Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế - Chương 46

  1. Home
  2. Mỹ Nhân Bị Thương Chinh Phục Tinh Tế
  3. Chương 46
  • 10
Prev
Next

Chương 46

Biên dịch: Yên Hy

Ông Thẩm nghe được câu nói đầu tiên, sắc mặt đã trắng bệch, nhưng đoạn đối thoại vẫn còn tiếp tục.

Trên màn hình xuất hiện hai bóng đàn ông mơ hồ, trong đó một thân hình rõ ràng là ông Thẩm, mà một người khác không nhìn rõ mặt, chỉ là nhìn từ vóc người cũng là Alpha.

Người đàn ông gẩy gẩy thuốc lá trong tay cười khẽ: “Đương nhiên có thể.

Ông không cần cẩn thận vậy, nơi này đều là người của tôi. được trang bị cách âm và thiết bị chặn thông tin, sẽ không ai biết.”

Tuy rằng thanh âm đứt quãng, hình ảnh cũng tương đối mơ hồ, nhưng toàn bộ khách khứa trong tiệc đều nghe được đoạn nói chuyện, rất nhiều người tầm mắt tụ trên người ông Thẩm sắc mặt trắng bệch, lung lay sắp đổ, trong lòng có vài phỏng đoán.

Xem dạng này, khẳng định làm giao dịch mờ ám.

Ông Thẩm bắt đầu điên cuồng tiến lên phá hư dụng cụ, lại bị thị vệ phía sau Lục Vân Thiên dễ dàng ngăn lại.

Thị vệ được huấn luyện đối phó ông Thẩm không cần tốn nhiều sức, chế trụ hai tay ông ta gập lại về sau, đột ngột đẩy ông ta về.

Ông Thẩm kêu đau một tiếng, nghiêng ngả lảo đảo về phía sau, được bà Thẩm nâng lên chật vật ho khan.

Hình ảnh trên màn hình vẫn không dừng lại vì ông Thẩm An

Bên trong ông thẩm đang nhấn vài cái trên Quang não, quả nhiên đã che chắn tín hiệu, không gửi tin nhắn đi được.

Ông thoáng yên tâm, nếu không phải đối phương yêu cầu gặp mặt, ông không muốn tới.

Chỉ là ông ta cũng có thể hiểu lựa chọn đối phương, rốt cuộc trên Tinh Võng không thể xác nhận thân phận.

Trong trường hợp công nghệ tổng hợp ảo rất phát triển như hiện nay, lỡ như là lừa đảo, thì nguy hiểm của người đàn ông là rất cao.

Ông Thẩm không muốn nhiều lời: “Một khi đã như vậy, ông nói cái giá đi.”

Người đàn ông cười khẽ: “Điều này trái với luật lệ của Đế chế, ngoại trừ tôi không ai dám giúp ông. Ông nghĩ sao?”

Sắc mặt ông Thẩm trầm xuống, cảm thấy đối phương quá mức không kiêng nể, vậy mà nói thẳng ra miệng.

Ông Thẩm: “ 5 triệu tinh tệ.”

Người đàn ông cười nhạo: “5 triệu tinh tệ đã muốn giấu trời qua biển? Chuẩn bị quan hệ không chỉ có con số này.

Ông Thẩm trầm ngâm: “ 8 triệu tinh tệ.”

Người đàn ông một tay dập tắt điếu thuốc, nhàn nhạt nói: “Một giá – 15 triệu. Tôi cam đoan sẽ không có người phát hiện báo cáo gien là giả.”

Ông Thẩm còn muốn nói, lại bị đối phương cười lạnh đánh gãy, “Ông còn không đến một tiếng, có cần hay không?”

……

Thẩm phụ cắn răng: “Thành giao! Ông nhanh chóng cho người sửa lại, đừng để bất kỳ ai phát hiện.”

Màn hình tối sầm, hình ảnh đã kết thúc.

