Ngủ Sớm Một Chút - Chương 83
Chương 83
Trăng tròn nơi chân trời tỏa ánh sáng hiền hòa chiếu rọi nửa bầu trời.
Vô số tia sáng xanh đột ngột mọc lên từ dưới đất đung đưa theo gió, tựa như những dải lụa bồng bềnh trong màn đêm, sau đó từ từ hóa thành ngàn vạn đốm sáng màu xanh thẫm rồi lặng lẽ tan biến giữa trời đêm.
Vô số đốm sáng lơ lửng bay cao, lấm ta lấm tấm như gợn sóng nhẹ nhàng loang ra, phản chiếu trong mắt lấp lánh.
Mộ Bạch đưa tay chạm nhẹ vào chúng, những đốm sáng lơ lửng như mây mù từ từ tan ra, quyến luyến vây quanh cậu.
Cậu dẫn đốm sáng lơ lửng đến cạnh Diêm Hạc, như sợ người bên cạnh nghe không rõ nên lại cong mắt nói với anh lần nữa, chúng ta thành thân đi.
Diêm Hạc chỉ nhìn cậu, yết hầu nhấp nhô mấy lần, không hề lên tiếng.
Nhưng mệnh châu hổ phách dưới cổ áo Mộ Bạch đột nhiên nóng lên như phản ánh ý nghĩ thật sự của chủ nhân.
Mộ Bạch xoa nhẹ mu bàn tay Diêm Hạc đang nắm tay mình, sống mũi không còn cay như lúc nãy, hai mắt cong cong, vuốt ve mệnh châu dưới vạt áo.
Một lát sau, lại giống như đã qua thật lâu, Diêm Hạc mới khàn khàn hỏi: “Đại nhân nói thật không?”
Mộ Bạch chớp mắt rồi kéo dài giọng: “Dĩ nhiên là ——”
“Thật rồi.”
Cậu hôn người bên cạnh một cái, cười tủm tỉm nói: “Thật đó, trên đời không còn gì thật hơn nữa đâu.”
Diêm Hạc nắm chặt tay cậu, khẽ “ừ” một tiếng.
Những đốm sáng màu xanh thẫm lan rộng khắp bầu trời đêm, sau đó từ từ thu hẹp đến khi đốm sáng cuối cùng tan biến trong không trung.
Mộ Bạch ngẩn ngơ nhìn vô số đốm sáng tan vào màn đêm.
Cậu nghe Diêm Hạc thấp giọng nói: “Lẽ ra phải tìm xem bác gái đầu thai ở đâu.”
“Nhưng hầu hết những người đã đầu thai rất khó tìm ra tung tích, chỉ tìm được hậu duệ của dân chúng ở huyện An Phong thôi.”
Mộ Bạch lắc đầu, nhẹ nhàng nói với anh: “Thế này đã tốt lắm rồi.”
Mặc dù cậu cười nhưng một lát sau vẫn nhịn không được nói khẽ: “Mẹ em……”
Diêm Hạc đưa tay vén tóc tiểu quỷ bị gió thổi lòa xòa: “Bà thọ hết chết già. Không hề khổ sở gì cả, ra đi trong lúc ngủ.”
“Lúc còn sống bà làm rất nhiều việc thiện vì em, sau khi em qua đời thì thường xuyên bố thí cho dân chúng, rất được dân chúng kính yêu, sau này đầu thai cũng làm người tử tế.”
Mộ Bạch cười để lộ lúm đồng tiền: “Em biết mà, mẹ em tốt lắm……”
Cậu huyên thuyên kể cho Diêm Hạc nghe hồi nhỏ mình rất nghịch nhưng mẹ không bao giờ nỡ đánh cậu quá mạnh, thường xuyên dẫn cậu đi bố thí cho dân chúng, dạy cậu đạo lý làm người.
Diêm Hạc vừa nghe tiểu quỷ nói vừa nắm tay cậu, từ từ hạ xuống mặt đất giữa sườn núi Tân Thị.
“Hồi bé có lần em sốt cao, mẹ em tặng chùa một bức tượng vàng, quanh năm thờ phụng bức tượng kia……”
Tiếc là cuối cùng tượng vàng không thể phù hộ cậu bình an, lúc chết ngay cả xác cũng không tìm được.
Diêm Hạc cởi khăn quàng cổ cho tiểu quỷ: “Em không giống các tiểu quỷ khác, chắc là nhờ bức tượng vàng kia đấy.”
Tiểu quỷ trắng nõn, còn quỷ khác thì mặt mũi dữ tợn, hầu hết đều có tướng chết thê thảm.
Tiểu quỷ cúi đầu nhìn khăn quàng cổ được Diêm Hạc xếp lại gọn gàng, tiếc nuối nói: “Tiếc là A Sinh không có tượng vàng.”
