mông sờ bụng mọi quỷ sứ có ngoại hình ưa nhìn.
Lúc đầu thai còn bịn rịn hỏi có thể gặp lại ta không.
Cả địa phủ đồn rằng ta bị một du hồn mê đắm đến nỗi ngay cả đầu thai cũng không muốn.
Đêm đó Viêm Tự đến tìm ta, vờ như lơ đãng hỏi chuyện ta và du hồn kia.
Hắn hỏi ta có ấn tượng gì về du hồn kia.
Ta nói chẳng có ấn tượng gì hết.
Chỉ nhớ hắn hay nói tiếng nước ngoài thôi.
Gì mà gay này gay nọ.
Tốt nhất đừng để thiếu gia nhà ta nghe thấy.
Mất công lại bắt ta học tiếng nước ngoài nữa.
14
Viêm Tự không còn làm bài tập giùm ta.
Ta hỏi có phải hắn bận quá không.
Viêm Tự nói không phải.
Hắn nói mỗi lần ta ngắm sao ngắm trăng ngắm đom đóm với hắn đều không phải thật lòng.
Ta im lặng.
15
Đúng là ta không thật sự muốn xem với hắn.
Thiêu thân gắn đèn sau mông bay đầy trời có gì đáng xem đâu.
Mặt trăng cuối trời sáng như bóng đèn, sao mọc chi chít y chang sẹo rỗ.
Nhìn không hiểu.
Lần nào đi xem ta cũng ngủ mất đất.
16
Nhưng không thể làm phật lòng Viêm Tự được.
Dù sao cả địa phủ cũng tìm không ra người thứ hai có thể bắt chước kiểu chữ cua bò của ta như hắn.
Thế là ta đành phải bảo Viêm Tự mình thật lòng muốn đi xem với hắn.
Viêm Tự nói nếu thật lòng muốn xem thì lần sau phải dựa vào người hắn.
Hắn nói Quan Vũ và Trương Phi kết nghĩa trong vườn đào cũng dựa nhau ngắm sao như thế.
Ta chưa đọc quyển sách kia, thế là đơ mặt giả bộ như mình đọc rồi, gật đầu nói ta biết mà.
Không cần dạy đâu.
17
Hôm đó ngắm sao, ta và Viêm Tự ngồi trên thảo nguyên bao la, gió đêm thổi qua bụi cỏ rậm phát ra tiếng xào xạc.
Ta vốn đã cao mà Viêm Tự còn cao hơn, ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn ta.
Hắn có gương mặt cương nghị khá giống người Tây Vực, tai đeo bông lủng lẳng, ngân nga hát cho ta nghe.
Hắn nói đây là bài hồi bé mẹ hay hát cho hắn nghe.
Ta quay sang nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
Ai ngờ Viêm Tự nghiêng đầu tới sát tai trái của ta, đôi mắt nhìn ta chăm chú, môi mấp máy câu gì đó.
Trên mặt ta lộ vẻ nghi hoặc.
Viêm Tự mỉm cười nằm xuống đồng cỏ, tay gối sau đầu, cũng không lặp lại câu kia.
Tai trái của ta không nghe được.
Vì vậy Viêm Tự có thể yên tâm nói câu kia với ta.
18
Sau khi trở về, ta vừa ngâm hồ vừa tự hỏi Viêm Tự nói vậy là có ý gì.
Tai ta điếc.
Nhưng mắt ta không mù.
Viêm Tự kề sát như vậy, đôi môi mở ra khép lại, ta bị điếc lâu năm nên đã quen đọc khẩu hình, cho nên có thể đọc câu kia rõ mồn một.
Viêm Tự nói hồi bé mẹ hắn thường hát bài kia cho hắn nghe.
Bà nói nếu sau này hắn có người trong lòng thì hát cho người trong lòng nghe.
19
Hình như người trong lòng Viêm Tự là ta.
20
Nhưng sao Viêm Tự không chịu ngâm hồ với ta?
Hồ của ta vừa rộng vừa sạch.
Sao Viêm Tự không ngâm hồ với ta chứ?
21
Ta cứ mãi canh cánh chuyện này, thậm chí còn hoài nghi mình không phải người trong lòng Viêm Tự.
22
Ta cố tìm đáp án trong thoại bản.
Thoại bản toàn chữ là chữ.
Nhìn mà đau cả đầu.
Thôi bỏ đi.
Thiếu gia nhà ta nói đầu óc ta không dùng được.
Có đọc thoại bản chắc cũng vô ích thôi.
Thế là ta đi hỏi Viêm Tự.
23
Viêm Tự làm quan lớn ở địa phủ.
Mọi người đi qua đều chào hắn.
Nhưng cũng chẳng có gì lạ.
Viêm Tự luôn mỉm cười, Hắc Bạch Vô Thường nói hắn khẩu Phật tâm xà, lòng dạ hiểm độc.
Ta không nghĩ vậy.
Khi ta tới tìm Viêm Tự thì hắn đang làm bài tập giùm ta.
Hắn cố bắt chước kiểu chữ cua bò của ta, nắn nót từng nét hết sức cẩn thận.
Thấy ta đến, tưởng ta muốn lấy bài tập nên hắn không ngẩng đầu lên mà bảo ta đợi một lát, sắp viết xong rồi.
Ta bảo Viêm Tự tạm thời đừng viết nữa.
Ta hỏi Viêm Tự có phải hắn yêu mình không.