Mọi người ồ lên, truyền thông cũng hưng phấn, không nghĩ tới sẽ vây xem được một hồi tuồng của Thẩm gia.

Mặc dù nguyên nhân và hậu quả của vụ việc không rõ ràng, nhưng cái từ báo cáo gien này, không thể nghi ngờ làm các tân khách nhớ lại. Bọn họ vừa nhìn Thẩm gia, vừa sôi nổi nghị luận.

“Thẩm gia lại dám làm giả báo cáo gien, giả của ai?”

“Chị nói xem, khẳng định là Thẩm An, Thẩm Ngôn được đón về từ hành tinh hoang”

“Không sai. Tôi đã sớm cảm thấy không thích hợp, cặp song sinh này không có điểm nào giống nhau, một người trên trời một người dưới đất.”

“Thì ra Thẩm An là dân thường!”

“Nhị điện hạ thế nào là ‘thiên định’ với cậu ta, quá thảm.”

“Không, ‘thiên định’ lần này, cũng không nhất định……”

Không ít khách khứa nhìn về phía Lục Vân Thiên từ khi tiến vào sảnh tiệc vẻ mặt vẫn luôn lạnh nhạt.

Nếu không phải không hài lòng ‘thiên định’, Nhị điện hạ cũng sẽ không trực tiếp vạch trần trước công chúng, quên đi mặt mũi Thẩm gia.

Sự tình phát triển thế nào, khó mà nói.

Hình ảnh truyền xong, ông Thẩm mặt nản lòng ngã ngồi trên mặt đất, đầu óc loạn thành một đoàn, trong mắt toát ra một tia sợ hãi.

Ông không nghĩ tới trong phòng được bố trí nghiêm mật còn có thể tìm được chứng cứ, càng sợ hãi bị phạt.

Nếu bị phạt, ông ta nên làm cái gì bây giờ ——

Thẩm An đứng một bên, sắc mặt cũng tương tự trắng bệch như tờ giấy.

Xong rồi, xong rồi, thân phận của cậu ta bị phát hiện, phải làm sao bây giờ?!

Một thị vệ đi nhanh đến trước mặt ông Thẩm, dùng ngữ khí lạnh nhạt tuyên đọc lệnh bắt giữ: “Sau khi xác minh, video là sự thật đáng tin cậy, được sử dụng làm cơ sở quan trọng; người đã làm giả báo cáo gien- Chử Dương, cũng đã thú nhận điều này.

Dựa theo pháp luật đế quốc, lẫn lộn huyết mạch quý tộc, nhiễu loạn quy định gen đã cấu thành tội, lập tức bắt giữ tội phạm Thẩm Tùng Sinh.”

Mọi người ở đây nhìn đến ông Thẩm bị thị vệ xách từ trên mặt đất lên, buộc phải đeo còng tay lạnh băng, rồi bị lôi đi như một con chó chết không chút tôn nghiêm, tức khắc lặng ngắt như tờ.

Tiếng bà Thẩm tê tâm liệt phế thét chói tai, muốn tiến lên cứu ông ta lại bị thị vệ còn lại đẩy xuống đất, phát ra tiếng kêu đau.

Bà nằm liệt dưới đất khóc thút thít, lớp trang điểm và mái tóc lòa xòa rơi xuống, nước mắt nước mũi chảy khắp mặt, cùng mới bộ dáng khí phách hăng hái vừa rồi như hai người khác nhau.

Gia chủ là ông Thẩm bị mang đi, một Omega như bà nên làm cái gì bây giờ?

Bà ta hoảng sợ mà nghĩ, thần sắc tràn ngập bất lực.

Tất cả đều như giấc mộng, mấy ngày hôm trước còn mơ trở thành thông gia hoàng thất, bước lên gia tộc trung lưu, hôm nay cả chồng và Thẩm gia đều giữ không nổi!

Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?

Đúng rồi!

