Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi - Chương 83
Chương 83: Kết thúc
Đồng Dật là đồ tồi.
Size chân bao nhiêu cũng không thay đổi được điều này.
Lúc mới đầu Đồng Dật còn cư xử được lắm, bôi thuốc cho Mễ Lạc, ngay cả tắm rửa cũng được bế công chúa ôm đi.
Kết quả hai người vừa nằm lên giường thì hắn đã ngủ thẳng cẳng, thở nhịp nhàng, tay ôm Mễ Lạc không buông.
Mễ Lạc nằm trong chăn nhìn chằm chằm Đồng Dật, mặt mày tuấn tú, khi ngủ trông dịu dàng hơn bình thường, thích chu môi như cá vàng con.
Mễ Lạc đưa tay chọt chọt lên má Đồng Dật, rất đàn hồi.
Cậu không nhịn được mím môi cười tủm tỉm, đôi mắt cong cong, tâm trạng cũng dần cải thiện.
Tuy cơ thể vẫn còn hơi đau, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm.
Bấy giờ xúc cảm hạnh phúc lại càng chiếm phần hơn.
Bạn trai cậu rất tài giỏi, còn vượt ngàn dặm đến đây thăm cậu, lặn lội đường xa lâu như vậy có mệt mỏi cũng là bình thường.
Đã mệt vậy mà còn nhất quyết đòi bạch bạch, đúng là tên đàn ông cố chấp.
Giống như hai người quen với độ ấm nước tắm khác nhau, Đồng Dật bị xông nóng hầm hập vẫn cắn răng đòi tắm chung.
Không biết nên khen hay nên mắng nữa.
Mễ Lạc dựa vào ngực Đồng Dật, chưa kịp chìm vào giấc ngủ đã nhận được một cuộc gọi.
Đào Mạn Linh biệt vô âm tính bao nhiêu ngày trời, cuối cùng cũng chịu chủ động liên lạc với Mễ Lạc.
Mễ Lạc sợ làm phiền Đồng Dật, cầm điện cố đi đến phòng khách, đứng nghe điện thoại.
Giọng nói Đào Mạn Linh nghe vô cùng mệt mỏi, nhưng có vẻ vẫn khỏe: “Chắc con nghe nói rồi? Mẹ đã ly hôn với Mễ Đường.”
“Vâng, con biết tin rồi.”
“Xin lỗi vì đã không báo cho con, mẹ…” Không thể nói hết câu, thật sự quá khó để mở miệng.
“Giờ mẹ đang ở đâu?” Mễ Lạc hỏi Đào Mạn Linh.
“Mẹ đang ở dưới quê, thăm mộ ông bà ngoại con. Ở lại nhà cũ mấy ngày, tự mình nấu cơm, cũng không đến nỗi.”
“Vâng, nghe cũng không tệ lắm.”
“Ngày mai là đêm giao thừa, mẹ muốn đến phim trường thăm con, có được không?”
Mễ Lạc do dự trong chốc lát, trả lời: “Bạn con cũng đang ở đây.”
“Tả Khâu à?”
“Còn có Đồng Dật.”
“Con thật sự ở cùng nó…”
Thân làm cha mẹ, thật khó để nói ra được loại chuyện này.
Biết Mễ Đường khuyên Mễ Lạc đồng ý để Đồng Dật bao nuôi, ranh giới cuối cùng của Đào Mạn Linh rốt cuộc đã bị phá vỡ, làm ầm ĩ, trời vừa sáng lập tức đi xử lý thủ tục ly hôn với Mễ Đường.
Giờ đây nghe tin Mễ Lạc và Đồng Dật ở cùng nhau, tất nhiên Đào Mạn Linh sẽ khó chịu.
“Mẹ, thật ra con vốn là gay, con và Đồng Dật đã ở bên nhau từ lâu rồi, anh ấy là bạn trai con.” Mễ Lạc quyết định nói cho Đào Mạn Linh biết.
“Vậy tại sao Chủ tịch Đồng lại nói chuyện bao nuôi với Mễ Đường?”
“Là con cố ý. Con không muốn nhìn thấy kẻ đạo đức giả ấy nữa. Ninh Huân Nhi cũng chịu hết nổi rồi, bọn con muốn vùng lên.”
“Vậy trong kế hoạch phản công của con có mẹ sao?”
Mễ Lạc không giấu giếm, thành thật trả lời: “Con chỉ muốn vạch trần sự thật. Cho mọi người biết Mễ Đường ngoại tình nhiều năm, hôn nhân hai người từ lâu đã chỉ còn trên danh nghĩa. Đối tượng chính con muốn tấn công chỉ có Mễ Đường, nhưng mẹ phải biết, nếu chuyện này lộ ra, mấy năm giả vờ ân ái của hai người cũng sẽ bị đào bới lên, mẹ cũng sẽ bị chế giễu.”
“Ừ, còn gì nữa?”
