Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Nam Chính Hắc Hoá Là Trọng Sinh - Chương 63

  1. Home
  2. Nam Chính Hắc Hoá Là Trọng Sinh
  3. Chương 63
  • 10
Prev
Next

Chương 63

Hải Lan chạy thoát, ngay cả Hải Thiên cũng không mang theo, cho dù Lăng Việt có gọi điện thoại cho cô như thế nào đi chăng nữa thì cũng không gọi được, trong nháy mắt kia, Lăng Việt có một loại dự cảm không tốt.

Lăng Việt gọi tới Hải Lan cúp máy, hít sâu một hơi, làm cho bản thân bình tĩnh trước.

“Cậu nói Lăng Việt muốn cầu hôn, cậu trực tiếp đào tẩu? Sau đó bỏ chạy đến chỗ này của tớ?” Tề Duyệt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Hải Lan.

Hải Lan phiền não gãi gãi tóc, “Còn mấy ngày nữa là tới ngày dự sinh của cậu, tớ không nên tới tìm cậu, nhưng mà chuyện này tớ cũng chỉ có thể nói với cậu.”

Tề Duyệt cười cười như không có gì: “Cũng sao, coi như là cậu tới nói chuyện phiếm với tớ, để không căng thẳng, đúng lúc cậu cũng có thể nói những chuyện áp lực trong lòng cho tớ nghe.”

Hải Lan từ trước đến nay như ánh mặt trời, bây giờ lại giống như mặt trời sắp xuống núi, uể oải ỉu xìu, làm người ta lo lắng.

“Bây giờ ngay cả nhà tớ cũng không dám về, sợ Lăng Việt đến tìm tớ, tớ còn chưa nghĩ được nên nói cái gì với hắn mới tốt.”

“Sao cậu lại muốn chạy trốn? Không phải cậu nói cậu yêu Lăng Việt sao, nếu như không đồng ý, thì cũng không nên trốn hắn giống như trốn hồng thủy mãnh thú?”

Hải Lan ngồi trên mép giường với Tề Duyệt, ôm gối đầu, thở dài một hơi.

“Không phải tớ đã từng nói với cậu, tớ nghi ngờ Lăng Việt và Tề Noãn, còn có chúng ta đều có khả năng có cơ hội đặc biệt sao?”

“Cậu phát hiện Lăng Việt là người gì?”

Hải Lan gật đầu, sắc mặt cũng dần dần nghiêm túc: “Chúng ta là người xuyên sách, hắn có thể là…… người trọng sinh, hắn nói giỡn với tớ nói là hắn đã thích tớ ở đời trước trước, tớ nghi ngờ, lúc chúng ta xuyên sách, ở chỗ của Lăng Việt, đã không phải lần đầu tiên, cũng có thể nói có lẽ hắn đã sớm nhận ra tớ.”

Chuyện xuyên sách còn có các chuyện huyền huyễn khác đều xảy ra trên người các cô, thì trọng sinh dường như cũng rất có khả năng.

Tề Duyệt im lặng một hồi lâu, mới tiêu hóa được tin tức này.

Nửa ngày sau Tề Duyệt buồn bực nói: “Vậy người hắn thích vẫn là cậu, sao cậu còn muốn chạy trốn?”

Hải Lan im lặng hồi lâu, nói khúc mắt của bản thân ra: “Cậu có từng nghĩ tới, có lẽ hắn chỉ coi tớ là thế thân của một người nào đó mà thôi, coi như tớ tự ghen với bản thân mình đi, tớ không có những ký ức cùng hắn trải qua những khó khăn ngọt ngào kia, nhưng hắn lại có, cái này làm cho tớ cảm thấy, người yêu đương với hắn không phải là tớ, mà là một người giống tớ ở một không gian khác mà thôi.” Chỉ là những thứ linh tinh vụn vặt trong đầu, cho nên cô căn bản không thể hiểu là chuyện gì đang xảy ra.

Tề Duyệt cũng im lặng hồi lâu, cuối cùng cũng không có người nào có thể giải thích đơn giải mối quan hệ nhân quả này.

“Vậy bây giờ cậu định làm thế nào?”

Hải Lan hít sâu một hơi, nói ra quyết định quan trọng: “Ngả bài thôi, nói cho rõ ràng.”

Tề Duyệt cầm tay Hải Lan: “Vậy cậu có nghĩ tới sau này phải làm thế nào không?”

Hải Lan lắc lắc đầu: “Sau khi nói rõ thì cũng đã không còn phải cố kỵ chuyện gì rồi, tớ và hắn rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào, nói thật, tớ cũng không quá để trong lòng, nhưng, tớ không muốn sau khi kết hôn sinh con, thì vấn đề này sẽ trở thành nguyên nhân khiến bọn tớ ly hôn.”