Đột nhiên nhớ tới cái gì, bà Thẩm từ trên mặt đất chật vật bò lên, gắt gao bóp chặt cánh tay Thẩm An, lực đạo hung ác cùng móng tay sắc nhọn hãm sâu trong đó, véo ra một vệt đỏ lớn.

Bà như người chết đuối thấy được tấm gỗ cuối cùng, gắt gao bắt lấy không buông tay, thanh âm thê lương đáng sợ: “Thẩm An, con không phải ‘thiên định’ của Nhị điện hạ sao? Con mau cầu xin anh ta đi, cầu anh ta cứu cha con ! Mau đi đi ——”

Thẩm An còn đang chìm không khiếp sợ lẫn khủng hoảng bị bại lộ thân thế, đã bị bà Thẩm đẩy trước mặt Alpha.

Nhìn Nhị điện hạ cao lớn tuấn mỹ trước mắt, cậu ngăn không được tim đập nhanh hơn, đồng thời tỉnh táo vài phần.

Đúng, không sai, cậu ta là ‘thiên định’ của điện hạ, mặc kệ cậu ta có thân phận gì, đối phương đều sẽ tiếp thu.

Anh tuyệt đối sẽ không cự tuyệt chính mình.

Cho dù mình bại lộ thân phận lại như thế nào?

Cậu ta là ‘thiên định’ đó, có được độ xứng đôi 100% với đối phương!

Cậu ta về sau sẽ trở thành hoàng tử phi, Thẩm gia là hậu thuẫn của mình cảu sẽ không dễ dàng ngã xuống.

“Điện hạ, điện hạ, cầu ngài cứu cha đi, ông ấy chỉ vì bảo hộ em mà thôi , cầu xin ngài.” Thẩm An muốn tiến lên giữ chặt tay đối phương, bị Lục Vân Thiên lạnh nhạt né tránh.

Giọng Omega mảnh mai bất lực, giống bản thân cậu ta, tựa một đóa hoa yêu kiều chọc người trìu mến. Mắt cậu ta rưng rưng mà nhìn người nọ, ý muốn để Alpha thương tiếc.

Đồng thời, hương hoa hồng mê người phát ra dọc theo tuyến thể, nhè nhẹ từng đợt từng đợt mà vờn quanh bên người đối phương, muốn dụ dỗ anh, ý đồ gợi lên thiên tính lẫn bản năng của anh.

Lục Vân Thiên nhíu chặt mày, hô hấp hơi dồn dập, cái loại ngọt dính này, làm cảm giác máu thiêu đốt lại tới nữa, chẳng qua dưới sự trợ giúp của Pheromone Thẩm Ngôn, anh thành công chống lại ảnh hưởng này.

Không nghĩ lại tiếp tục dây dưa, Alpha lui ra phía sau vài bước kéo ra khoảng cách, đưa mắt ra hiệu cho thị vệ.

Anh cần một ngọn lửa, để Thẩm An hoàn toàn phân rõ giới hạn cùng anh.

Thị vệ lạnh nhạt mà đến trước mặt Thẩm An, thân hình cao lớn che đi ánh đèn, rơi xuống một cái bóng, “Căn cứ quy định, thân phận quý tộc của ngài đã bị tước bỏ.

Tước bỏ quyền lợi cư trú của ngài ở khu ba trung tâm Thủ Đô Tinh Cầu, tước bỏ thân phận học viên tại Học viện Quý tộc Tinh Nhã, tước bỏ quyền thừa kế tài sản Thẩm gia, tước bỏ tư cách tùy ý ra vào phòng đấu gia, tước bỏ quyền lợi khách hàng VIP các cửa hàng, tước bỏ ……”

Từng từ ‘tước bỏ’ liên tiếp khiến Thẩm An sắp hỏng mất, lần đầu tiên cậu ta mình bạch thân phận thực sự của mình.

