Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế - Chương 87
Chương 87
Biên dịch : Yên Hy
Chỉnh sửa : 03/10/2023
Khi suy nghĩ như vậy xuất hiện trong đầu, Thẩm Ngôn đầy kinh ngạc lại cảm thấy cũng không quá tệ.
Giống như từ lần gặp mặt đầu tiên, Hạ Lăng đã mang cho cậu một cảm giác quen thuộc khó tả, đặc biệt là cặp mắt xanh thẳm kia… Cậu lúc ấy đã cảm thấy rất đẹp.
Ánh mắt đầu tiên nhìn qua như mặt hồ đóng băng vỡ vụn, mang theo rét lạnh tận xương, bình tĩnh thâm thúy, không hề gợn sóng.
Mà khi hòa tan từng mảng từng mảng băng cứng vỡ vụn kia, gợn sóng phập phồng trên mặt hồ chiếu ra từng điểm ánh sáng, thanh lãnh mà ôn nhu, làm người mê muội.
Có lẽ, cậu xác thật có chút say mê trong đó.
Khóe môi Thẩm Ngôn khẽ nâng, mắt tím xinh đẹp theo đó cong cong lại.
Đầu ngón tay nâng tóc bạc buông xuống trên vai của Alpha, xúc cảm sợi tóc lướt qua đầu ngón tay làm cậu cực thích thú.
Cậu nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon chắc của đối phương, ngón tay thon dài có thể cảm nhận được làn da trơn tru phập phồng bên dưới lớp quần áo của Alpha, còn có nhiệt độ cơ thể nhàn nhạt cùng tiếng tim đập hữu lực rõ ràng truyền đến xuyên qua quần áo.
Có cảm giác rất an ổn, rất thỏa mãn.
Hai người cứ như vậy ôm nhau chặt chẽ, không khí nhất thời yên tĩnh tốt đẹp.
Hạ Lăng khép nửa mắt, hơi thở thanh lãnh quanh thân toàn bộ đều tan đi, giống như thiên thần cao cao tại thượng rơi vào thế gian.
Hắn đem chính mình chôn thật sâu vào sườn cổ trắng nõn của Omega, cảm thụ được hơi thở độc nhất thuộc về đối phương, đồng thời đem hai tay siết chặt thêm.
Tâm tình hắn lúc này còn chưa hoàn toàn bình phục khỏi cơn ác mộng kia, chỉ muốn xác nhận sự tồn tại người trước mắt là chân thật, an toàn, mặt khác đều không quan trọng.
Mà lúc này thanh niên vừa mới thông suốt, cũng chẳng thể xác định suy nghĩ của mình phải chẳng vì xúc động nhất thời hay không, cần thời gian để xác nhận.
Thẩm Ngôn hiểu rõ, một khi bắt đầu nếm thử, cũng có nghĩa rốt cuộc không thể quay đầu lại.
Tuy rằng kết quả cuối cùng không nhất định hoàn mỹ như trong tưởng tượng, nhưng cậu sẽ tận lực không xúc phạm tới đối phương, giảm nguy hiểm xuống mức thấp nhất.
Cậu sẽ suy xét thật kỹ.
Chờ Hạ Lăng rời đi rồi, thanh niên nửa ghé vào trên giường, nhìn kẹo thủ công bày trên cửa sổ, yên lặng thở dài.
Cậu đầy quý trọng khẽ sờ bình pha lê đựng kẹo, lại thả nó lại đầu giường.
Có vài đồ vật… Chung quy là không giống nhau.
Trên quang não thông báo vài phút trước Lục Vân Thiên đã gửi tin nhắn đến.
【 Ngôn Ngôn, ngủ rồi sao? Sáng mai 5 giờ rưỡi anh tới đón em. 】
Thẩm Ngôn hồi phục: 【 Vẫn chưa. Air Car của tôi cũng ở trường học, mỗi ngày đưa đón quá phiền toái, về sau tôi tự mình đi được. 】
Cậu ngẫm nghĩ, lại bổ sung một câu: 【 cảm ơn RS của anh, tính năng rất ưu việt, trong khoảng thời gian này cực kỳ thỏa mãn. 】
Lục Vân Thiên nghe được tiếng nhắc nhở cài riêng từ quang não, lập tức ngồi ngay ngắn, một đôi chân dài tùy ý duỗi ra ở sô pha, mắt đào hoa câu nhân nhiều vài phần chờ mong.