Sắc mặt A Sinh luôn xanh xao tái nhợt, nhìn hơi u ám.
Diêm Hạc “ừ” một tiếng rồi đặt khăn quàng cổ ở ghế sau, nói mà không ngẩng đầu lên: “Anh thấy cậu ấy như vậy cũng khá lắm rồi.”
Anh điềm tĩnh nói: “Mấy loại quỷ khác đã làm quỷ thì phải có dáng vẻ của quỷ chứ.”
Quỷ khác sao có thể so với tiểu quỷ được?
Tiểu quỷ trắng trẻo xinh đẹp, đó là hợp tình hợp lý.
Nếu quỷ khác cũng trắng trẻo xinh đẹp thì không ổn chút nào, biết đâu sẽ dụ dỗ con người gây họa cũng nên.
Sao có thể nhân nhượng được.
Tiểu quỷ định nói làm quỷ nào thì ra quỷ nấy, mỗi loại quỷ đều có dáng vẻ khác nhau, sắp nói ra miệng thì sực nhớ người trước mắt là tiểu Diêm Vương.
Không chừng số ác quỷ anh gặp còn nhiều hơn lượng muối cậu ăn.
Tiểu quỷ trong xe yên lặng cài dây an toàn, sau đó đăm chiêu cảm thán mình thật không tầm thường.
Một tiểu quỷ mà lại đồng ý thành thân với Diêm Vương.
Tiểu quỷ như cậu quả thực đã làm một điều vô tiền khoáng hậu, thỏ và sói ngủ chung một hang.
Đang trầm tư suy nghĩ thì Diêm Hạc nướng hai hạt dẻ rồi đặt vào tay cậu ủ ấm.
Tiểu quỷ vội vàng nhận lấy, bọc kín hạt dẻ ấm áp rồi vui vẻ nghĩ hình như thành thân với tiểu Diêm Vương cũng chẳng có gì đáng sợ.
Ít nhất còn có hạt dẻ nướng để ăn.
Ăn hạt dẻ nướng thơm ngọt khiến tiểu quỷ vừa lòng thỏa ý, nghe Diêm Hạc hỏi mình muốn thành thân ngày nào, sau đó mở điện thoại ra tìm ngày hoàng đạo rồi hỏi cậu ngày này được không.
Mộ Bạch cúi đầu nhìn, kết quả suýt bị nghẹn hạt dẻ, ra sức vỗ ngực, run rẩy hỏi: “Mùng năm tháng sau à?”
Diêm Hạc vặn nắp chai nước cho cậu rồi bảo cậu ăn từ từ thôi, sau đó nói: “Lâu quá đúng không? Anh cũng thấy hơi lâu nhưng đây là ngày hoàng đạo gần nhất rồi, không còn ngày nào gần hơn nữa.”
Mộ Bạch: “Từ giờ đến mùng năm tháng sau chỉ còn nửa tháng thôi.”
Cậu lẩm bẩm: “Mẹ em giục anh họ của em sinh cháu trai cũng không gấp vậy đâu……”
Diêm Hạc thản nhiên nói: “Không gấp, anh đâu có gấp.”
Mộ Bạch uống hai hớp nước rồi thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng một lát sau Diêm Hạc lại quay sang hỏi cậu: “Vậy mùng năm tháng sau thật sự không được sao?”
Mộ Bạch: “……”
Diêm Hạc: “Anh thấy ngày này tốt lắm mà.”
Mộ Bạch lắc đầu lia lịa, nghiêm túc nói: “Không được không được, sớm quá.”
Diêm Hạc hơi tiếc nuối nhưng cũng không ép, thậm chí tâm trạng còn cực kỳ vui sướng.
Lái xe về đến nhà, ma da vẫn đang chơi đùa với máy lọc nước trong vạc, có vẻ rất hài lòng.
Sau khi xuống xe, Diêm Hạc vui vẻ bảo ma da hôm nào sẽ lắp đèn mặt trời để đáy vạc mọc ra tảo, ngủ dưới đáy vạc sẽ dễ chịu hơn.
Ngoài mặt ma da chẳng thèm để ý mà đi theo thiếu gia nhà mình vào phòng khách, nhưng sau lưng lại nhịn không được xoa tay.
Sau khi bàn chuyện thành thân thì Diêm Hạc bắt tay vào chuẩn bị, thậm chí còn định sẵn giờ lành để đến ao Tam Sinh ở âm phủ vào ngày thành thân.
Có lần tiểu quỷ trông thấy Diêm Hạc ngồi trước bàn làm việc, vẻ mặt trầm tư như đang suy nghĩ chuyện gì cực kỳ quan trọng.
Lúc đó tiểu quỷ rón rén đi thật khẽ vì sợ cắt ngang suy nghĩ của Diêm Hạc.
