Nam Chính Hắc Hoá Là Trọng Sinh - Chương 5
Chương 5
——
Sau khi Hải Lan đi xuống lầu mua thuốc, Lăng Việt nâng tay lên, nhìn bàn tay mình vừa mới chạm vào Hải Lan, đưa lên mũi nhẹ nhàng hít một hơi, giống như làm như vậy thì có thể ngửi được mùi hương của Hải Lan.
Nhắm mắt lại dựa vào đầu giường, môi hơi cong lên, gương mặt mang theo một tia vui sướng không rõ.
Than nhẹ một tiếng: “Vẫn là trước sau như một, mạnh miệng nhưng mềm lòng.”
Một lúc lâu sau, mở to mắt, ánh mắt trong suốt, vững vàng, không có một chút cảm giác bị bệnh. Xốc chăn lên, nhìn thoáng qua thuốc hạ sốt trên giường, cười nhạt một tiếng, cầm lấy, kéo ngăn kéo của tủ đầu giường ra, cất sâu vào trong góc.
…………
Từ tiệm thuốc trở lại biệt thự chỉ có một đoạn đường ngắn, trên đường trở về Hải Lan gọi điện cho Lăng Lâm.
Lăng Lâm nhận cuộc gọi, “Chị dâu, có chuyện gì sao?”
Hải Lan trả lời “Anh của em bị sốt, em mau tới đây chăm sóc anh ấy đi.”
“Em nghe thư ký của anh ấy nói anh ấy chỉ có chút không thoải mái, nhưng tại sao bây giờ lại bị sốt, anh em không sao chứ?”
Hải Lan: “Tạm thời còn có thể thở.”
……
“…… Khụ khụ, chị dâu, thật ngại quá, em vừa mới ra khỏi thành phố, ngày mai mới có thể trở về, hơn nữa anh em là chồng chưa cưới của chị, phải là chị tới chăm sóc mới đúng.”
Chồng chưa cưới cái quỷ gì, vừa nãy đã không phải rồi.
“Vậy em có số điện thoại của thư ký anh ấy không?”
“Thư ký Lưu bây giờ đang đi công tác cùng em đi.”
Hải Lan:……
“Chị dâu chị đừng nói cho mẹ em biết việc anh trai em bị bệnh, tránh cho bà ấy lo lắng.”
Hải Lan nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân phải bình tĩnh, mở to mắt, hỏi lại: “Vậy rốt cuộc thì ai có thể tới chăm sóc anh ấy?”
“Có nha.”
“Ai?”
“Là chị dâu đó.”
“…… Tút.” Hải Lan trực tiếp cúp điện thoại, sắc mặt cực kém.
Lăng Lâm đã ra khỏi thành phố sau khi bị Hải Lan cúp điện thoại, bĩu môi, bỏ điện thoại xuống, lẩm bẩm tự nói: “Có phải chị dâu lại cãi nhau với anh mình không?”
Thư ký ở bên cạnh nghe vậy, nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lăng Lâm, trong ánh mắt lộ ra chút nghi hoặc.
“Sao giám đốc Lăng lại nói như vậy?”
“Chỉ là tôi cảm thấy gần đây chị dâu không còn nhiệt tình với anh trai tôi như lúc trước nữa.”
Thư ký cười cười, nói: “Có lẽ là cãi nhau nên có chút không thoải mái.”
Mặc dù nói như vậy, nhưng gần đây hình thức ở chung của hai người họ thật đúng là làm cho thư ký có cảm giác kỳ quái không nói nên lời, giống như thái độ của sếp có chút thay đổi, mà thái độ của Hải tiểu thư cũng có chút thay đổi.
Hình thức ở chung lúc trước và hiện tại hoàn toàn tương phản nhau.
“Có lẽ là vậy, nhưng lần này nếu không phải anh trai bị bệnh, thì tôi cũng không cần đi công tác thay anh ấy.” Lăng Lâm thở dài một hơi, chị dâu chắc hẳn sẽ không để anh của cô tự sinh tự diệt đâu ha?