Còn có sau này phải trải qua ngày tháng bần cùng, áp lực.

Cậu ta không thể tiếp tục đến trường tụ tập Omega, không thể ở trong biệt thư xa hoa, lễ phục định chế cao cấp lẫn trang sức quý giá cậu ta đang mặc trên người tất cả đều không thuộc về cậu ta, tiền trong tài khoản cũng không thuộc về cậu ta.

Tất cả mọi thứ, tất cả đều không thuộc về cậu ta!

“… Kiến nghị xin giúp đỡ ‘trung tâm cứu trợ Omega’, mỗi tháng sẽ phát 2000 tinh tệ trợ giúp Omega.” Thị vệ không mang theo một tia cảm tình trần thuật.

Đây đều là Nhị điện hạ làm cho bọn họ diễn tập trước, cho nên anh ta phát âm rất rõ ràng, từng chữ đều vang vọng trong tai đối phương.

【 về sau, cậu có thể đến ‘trung tâm cứu trợ Omega’ lãnh trợ cấp mỗi tháng 2000 tinh tệ.】

Thẩm An sắc mặt hoảng hốt nghe thấy, liền một tia hy vọng cuối cùng đều tan biến.

Cậu ta tuyệt vọng chết lặng mà nghĩ, 2000 tinh tệ có ích gì?

Một bữa ăn thời điểm xa xỉ của Thẩm gia cũng không chỉ 2000 tinh tệ, chút tiền ấy quần áo cậu ta còn không mua nổi được một cái nút tay áo.

Mà cậu ta muốn dựa vào 2000 tinh tệ này sống một tháng, còn tiếp nhận bố thí của trung tâm cứu trợ.

Bạn học, giáo viên cũ đều sẽ cười nhạo, cậu ta sẽ bị giới quý tộc hoàn toàn vứt bỏ bên ngoài, không còn được hưởng thụ sinh hoạt xa hoa.

Cậu ta nhìn chung quanh, trong tầm mắt những quý tộc đó tràn ngập thương hại, trào phúng cùng khinh thường, tất cả mọi người đang nhìn cậu ta, tất cả mọi người đang bàn tán về cậu ta, cười nhạo cậu ta, nhìn dáng vẻ cậu ta chật vật.

Cút, cút hết đi! Có cái gì hay mà xem!

Hai mắt Thẩm An đỏ lên, tơ máu đáy mắt như mạng nhện lan tràn, âm trầm đáng sợ.

Bóng nhiếp ảnh thực tế ảo truyền thông đặt xung quanh quay tơi khuôn mặt cậu ta, sợ tới mức trái tim thiếu chút nữa nhảy ra, vội vàng nhắm mắt lại.

Omega bộ mặt mặt dữ tợn, hai mắt che kín tơ máu này cùng Omega ưu nhã ngọt ngào đầu tiệc là một người sao? Quả thực quá đáng sợ.

Lúc này Thẩm An cúi đầu xuống, đã rơi vào thế giới của chính mình.

Cậu ta tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi xuống hoàn cảnh này.

Cậu ta tuyệt đối sẽ không trở thành trò cười trong mắt quý tộc.

Cho dù không phải quý tộc, cho dù không có Thẩm gia, cậu ta trở thành hoàng tử phi.

Cậu ta là ‘thiên định’ của Nhị điện hạ, ‘thiên định’ duy nhất!

Chỉ cần đối phương ở chỗ này đánh dấu mình ——

Mắt Thẩm An hiện lên tia điên cuồng, trước khi mọi người phản ứng lại, trực tiếp trước công chúng kéo rớt vòng cổ ức chế, đem vòng cổ gắt gao nắm trong tay, đồng thời khống chế tin tức tố điên cuồng phóng ra ngoài.