Cậu đang rón rén hứng ly nước thì nghe Diêm Hạc gọi mình: “Đại nhân ——”
Tiểu quỷ cứ tưởng tiếng bước chân mình cắt ngang suy nghĩ của anh, vừa định nói mình sẽ đi ngay thì chợt nghe Diêm Hạc nói một câu: “Chúng ta thành thân vẫn phải mời Thang Bình mới được.”
Tiểu quỷ: “?”
Thang Bình chính là chủ chó ở biệt thự bên cạnh.
Tiểu quỷ mờ mịt nói: “Chẳng phải hắn là người sống à?”
Nếu hôm thành thân họ phải đến ao Tam Sinh ở âm phủ thì làm sao Thang Bình tới được.
Diêm Hạc: “Đến lúc đó gọi Hắc Bạch Vô Thường dẫn hắn đi. Hôm sau tỉnh lại hắn chỉ nghĩ mình vừa nằm mơ thôi.”
Tiểu quỷ dè dặt nói: “Anh muốn dẫn hắn đi tham quan mười tám tầng địa ngục à?”
Diêm Hạc: “……”
Cũng không phải, anh chỉ muốn kẻ đui mù nào đó từ bỏ ý định thôi.
Chưa đến mức dẫn người tham quan mười tám tầng địa ngục đâu.
So với Diêm Hạc tỉ mỉ đến từng chi tiết thì Mộ Bạch thoải mái hơn nhiều.
Ngay cả chữ hỉ để dán Diêm Hạc cũng phải chọn lựa kỹ càng, còn cậu chỉ quan tâm bữa tiệc đãi khách có giò hay không.
Vệ Triết biết sắp có chuyện vui nên buổi tối gọi điện hớn hở chúc mừng cậu, còn hỏi tiểu quỷ mở tiệc ở đâu, đến lúc đó hắn nhất định sẽ mừng phong bì thật dày.
Tiểu quỷ đang ngồi trên ghế câu cá ở bờ sông, nghe vậy thì bình tĩnh nói qua điện thoại: “Mở tiệc ở đâu hả?”
“Ở quê Diêm Hạc ấy.”
“Nhà anh ấy hơi đông nên chắc phải làm mấy ngày lận.”
Vệ Triết không biết nhiều về Diêm Hạc, chỉ nghĩ mở tiệc ở quê Diêm Hạc thật nên vỗ ngực cam đoan: “Đại ca cứ yên tâm! Em nhất định sẽ có mặt……”
Sau đó Cố Đình cũng gọi tới, tiểu quỷ vẫn lặp lại câu này, Cố Đình nghe vậy thì thắc mắc: “Quê cậu ta à?”
“Cậu ta làm gì có quê? Chẳng phải người nhà cậu ta ở nước ngoài hết rồi sao?”
“Ngài đừng mắc lừa cậu ta……”
Tiểu quỷ lắc cần câu rồi bình tĩnh nói tiếp: “Có mà, tại cháu không biết đấy thôi. Khi nào đi thì biết.”
Cố Đình đành hậm hực vâng dạ.
Tiểu quỷ kẹp điện thoại nói mình đang câu cá, để lần sau trò chuyện tiếp, dứt lời cậu cúp máy rồi ra sức kéo cần câu, hài lòng câu lên một con cá bự nhảy nhót tưng bừng.
Cậu bỏ cá vào xô nước rồi thả cần câu xuống sông lại.
Dưới đáy nước, ma da đơ mặt cầm con cá trong tay, đợi một lát rồi treo cá vào mồi câu.
Tiểu quỷ trên bờ lại câu được một con cá béo tốt, xô nước đã sắp hết chỗ đựng.
Ngồi cạnh cậu là một ông lão đội mũ rộng vành mặc đồ đen kín mít, cũng ngồi trên ghế câu cá nhưng xô nước lại rỗng tuếch.
Đã qua nửa buổi chiều mà một con cá cũng không câu được, lũ cá không bao giờ bén mảng đến gần, toàn dạt ra xa như bị dọa sợ.
Thấy xô nước đầy cá bay nhảy, tiểu quỷ chọn con to nhất mang về cho Diêm Hạc hấp, còn mấy con khác thì thả xuống sông phóng sinh.
Trước khi đi, thấy ông lão ngồi im lìm trên bờ, Mộ Bạch tốt bụng bảo ông ngồi vào chỗ mình.
Cậu chỉ vào chỗ mình vừa ngồi, chân thành nói: “Chỗ này nhiều cá lắm ạ, mấy phút là câu được một con rồi.”
Ông lão liếc nhìn mặt nước với vẻ sâu xa, không nói gì mà thu dọn dụng cụ rồi đi qua mặt tiểu quỷ.
Mộ Bạch tưởng người trước mắt muốn về nhà nên không để ý lắm, xách xô nước nhắn tin cho Diêm Hạc khoe mình câu được rất nhiều cá.