“Hết rồi, chỉ thế thôi.”
Đào Mạn Linh bên kia im lặng một lúc lâu, mới trả lời lại: “Cũng tốt.”
“Mẹ không định ngăn cản sao?”
“Sớm muộn cũng sẽ bị vạch trần, thay vì để người khác hãm hại mẹ thì thà để con làm. Nếu con thấy vui thì cứ làm đi.”
Ngược lại Mễ Lạc không biết nên nói gì.
Cũng không mấy khi có mối quan hệ mẹ con biến thành thế này.
“Vậy ngày mai mẹ có đến nữa không?” Mễ Lạc hỏi.
“Ừ, mẹ đến gặp con, tiện thể chính thức gặp Đồng Dật.”
“Có gì mẹ không thể chấp nhận về chuyện con là gay không?”
“Mấy ngày nay mẹ đã tự suy ngẫm lại rất nhiều. Mấy năm nay mẹ đưa yêu cầu hà khắc đối với con cũng không thông qua con. Con thích ai thì cứ thích đi, mẹ không can thiệp nữa.”
Cúp điện thoại, Mễ Lạc lại lén khóc một lúc.
Cậu không chắc đây có phải là kết quả mà mình mong muốn hay không, chỉ là thế này đã đủ để cậu cảm thấy thỏa mãn.
Quay về phòng nằm lên giường, vừa đặt lưng xuống đã bị Đồng Dật ôm chặt.
“Tỉnh?” Mễ Lạc hỏi.
“Ừm…” Đồng Dật mơ mơ màng màng lên tiếng, chưa đầy ba mươi giây lại ngủ thiếp đi.
Chỉ là cảm giác cậu quay lại nên hành động vô thức mà thôi.
Lần này gặp mặt Đào Mạn Linh, nhìn bằng mắt thường cũng thấy được Đồng Dật đang căng thẳng.
Tuy Đào Mạn Linh không phải một người mẹ tốt, những Mễ Lạc vẫn là con trai bà.
Nhất là đêm qua Đồng Dật vừa ăn sạch con nhà người ta xong, không chột dạ mới lạ.
Thái độ của Đào Mạn Linh đối với Đồng Dật tương đối khách sáo, nhưng cũng không tỏ ra quá thân thiết, dù sao mới hôm qua mới biết con trai là gay, hôm nay đã gặp bạn trai của con trai, Đào Mạn Linh vẫn chưa thể hoàn toàn thích nghi.
Đêm giao thừa, đoàn phim tổ chức cùng làm sủi cảo.
Lúc Đào Mạn Linh đến thăm đoàn phim cũng khiến bầu không khí náo nhiệt lên không ít, dù gì cũng là tiền bối lâu năm.
Chiếu theo vai vế của Đào Mạn Linh, ngay cả đạo diễn cũng phải kính trọng bà ba phần.
Đào Mạn Linh và Mễ Lạc cùng làm sủi cảo, Đồng Dật ngồi bên cạnh nhìn, không làm gì cả.
“Đồng Dật ở nhà không làm sủi cảo à?” Đào Mạn Linh chủ động khơi chuyện với Đồng Dật.
“Không ạ, con sống cùng ba, kỹ năng nấu nướng của ba chỉ dừng ở nấu mì và canh, ngoài ra không biết làm gì nữa. Không ai dạy con, đến giờ cũng không biết làm.” Đồng Dật trả lời đúng sự thật.
“Lại đây để bác dạy con, từ rày về sau cũng không thể để một mình Lạc Lạc nấu cơm được.” Đào Mạn Linh bảo Đồng Dật qua đấy.
Đồng Dật lập tức hiểu ý Đào Mạn Linh, vô cùng niềm nở bước qua, học theo Đào Mạn Linh làm sủi cảo: “Chắc chắn sẽ không bắt em ấy nấu cơm, nhà con sẽ thuê một đám người hầu hạ em ấy, sau này đến móng chân em ấy cũng sẽ do con cắt.”
Đào Mạn Linh không đáp lại, chìm vào im lặng, chắc hẳn cũng đang suy nghĩ về chuyện tương lai của hai người họ.
Kết quả, Đồng Dật vừa làm được hai cái đã bắt đầu vọc, gói một cái ú nu đặt trước mặt Mễ Lạc: “Sủi cảo thỏ nhỏ.”
Mễ Lạc tức giận liếc Đồng Dật, không chịu thua gói một cái sủi cảo hình chim: “Cái này là đại bàng.”
Tả Khâu Minh Húc ngồi cạnh nhìn hai người, cảm thấy như đang bị nhồi một mồm toàn cơm chó, cúi đầu gửi tin nhắn cho bạn gái mình.
“Tả Khâu, nhà con vẫn còn cấm cản con và bạn gái à?” Đào Mạn Linh rảnh rỗi nhìn về phía Tả Khâu Minh Húc.