Hương vị hoa hồng ngọt lịm nồng đậm không bị khống chế khuếch tán trong sảnh tiếc, bởi vì là Pheromone đặc thù, không ít Alpha có mặt chịu ảnh hưởng, tự tiêm cho mình một ống thuốc ức chế, hiện trường tức khắc hoảng loạn.

May mắn, thuốc ức chế mỗi vị khách cầm vào đều là vật phẩm cần thiết mang theo, cho dù quên bữa tiếc cũng sẽ chủ động cung cấp, để tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

Lục Vân Thiên lại một lần cảm nhận được cảm giác mãnh liệt, khát vọng khó có thể miêu tả, từ chỗ sâu trong máu nóng phát ra, tiện đà lan tràn đến toàn thân, mỗi một tấc cơ thể, mỗi tế bào đều kêu gào muốn đánh dấu đối phương, thậm chí càng đậm hơn dĩ vãng.

Gân xanh trên thái dương anh nổi lên, giữa yết hầu tràn ra tiếng thở dốc khàn khàn thô nặng, đáy mắt dần dần hiện ra tảng lớn màu đỏ, cần toàn lực khắc chế chính mình không đáp lại.

Cơ bắp trên cánh tay Alpha căng lên giữ chặt chiếc vòng cổ, tham lam đầy say mê hít lấy không khí bạc hà mát lạnh, để chống lại ảnh hưởng của pheromone.

Thẩm An thần sắc điên khùng nhanh chóng bị thị vệ cao lớn chế trụ.

Trường hợp trước công chúng, Omega tháo xuống vòng cổ cũng phóng thích Pheromone cao độ, đã xúc phạm luật an toàn của đế quốc, đặc biệt uy hiếp tới an toàn hoàng thất, đã có thể bắt.

Bị chế trụ cánh tay, Thẩm An đầy mặt ửng hồng, hô hấp nóng bỏng, cơ hồ mềm thành một bãi nước, ngay cả sức lực thẳng thân thể cũng không có.

Thị vệ tận lực khống chế tiếp xúc cùng Omega, nhưng đứng gần cảm nhận được Pheromone nồng đậm, thân là Alpha anh chàng cũng cũng không quá dễ chịu.

Thời điểm anh chàng giơ tay tiêm thuốc ức chế, Thẩm An dùng hết toàn lực tránh thoát sự quản chế của anh ta, dùng khuỷu tay chống đỡ cơ thể nỗ lực bò về phía Lục Vân Thiên.

“Điện hạ, ưm… Đánh dấu em…” Cậu ta tựa người người sắp chết khát trong sa mạc, cuồng nhiệt truy đuổi nguồn nước kia, cho dù đó là ảo ảnh hiện lên không trung.

Omega vươn cánh tay, trong miệng phát ra hơi thở dốc như khóc như cười: “Điện hạ, em là ‘thiên định’ của ngài, lại đây… Đánh dấu em……”

Lục Vân Thiên khó chịu ngẩng đầu, sương đỏ tràn ngập tròng mắt thấy được một đoạn cổ trắng Omega dưới ánh đèn, trắng nõn như ngọc, tuyến thể phồng to, tản ra hương khí mê người.

Nó cứ như vậy không có bất luận che đậy mà bại lộ ở trong không khí, yếu ớt, mê người, chờ đợi Alpha tới hung hăng cắn nó, đâm thủng nó, rót vào Pheromone chính mình, hoàn thành đánh dấu.

Thẩm An chật vật nằm nghiêng trên mặt đất nhìn ‘thiên định’ cậu ta đi lại đây, trong mắt bộc phát ánh sáng bắt mắt.

Cậu ta thắng, cậu ta đánh cuộc thắng, chỉ cần đối phương ở trước công chúng đánh dấu cậu ta ——

“Điện hạ.” Thị vệ nhìn Lục Vân Thiên nghiêng ngả lảo đảo đi tới, do dự muốn tiến lên ngăn cản hay không.

Cho dù điện hạ toan tính nhiều như vậy, nhưng ‘thiên định’ thật sự có thể ngăn cản sao?