Đang nói thì thấy trong túi ông lão rơi ra cả đống đồ, lả tả rơi suốt dọc đường.
Tiểu quỷ sửng sốt khom người nhặt lên, phát hiện là một chiếc nhẫn trong suốt rất đẹp, nhìn là biết có giá trị không nhỏ.
Nhưng khi cậu ngẩng đầu lên thì ông lão đã biến mất tăm.
Chỉ để lại mớ vàng bạc châu báu sáng rực trên đường.
Cứ như đại boss làm rơi đồ trong game vậy.
Đi đến đâu rơi đến đó.
Tiểu quỷ cẩn thận đặt nhẫn về chỗ cũ rồi thản nhiên xách xô nước về nhà.
Mấy ngày tiếp theo, hễ Mộ Bạch chạy ra bờ sông câu cá thì trước khi về luôn gặp ông lão mặc đồ đen kia.
Ông lão xách xô nước đi trước mặt cậu, trong túi quần rơi ra đủ loại kỳ trân dị bảo.
Tiểu quỷ đuổi theo nhưng cứ chạy mấy bước thì lại thấy ông lão biến mất dạng, chỉ để lại kỳ trân dị bảo vương vãi dưới đất.
Cậu thấy quá kỳ lạ nên kể cho Diêm Hạc nghe.
Nghe xong Diêm Hạc hơi khựng lại, sau đó bảo cậu không sao đâu, mấy thứ kia là cho cậu đấy.
Tiểu quỷ không tin nên hỏi lại: “Sao anh biết?”
Diêm Hạc: “Ông ấy là cha anh mà.”
Tiểu quỷ: “!!!”
“Diêm, Diêm Vương thật á?”
Diêm Hạc gật đầu, sắp xếp cần câu cho cậu, dán nhãn dành riêng cho tiểu quỷ rồi bình tĩnh nói: “Diêm Vương thật đấy.”
Tiểu quỷ run rẩy hỏi: “Ông ấy tới đó làm gì?”
Diêm Hạc: “Không làm gì cả, tới thăm em ấy mà.”
“Chỉ là một ông già tính tình bướng bỉnh thôi. Đừng sợ.”
Nhớ lại mấy ngày nay câu cá suýt làm văng cần câu lên đầu Diêm Vương, tiểu quỷ cực kỳ bi thương.
Cậu lẩm bẩm: “Sao ngày nào ông ấy cũng đến vậy?”
Diêm Hạc: “Chắc vì em không lấy thứ gì, ông ấy tưởng em chê nên mỗi ngày đều mang một ít đồ mới tới.”
Tiểu quỷ khóc ròng: “Sao ông ấy không nói với em?”
Diêm Hạc: “Nếu nói với em, chắc chưa nói xong em đã hoảng sợ bỏ chạy rồi.”
Tiểu quỷ nghĩ thầm hình như cũng đúng.
Nếu ngày đầu tiên ông lão nói cho cậu biết mình là Diêm Vương và muốn trò chuyện với cậu, e là cậu sẽ chạy như bay trước khi kịp nghĩ.
Từ đó về sau tiểu quỷ cất cần câu của mình xuống gầm giường, không ra ngoài câu cá nữa.
Ma da hơi tiếc nuối, dù sao bây giờ chỉ cần vài giây đồng hồ là y có thể bắt một con cá mắc vào mồi câu của thiếu gia.
Tiếc là thiếu gia nhà y không câu cá nữa.
Nên bản lĩnh mới này không có chỗ phát huy.
Diêm Hạc về âm phủ một chuyến.
Cung điện của ông già vẫn âm u như xưa.
Thấy anh đến, lão Diêm Vương liếc mắt một cái rồi hỏi anh xuống đây làm gì.
Diêm Hạc thở dài: “Đã bảo cha đừng đem mấy thứ vớ vẩn kia cho em ấy rồi mà.”
Lão Diêm Vương: “……”
Diêm Hạc tiếp tục thở dài: “Thấy chưa, đến giờ em ấy vẫn không thèm để ý cha.”
Lão Diêm Vương hừ lạnh một tiếng: “Nhảm nhí.”
Ông đắc ý nói: “Ta và nó thân thiết lắm nhé.”
Thỉnh thoảng tiểu quỷ kia lại biếu ông cá to, thậm chí còn nhường chỗ câu quý giá của mình nữa.
Diêm Hạc: “Em ấy về nói với con là chưa thấy ai thảm hơn cha. Tuổi đã già mà không câu được cá, đầu óc lại lẩm cẩm, thường xuyên làm rơi đồ nữa.”
Lão Diêm Vương: “……”
Làm sao ông biết được những kỳ trân dị bảo mình chọn lựa kỹ càng đều bị tiểu quỷ kia chê.
Đúng vậy.
Âm phủ của họ không giàu bằng trên trời.
