Nam Chính Hắc Hoá Là Trọng Sinh - Chương 4
Chương 4
——
“Khụ khụ khụ……” Lăng Việt rũ mắt, nắm tay lại che miệng ho dữ dội.
Lăng Việt ho khan rất nhiều, Hải Lan thầm nghĩ, nếu như người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ là do cô làm cho Lăng Việt ho dữ dội như vậy.
“Anh mau uống một miếng nước trước đi.” Hải Lan cầm ly mình chưa uống đưa qua cho hắn.
Lăng Việt nhận lấy ly nước uống, một lúc sau thì ngừng ho, lại uống thêm một ngụm, hầu kết lăn lộn, đường cong rất đẹp mắt.
Hải Lan là người học mỹ thuật, đối với những hình ảnh đẹp đều không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Lăng Việt đặt cái ly xuống, đúng lúc phát hiện Hải Lan đang nhìn mình chằm chằm, mỉm cười, giọng nói khàn khàn hỏi: “Nhìn cái gì?”
Hải Lan đưa tay lên sờ sờ cái mũi, ho nhẹ hai tiếng, lấy lại bình tĩnh, “Nếu kéo dài càng lâu, tôi sợ tôi lại càng luyến tiếc.”
Hải Lan nhìn Lăng Việt, phát hiện sắc mặt của hắn ngoại trừ bởi vì bị bệnh mà nhìn rất nhợt nhạt ra, thì thần sắc không có gì thay đổi, nhìn qua có vẻ hắn không để ý đến việc từ hôn.
Lăng Việt nhàn nhạt nói: “Vậy nửa năm đi.”
“Đương nhiên, cô cũng có thể coi như là đã giải trừ hôn ước rồi, chúng ta ở trên mặt pháp luật không có xác nhận gì cả, chẳng qua ở trong mắt người ngoài chúng ta đã đính hôn, cũng chỉ là quan hệ vợ chồng chưa cưới mà thôi.” giọng nói của Lăng Việt ồm ồm, giống như đang nhịn ho.
Lời Lăng Việt nói là sự thật, chỉ là đính hôn mà thôi, không có đề cập đến pháp luật, cũng không phải tranh giành tài sản, nhưng nửa năm thật sự là quá dài.
“Không được, thời gian nửa năm quá dài, nếu đổi thành ba tháng, thì có bị ảnh hưởng gì không?”
Lăng Việt hơi trầm mặc, phân tích vấn đề: “Thứ nhất, tôi mới tiếp nhận Lăng thị tầm nửa năm, nội bộ công ty, người nhằm vào tôi nhất định không ít, đính hôn chưa tới nửa năm, đã giải trừ hôn ước, nói đến ảnh hưởng, cũng sẽ không quá lớn, nhưng tôi không có thời gian để xử lý những chuyện nhỏ nhặt đó, thứ hai, mẹ tôi thật sự rất thích cô, cô phải cho mẹ tôi một chút thời gian, làm cho bà ấy cảm thấy chúng ta không có khả năng ở bên nhau, sau đó từ từ chết tâm.”
Hải Lan nhìn hắn, lại rũ mắt nghĩ, sau đó quyết định, ngẩng đầu lên nói với Lăng Việt “Xử lí những việc nhỏ nhặt, tôi cảm thấy với bản lĩnh của anh, giống như là trở bàn tay thôi, còn bên phía mẹ của anh, tôi sẽ tự mình giải quyết.”
Thời gian càng lâu, biến cố lại càng lớn, bây giờ chỉ cần làm tốt việc từ hôn này là được.
“Vậy cũng được.” Lăng Việt không một chút do dự, rất là sảng khoái chấp nhận đề nghị của Hải Lan.
Lăng Việt vừa nói “Được”, đã làm cho Hải Lan sửng sốt, đột nhiên có chút ngoài ý muốn.
Cái này có phải quá thuận lợi rồi không? Thuận lợi đến nỗi làm cho cô có chút nghi ngờ.
Thái độ sảng khoái của Lăng Việt làm cho Hải Lan hoài nghi hắn cùng với người mới vừa đưa ra kỳ hạn nửa năm kia là hai người hoàn toàn khác nhau.