Người trước mắt này, hai mắt đỏ hồng, hô hấp thô nặng, mồ hôi dọc theo cổ không ngừng nhỏ giọt, cả người tản ra nhiệt độ nóng bỏng, phảng phất bị bản năng chi phối, căn bản không nghe thấy.

Có lẽ, thiên tính thật sự vô pháp khắc chế, anh ta càng không thể ngăn cản Alpha cao cấp phát cuồng.

Các tân khách đều dừng lại nhìn chăm chú vào một màn này.

Là ‘thiên định’ chiến thắng, hay là lý trí đối phương chiếm cứ ưu thế, kết cục Thẩm gia đến tột cùng như thế nào, hết thảy đều phải xem biểu hiện Nhị điện hạ.

Ở ánh mắt lo lắng của thị vệ cùng ánh mắt chờ mong của Thẩm An, Lục Vân Thiên miễn cưỡng đổi về một tia lý trí, anh thở dốc nhắm mắt, khớp xương ngón tay rõ ràng đặt ở trên cổ, dùng sức bóp nát vòng cổ đựng Pheromone.

‘ răng rắc ’ một tiếng, mảnh nhỏ sắc bén gây tổn thương lên phần cổ yếu ớt, mảnh nhỏ đâm sâu vào làn da, ngón tay Alpha cũng bị cắt trúng, máu nhỏ như trân châu cùng chất lỏng màu lục nhả chảy xuống theo xương quai xanh, toàn bộ vết thương cổ trải rộng, máu tươi đầm đìa.

Tất cả mọi người sợ ngây người, toàn bộ yến hội an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Lục Vân Thiên cảm thụ được hương bạc hạ nồng đậm đến mức tận cùng chung quanh, tham lam mà hô hấp, đem ngón tay lây dính Pheromone đặt bên môi liếm một cái, mắt đào hoa n đầy si mê cùng thỏa mãn.

Đây là Pheromone Thẩm Ngôn, cứ như vậy chảy xuôi trong thân thể anh, hoàn toàn hợp nhất thể với anh, rốt cuộc chẳng thể chia lìa.

Máu tại cơ thể vì sự thật này mà sôi trào, mỗi một tế bào đều vào trạng thái hưng phấn cực độ, thỏa mãn trên tâm lý hoàn toàn khắc chế cổ mùi ngọt ngấy kia, hương hoa hồng ghê tởm, chẳng sợ chỉ là nhất thời.

Alpha cười nhẹ ra tiếng, hai tròng mắt còn chưa rút huyết sắc đi trên cao nhìn xuống Thẩm An mặt đầy khó tin, giống như bị bản năng chi phối, bóp lấy cổ cậu Thẩm An

Cứu mạng, thật… đau quá……

Ngón tay thon dài của Alpha giống như kìm sắt siết chặt cổ yếu ớt của Omega, không khí trong mũi Thẩm An không ngừng giảm dần, trước mắt một mảnh hắc ám, câu ta mở to miệng liều mạng hô hấp lại không có bất luận tác dụng gì, hai chân đạp loạn trên nền đất bóng loáng, đôi tay dùng sức giãy giụa, liền tròng trắng mắt đều lật ra.

Đau đớn khi hít thở không thông, cậu ta nghe được giọng từ tính mang theo khàn khàn của Alpha, gằn từng chữ một ẩn giấu sát khí: “Nếu không nhờ ‘thiên định’, chẳng sợ tôi không chống cự được, trước khi đánh dấu —— giết cậu.”

Lúc Thẩm An cảm giác tròng mắt mình sắp bị bài trừ ra khỏi hốc mắt, Lục Vân Thiên rốt cuộc buông tay.

Thẩm An chật vật quỳ rạp trên mặt đất ho khan, nước mắt sinh lý chảy đầy mặt, yết hầu nóng rát như bỏng cháy, ngay cả nuốt nước miếng đều thập phần khó khăn.