Nhưng cũng đâu đến mức làm rơi đồ ven đường mà cậu không thèm ngó chứ.
Diêm Hạc: “Sau này đừng tới dọa em ấy nữa.”
Lão Diêm Vương hừ lạnh một tiếng rồi lật sổ ra: “Ta đi thăm quỷ sứ dưới quyền mình cũng không được à?”
Diêm Hạc khựng lại.
Lão Diêm Vương phất tay, một tờ giấy ố vàng tự động bay đến trước mặt Diêm Hạc.
Diêm Hạc cầm giấy xem, phát hiện là thư bổ nhiệm tiểu quỷ làm quỷ sứ.
Anh vừa định mở miệng thì lão Diêm Vương đã chặn trước: “Chẳng liên quan gì đến con hết. Mấy trăm năm trước người ta được dân chúng yêu mến hơn con nhiều.”
Tiểu quỷ tích được nhiều công đức như vậy, chỉ cần đồng ý là có thể được bổ nhiệm làm quỷ sứ.
Diêm Hạc xếp thư lại rồi thản nhiên nói: “Tất nhiên con biết em ấy giỏi hơn con nhiều. Mấy ngày nữa con sẽ dẫn em ấy xuống đây.”
Lão Diêm Vương hờ hững phất tay ra hiệu cho anh đi nhanh lên, đừng quấy rầy mình làm việc.
Đợi bóng dáng Diêm Hạc biến mất, một quỷ sứ dâng trà lên rồi cười nói: “Xem ra thời cơ chín muồi rồi. Cứ tưởng phải chờ thêm mấy trăm năm nữa tiểu Diêm Vương mới có thể kế vị chứ.”
Lão Diêm Vương thổi trà, thản nhiên nói: “Mấy trăm năm vẫn còn ít đấy.”
“Ngày xưa tính nó lạnh lùng quá, khó lòng thương xót chúng sinh vạn vật.”
“Dù có làm việc giỏi hơn nữa cũng đâu ích gì.”
Làm tiểu Diêm Vương có thể không thương xót chúng sinh nhưng làm Diêm Vương thì hoàn toàn không đủ tư cách.
Lão Diêm Vương cứ tưởng phải chờ thêm ngàn năm nữa mới có thể thấy Diêm Hạc thương xót chúng sinh.
Chẳng biết có phải vì bị tiểu quỷ kia ảnh hưởng hay không mà bây giờ Diêm Hạc đã khác với trước kia, sinh lòng thương xót chúng sinh.
Lão Diêm Vương nhấp một ngụm trà nóng rồi lẩm bẩm: “Ta và tiểu quỷ kia vốn thân thiết lắm mà……”
Tiểu quỷ ngày ngày tặng cá cho ông.
Sao lại không thân được chứ?
Chỉ tại Diêm Hạc lòng dạ hẹp hòi nên không chịu thừa nhận thôi.
*
Dạo này âm phủ hết sức náo nhiệt.
Tiểu Diêm Vương vắng bóng một thời gian dài không chỉ trở về mà thậm chí còn sắp thành thân.
Tin thành thân vừa truyền ra thì cả âm phủ đều bàn tán xôn xao.
Mấy ngày sau lại có tin đồn đối tượng thành thân với tiểu Diêm Vương là tiểu quỷ bóng đè.
Tin này hệt như một cơn gió thổi qua đám cỏ khô đang cháy, phút chốc bùng lên dữ dội, chỉ mới mấy ngày mà âm phủ đã có hơn mười phiên bản tin đồn.
Mỗi phiên bản đều có đầu có đuôi hẳn hoi, cứ như người kể cùng lên nhân gian với tiểu Diêm Vương vậy.
Dưới cầu Nại Hà.
“Nghe nói tiểu quỷ bóng đè kia kiếp trước là hồ ly tinh đầu thai, ở nhân gian sống rất khổ, năm lần bảy lượt xuất hiện trước mặt tiểu Diêm Vương, không bị ác quỷ xé rách áo thì cũng bị ác quỷ dọa sợ đến nỗi hai mắt đỏ hoe, yếu đuối đáng thương.”
“Tiểu Diêm Vương thương hương tiếc ngọc nên cứu tiểu quỷ bóng đè kia, thế là tiểu quỷ bóng đè đi theo tiểu Diêm Vương đòi lấy thân báo đáp……”
“Không đúng không đúng, ngươi kể sai bét, phiên bản này cũ rích rồi, nghe ta kể nghe ta kể nè!”
“Tiểu quỷ bóng đè kia hút dương khí khắp nơi, làm rất nhiều chuyện xấu nên tiểu Diêm Vương quyết định ra tay xử lý, ai ngờ lại bị tiểu quỷ bóng đè đeo bám……”
Đám quỷ xếp hàng chờ đầu thai bàn tán rôm rả, vẻ mặt hết sức kích động.