Trong khoảng thời gian này lợi dụng ưu thế của RS cải tạo bản, anh có rất nhiều chỗ cơ hội ở cùng thanh niên, mỗi ngày đón đưa, buổi chiều lái thử, ngẫu nhiên còn sẽ cùng nhau dùng cơm……
Mỗi giây mỗi phút ở cùng đối phương, đối với anh mà nói đều cực kỳ trân quý.
Tương tự cũng là món quà của tay khống.
Hầu kết Alpha hoạt động lên xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve, dường như vẫn có thể cảm nhận được độ ấm khi nắm tay người nọ trong lòng bàn tay, xúc cảm trơn trượt giống dương chi bạch ngọc, làm người chẳng nỡ buông tay.
Cùng Omega ở chung thời gian càng dài, yêu thích của anh càng nhiều một phần.
Cho tới bây giờ ẩn sâu tại nội tâm không thể nhổ đi.
Nếu không có Hạ Lăng thì tốt rồi.
Bị đoạt đi mất quyền lợi đón đưa rất nhiều lần, người đàn ông cau mày nghĩ.
Nhưng anh cũng biết xe ưu thế Air Car không có khả năng duy trì vĩnh viễn, chỉ hy vọng thời gian này có thể càng lâu hơn một chút.
Lục Vân Thiên gấp không chờ nổi mở đọc tin nhắn từ Thẩm Ngôn, khóe môi gợi lên nháy mắt ép xuống, ngay cả mái tóc vàng lóa mắt đều trở nên ảm đạm xuống.
Ngôn Ngôn không cho anh đón, muốn tự mình đi sân huấn luyện.
Nhanh như vậy đã không còn lực hấp dẫn sao?
Còn nhanh hơn so với tưởng tượng của anh.
Trong lòng tức khắc dâng lên mất mát khôn kể.
Nhưng nghĩ lại, nó có nghĩa Hạ Lăng cũng không có cơ hội.
Nghĩ đến đây, tâm tình Nhị điện hạ hơi tốt chút một ít.
Click mở tin nhắn thứ hai, chân mày Alpha giãn ra, mắt đào hoa no đủ xuất hiện ý cười, dưới ánh đèn càng thêm mê người.
Ngôn Ngôn vẫn thích, hơn nữa cực kỳ thỏa mãn.
Ngực như bị cảm xúc nào đó lấp đầy, một mảnh nóng bỏng.
Này đã đủ rồi.
Mong muốn ban đầu khi cải tạo của anh chính là hy vọng đối phương có thể vui vẻ.
Những thứ khác đều không quan trọng.
Chỉ là hai dòng tin nhắn mà thôi, lại làm đường đường đế quốc Nhị điện hạ lo được lo mất, tâm tình từ chờ mong đến mất mát, lại đến hòa hoãn, tiện đà đến vui mừng bây giờ, chẳng qua trong mấy giây ngắn ngủn.
Thẩm Ngôn tựa như chốt mở khống chế cảm xúc anh, chỉ cần một câu, đã có thể làm anh từ thiên đường đến địa ngục.
Có lẽ đây là cảm giác thích một người.
Khóe môi Lục Vân Thiên nâng lên: 【 Ngôn Ngôn, nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai gặp. 】
*
Buổi sáng thứ hai lại có môn cận chiến.
Trải qua khoảng thời gian năng lực đánh giá trước, thiếu tá Phong Tề đối cũng đã đại khái hiểu rõ thực thực của mỗi học sinh, tình hình phân tổ lựa chọn ghép cặp các đối thủ có lực lượng ngang nhau để luyện tập.
Thẩm Ngôn lấy lực bạo phát 1800SA một trận chiến phong thần, thực lực vượt qua các học viên lớp tinh anh khác một mảng lớn, chỉ có trợ giảng Lục Vân Thiên mới có tư cách luyện tập cùng cậu.
Lục Vân Thiên đã có kinh nghiệm cùng cận chiến chính quy tiêu chuẩn, lại có được vô số chiêu thức hoang dã tại chợ đêm, thân hình linh hoạt, động tác phức tạp hay thay đổi, phía trước lúc đấu với hai mươi Alpha vẫn chưa bày ra toàn bộ thực lực.