Tại sao trong lòng cô bây giờ lại có chút khó chịu?
Cũng không biết có phải là do cô đa nghi hay không, lúc bản thân cô đưa ra kỳ hạn ba tháng, cô có cảm giác mình bị Lăng Việt tính kế.
Nhưng việc này đã định, cô cũng nhanh chóng ép cảm giác khó chịu của mình xuống.
Hải Lan lấy hộp nhẫn kim cương từ trong túi xách, mở ra, để lên trên bàn trà,”Tôi cảm thấy nhẫn này tốt nhất vẫn nên trả lại cho anh.”
Tầm mắt Lăng Việt cũng rơi xuống hộp nhẫn kim cương kia, ánh mắt từ từ tối sầm lại, “Không cần gấp như vậy, cũng không còn mấy tháng nữa, có lẽ vẫn còn có tác dụng.”
Hải Lan nghĩ, nhẫn còn hay không cũng không phải trọng điểm, cũng nhanh chóng thu về.
“Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy, buổi tối tôi còn có hẹn ăn cơm với người khác, không quấy rầy anh dưỡng bệnh.” Nói xong Hải Lan cầm lấy túi xách, đứng lên.
Nghe được cô hẹn người khác ăn cơm, đuôi lông mày bất động thanh sắc của Lăng Việt hơi nhướn lên, cũng đứng lên theo Hải Lan, “Tôi tiễn cô.”
Hải Lan vội nói; “Không cần anh tiễn.”
Lăng Việt vẫn rất kiên trì: “Cửa này mở tương đối phức tạp.”
Hải Lan liếc nhìn cánh cửa không có gì đặc biệt, thầm nghĩ có thể là cửa chống trộm nên có phần phức tạp, nên cũng không nghĩ gì nhiều, đi theo sau lưng Lăng Việt, ra cửa.
Đi ở sau lưng Lăng Việt, Hải Lan thấy được thân thể của Lăng Việt hình như có chút lắc lư.
Ảo giác hả?
Vừa nghĩ xong, lại thấy thân thể Lăng Việt không có gì đáng ngại chắc tại vì bị bệnh nên hơi yếu thôi.
Hải Lan lắc đầu, người bị bệnh đều sẽ có chút suy yếu, ngủ một giấc là ổn rồi, cô không cần xen vào chuyện của người khác.
Cửa mở, Hải Lan đi ra ngoài, “Tôi đi trước……”
Nói được một nửa, nhìn thấy trên trán Lăng Việt có một tầng mồ hôi mỏng, hình như bệnh của hắn rất nghiêm trọng……
“Anh thật sự không sao chứ, nếu không thì đi bệnh viện khám thử xem?”
“Khụ khụ khụ……” Lăng Việt che miệng lại ho một hồi lâu, làm cho người khác cảm thấy như hắn sắp ho ra máu vậy.
Hải Lan cảm thấy vẫn nên quan tâm hắn một chút.
“Uống nhiều nước ấm một chút, không có bệnh gì mà nước ấm không thể giải quyết, nếu một ly nước ấm không đủ, thì uống một bình.” =))))
Lăng Việt cười cười, lắc đầu, “Tôi không sao, theo lời cô nói, uống nhiều nước ấm một chút là tốt hơn rồi.”
Người bị bệnh, nên nói chuyện có phần dịu dàng.
Hải Lan gật đầu: “Vậy tôi đi trước.”
Lăng Việt có hào quang của nam chính, nhiều nhất chỉ bệnh có mấy ngày, không chết được.
Hải Lan xoay người, đi ra khỏi biệt thự, người phía sau nhìn bóng lưng cô rời đi, ngay sau đó xoay người thẳng lưng đi vào trong.
Hải Lan còn chưa đi xa, đột nhiên nghe được một tiếng “Phanh”, giống như có vật nặng rơi xuống, quay người lại, lập tức nhìn thấy mặt Lăng Việt úp xuống, cả người quỳ rạp trên mặt đất.
Đôi mắt Hải Lan trừng lớn lên —
Này! Ngã như vậy sẽ không bị hủy dung* chứ?!