“Ờm… chia tay rồi ạ.” Tả Khâu Minh Húc rất kín miệng.
“Bên chỗ dì có vài vai diễn cần diễn viên nữ có ngoại hình đẹp, đảm bảo không có quy tắc ngầm hay mời rượu gì đó. Chỉ là một vài vai nhỏ nữ ba, nữ bốn, thù lao không cao lắm, có cần không?”
Mắt Tả Khâu Minh Húc sáng như đèn pha: “Dạ cần!”
“Xem ra vẫn chưa chia tay.”
“Dì, quả nhiên Mễ Lạc là do dì nuôi lớn, nó suốt ngày gài hàng người khác. Làm vậy thấy vui lắm ạ?”
Đào Mạn Linh bị Tả Khâu Minh Húc chọc cười: “Vui chứ.”
Tài nguyên Đào Mạn Linh kể không phải giả, bà thật sự giúp Cung Mạch Nam liên lạc với bên kia.
Tả Khâu Minh Húc ngồi bên cạnh Đào Mạn Linh, hỏi: “Có thể tiện thể sắp xếp cho cả con luôn không ạ?”
“Nhà con không thích mấy vai nhỏ thế này, cứ nhất quyết đòi vai đầu tay phải là nam phụ hoặc dứt khoát là nam chính.”
Tả Khâu Minh Húc thở dài.
Lúc này, Đồng Dật đột nhiên nhận được lời mời gọi video, nhìn thấy là Tư Lê, hắn lập tức ấn nhận.
Tư Lê bên đầu còn lại chỉ vào màn hình điện thoại, nói với mẹ y: “Mẹ nhìn đi, có phải giống lắm không!”
Mẹ Tư Lê thò đầu lại nhìn, nói: “Giống, giống y chang, đều là mấy cậu nhóc xinh đẹp.”
“Xinh đẹp cái gì mà xinh đẹp, đây phải gọi là đẹp trai!” Tư Lê nói.
Đoạn sau, hai người trao đổi bằng tiếng địa phương, Đồng Dật nghe không hiểu gì.
Liễu Phong ngồi bên kia video, chơi mạt chược với người thân của Tư Lê, bọn họ không cược tiền mà lấy bài poker thay thế, trước mặt Liễu Phong chất một xấp dài, hiển nhiên là cậu ta đã thắng đậm.
Tư Lê cầm di động đưa đến chỗ Liễu Phong nói: “Chào anh trai cậu đi nè.”
Liễu Phong uể oải ngẩng đầu nhìn lướt qua màn hình: “Hi.”
Đồng Dật trả lại một chữ: “Ờ.”
Cuộc chào hỏi giữa hai anh em kết thúc một cách nhẹ nhàng vui vẻ.
Mễ Lạc đến cạnh Đồng Dật, chen vào màn hình chào Tư Lê: “Năm mới vui vẻ.”
“Ủa là sao? Sao hai người ở chung một chỗ vậy?” Tư Lê bất ngờ.
“Cậu ấy đến thăm phim trường.” Mễ Lạc trả lời.
“Tôi kêu nó tới Tứ Xuyên ăn lẩu, nó không thèm đi, lại chạy đến chỗ cậu. Không đáng mặt anh em.”
“Các cậu sẽ cùng nhau đi tập huấn mà, đến thăm tôi thì có sao?” Mễ Lạc hỏi lại.
Nhắc tới cái này Tư Lê lập tức phấn khích: “Đồng Dật kể với cậu chưa? Đội tuyển quốc gia! Tôi vào rồi!”
“Nghe rồi, ứng cử viên.”
“Ứng cử viên thì cũng đã trúng tuyển rồi còn gì, chỉ cần tôi biểu hiện tốt, chắc chắn sẽ không sao hết. Có câu nói gì gì mà tương lai có triển vọng.”
“Ừ ừ, cậu cũng giỏi lắm.”
Lúc này, Tả Khâu Minh Húc cầm gậy selfie đến, nhất quyết đòi chụp chung một tấm.
Trong ảnh nhóm, Mễ Lạc và Đồng Dật, Đào Mạn Linh, Tả Khâu Minh Húc đứng cạnh nhau, trên màn hình điện thoại Đồng Dật, Tư Lê cứ đòi bá cổ Liễu Phong, cùng nhau chụp chung.
Mễ Lạc nâng chiếc sủi cảo thỏ nhỏ và đại bàng nhỏ, mỉm cười ngọt ngào.
Mễ Lạc nhận được bức ảnh, ngay lập tức đăng lên Weibo.
Mễ Lạc: Năm mới vui vẻ. @Đồng Dật @Tả Khâu Minh Húc [hình ảnh]
Bình luận:
Sunny: Chúc nam thần năm mới vui vẻ!
Chị gái bánh bao: Đây chắc chắn là tấm ảnh Mễ Thỏ Thỏ cười vui vẻ nhất, tự nhiên nhất từ trước đến nay. Bé là thiên sứ đấy ư?