Nếu không có như thế, cũng sẽ không được Học viện Quân sự Đế quốc phá lệ tuyển dụng.
Phong Tề: “…Hơn mười người vừa gọi bước ra khỏi hàng, tiếp tục luyện tập động tác cơ bản, đến khi nào nắm vững thì thôi. Người còn lại, trong vòng năm phút mang đồ bảo họ, chia tổ tiến hành huấn luyện!”
“Dạ!”
“Ngôn Ngôn, anh giúp em.” Lục Vân Thiên cầm dụng cụ bảo vệ lại đây, bị thanh niên uyển chuyển cự tuyệt, “Tự tôi mang được. Anh không cần giống trước đó……”
Nghĩ đến cảnh tượng đối phương quỳ một gối xuống đất giúp cậu thiết bị kiểm tra, lông mi Thẩm Ngôn hơi rũ, ngực nhiều vài phần cay chát.
Cảm tình như vậy sao sẽ thuộc phạm trù bạn bè?
Chỉ là bằng bè thì, không có khả năng làm tới tình trạng này.
Cậu phía trước xác thật quá trì độn.
“Được.” Lục Vân Thiên không miễn cưỡng, mà tin tức tố bức lui không ít Alpha muốn thò qua, để thanh niên đủ không gian, thậm chí dùng quần áo của mình che khuất cẳng chân thon dài xinh đẹp của Omega.
Thiệu Tinh Lan cũng lại đây hỗ trợ, hai Alpha đỉnh cấp lạnh nhạt liếc nhau, ở phương diện này lại cực kỳ nhất trí.
Mặc xong đồ bảo hộ, Thẩm Ngôn cùng Lục Vân Thiên đi tới võ đài số một.
Ánh mắt âm lãnh chán ghét của thiếu niên vẫn luôn đi theo phía sau Alpha, cắn chặt môi dưới, cuối cùng chỉ có thể không cam lòng mà đi đến võ đài số hai bên cạnh, đối thủ của y là Ứng Bác Thần.
Vừa lên sân khấu thanh niên lập tức vứt bỏ tạp niệm, mắt tím nghiêm túc nhìn chăm chú vào đối thủ.
Dáng người Lục Vân Thiên không thể nghi ngờ rất xuất sắc, loại xuất sắc này trừ bỏ ngoại hình của Alpha đỉnh cấp, còn ở chỗ mỗi khối cơ bắp đều ẩn chứa lực bạo phát cường đại, khi cận chiếu có thể kéo cơ phát cùng bạo phát lực, kéo hiệu suất tăng lên đến tối cao.
Cơ thể hoàn diện nhất trong cận chiến.
Cho dù là cậu cũng không nhất định có thể thắng đối phương.
Sự thật xác thật như thế.
Thẩm Ngôn dẫn đầu xuất kích, tiếng gió sắc bén đánh úp lại, một cú đấm thẳng và một cú cùi chỏ nhanh như chớp, đồng thời đầu gối phải đẩy về phía bụng, sau đó là một cú đá xoắn sang một bên, mỗi đòn đều vượt hơn 1200SA!
Một kích có thể đạt tới trình độ này đã cũng đủ xuất sắc, duy trì mỗi một kích đều ở trạng thái này, quả thực trình độ tới cực hạn.
Chứng minh thanh niên có thể khống chế từng khối cơ bắp lẫn lực bạo phát tới cực kỳ chuẩn xác, thực lực quá kinh người.
Nhưng mà một loạt động tác của cậu đều bị đối phương đón đỡ thậm chí tránh đi.
Thân pháp Lục Vân Thiên quỷ quyệt, nhiều phương thức cận chiến được anh dung hợp đến vô cùng nhuần nhuyễn, rất khó dự đoán được hành động của anh.
Hơn mười phút sau, Thẩm Ngôn bị một cái quét chân vướng ngã trên mặt đất, nhưng cậu cũng không chịu thua, vừa muốn xoay người dựng lên đã bị đối phương khống chế.