Vừa mới nói xong, thì điện thoại của Tề Duyệt đặt ở đầu giường cũng vang lên, hai người không hẹn mà cùng nhìn tên người gọi đến.

Tề Duyệt lưu tên Lăng Việt là —— oan gia của Hải Lan.

Hải Lan nhìn Tề Duyệt, Tề Duyệt cười cười: “Chỉ là trước kia thấy cậu lưu tên hắn là Lăng tra nam, nên cảm thấy hai người rất thú vị, cho nên tớ mới đặt như vậy, thế nào, muốn nghe không?”

“Đương nhiên phải nghe, con tin vẫn còn ở trên tay hắn.”

“Con tin?”

Hải Lan ôm mặt: “Tớ để quên Hải Thiên ở chỗ hắn, cậu nói với hắn, tớ đang ở chỗ cậu, nhờ hắn chăm sóc Tiểu Hải Thiên giúp tớ, ngày mai tớ sẽ đến nhà nói chuyện với hắn.”

Hôm nay, cô thật sự không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.

Tề Duyệt nhận điện thoại, dựa theo lời của Hải Lan mà nói, Lăng Việt không hỏi gì nhiều, chỉ hơi im lặng một chút, rồi hỏi: “Cô ấy không sao chứ?”

Tề Duyệt nhìn Hải Lan, rồi nói: “Cảm xúc rất ổn định.”

“Nói cô ấy nghỉ ngơi cho tốt.”

Cúp điện thoại, Tề Duyệt bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Xem ra hắn rất lo lắng cho cậu.”

Hải Lan im lặng không nói.

“Được, đêm nay cậu nghỉ ngơi cho đàng hoàng đi, đừng nghĩ cái gì hết, tớ cũng đi nghỉ ngơi đây.”

Tề Duyệt nói xong thì xuống giường, Hải Lan nghi hoặc hỏi: “Đây không phải là phòng của cậu sao, cậu muốn đi đâu?”

Tề Duyệt cười cười: “Người đối diện lo lắng cho tớ, để tớ dọn qua ở chung.”

Hải Lan: “…… Đi đi đi đi, đêm nay tớ bá chiếm phòng ngủ của cậu một đêm vậy.”

Sau khi Tề Duyệt đi rồi, Hải Lan nhìn trần nhà, thật lâu không thể đi vào giấc ngủ.

Lăng Việt nhìn Hải Thiên đang ngủ trên giường của mình, thở dài một hơi, kéo ngăn kéo, lấy thuốc lá cùng bật lửa ra, xuống giường, đi lên sân thượng.

Hút một hơi, thở ra khói trắng.

Nhìn về phía trước, nhưng ánh mắt lại không có tiêu điểm, rồi dần dần xuất hiện sự sầu lo.

Có phải Hải Lan đã phát hiện ra điều gì rồi không?

………………

Hải Lan đã gửi địa chỉ nhà của Lăng Việt cho dì Trần, để bà ấy qua đón Hải Thiên, cô muốn nói chuyện riêng với Lăng Việt, không muốn cho ai biết.

Hải Lan đến biệt thự của Lăng Việt cũng gần như giống với dì Trần, sau khi vào, Hải Lan không thèm nhìn Lăng Việt một cái.

“Chị, có phải chị không cần Hải Thiên nữa rồi phải không?” Hải Thiên nước mắt lưng tròng, tựa như ngày hôm qua người bị vứt bỏ không phải Lăng Việt, mà là cậu bé.

Hải Lan ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Hải Thiên, “Không phải bây giờ chị đã tới đón em sao, bây giờ em về nhà với dì Trần trước, chị phải tâm sự với anh Lăng Việt, buổi tối sẽ trở về.”

“Không cần, em muốn đi với chị.” Hải Thiên nhấp miệng, ủy khuất ba ba.

“Ngoan, con trai không cáu kỉnh.” Kế đó Hải Lan đứng lên, nói với dì Trần: “Hải Thiên phải làm phiền dì Trần rồi.”

Trần Nương mang Hải Thiên đi, trong phòng chỉ còn lại Hải Lan và Lăng Việt.

“Hải Lan, đêm qua……”

Hải Lan ngẩng đầu, nhìn Lăng Việt: “Chúng ta nói chuyện nghiêm túc.”

Lăng Việt pha cà phê, bưng một ly đưa cho Hải Lan, “Em muốn nói với anh chuyện gì?”