Lòng nghi ngờ của thư ký càng tăng thêm, vốn là hai ngày sau mới đi công tác, nhưng trước khi về nước, cấp trên bỗng nhiên thay đổi chủ ý, nói với cô muốn đi trước thời hạn, nhưng sau khi về nước, cấp trên lại bị bệnh, cho nên cô mới đi cùng Giám đốc Lăng.
…………
Dưới lầu vang lên tiếng mở cửa, một lát sau, Hải Lan cầm theo một cái túi đi vào phòng, sắc mặt không được tốt cho lắm lấy nhiệt kế từ trong túi ra, mở gói đưa cho Lăng Việt.
“Sau khi đo nhiệt độ xong, thì tự mình uống.” Nói xong để túi lên tủ đầu giường của hắn, nhìn thấy trong phòng không có nước, lại nói: “Tôi đi xuống lầu rót cho anh ly nước.”
Cô tới là để từ hôn, sao lại biến thành chăm sóc người bệnh?
Rõ ràng Lăng Việt mới là vai chính, cô chẳng qua là bắt được kịch bản nữ phụ pháo hôi, nhưng hiện tại lại giống như bị ảo giác, cảm thấy cốt truyện đã thay đổi?
Giống như là — nam chính lạnh nhạt và nữ phụ tìm đường chết, đổi chỗ cho nhau, cô lạnh nhạt, nam chính lại tìm đường chết.
Lắc lắc đầu, bước nhanh xuống cầu thang lấy nước, nhìn thoáng qua phong cách biệt thự của Lăng Việt, trang trí vô cùng đơn giản, tất cả đều trang trí bằng màu trắng, trắng đến lạnh lẽo.
Lúc nãy Hải Lan có quan sát phòng ngủ của Lăng Việt, rất lớn, nhưng cũng đơn điệu giống phòng khách.
“Lạnh buốt, quá âm u, chẳng lẽ đây chính là phong cách nhà ở của các tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết thường miêu tả sao?” Dường như có một cơn gió lạnh đang thổi trong phòng, không khí âm u lạnh lẽo làm Hải Lan rụt cổ.
“Nói không chừng, những cái nói đến tên tổng tài bá đạo này ở đầu trang đều là nói chơi cho vui mà thôi.”
Cầm lấy ly nước, xoay người đi trở lên lầu.
Sau khi rót nước xong lúc trở lại phòng, đúng lúc Lăng Việt cũng vừa đo xong nhiệt độ cơ thể, lấy nhiệt kế ra.
“Tôi nhìn một chút.” Đặt ly nước trên bàn, lấy nhiệt kế từ trong tay Lăng Việt qua nhìn, nhìn con số trên nhiệt kế, giật mình.
Kinh ngạc liếc nhìn Lăng Việt, sau đó lại nhìn nhiệt kế một lúc, không thể tin nổi nói: “40 độ, sốt cao như vậy, rốt cuộc anh đã làm gì?”
Hình như Lăng Việt cũng rất khó chịu, nhắm mắt lại, xoa huyệt Thái Dương, muốn giảm bớt một chút cảm giác đau đầu do bị sốt.
Hải Lan bất đắc dĩ nói: “Nhanh chóng uống thuốc, nằm xuống, tôi sẽ ở trong nhà của anh, một giờ sau nếu anh không bớt sốt, thì đi bệnh viện.”
Thấy Lăng Việt gật đầu, Hải Lan cũng để nhiệt kế xuống, cau mày đi ra khỏi phòng.
Đi đến đầu cầu thang, thì dừng bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng của Lăng Việt.
Hơi híp mắt.
Cô chỉ đọc lướt qua tiểu thuyết này, nhưng cũng rất chắc chắn trong tiểu thuyết không có xuất hiện tình tiết nam chính sốt cao không giảm, nữ phụ dốc lòng chăm sóc, không có tình tiết rất ái muội này.
Nếu nhất định có tình tiết này, vậy người xuất hiện bên cạnh nam chính sẽ là nữ chính, không thể nào là nữ phụ.
Về điểm này, Hải Lan không nghĩ ra, cũng không tiếp tục nghĩ nữa, chỉ cần Lăng Việt không chết là được.