*Gương mặt bị hủy đi không còn đẹp nữa
Ây da cô đang nghĩ cái gì vậy chứ, cứu người quan trọng hơn!
Hải Lan vội vàng đi tới cửa, lúc giữ chặt cánh tay của Lăng Việt, mới phát hiện nhiệt độ cơ thể của hắn cao đến mức có thể làm phỏng người khác, dùng sức kéo người dậy: “Này, Lăng Việt anh không sao chứ?!”
Cũng may Lăng Việt không có bị hôn mê, hắn cũng còn một chút sức lực, dựa vào người Hải Lan chậm rãi đứng lên, thở hổn hển, giống như đang cố hết sức trả lời: “Không sao đâu, chỉ là đầu có chút nặng mà thôi.”
…… Này, mặt đã úp trên đất rồi, còn nói chỉ là đầu có chút nặng mà thôi, sức chịu đựng của tên này cũng tốt thật.
“Tôi đưa anh đi bệnh viện nha.” Nói rồi đỡ hắn đi ra ngoài.
Lăng Việt bỗng dưng nắm lấy tay Hải Lan, lắc đầu, thở dốc, giọng nói khàn khàn, “Chỉ là chút bệnh nhỏ, đi bệnh viện, không tránh khỏi việc bị báo chí viết loạn.”
Người này, bệnh đến mức như vậy, còn nghĩ đến việc bị báo chí viết loạn, bệnh đến ngu cũng xứng đáng.
Hải Lan tức giận hỏi hắn: “Không đi bệnh viện, vậy anh muốn đi đâu?”
“Đỡ tôi lên lầu là được.”
Hải Lan liếc nhìn sắc mặt nhợt nhạt của hắn, ảo não, sao mình lại gấp đến đây gặp hắn, cái này rõ ràng là tự tìm phiền phức.
Thở dài một hơi, vẫn nghe theo lời của hắn đỡ hắn vào trong nhà, dùng một chân giữ cửa.
Nửa người của Lăng Việt đè ở trên người Hải Lan, ngửi được mùi dầu gội trên người cô, tư thế ái muội, nhưng Hải Lan không rảnh quan tâm những việc khác, cô chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng đem cái người nặng như quả tạ này ném đến chỗ của hắn.
Chuyên tâm đỡ người lên lầu, Hải Lan không hề cảm nhận được tay của Lăng Việt hơi run rẩy, sau đó nắm thành quyền, giống như là bắt lấy thứ gì đó, không muốn buông tay.
Đôi mắt rũ xuống, nhìn Hải Lan đang cố hết sức đỡ mình, gương mặt nghiêm túc, khóe miệng không tự giác nhếch lên, toả ra ý cười nhàn nhạt.
“Anh đi chậm một chút, đừng có làm tôi tôi ngã.” Mang giày cao gót, còn có thể đỡ một người đàn ông cao lớn lên lầu, Hải Lan đối với sức lực của mình đã có một nhận thức mới.
Nghe vậy, Lăng Việt vươn tay, đỡ vách tường mượn một ít lực đi lên lầu.
Căn cứ vào vị trí mà Lăng Việt miêu tả, đỡ hắn về phòng, sau khi Lăng Việt đã nằm ở trên giường, cô mới thả lỏng tay ra, thở hổn hển một hồi lâu mới có thể bình thường trở lại.
Lăng Việt nằm trên giường, hơi suy yếu nói tiếng cảm ơn, sau đó lại nói: “Tôi nghỉ ngơi một chút là sẽ tốt lên thôi, cô có thể về được rồi.”
Hải Lan nhìn về phía Lăng Việt sắc mặt trắng bệt, lại thấy hắn khó chịu thở dốc, nghiến răng, tuy rằng biết rõ tên này không chết được, nhưng cô vẫn không thể thấy chết mà không cứu.
Cô phải sửa cái tật dễ mềm lòng này của mình đi mới được.
“Đều đã hư* thành như vậy, anh đã sốt tới mấy độ rồi?”
*Ý của chị là anh bị bệnh.
Nghe được cái từ “hư” này, mắt Lăng Việt hơi híp lại, động tác nhỏ này đúng lúc bị Hải Lan nhìn thấy, Hải Lan cũng lười phản bác, chỉ nói: “Xem ra là ngày thường anh ít rèn luyện thân thể, cho nên thân thể mới không được.”