Thân hình cao lớn của Lục Vân Thiên gắt gao đè trên người cậu, đầu gối cường thế chen vào giữa hai chân, vòng eo và hông rắn chắc giữ chặt eo Omega, đồng thời hai tay xuyên qua ngực ôm lấy cổ tay thon dài của cậu, khuỷu tay tựa lên ngực, hành động như vậy dù đối phương có mạnh đến đâu cũng không thể chống cự hay giãy dụa.
Đây là cảnh tượng ảo tưởng trong đầu rất nhiều Alpha, trước khi hiểu biết thực lực của Thẩm Ngôn.
Tứ chi giao nhau, tư thế thân mật không chia cắt, đồng thời ở vị trí trên hung hăng áp chế đối phương, tuy rằng chỉ là động tác cận chiến, lại theo cách nào đó giống ‘play cưỡng bức’.
Trong cuộc đấu hai người thở hồng hộc, hô hấp dồn dập, chân dài Thẩm Ngôn giần giật rồi bị chặn lại thật mạnh.
Eo đối phương phá lệ hữu lực, tám khối cơ bụng rõ ràng gắt gao căng lên, ở đồ tác chiến mướt mồ hôi phác họa ra hình dáng rõ ràng, lực lượng của Alpha cao cấp rèn luyện lâu dài giờ phút nào đều hiện ra.
Lục Vân Thiên nhìn Omega bị mình đè dưới thân.
Ngực đối phương theo hô hấp phập phồng, mặt mày tinh xảo nhiễm một tầng mồ hôi mỏng, hàng mi dài ướt dầm dề, cặp mắt tím mỹ lệ kia như được nước lau qua, còn muốn lộng lẫy hơn đá quý thượng đẳng, ánh mắt mang theo vài phần sắc bén cùng bất khuất.
Cánh môi màu hồng nhạt bởi vì dồn dập hô hấp hơi hơi mở ra, dáng môi tuyệt đẹp, như đang dụ dỗ người ta hôn lên.
Một loại…Đẹp sinh động đến tận cùng.
Trái tim tại đây hung hăng bị đánh trúng, hầu kết Lục Vân Thiên khó nhịn chuyển động, hô hấp nóng bỏng, chỗ sâu trong mắt đào hoa không ngừng ngưng tụ màu đen không thể hòa tan được, tầm mắt nóng rực nhìn chằm chằm cánh môi Omega cứ như muốn đốt cháy cậu.
Mồ hôi chảy xuống từ trán Alpha, xuyên qua ngũ quan góc cạnh, tụ lại dưới cằm, sau đó theo tác dụng của trọng lực mà rơi xuống cái ‘bụp’, vừa vặn nện trên cần cổ thon dài của Omega.
Rõ ràng không có tiếng vang, lại làm Lục Vân Thiên bỗng dưng tỉnh táo lại từ trạng thái vừa rồi.
“Xin lỗi.” Giọng trầm thấp từ tính của Lục Vân Thiên ngày xưa lúc này nghẹn lại lợi hại.
Anh nhanh chóng buông cánh tay đang khống chế đối phương, từ trên người thanh niên đứng dậy, khớp xương ngón tay rõ ràng nắm chặt, nhắm hai mắt nỗ lực bình phục trái tim điên cuồng nhảy lên cùng với suy nghĩ thiếu chút mất khống chế.
Nhưng mà hình ảnh vừa rồi lại ở trong đầu vứt đi không được.
Có nháy mắt, anh biết chính mình rất muốn hôn đối phương.
Thậm chí… Không chỉ hôn môi.
Lục Vân Thiên ngồi bên cạnh võ đài rót một chỉnh bình nước bạc hà lạnh, tóc vàng lóa mắt bị mồ hôi thấm ướt, dưới ánh mặt trời chiết xạ ra ánh sáng trong suốt.
Ngón tay thon dài nắm lấy vòng bảo hộ, dùng sức đến mức đốt ngón tay trở nên trắng bệch, anh cảm thấy chính mình nhất định điên rồi.
Thẩm Ngôn khi đối phương vừa đứng dậy lập tức từ trên mặt đất đứng lên, cảm giác tay một trận tê mỏi, lực lượng A đỉnh cấp quả nhiên không thể khinh thường.
Tay mảnh khảnh xuất hiện một vòng đo đỏ, dấu vết rõ ràng, chẳng qua nhìn hơi dọa người.