Tiểu quỷ ngồi xổm trong đám, vừa cắn hạt dưa vừa say sưa nghe tin đồn về mình, thỉnh thoảng còn trầm trồ xuýt xoa khi nghe đến tình tiết gay cấn.
Trong truyền thuyết, thân phận của cậu không chỉ là hồ ly tinh chín đuôi mà còn là tinh quái biết bỏ bùa người khác, một tiểu quỷ còn tỏ vẻ bí hiểm nói cậu chính là cái giường biến ra.
Nếu không tại sao tiểu Diêm Vương lại mê cậu thế chứ, thậm chí còn đi lấy nước suối Hoàng Nguyệt vì tiểu quỷ nữa.
Nghe nói nếu hai người cùng uống nước suối Hoàng Nguyệt thì sẽ bên nhau đời đời kiếp kiếp, không bao giờ chia lìa.
Tiểu quỷ ngồi xổm dưới đất phun vỏ hạt dưa, nghĩ thầm thì ra loại nước vàng vàng mấy ngày trước Diêm Hạc cho mình uống là nước suối Hoàng Nguyệt.
Cậu nghe say sưa ngon lành, nửa ngày trôi qua vẫn không nhúc nhích, đám tiểu quỷ hào hứng bàn tán mấy tin đồn rồi bắt đầu hỏi nhau là quỷ gì.
Đến lượt tiểu quỷ, cậu cắn hạt dưa, đảo mắt một vòng rồi trợn mắt ngoẹo đầu thè lưỡi ra: “Ta là quỷ thắt cổ.”
Bầy quỷ thấy ngoại hình trắng trẻo của cậu thì hơi nghi ngờ, tiểu quỷ tiếp tục ngoẹo đầu trợn mắt, thành khẩn nói: “Bôi phấn đó. Xin lỗi nha.”
Đám quỷ bừng tỉnh đại ngộ.
“Hèn gì ta nói có quỷ thắt cổ nào trắng vậy đâu!”
“Nhưng ta nghe nói tiểu quỷ bóng đè kia trắng lắm……”
“Chắc là hồ ly tinh lông trắng nên làm quỷ mới trắng như vậy.”
Tiểu quỷ nghiêng đầu thẳng lại rồi tiếp tục cắn hạt dưa, hào hứng nghe tin đồn về mình.
Đang phun vỏ hạt dưa thì bị xách lên.
Tiểu quỷ quay đầu nhìn, phát hiện là Diêm Hạc.
Lũ quỷ xung quanh hoảng sợ lẩn vào hàng quỷ chờ đầu thai, cố giấu mình thật kỹ.
Diêm Hạc không đếm xỉa tới bầy quỷ vội vã giải tán mà ôm tiểu quỷ chạy đi chơi về.
Tiểu quỷ vừa bị anh túm cổ áo vừa cảm thán: “Thì ra em là hồ ly tinh.”
Diêm Hạc: “……”
Tiểu quỷ hớn hở nói: “Còn là hồ ly lông trắng nữa.”
Diêm Hạc: “Còn nói linh tinh thì đêm nay nhét đuôi cho em đấy.”
Tiểu quỷ lập tức ngậm chặt miệng.
Cái đuôi nhét vào chỗ nào không ai biết rõ hơn cậu.
Diêm Hạc xách tiểu quỷ trốn mặc thử đồ cưới về.
Tiểu quỷ nhìn áo cưới rườm rà màu đỏ, mặt nhăn như mướp đắng, ấm ức nói: “Thử năm sáu lần rồi còn gì……”
Diêm Hạc: “Đổi chỗ đính ngọc trai Đông Bắc, lần trước bên hông hơi rộng, lần này cũng sửa lại rồi.”
Tiểu quỷ đành phải mặc thử áo cưới phức tạp lần nữa.
Áo dài ôm sát người, eo thắt nhỏ xíu làm nổi bật vóc dáng cao gầy, chưa đeo các phụ kiện phức tạp khác mà chỉ mặc áo thôi đã mất hơn mười phút.
Cũng may lần này Diêm Hạc nhìn một vòng rồi gật đầu, không bắt bẻ gì nữa.
Tiểu quỷ cởi áo cưới ra, thanh thản nằm trên giường, nghĩ thầm đừng nói tiểu quỷ bóng đè mà ngay cả hồ ly tinh có chín cái mạng thành thân với Diêm Hạc cũng phải mất đi một cái mạng.
Qua hôm sau, tiểu quỷ nghe tin đám tiểu quỷ lắm mồm kia phải chép cả xấp truyện dày.
Trong truyện nói tiểu quỷ bóng đè là một Thám Hoa lang không ai bì kịp, công tích cực kỳ vĩ đại.