Hải Lan ngước mắt đối diện với Lăng Việt, tựa như rất trấn định: “Tề Noãn cũng đã nói đây là một quyển sách, cô ta là nữ chính, mà em, là nữ phụ xuyên sách, còn anh, anh là gì, không cần giấu em.”

Lăng Việt hơi liễm mí mắt, im lặng.

“Anh nói đời trước trước đã thích em, cho nên, anh trọng sinh có đúng hay không?”

“Hải Lan, từ đầu đến cuối người anh thích chỉ có một mình em.”

Không phủ nhận, cũng không thừa nhận, như vậy chính là sự thật.

Hải Lan hít sâu một hơi, ổn định cảm xúc của mình, sau đó gương mặt dần trở nên nghiêm túc, “Lăng Việt, người mà anh thích, thật sự là em sao?”

Đôi mắt Lăng Việt trầm xuống, tựa như dần tối lại, đứng lên, đi về phía đối diện Hải Lan, khom gối, ngồi xổm xuống bên cạnh, cầm lấy tay Hải Lan.

“Cho tới nay đều là em.”

Hải Lan rút tay ra khỏi tay hắn, bình tĩnh nói: “Không, người anh yêu chính là Hải Lan đã cùng anh đồng cam cộng khổ, không phải em.”

“Hải Lan, chúng ta không ầm ĩ, cứ vĩnh vĩnh viễn viễn ở bên nhau như vậy, không tốt hơn sao?” Trong mắt Lăng Việt mang theo sự hoảng loạn và cầu xin.

Dưới sự cầu xin đó, Hải Lan vẫn kiên quyết lắc đầu, “Thời gian hai tháng cũng đã tới rồi, chúng ta tách ra một đoạn thời gian trước đã, để cho anh nghĩ kỹ, cũng cho em tự mình ngẫm lại.”

Hải Lan đứng lên, cầm lấy túi xách, xoay người đi về phía cửa, nhưng khi đụng tới chốt cửa, Lăng Việt lại dùng sức ôm cô từ phía sau, sức lực kia như muốn dung nhập Hải Lan vào thân thể mình.

Ánh mắt tối tăm u ám, giọng nói cũng dần trở nên khàn khàn, “Nếu em vứt bỏ anh, anh không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa, em không thể nhẫn tâm như vậy.”

Chấp niệm của hắn, đã tích lũy qua ba đời, hắn nghĩ không ra, nếu như bây giờ Hải Lan bỏ hắn mà đi, hắn sẽ phát điên thành dạng gì.

Điểm này, dường như Hải Lan có thể nhận ra được, cho nên kéo tay hắn ra, xoay người lại, ôm eo hắn, rồi dựa vào lồng ngực của hắn.

“Lăng Việt, em thích anh, em cũng muốn ở bên cạnh anh.” Đây là lần đầu tiên, Hải Lan thừa nhận mình thích Lăng Việt.

“Nhưng, chúng ta phải đối mặt với vấn đề này, chúng ta chỉ là tạm thời tách ra, trong khoảng thời gian chúng ta tách ra, anh suy nghĩ kĩ một chút xem em và người anh yêu có gì khác nhau, cái em muốn chính là anh nhìn thằng vào con người của em, không phải lấy ai thế thân cho ai.”

Hải Lan thừa nhận bản thân mình ra vẻ, nhưng hắn không giải thích rõ ràng chuyện này, cô sẽ vĩnh viễn không giải được khúc mắc này.

Hải Lan nhón chân, hôn lên môi hắn: “Đừng để em chờ lâu.”

Buông Lăng Việt ra, xoay người mở cửa, đi ra ngoài.

Trong khoảnh khắc cửa đang chậm rãi đóng lại, Hải Lan quay đầu nhìn Lăng Việt hồn bay phách lạc, dứt khoát kiên quyết xoay người.

Đôi mắt có chút đỏ.

Lăng Việt không đuổi theo, bởi vì hắn vô cùng rõ, Hải Lan sẽ không quay đầu lại.

Bên trong biệt thự vẫn luôn vang lên tiếng chuông điện thoại, rất lâu sau, Lăng Việt mới nghe máy.

“Alo, Lăng Việt cậu mau tới bệnh viện một chuyến, kết quả kiểm tra của cậu có vấn đề!”

Nghe được lời này, Lăng Việt nhắm mắt lại, thẳng tay cúp máy, ném điện thoại lên sô pha, người cũng vô lực nằm liệt trên sô pha.

Tất cả mọi chuyện, hắn đều không sợ, thứ duy nhất hắn sợ chính là Hải Lan không cần hắn.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 63"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online