Vẻ mặt Viêm Tự đang viết chữ cua bò lập tức trống rỗng.
Hắn cứng đờ ngẩng đầu nhìn ta, phát hiện ta đơ mặt nhìn hắn.
Im lặng hồi lâu, hình như Viêm Tự cảm thấy ta không sẵn lòng chấp nhận chuyện này, tưởng ta đến để cắt đứt quan hệ nên bắt đầu làm vò mẻ không sợ rơi.
Hắn đặt bút xuống rồi nói: “Ngoài ngươi ra còn ai nữa——”
“Ngươi thử đi hỏi xem cả địa phủ có ai không biết ta đi ngắm trăng ngắm sao ngắm đom đóm với ngươi nhiều lần vậy không!”
“Chỗ vớ vẩn kia chẳng có đom đóm gì hết! Ban ngày ta bắt từng con rồi ban đêm sai người thả đấy!”
“Ta chỉ muốn ngươi vui vẻ thôi!”
Ta ngẩn người.
Viêm Tự thú nhận xong lại hít sâu một hơi, viết nốt mấy hàng chữ cua bò rồi đưa cho ta hai tờ giấy chi chít chữ.
Hắn nói: “Xong rồi, bài tập tuần này đấy.”
“Cuối tuần nếu ngươi không muốn gặp ta thì viết xong ta sẽ sai người đưa tới cho ngươi.”
“Nếu ai bảo ngươi Trương Phi và Quan Vũ cũng ôm nhau ngồi như vậy, dụ ngươi ngồi với hắn thì ngươi cứ làm thịt hắn đi.”
“Thịt không được thì bảo ta, ta sẽ làm thịt hắn.”
“Ngươi về đi.”
24
Ta không về.
Ta do dự hỏi Viêm Tự: “Vậy sao ngươi không ngâm hồ với ta?”
Viêm Tự vò mẻ không sợ rơi chẳng màng gì đến thể diện nữa, nghiến răng nói: “Quần ngươi mỏng thế kia ——”
“Vừa xuống nước là dính sát vào người.”
“Ta ngâm kiểu gì đây?”
“Ta đứng thẳng cho đại bác chĩa lên trời ngâm chung với ngươi à?”
Ta không nói gì.
Ta thấy mặt Viêm Tự lúc đỏ lúc trắng.
Đẹp thật.
Viêm Tự nghiến răng nghiến lợi hỏi ta nhìn gì, có phải đang nhìn trò cười của hắn không.
Ta lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ta đang nhìn ngươi mà.”
“Đẹp lắm.”
Viêm Tự nghẹn lời.
25
Ta lại mời Viêm Tự ngâm hồ với mình.
Viêm Tự nhìn ta.
Ta nói mình chỉ mới ngâm hồ với thiếu gia thôi.
Thiếu gia là người vô cùng quan trọng với ta.
Ta hỏi hắn: “Ngươi có muốn ngâm hồ với ta không?”
Có muốn trở thành người vô cùng quan trọng khác của ta không.
Câu này ta không nói ra miệng.
Nhưng hình như Viêm Tự nghe hiểu nên ngẩn ngơ gật đầu.
26
Nhưng thật đáng tiếc.
Từ đó trở đi ta chỉ ngâm hồ với Viêm Tự hai lần.
Đúng như lời Viêm Tự nói hôm đó, lúc ngâm hồ quả nhiên hắn cứng.
Ta tập võ từ nhỏ, trong số quỷ sứ ở địa phủ ta đánh nhau giỏi nhất, nhưng ngâm hồ với Viêm Tự xong ngay cả động ta cũng không động nổi.
Viêm Tự cao to hơn người thường rất nhiều, lúc hưng phấn cứ như muốn đè người ta chết trên giường.
27
Khi ta kể cho thiếu gia nghe chuyện của mình và Viêm Tự, thiếu gia chẳng hề ngạc nhiên.
Y cười tủm tỉm nói từ lâu đã biết bài tập y giao cho ta là Viêm Tự viết.
Ta hỏi thiếu gia sao không vạch trần.
Thiếu gia chắp tay sau lưng, hiền hòa nhìn ta nói: “A Sinh à.”
“Viêm Tự bảo ta nếu sau này ở bên ngươi thì hắn sẽ dạy ngươi học.”
Y vỗ vai khích lệ ta: “Ta thấy Viêm Tự có vẻ tốt đấy.”
28
Đúng là sau này Viêm Tự dạy ta viết chữ.
Có lúc ta không muốn viết nên nhắm mắt giả điếc, Viêm Tự lập tức hôn tai ta, hôn đến khi mở mắt ra mới thôi.
Biết thế rủ hắn ngâm hồ với ta ngay từ đầu cho rồi.
29
Viêm Tự bảo ta thường xuyên ghi lại những chuyện xảy ra, như vậy sẽ nhớ chữ lâu hơn.
Thỉnh thoảng hắn sẽ kiểm tra sổ ghi chép của ta, phát hiện trong đó nhắc đến thiếu gia hơi nhiều thì tỏ vẻ ghen tuông.
Ghen xong lại vô tình hay cố ý nhắc ta viết thêm mấy chuyện khác.
30
Ta có viết đấy chứ, chỉ là không cho hắn xem thôi.
Vụn vặt lẻ tẻ viết thật nhiều.
31
Lần sau học được từ mới ta sẽ kể cho các ngươi nghe.