Ánh mắt Omega nhìn về phía Lục Vân Thiên tràn đầy sợ hãi, thậm chí thét chói tai dùng tay chân bò xa một ít.

Thống khổ không thể hít thở vẫn còn lưu lại trong đầu, cậu ta không chút nghi ngờ lời nói của đối phương, thật sự muốn giết chết mình, giết ‘thiên định’ này.

Vì cái gì Pheromone không có tác dụng?

Không, không, không quản được nhiều như vậy.

Cậu ta còn không muốn chết, cậu ta không muốn chết.

Cậu ta không muốn làm ‘thiên định’ nữa, cậu ta không muốn chết!

Thẩm An vẻ mặt hoảng sợ bị thị vệ mang đi, cả người run như trấu, cả ngẩng đầu nhìn đối phương một cái cũng không dám.

*

Aircar của Thẩm Ngôn dừng gần cửa yến hội, cậu không đi vào, mà lựa chọn trên xe chờ đợi.

Cho dù ở ánh đèn ảm đạm, hình dáng tin xảo của thiếu niên vẫn như cũ hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người, dù là chỉ lộ ra một đường cong cằm duyên dáng.

Thân hình mảnh khảnh của Thẩm Ngôn đứng thẳng, đôi mắt màu tím thỉnh thoảng nhìn đám người đi ngang qua cửa đại sảnh.

Lục Vân Thiên nói qua hôm nay sẽ có động tác.

Chứng cứ Thẩm gia làm giả báo cáo gien đã thu thập xong, ông Thẩm được giao đến tòa án Tinh Tế.

Hành vi này không thuộc về tội nặng, có nhiều chỗ châm chước, trường hợp nghiêm trọng có thể bị phạt tù 2-3 năm, trường hợp nhẹ có thể bị tạm giam vài tháng và phạt tiền, tất cả phụ thuộc vào quyết định của tòa án và mong muốn của người bị hại.

Kỳ thật bản thân Thẩm Ngôn không sao cả, nhưng đối với ‘Thẩm Ngôn’ trong sách mà nói, kết cục bi thảm của cậu ấy, tội của ông Thẩm không thể tha thứ; nhưng đồng thời ông ta cũng là cha anh hai, có ân dưỡng dục.

Suy tư thật lâu sau, cậu quyết định thương lượng một biện pháp đẹp cả đôi đường.

Trừ cái này ra… Thẩm Ngôn lại liếc nhìn sảnh tiệc lộng lẫy một lần nữa, sau đó thu hồi ánh mắt, đôi mi nhỏ dài nồng đậm hơi rũ, ngón tay thon dài nắm trước người, hy vọng Lục Vân Thiên có thể thoát ảnh hưởng của ‘thiên định’.

Rất nhanh, ông Thẩm bị thị vệ cao lớn kéo đi.

Không bao lâu, cậu nhìn đến Thẩm An cũng bị mang đi.

Thẩm An… Cậu ta thế nào cũng sẽ bị mang đi?

Thẩm Ngôn còn đang nghi hoặc, liền nhìn đến Alpha quen thuộc xuất hiện ở cửa, tóc vàng lóa mắt tán loạn buông xuống giữa trán, bước chân tự cường chống đỡ trấn định, đi ra yến hội lại biến thành lung lay sắp đổ.

Anh cố gắng chống đỡ dựa vào góc vách tưởng, chôn thân hình mình sâu trong bóng đêm.

Dựa vào năng nhìn ban đêm tốt của mình, Thẩm Ngôn thấy được miệng vết thương nhỏ vụn lại dày đặc trên cổ Lục Vân Thiên, chảy xuống xương quai xanh đỏ tươi, thấy được cơ thể căng chặt của anh, biểu cảm đau đớn, tiếng thở dốc tràn ra từ cổ họng, rách nát thê thảm.