Hải Lan ngồi trong phòng khách, ăn không ngồi rồi cũng chỉ có thể chơi điện thoại, suy nghĩ một chút, vẫn nên Baidu* xem khi bị sốt, làm sao mới có thể hồi phục tốt.
*Công cụ tìm kiếm của Trung Quốc tương tự như Google.
“Uống nhiều nước ấm…… Nước ấm thật là vạn năng, tôi lại nhìn xem còn phải chú ý cái gì nữa.” Hải Lan càng xem, mày càng nhăn lại.
Sau khi hạ sốt, ngoại trừ cần uống nhiều nước ấm ra, còn phải bổ sung vitamin c, ăn nhiều trái cây, kỵ đồ dầu mỡ, tốt nhất là nên ăn cháo cho thanh đạm……
Đừng nói với cô, cô phải làm mấy cái này nha?
Tuyệt đối không thể, đời này của cô đã làm cơm một lần, còn xém chút nữa đốt cháy phòng bếp nhà mình, từ đó về sau, cô đã không bước vào phòng bếp nửa bước, cho nên nay cô vẫn không phân biệt được muối với đường.
Đương nhiên, nếu như cô muốn cùng Lăng Việt đồng quy vu tận, hoặc là độc chết hắn, ngược lại cô cũng có thể thử một chút.
Cài báo thức, sau đó chọn bừa một bộ phim để xem, bị cơn buồn ngủ đánh úp, lúc hai con mắt không thể mở ra được nữa, đồng hồ báo thức bỗng nhiên vang lên, tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng cũng đủ làm cho Hải Lan tỉnh táo.
Hải Lan đang muốn lên lầu xem Lăng Việt đã hạ sốt chưa, thì thấy Lăng Việt từ trên lầu đi xuống, hắn đã thay một bộ đồ mới, trên người cũng mang theo một ít hơi nước, hình như là vừa mới tắm xong.
“Anh thế nào rồi?” Khí sắc nhìn qua tốt hơn lúc nãy rất nhiều.
Có lẽ đã hạ sốt một chút, vừa mới ngủ một chút lại tắm bằng nước ấm, sắc mặt của hắn không còn tái nhợt giống một tiếng trước, cả người thoải mái trong trẻo hơn rất nhiều.
Lăng Việt lắc đầu, “Bị sốt, cũng không phải chuyện lớn, hôm nay cảm ơn cô.”
Lần thứ ba hắn nói cảm ơn với cô, Hải Lan cũng đã quen, nhún vai, “Nếu không có việc gì, vậy thì tôi về trước.”
Bị sốt không có khả năng mới một tiếng đã khoẻ, nhưng đã bớt sốt, cũng không cần lo lắng.
“Bằng không, cô ở lại ăn cơm rồi hẵng về.” Lăng Việt đề nghị.
Hải Lan không cần suy nghĩ đã lập tức từ chối: “Không cần, buổi tối có hẹn, tôi đi trước.”
Nói xong cầm túi xách đi ra cửa.
Lăng Việt ở phía sau nhìn bóng dáng Hải Lan rời đi, đôi mắt màu đen an tĩnh, tựa như hồ sâu.
Âm u, nóng rực, dục vọng cùng nhiều loại cảm xúc đan vào nhau làm đôi mắt trở nên phức tạp.
Có chút tình cảm, thâm nhập vào trong xương trong tủy, chìm sâu vào trong đó, cuối cùng không khống chế được mà bộc phát ra.
Tuy rằng Lăng Việt chỉ mới hai mươi tám tuổi, nhưng đã sống qua ba đời, ba đời cộng lại, tổng cộng 34 năm.
Lăng Việt từ trước đến nay là một người tự biết giữ bình tĩnh, lãnh đạm ít ham muốn, ít nhất là trước năm 25 tuổi, bất luận là ở phương diện tình cảm hay tình dục thì cũng đều là người rất tỉnh táo, hắn cũng cho rằng cả đời của mình đều sẽ như thế, nhưng lại xuất hiện một việc ngoài ý muốn.