Hoàng · Ái: Vẫn còn vất vả ở đoàn phim, chăm sóc tốt bản thân.
Trái trái trái phải: Ngã Lạc Dật!
Tịch nhan: A a a a! Mễ Lạc! Đồng Dật! Xin hãy cưới ngay tại chỗ cho em! Em đã chuẩn bị xong pháo kép và 64 chùm dây pháo nổ rồi. Hai người cưới nhau là em đốt liền!
Đào Mạn Linh chỉ ở lại mùng một, sau đó rời đi ngay, bảo rằng phải tiếp tục làm việc, ly hôn rồi vẫn sẽ là một người phụ nữ độc lập mạnh mẽ.
Bê bối bị lộ khi xưa cũng đã lặng xuống, sự nghiệp hiện tại của Đào Mạn Linh lại lần nữa có khởi sắc. Với tính cách của bà dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nữa.
Những ngày còn lại ở đoàn phim trước phải phải đi, ngày nào Đồng Dật cũng dùng bùa dịch chuyển chạy qua phòng Mễ Lạc dính một chỗ.
Mễ Lạc cảm thấy thỏ nhỏ nhà mình sắp bị Đồng Dật tuốt đến sắp rớt một lớp da luôn rồi, mới bắn vài lần đã thấy đau.
Vậy nhưng vào đêm mà Đồng Dật phải rời đi, hai người vẫn lăn lộn cả đêm.
Hai người đều hiểu rõ tập huấn kín nghĩa là gì, một khoảng thời gian dài không thể gặp mặt, từng phút giây ở cạnh nhau trở nên vô cùng quý giá.
Vốn ban đầu Đồng Dật không muốn lại làm Mễ Lạc đau nữa, thậm chí còn quyết tâm phần đời còn lại chỉ dùng tay.
Rốt cuộc lại chính Mễ Lạc không nhịn được, tự mình ngồi lên, toàn bộ quá trình tự mình khống chế, cũng cố chống chịu được hai lần.
Ngày kế tiếp, Mễ Lạc không đưa tiễn Đồng Dật, lại còn lần đầu tiên xin nghỉ đoàn làm phim.
Không rời giường nổi.
Chú thỏ nhỏ đau, mông cũng đau.
Nửa năm sau.
Mễ Lạc đã đảm bảo với Ninh Huân Nhi rằng sẽ không làm phiền đến khoảng thời gian cấp ba cuối cùng của cô.
Biết tin Ninh Huân Nhi đã ra nước ngoài báo danh trường, Mễ Lạc mới tung ra tin Mễ Đường ngoại tình.
Tin nóng lần này được chuẩn bị cực kỳ chi tiết tỉ mỉ.
Có ảnh Mễ Đường và kẻ thứ ba thân mật bên nhau, đương nhiên là ảnh trong nhà, còn kèm theo giấy xét nghiệm ADN giữa Ninh Huân Nhi và Mễ Đường, đây cũng là lén đi làm gần đây.
Ngay sau đó, tin nóng Đào Mạn Linh và Mễ Đường ly hôn lại bị đào lên một lần nữa.
Còn cả lời chỉ trích năm đó của kẻ thứ ba đối với Đào Mạn Linh cũng bị lôi ra.
Ngay thời điểm tin tức đang xào xáo nóng hừng hực, Đào Mạn Linh tự mình lên tiếng.
Bài đăng đính kèm ghi chú viết tay, từ giọng điệu có thể nhận ra là Đào Mạn Linh tự tay viết chứ không phải bộ phận quan hệ công chúng.
Đào Mạn Linh:
Tôi thừa nhận tôi đã ly hôn với Mễ Đường, thời gian là nửa năm trước.
Bây giờ nhớ lại trước kia, thật lòng thấy bản thân quá vô lý, ngu xuẩn không chịu được.
Sau khi bị bà Ninh gièm pha, tôi mới biết Mễ Đường ngoại tình, hơn nữa còn có một cô con gái. Lúc ấy tôi vô cùng phẫn uất nhưng không thể làm gì được, vì có một phần trong vụ bê bối đấy là sự thật. Đúng là tôi phải trả giá cho tội lỗi của chính mình.
Nhưng mà, quyết định sai lầm nhất của tôi chính là đã nhẫn nhịn, không để lộ chuyện Mễ Đường ngoại tình, còn cùng Mễ Đường vừa dày vò lẫn nhau suốt nhiều năm, bên ngoài vẫn duy trì vẻ hòa bình, còn làm tổn thương Mễ Lạc.
Sau ngần ấy năm bình tĩnh, cuối cùng tôi quyết định ly hôn.
Mong những người phụ nữ khác khi gặp phải loại chuyện này, hãy hành động lý trí, chứ đừng để phải đau khổ nhiều năm liền như tôi.
Xin lỗi, vì đã khiến mọi người thất vọng.