Tiểu quỷ nán lại nghe một hồi, kết quả càng nghe càng thẹn, vò đầu bứt tai năn nỉ Diêm Hạc bảo đám tiểu quỷ kia đừng kể nữa.
Nhưng làm sao theo kịp tốc độ lan truyền tin đồn, chẳng bao lâu sau tin người yêu của tiểu Diêm Vương là Thám Hoa lang vô cùng lợi hại đã truyền khắp âm phủ.
Thế là âm phủ giăng đèn kết hoa phủ kín lụa đỏ bắt đầu say sưa bàn tán về chuyện tiểu Diêm Vương thành thân.
Tiểu quỷ hết sức bất lực.
Lần này cậu thành hôn, nếu nói Diêm Hạc gấp nhất thì gấp nhì chính là ma da.
Ngay cả quỷ đi ngang qua y cũng không tha mà cài hoa hồng lớn lên ngực bọn họ, chạy tới chạy lui khắp địa phủ, đến khi mọi ngóc ngách đều treo lụa đỏ mới hài lòng.
Hai mươi ba tháng Hai là ngày Thiên Đức, thích hợp cưới gả.
Âm phủ thắp đèn lồng đỏ ba ngày ba đêm, lụa đỏ trải dài không dứt, gà vừa gáy thì hai bên đã phải dậy mặc đồ cưới.
Áo cưới cầu kỳ tinh xảo, từng chiếc mặc vào người, áo bào cổ tròn trắng tinh, bên ngoài là áo đỏ thêu hình mãng xà và đám mây từ vai xuống tay áo bằng chỉ vàng, sau khi mặc vào càng tôn lên vóc dáng cao gầy, thanh nhã như ánh trăng.
Mấy nữ quỷ phụ trách mặc đồ che miệng nhìn Mộ Bạch thanh tú trong gương, biết chắc xuất thân của cậu không hề tầm thường.
Dù mặc áo cưới cầu kỳ nhưng khi giơ tay nhấc chân lại toát ra khí chất thiếu niên đầy sức sống.
Tia sáng đầu tiên vừa xuất hiện bên ngoài, áo cưới đỏ tươi phản chiếu lên mặt cậu rực rỡ như nắng.
Mộ Bạch đẩy cửa ra, trông thấy ma da mặc áo đỏ đứng phía trước, dắt một con ngựa cười với mình.
Cậu cũng cười rồi nắm dây cương leo lên ngựa, theo sau là một đám quỷ sứ hăng hái thổi kèn đánh trống, khung cảnh hoành tráng, đám rước vô cùng náo nhiệt.
Đám rước bên kia đi rất nhanh, mới sáng sớm đã chờ ở ngã tư hẹn trước.
Khi tiếng kèn trống của đám rước bên phía Mộ Bạch vọng lại từ xa, Diêm Hạc cũng mặc áo cưới giống Mộ Bạch đứng cạnh ngựa, nghe âm thanh mơ hồ phía xa thì ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Đám rước từ từ đến gần, thiếu niên ngồi trên lưng ngựa đi đầu rực rỡ chói lọi, mặt như hoa đào, nhìn anh từ trên xuống dưới rồi nở nụ cười tươi như nắng xuân, đẹp đến choáng ngợp.
Cậu thả dải lụa đỏ được kết thành bông hoa xuống cho anh.
Diêm Hạc đưa tay nắm chặt đầu còn lại của dải lụa, lụa đỏ mềm mại quấn quanh lòng bàn tay anh hết vòng này đến vòng khác.
Diêm Hạc nở nụ cười, quỷ sứ sau lưng nhắc anh lên ngựa nhưng anh buông dây cương ra rồi cầm lụa đỏ đi phía trước Mộ Bạch, chậm rãi tiến lên.
Đám quỷ sứ liếc nhau, sau đó lập tức thổi kèn đánh trống, chiêng trống vang trời.
Đám rước thổi kèn đánh trống đi tới rừng hoa đào có đá Tam Sinh ở âm phủ.
Rừng đào sum suê nở rộ, mây trắng bảng lảng trải dài vô tận, cánh hoa ẩn nấp giữa những chạc cây to lớn, chân trời như được nhuộm màu hồng rực rỡ.
Diêm Hạc cầm lụa đỏ, Mộ Bạch tung người xuống ngựa rồi đi vào rừng với anh.
Đám rước chờ ở bìa rừng.
Mỗi gốc đào nở rộ đều cao vút tận trời, cánh hoa lả tả rơi xuống vạt áo và vai áo cưới của hai người.
Chẳng biết đi bao lâu, đá Tam Sinh hiện ra trước mặt.
Đá Tam Sinh có từ thời thiên địa hồng hoang hỗn độn mông muội, được hình thành từ linh khí thiên địa, chịu sự chi phối của quy luật trời đất.
Diêm Hạc và người bên cạnh thề nguyền trước đá Tam Sinh.