Lúc này Lục Vân Thiên xác thật cực kỳ khó chịu.

Hoặc nên nói vừa tiến vào hội trường, anh liền cảm nhận được ảnh hưởng mãnh liệt của Pheromone.

Đối loại tình huống này Alpha sớm đoán trước.

Thứ anh muốn chống lại chính là ‘thiên định’, là độ xứng đôi 100%, là thiên tính, là bản năng.

Dưới sự trợ giúp của Pheromone Thẩm Ngôn, anh từ chối tiếp thu đối phương, cự tuyệt đáp lại, từ chối tất cả cảm nhận, thậm chí khi đối phương gỡ vòng cổ xuống phóng ra Pheromone dày đặc, uy hiếp anh cố ý đến gần.

Chẳng qua hậu quả mang đến cũng rất nghiêm trọng.

Lục Vân Thiên nhắm mắt lại, cảm giác được pheromone mất cân bằng trong cơ thể bị áp chế, đang kêu gào, đang điên cuồng tác động lên mỗi một tấc trên cơ thể, lúc này anh tựa một quả bóng căng phồng, lại không tìm được nơi giảm bớt.

Càng quan trọng là, vừa rồi anh đã hao hết dịch Pheromone của Thẩm Ngôn, không còn có đồ vật gì để anh có thể an ủi.

Anh nửa ngửa đầu dựa vào trên vách tường, giơ tay vuốt ve trên cổ, cắn răng rút ra một mảnh vỡ đang dính trong da thịt, ý đồ tìm một tia Pheromone tàn lưu bên trên lại chỉ là phí công.

Đã không, một chút cũng không còn.

Dù anh có khát cầu thế nào, cũng không còn nữa.

Gân xanh trên thái dương Lục Vân Thiên nổi lên, phẫn hận đấm vào tường.

Nhưng mà vào giờ phút này, anh ngửa thấy được mùi quen thuộc, hương bạc hà khiến mình trầm luân say mê, hơn nữa dường như cách mình càng ngày càng gần.

Là… Ảo giác sao?

Alpha mở đôi mắt đỏ đậm, liếc mắt một cái liền thấy được thiếu niên đang tới gần anh.

Ánh đèn không mấy sáng sủa chia cắt bóng người của đối phương, mặt mày tinh xảo thấp thoáng dưới màn đêm bao trùm, có một loại mỹ lệ sáng tối đan xen.

Không phải ảo giác.

Anh đè lại nhịp tim đập dồn dập trong ngực, cũng chống đỡ cơ thể đi về phía người kia.

“Lục Vân Thiên, anh……” Có khỏe không?

Thẩm Ngôn ngước mắt nhìn đối phương, còn chưa hỏi xong, thân hình cao lớn của Lục Vân Thiên khó có thể chống đỡ mà nghiêng ngã, theo đà chúi về phía trước ——

Mắt thấy đối phương phải ngã quỵ, thiếu niên lập tức tiến lên một bước đỡ lấy anh, cơ thể nặng nề đè trên người cậu, dán sát cách một lớp quần áo đơn bạc, cả người tản nhiệt độ cao như sốt.

Alpha đem đầu dựa vào trên vai Omega, tóc vàng hỗn độn rơi rụng mang đến xúc cảm tê ngứa, hô hấp nóng bỏng phun vào sườn cổ trắng nõn, đồng thời giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, “Ngôn Ngôn, anh làm được.”

Anh làm được.

Anh hoàn thành sứ mệnh chính mình, chống cự lại ảnh hưởng của ‘thiên định’.

Anh không có nuốt lời.

**

Biên dịch có lời muốn nói:

Cảm động quớ huhu. Không biết những anh công còn lại có câu chuyện như thế nào, nhưng thiệt quá ấn tượng với cậu truyện của Lục Vân Thiên. 10 đỉmmmm

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 46"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online