Còn một câu xin lỗi, dành riêng cho Mễ Lạc.
Bình luận:
Giản Hi: Tôi thấy bà vẫn coi như là thông minh, so với một số nữ nghệ sĩ biết rõ chồng ngoại tình vẫn khăng khăng không chịu ly hôn đỡ hơn nhiều. Lý do dùng chữ “coi như” này là vì căm tức bà tốn nhiều năm như vậy mới đưa ra được quyết định.
Chẳng ấm tí nào: Thứ nhất là không chối bỏ sai lầm bản thân. Thứ hai là không có ý định tẩy trắng bản thân. Thứ ba là không có dắt mũi lừa dối. Thứ tư xác nhận Mễ Đường ngoại tình, kẻ thứ ba hãm hại. Tuy không phải văn phong cao siêu gì nhưng xúc tích, lời thanh minh này ổn.
Tịch Dương: Hèn gì ảnh đêm Tất niên của Mễ Lạc không có Mễ Đường, chỉ có mình Đào Mạn Linh.
Mạc Si Minh: Nghe tin bà và Mễ Đường ly hôn, tự nhiên thấy thuận mắt hẳn ra.
Tố Tâm Tâm Tâm Tâm: Không sao hết mẹ chồng, sau này con và chồng sẽ hiếu kính người.
Nam Mộ: Các hành khách, kế tiếp là trạm chửi tra nam: @Mễ Đường, phỉ nhổ kẻ thứ ba @Ninh Tuệ, an ủi @Mễ Lạc, đốc thúc bạn tốt của Mễ Lạc @Đồng Dật @Tả Khâu Minh Húc an ủi Mễ Lạc.
Tựa như hiệu ứng bươm bướm, chuyện mấy năm gần đây giữa Mễ Đường và Đào Mạn Linh bị đào mộ ra bằng sạch.
Phen tường trình này của Đào Mạn Linh coi như một nước đi thông minh, dù cho các video giả vờ thân thiết bị đào mộ cũng không thảm lắm.
Kẻ đương sự, Mễ Đường và Ninh Tuệ không hó hé tiếng nào, ngay cả Mễ Lạc cũng giữ im lặng.
Trên thực tế, từ một tháng trước thì Mễ Đường đã sứt đầu mẻ trán.
Phim điện ảnh đã khởi quay, phân công công việc đã được bố trí đâu vào đấy. Nhưng mới khởi động máy nửa tháng, Chủ tịch Đồng đột nhiên đòi rút vốn. Thậm chí còn lấy hợp đồng ra nói Mễ Đường vi phạm hợp đồng, nói lung tung lộn xộn lôi một đống vấn đề ra, riết hồi càng nói càng từ không thành có.
Mễ Đường hết sức phẫn nộ, cuống cuồng quay phim không rành kì kèo với Chủ tịch Đồng, kết quả cuối cùng là phía đoàn phim phải hoàn trả 70% vốn đầu tư, trong đó 30% xem như tiền vi phạm hợp đồng.
Ban đầu phía Chủ tịch Đồng chuyển khoản lề mề, sau khi khởi quay gọi điện thúc giục mấy lần cũng chỉ chuyển sang 20% số tiền đã thương lượng trước đó.
Lúc này trả lại, chỉ còn 6% ở lại đoàn làm phim.
Đoàn phim miễn cưỡng trả lại tiền, Mễ Đường chỉ đành giật gấu vá vai, bỏ vốn tạm.
Thế nhưng khoản tiền không thấm vào đâu, kế hoạch đoàn phim bị trì trệ kha khá.
Gắng gượng quay được vài ba bữa phải đình công, nhân viên đoàn phim kiệt sức.
Chi phí cho một đoàn làm phim quay ở phim trường cực kỳ đắt đỏ, theo quy mô bộ điện ảnh này của Mễ Đường thì kinh phí một ngày hơn năm trăm ngàn tệ.
**500.000 tệ ~ 1 tỷ 700 triệu VNĐ.
Nhất là về lịch trình của diễn viên, nếu cứ trì hoãn liên tục thì chỉ lỗ càng thêm lỗ.
Kéo dài được nửa tháng, số tiền đoàn phim phải bồi thường đã thua lỗ gấp mấy lần số tiền vi phạm hợp còn giữ lại được, Mễ Đường chỉ còn cách lấy gia sản bù vào.
Đúng lúc mọi chuyện coi như ổn định, phía bên này tin lão ngoại tình bị tung ra.
Đây là sắp xếp có chủ ý.
Thời cơ được canh cực chuẩn.
Búa tạ liên tiếp giáng xuống, Mễ Đường trên bờ vực sụp đổ.
Những nhà đầu tư đang ổn định cũng lần lượt rút vốn.
Chủ yếu là thời gian quay quá dài, kinh phí lớn, vốn dĩ coi trọng thanh danh đạo diễn Mễ Đường mới bỏ vốn, không ngờ Mễ Đường biến thành kẻ vạn người thóa mạ, hiển nhiên sẽ thu hồi vốn.