Trước kia có một người, mười năm vẫn luôn quấn lấy hắn, hắn cũng rất rõ bản thân không có cảm tình với cô, nhưng bỗng nhiên người này thay đổi tính cách, vậy mà lại theo phép tắc không đến phiền hắn nữa, làm cho hắn tò mò.
Mà Hải Lan chính là người làm cho hắn cảm thấy tò mò.
Càng tìm hiểu, hắn càng bị tính cách của Hải Lan hấp dẫn, dần dần không khống chế được tình cảm của mình đối với cô, đời thứ nhất, hắn xác định được tình cảm của bản thân.
Hắn chính là bị Hải Lan hấp dẫn, cùng cô ở bên nhau, mặc kệ là tâm lý hay sinh lý, đều có thể làm hắn sinh ra bất cứ cảm xúc nào.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, không bao lâu sau, thì Hải Lan bị người khác hại chết.
Sau khi Hải Lan qua đời không lâu, chị em tốt của cô, đem bí mật lớn nhất của cô nói cho hắn biết, chị em tốt của cô nói Hải Lan là người đến từ thế giới hiện thực, mà bọn họ chẳng qua chỉ là người xuyên vào thế giới trong sách.
Biết bản thân mình là một nhân vật trong tiểu thuyết, là một việc buồn cười cỡ nào.
Đồng thời, chị em tốt của Hải Lan cũng khuyên giải an ủi Lăng Việt, có lẽ lúc chết ở thế giới tiểu thuyết, cô chỉ là trở về thế giới hiện thực mà thôi.
A, cái này cùng với việc lừa con nít người thân sau khi chết biến thành ngôi sao có cái gì khác nhau.
Sau khi Hải Lan qua đời không lâu, thì Lăng Việt phát hiện ra mình bị bệnh ung thư, căn cứ vào trí nhớ của chị em tốt Hải Lan, trong tiểu thuyết cũng từng có tình tiết này, nhưng sẽ trị khỏi, hơn nữa còn sống lâu trăm tuổi.
Nhưng Lăng Việt lại không muốn làm như vậy, hắn có một ý nghĩ hoang đường, nếu thật sự là một quyển tiểu thuyết, vậy hắn sẽ cùng ông trời cược một ván, xem có thể dùng chấp niệm của hắn đi theo Hải Lan đến thế giới kia hay không.
Sau khi kết thúc sinh mệnh, Lăng Việt trọng sinh, nhưng hắn lại thua, Hải Lan hắn gặp được, vẫn là Hải Lan kia*, Hải Lan không có xuyên vào.
*Hải Lan nguyên bản của tiểu thuyết.
Lăng Việt lại đợi ba năm, vì có thể khi hắn chết sẽ có cơ hội trở về lần nữa.
Lần mạo hiểm này đúng là không có gì hối tiếc, vì hắn đã gặp được Hải Lan của thế giới thực.*
*Hải Lan đã xuyên vào tiểu thuyết
Mà trong thời gian ba năm chờ đợi này, hoàn toàn có thể bào mòn sự nhẫn nại của một con người, cũng đủ để cho một người không có kiên nhẫn xem kỹ thế giới này thêm một lần nữa.
Trở lại thế giới này, Lăng Việt sợ nếu hắn đi xác nhận thân phận của Hải Lan trước, sẽ sinh ra hiệu ứng bươm bướm, xuất hiện kết quả giống đời trước, nên hắn nhịn xuống hết tất cả dục vọng muốn tìm hiểu, chờ Hải Lan tự tới tìm hắn.
Kết quả chứng minh là hắn may mắn, người đến chính là người mà hắn muốn tìm.
Rời khỏi biệt thự của Lăng Việt, Hải Lan tùy tiện tìm một chỗ ăn một tô mì, sau đó thông báo cho trợ lý nhỏ hẹn hôm khác ăn cơm.
Hôm nay cô thật đúng là không còn chút sức lực nào để xã giao, hiện tại chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thật ngon.
Sau khi thức dậy phải suy nghĩ đối sách, làm sao cho hai nhà Hải – Lăng hoà bình, đồng ý cùng nhau giải trừ hôn ước.