Sinh tử gắn bó, cùng người hẹn ước.
Nếu làm trái sẽ bị trời phạt.
Tiểu quỷ là hồn ma, nếu bị trời phạt thì kiếp sau đầu thai chỉ phải chịu nhiều đau khổ.
Nhưng Diêm Hạc là tiểu Diêm Vương, nếu bị trời phạt có thể sẽ mất đi nửa cái mạng.
Dù vậy Diêm Hạc vẫn muốn thề trước đá Tam Sinh khi thành thân.
Anh nghĩ dù có hứa hẹn với người bên cạnh nhiều cỡ nào cũng không bằng thề trước đá Tam Sinh.
Thề xong Mộ Bạch cầm lụa đỏ leo lên ngựa rồi cùng Diêm Hạc đi ra rừng đào.
Đám rước bên ngoài lại bắt đầu thổi kèn đánh trống, hăng hái đi tới sảnh tiệc ở đại điện.
Khi sắp đến đại điện, Diêm Hạc nghe Mộ Bạch ngồi trên yên ngựa lẩm bẩm than đói với mình.
Gà vừa gáy đã phải dậy, sau khi xuống giường vẫn chưa được ăn nên hôm nay tiểu quỷ đã sớm đói lả.
Một tay Diêm Hạc cầm lụa đỏ, tay kia nướng hai hạt dẻ lột sẵn dưới tay áo rồi lén đưa cho tiểu quỷ.
Cũng may họ đi đầu đám rước nên không ai thấy.
Tiểu quỷ hài lòng ăn vụng hạt dẻ nướng trên đường thành hôn.
Diêm Hạc cũng đã quen thuộc, vừa nướng vừa bảo cậu ăn chậm thôi.
Đến đại điện, hai người bái đường vào giờ lành, sau đó một tiếng thông báo vang lên “Buổi lễ đã kết thúc——”
Tiếng reo hò trong đại điện dâng lên như sóng biển.
Ở bàn chính dưới sân khấu, ma da mặt liệt mặc áo đỏ vỗ tay nhiệt liệt.
Thậm chí còn cảm thấy Hắc Bạch Vô Thường bên cạnh ngừng vỗ quá sớm nên quay sang bảo bọn họ vỗ tiếp đi.
Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau rồi do dự vỗ thêm một phút nữa.
Sau khi hai tân lang vào động phòng, ma da ngồi ở bàn chính sửa sang áo đỏ trên người mình rồi nghiêm túc nói với Hắc Bạch Vô Thường bên cạnh: “Hôm nay thiếu gia nhà ta thành thân nên ta ngồi bàn chính. Con chim kia là gì của các ngươi?”
Hắc Bạch Vô Thường ngơ ngác, rõ ràng nghe không hiểu con chim kia là ai.
Ma da đổi cách hỏi: “Các ngươi có thân phận gì?”
Hắc Bạch Vô Thường liếc nhau rồi dè dặt nói: “Hắc Bạch Vô Thường.”
Ma da: “……”
Y trầm mặc một lát rồi thản nhiên quay đi hỏi người khác, vẫn là câu kia: “Hôm nay thiếu gia nhà ta thành thân nên ta ngồi bàn chính.”
Nói xong y đơ mặt thận trọng hỏi: “Ngươi có thân phận gì?”
Y muốn nghe người xung quanh ngưỡng mộ nói thiếu gia đối với y thật tốt.
Ai ngờ Diêm Địch ngồi cạnh y khẽ nhíu mày rồi mỉm cười: “Ta là con thứ tư của Diêm Vương.”
Dứt lời Diêm Địch còn tốt bụng chỉ cho y thấy ông lão ngồi bên kia: “Đó, ông lão kia chính là Diêm Vương.”
“Ngươi có phúc đấy.”
“Ngồi chung bàn tiệc với Hắc Bạch Vô Thường và Diêm Vương.”
Ma da cứng đờ: “……”
Y cảm thấy phong thủy chỗ này không tốt lắm nên yên lặng dời sang phía đối diện, tìm người nào có vẻ bình thường một chút.
Y lại sửa sang áo mới của mình rồi nói với người có vẻ bình thường bên cạnh: “Hôm nay thiếu gia nhà tôi thành thân……”
Quả nhiên người kia bình thường hơn mấy người còn lại nhiều, nghe xong lập tức cười nói: “Chúc mừng chúc mừng……”
Ma da dấy lên một tia hy vọng: “Anh làm nghề gì?”
Vệ Triết lau miệng rồi vui vẻ đáp: “Tôi ấy à, tôi là thiên sư!”
Hắn nhìn quanh hỏi: “Lát nữa cậu có lấy đồ ăn không?”
“Nếu không thì cho tôi túi ni lông nhé?”
“Tôi muốn đem ít đồ ăn về.”
——————————–
Hình minh họa áo cưới của hai bạn 😀