Thứ mà tư bản coi trọng không phải cảm tình, mà là lợi ích.
Mễ Đường ngay lập tức tiêu tùng.
Toàn bộ gia sản đều dùng để đắp vào số tiền đoàn phim mắc nợ, các nhà đầu tư rút vốn khiến bộ phim bị dừng quay hoàn toàn.
Lịch trình tương lai của diễn viên không khớp, sau này không chắc còn có thể quay tiếp bộ này nữa hay không, cũng như không biết những cảnh quay đã hoàn thành trước đó có phải quay lại hay không.
Phen này đẩy Mễ Đường xuống thẳng vực thẳm.
Vài ngày sau, lão mới dám đọc tin tức.
Phát hiện lão bị chửi rủa không ngừng, ngay cả chi phí quan hệ công chúng cũng không chi ra được.
Tuy cũng có người an ủi Đào Mạn Linh nhưng chuyện bà áp bức Mễ Lạc trước kia, hay cả chuyện tự sát uy hiếp Mễ Lạc cũng bị truyền thông đào ra, cũng có người chửi người đàn bà Đào Mạn Linh này quá đáng sợ.
Ninh Tuệ đương nhiên cũng là kẻ bị phỉ nhổ bi thảm nhất, nhanh chóng xóa tài khoản Weibo, đóng hệ thống tin nhắn, đã lâu không đăng ký tài khoản mới.
Người được thương nhất chính là Mễ Lạc, mấy ngày nay không hề lên tiếng.
Mễ Đường đọc tin, cảm thấy trái tim không chịu nổi nữa, tức điên phun ra một ngụm máu, ngã xuống mặt đất.
Là trợ lý của Mễ Đường phát hiện ra, gọi bác sĩ gia đình đến cấp cứu.
Khi Mễ Đường nằm trên giường bệnh từ từ tỉnh lại, lão bảo trợ lý gọi điện cho Mễ Lạc.
“Mễ Lạc, Mễ Đạo ngã bệnh, ngài có thể đến thăm ông ấy không?” Trợ lý hỏi một cách hết sức lễ độ.
Đầu bên kia truyền đến giọng nói Mễ Lạc lạnh như băng: “Ông ta không phải ba tôi.”
Tiếp đó cuộc gọi bị ngắt.
Mễ Đường lật người, tâm trạng không thể bình phục được.
Danh tiếng lợi ích, tình thân, tình yêu, đều không có.
Lão đã trắng tay.
Sau khi Đồng Dật vào đội tuyển quốc gia một năm rưỡi, có một kỳ thế vận hội Olympic.
Đồng Dật vẫn ở tay chủ công như cũ, trở thành đội viên của đội hình xuất phát của đội tuyển quốc gia.
Khiến người ta bất ngờ chính là, Tư Lê cũng là đội viên của đội hình xuất phát. Có thể nhận ra khoảng thời gian này đã nỗ lực đến nhường nào.
Chỉ có Lý Hân là đội viên thay thế bổ sung, nhưng không phải tay truyền hai, mà là vị trí phó công, sắp xếp thế này cũng không có gì lạ.
Đương lễ khai mạc thế vận hội Olympic, Mễ Lạc và Tả Khâu Minh Húc, Cung Mạch Nam cùng nhau đến.
Lúc ấy Tả Khâu Minh Húc đã có chút danh tiếng, quay một bộ nam phụ, tiếp theo là một bộ diễn nam chính. Tuy đều là phim thần tượng, nhưng thời gian quay phim ngắn, từ lúc quay đến khi chiếu chỉ trong một năm, ít cực nhọc, còn được giới trẻ yêu thích.
Còn Cung Mạch Nam, dưới sự trợ giúp của Đào Mạn Linh diễn vài vai nhỏ, tích tiểu thành đại, nhờ vẻ ngoài xinh đẹp cũng đã được công chúng nhận mặt.
Tả Khâu Minh Húc cũng là một đại thiếu gia, đương nhiên cũng có tiềm lực kinh tế.
Anh vung một số tiền lớn mua hotsearch cho Cung Mạch Nam, điên cuồng tâng bốc khuôn mặt đẹp của bạn gái mình, nâng danh tiếng Cung Mạch Nam lên không ít.
Dĩ nhiên, hai người vẫn ở trạng thái lén lút yêu đương như cũ, dù sao trong giới giải trí này có người yêu cũng không phải chuyện hay ho gì.
Như Mễ Lạc và Đồng Dật, mặc dù suốt ngày được người ta chèo thuyền tích cực, nhưng vẫn phải tuyên bố bọn họ là bạn thân với công chúng.
Ba người họ đến đây, cũng là đến cổ vũ “bạn thân”.
Vài năm trở lại đây, đội tuyển nam không nổi tiếng bằng đội tuyển nữ, nhưng cũng không có nghĩa là không giỏi.