Ngẫm nghĩ, cậu vẫn xả cổ tay áo đi xuống, không muốn làm đối phương tự trách.
Chỉ là——
Thẩm Ngôn đột nhiên hồi tưởng vừa rồi khi cậu định phản kích liếc thấy ánh mắt của Alpha, cảm giác đó… Cậu không có cách nào phủ nhận, Lục Vân Thiên xác thật thích mình.
Vì cái gì cậu không phát hiện sớm một chút?
Hiện tại có chút xấu hổ.
Tóm lại, có cảm giác không thể nói.
Không chán ghét, nhưng cũng rất khó tiếp thu.
Chỉ hy vọng đến lúc đó không cần xúc phạm tới anh.
Omega nhìn người khác còn đang đối chiến trên sân, yên lặng thở dài, kéo tâm trạng về trên đấu cận chiến.
Đấu pháp Lục Vân Thiên xác thật rất hiếm thấy, có rất nhiều địa phương đáng giá học tập.
Thẩm Ngôn ở trong lòng phân tích kỹ càng tỉ mỉ một phen, vừa nhấc mắt đã nhìn đến Alpha đi về phía cậu, giọng nói ưu nhã như đàn cello: “Ngôn Ngôn, nghỉ ngơi ổn chưa?”
Mắt tím nhìn về phía Lục Vân Thiên, đối phương dường như đã khôi phục vẻ tự phụ ngày xưa, từ khuôn mặt nhìn không ra một chút khác thường.
“Ừm.” Thẩm Ngôn nhẹ nhàng thở, cười nhạt: “Chúng ta tiếp tục.”
*
Hạ Lăng từ lúc nằm chiêm bao thấy giấc mộng kia, hai tuần sau đó hắn đều lục tục thấy một ít đồ vật, chỉ là thời điểm tỉnh lại phần lớn chỉ còn một vài hình ảnh mơ hồ.
Ở trong mộng, ‘hắn’ dường như biến thành một người khác, người kia cùng bản thân giống nhau sáu bảy phần, chỉ là khuôn mặt càng thêm thành thục.
‘hắn’ cau mày, đang không ngừng thúc giục điều gì đó.
Hình ảnh vừa chuyển, ‘hắn’ bị vây ở trong một mảnh biển vàng rộng lớn, không gian bên trong tầng tầng lớp lớp, gấp khúc kéo dài như mê cung.
Các điểm màu sáng ở trong đó lập loè, đáp ứng không xuể, ‘hắn’ rốt cuộc cũng tìm thấy thứ thuộc về mình dưới đáy đại dương sâu thẳm, nhưng khi lao vào lại bị bầu trời đầy ánh sáng kia công kích, dẫn tới phân liệt thành… ba người.
Hạ Lăng bỗng dưng mở hai tròng mắt xanh thẳm, đỏ sậm yêu dị đáy mắt chợt lóe qua.
Chớp mắt tỉnh lại, hắn có hoảng hốt không biết chính mình ở nơi nào, qua vài giây mới phản ứng lại.
Mặt Alpha càng thêm thanh lãnh, môi mỏng mím chặt, hai tròng mắt xanh thẳm dường như kết băng.
Hắn theo bản năng chán ghét người trong mộng, luôn cảm giác ‘hắn’ có quan hệ không ít với Thẩm Ngôn, làm người hắn trở nên chua xót.
Hơn nữa, ‘ hắn ’ không bảo vệ tốt đối phương.
Nghĩ đến đây, Hạ Lăng nhắm mắt, trái tim tức khắc co rút đau đớn.
Đồng thời, hắn giơ tay đè trán lại, cảm giác Khu não vẫn luôn bình tĩnh cũng bắt đầu trướng đau, tinh thần lực tại đoạn thời gian này đột nhiên trở nên sinh động dị thường.
Có lẽ hắn nên đến bệnh viện tư nhân làm kiểm tra.
Nghĩ như vậy, Hạ Lăng thấy được tin nhắn chưa đọc trên màn hình.
Sư phụ Lâu: 【Hộp Tinh thần lực cao tầng đã chế tác xong, khi nào tới lấy? 】
Ánh mắt Hạ Lăng dừng lại: 【 hôm nay. 】
Hắn cần lập tức lấy vào tay.