Nam chính tổng tài trong truyện đều không phải không cho người khác nói mình không được* sao, nếu là nữ chính nói như vậy, thì sẽ bị kéo lên giường lăn lộn một hồi để chứng minh bản thân không có chuyện không được, nếu hắn dám làm như vậy với cô……
*Là không được cái đó đó.
Ánh mắt nhìn về phía Lăng Việt người bởi vì đang sốt cao mà suy yếu một chút, nhưng lại không thể hiện rõ bệnh tình của mình, cô hơi híp mắt lại, trở nên âm trầm.
Nếu hắn dám, cô sẽ nhân lúc hắn suy yếu thiến hắn. =))))
Vẻ mặt của Hải Lan đã bán đứng suy nghĩ của cô, Lăng Việt kéo cái chăn ở trên người mình, mặt không đổi sắc trả lời từng vấn đề của Hải Lan, “Lúc vừa trở về, đầu hơi choáng váng, nên đã đi ngủ, nhưng ngủ không bao lâu, cô đã tới rồi.”
“Cho nên anh không có đo nhiệt độ cơ thể?”
Lăng Việt gật đầu.
……
Hải Lan giận sôi máu, nếu hắn muốn chết, cũng đừng chết trước mặt cô được không? Rất khó làm người thấy chết mà không cứu đó.
Hải Lan tức giận hỏi: “Nhiệt kế ở đâu?”
“Trong nhà không có.”
“Thuốc hạ sốt đâu?”
“Cũng không có.”
Nhiệt kế không có, cô còn nghĩ đến thuốc hạ sốt.
Hải Lan che mắt lại, vô cùng bất đắc dĩ.
Ở chỗ ánh mắt của Hải Lan không nhìn thấy được, trong nháy mắt kia, Lăng Việt kéo cái chăn, che đi hộp thuốc dưới chăn, là một hộp thuốc hạ sốt.
Đó là thư ký ở sân bay chuẩn bị cho hắn.
“Bỏ đi, anh vẫn nên đến bệnh viện thì hơn.” Bằng không hắn muốn chết ở trong nhà, mà trong nhà lại chỉ có một mình cô, chẳng phải cô sẽ biến thành kẻ bị tình nghi đầu tiên sao.
Lăng Việt lắc đầu, “Trong tiểu khu có tiệm thuốc.”
Hải Lan bất lực liếc hắn, rõ ràng đi bệnh viện là có thể giải quyết vấn đề, lại muốn làm mấy việc phiền phức.
Bỏ đi, đưa Phật đưa đến Tây Thiên, ai biểu cô lúc nãy không chịu chạy nhanh hơn một chút, còn ở lại đây lâu như vậy.
“Anh nằm nghỉ ở trên giường đừng nhúc nhích, tôi đi xuống mua nhiệt kế và thuốc hạ sốt cho anh.”
“Cảm ơn.”
Lại lần nữa nghe hắn nói lời cảm ơn, Hải Lan nhìn Lăng Việt bằng ánh mắt kinh ngạc, tính tình của nam chính từ khi nào lại trở nên tốt như vậy?
“Làm sao vậy?”
Hải Lan lắc đầu, sau đó nói: “Nói vị trí của tiệm thuốc cho tôi đi.”
Lăng Việt nói vị trí của tiệm thuốc cho Hải Lan, cũng thuận tiện nói mật mã khoá cửa cho cô.
Hải Lan xoay người đi ra khỏi phòng, trên mặt lộ ra một chút nghi hoặc.
Bảo vệ đều biết nữ phụ, hơn nữa nữ phụ với nam chính vẫn còn có quan hệ là vợ chồng chưa cưới, sao nữ phụ lại không biết mật mã cửa nhà của Lăng Việt sao?
Vậy thì tại sao Lăng Việt lại chủ động nói mật mã cửa nhà mình cho cô, hay là nói mật mã của biệt thự đã đổi rồi?
Ôm nghi hoặc đi ra khỏi biệt thự, tìm được tiệm thuốc như lời Lăng Việt nói.