Thi đấu bóng chuyền thế vận hội Olympic kỳ này, nhận được sự chú ý quan tâm ngoài dự đoán.
Cho dù là thế vận hội Olympic, vẫn có một số nội dung thu hút nhiều sự chú ý hơn như nhảy cầu, bơi lội, tương tự như chạy, thể dục dụng cụ.
Được ưa thích nhất trong nước là bóng bàn, mang lại cảm giác vượt trội hơn tất thảy.
Lúc này đây, nhiều người bắt đầu để ý đến đội tuyển nam, có một bộ phận chú ý đến Đồng Dật, muốn xem thử anh bạn đẹp trai trẻ tuổi nổi tiếng này có giỏi thật hay không.
Kết quả, sau hai trận, Weibo sôi sùng sục, rất nhiều người cũng để ý đến.
Đẹp trai!
Lại còn vừa đẹp vừa có thực lực, khi nghiêm túc siêu cuốn hút.
Quan trọng nhất chính là vừa có sức bật vừa có sức mạnh.
Ngay cả khi đang phát sóng, bình luận viên cũng kích động gọi tên Đồng Dật.
“Đồng Dật đang tiến đến hành phía trước! Một pha bóng đẹp! Ghi điểm! Đồng Dật! Đúng vậy, chính là Đồng Dật!”
Bộ ba Mễ Lạc theo dõi xuyên suốt trận chung kết, giây phút nhìn thấy tỉ số cuối cùng, Mễ Lạc lại ngồi ngay trên khán đài rơi nước mắt.
Bình thường cậu không phải là người hay khóc nhè, nhưng trống thấy người yêu mình ưu tú thế nào, cậu vô cùng tự hào.
Cậu có mặt tại đây, chứng kiến sự nỗ lực của họ, mang theo niềm tự hào đất nước và sự xúc động khi thấy thành tích của người yêu.
Nhìn đi, người đàn ông xuất sắc trên sân thi đấu ấy là của tôi.
Đồng Dật lúc nhận phỏng vấn nói năng lộn xộn hết cả lên, không biết bản thân đang nói cái gì ngược lại càng lung ta lung tung: “Cảm giác giành được chức vô địch rất tuyệt, mọi người đều xuất sắc, ừ… còn có… rất vui. Tôi thấy ngay cả Mễ Lạc cũng khóc luôn rồi.”
“Mễ Lạc ngồi xa vậy mà cậu cũng thấy sao?”
“Phải, thị lực tôi tốt lắm.” Đồng Dật trả lời xong cười rất to, sau đó tiếp tục ăn mừng với đồng đội.
Có lẽ do cuộc phỏng vấn quá vội vàng, phóng viên vẫn chưa đã nghiền, nhân lúc Đồng Dật xong trận đấu đang ăn cơm, phóng viên lại lần nữa tìm đến.
Khi đó, Đồng Dật và bộ ba Mễ Lạc cùng bọn Lý Hân, Tư Lê đang cùng nhau ăn bún tiết vịt, đây là mỹ vị nhân gian chỉ khi thi đấu xong mới được ăn.
Phóng viên tiến đến phỏng vấn Đồng Dật: “Nghe nói nhà cậu có mỏ, tại sao cậu còn phải cố gắng làm vận động viên?”
Đồng Dật hệt như tên ngốc, cứ vậy trả lời đúng sự thật: “Bởi vì chơi bóng chuyền có thể vào đại học được, tôi học hành không tốt, thi không đậu nổi.”
Mễ Lạc nghe xong liền chọt cánh tay Đồng Dật: “Đừng trả lời như vậy.”
“Hả? Thế trả lời như nào?” Đồng Dật hạ giọng hỏi.
“Diễn đạt dễ nghe hơn xíu.”
Đồng Dật suy nghĩ rồi trả lời lần nữa: “Vì chỉ số thông minh không đủ, đành dùng thể lực.”
Mễ Lạc không nhịn được trợn mắt, hỏi phóng viên: “Có thể xóa đoạn này được không?”
“Có thể.” Mồm miệng phóng viên, không thể tin được.
Mễ Lạc lại gần Đồng Dật, nói: “Anh cứ nói anh vô cùng yêu thích bóng chuyền, muốn quảng bá bóng chuyền, giành vinh quang về cho đất nước.”
“Thật ra lúc đầu anh chơi bóng rổ, nhưng không ném được ba điểm còn không chạm đến được bảng bóng rổ, tức quá chuyển sang chơi bóng chuyền.”
“Anh… anh đừng thành thật vậy có được không??”
Đồng Dật gật đầu, sau đó vô cùng nghiêm túc nói với phóng viên: “Anh hỏi câu đó lần nữa đi.”
“Nghe nói nhà cậu có mỏ, tại sao cậu còn phải cố gắng làm vận động viên?”
“Tôi yêu thích bóng chuyền, bóng chuyền có thể giúp tôi kiếm được nhiều tiền hơn.” Đồng Dật trả lời.
Mễ Lạc muốn đổ bún tiết vịt lên đầu Đồng Dật.
Đêm ấy, đoạn video hoàn chỉnh được đăng lên.
Cố học lái xe: Tôi thấy Đồng Dật trả lời đúng ghê.
Tiểu Phong Tương: Chọt trúng điểm cười hôm nay của tui rồi.
Một trang giấy trắng: Mễ Lạc không hổ là nghệ sĩ, quả nhiên gánh nặng thần tượng rất nặng, còn định đôn đốc bạn bè, ai ngờ bị chọc tức đến nỗi trợn mắt, ha ha ha ha ha! Bọn họ dễ thương quá vậy?
Đồng Dật và Mễ Lạc về nước, đồng hành còn có các thành viên khác của đội bóng chuyền.
Mang chiến thắng trở về, đương nhiên ở sân bay có rất nhiều fan đến đón.
Đồng Dật không hề biết rằng độ nổi tiếng hiện tại của hắn tương tự như một tiểu thịt tươi vừa bạo, trở bình chọn là “người chồng” được yêu thích nhất gần đây.
Đẹp trai, cao ráo, dáng chuẩn, tính tình tốt, trong nhà có mỏ quặng, nhà vô địch thế giới, lại kèm theo thuộc tính ngốc bạch ngọt.
Khi đi xuyên qua đám đông, Đồng Dật choáng váng trước biển người tấp nập.
Mễ Lạc vẫn luôn đi bên cạnh Đồng Dật, giống như thể đã hòa nhập hoàn toàn vào đội hình, không hề có xíu bất cập nào, đây là đãi ngộ mà người bình thường không thể có được.
Đi được nửa đường, Đồng Dật chợt nghe thấy có người gọi Mễ Lạc: “Chồng ơi! Mễ Lạc chồng ơi em yêu anh!”
Đồng Dật vốn đã đi qua, lại đi lùi về sau hai bước, hỏi cô gái kia: “Cô vừa gọi em ấy là gì?”
Cô gái bị hỏi đến, lập tức hét lên rồi đáp: “Chồng.”
“Không được gọi lung tung, không là tôi xử cô.” Đồng Dật thậm chí còn đe dọa ngay tại chỗ.
Mễ Lạc quay đầu thấy Đồng Dật đang hù dọa fan mình, lập tức hỏi: “Anh làm gì đấy?”
“Không có gì.” Đồng Dật rén ngay, quay đầu nhỏ giọng dọa dẫm fan nữ lần nữa: “Không được méc.”
Cô gái ngơ ngác gật đầu.
Đồng Dật nhanh chóng theo chân Mễ Lạc rời đi.
Cùng ngày, đoạn video ngắn này lại được đăng lên mạng, fan CP gáy hơn gà.
Sau khi thế vận hội kết thúc, ngoại trừ công việc được giao, Đồng Dật từ chối lời mời tham gia các show giải trí, ru rú trong nhà say mê xem phim truyền hình của Mễ Lạc.
Ngay khi bộ cổ trang kia quay xong, Mễ Lạc đã không còn bị cha mẹ kiểm soát, có thể tự mình làm chủ, lịch trình cũng ít đi nhiều.
Cậu rất kén chọn kịch bản, không nhận kịch bản dở, không làm việc với ê-kíp thiếu chuyên nghiệp, mình thích cái gì thì nhận cái đó.
Show thực tế và show giải trí cũng không mấy tham gia nữa.
Cậu không cần độ nổi tiếng, chỉ muốn yên ổn làm một diễn viên mà thôi.
Diễn viên, chứ không phải thần tượng.
Hiện nay, cậu đã tiếp quản toàn bộ sản nghiệp nhà họ Đồng, quản lý mọi thứ một cái có trật tự, khiến tài sản nhà họ Đồng tăng gấp đôi trong hai năm.
Nhưng phải nhờ Mễ Lạc cầm số liệu báo cho cha con nhà họ Đồng thì họ mới biết mình lại có nhiều tiền hơn rồi. Hai cha con này bắt đầu cảm thán Mễ Lạc tài giỏi, dù sao trước kia hai người còn không biết mình có bao nhiêu tiền.
Vốn Mễ Lạc yêu thích thiết kế thời trang, thương hiệu quần áo thuộc nhà họ Đồng cũng được Mễ Lạc kinh doanh tương đối khấm khá, đã trở thành thương hiệu thời thượng.
Lại vì Mễ Lạc cũng có tiền theo, nên cậu đã sử dụng nhiều hoạt động quảng bá đẩy mạnh doanh thu, các mánh khóe tạo tiếng vang khác nhau.
Người mẫu chính của nhãn hiệu là Cung Mạch Nam, người mẫu mặt xinh dáng đẹp thì có trùm bao tải cũng đẹp, dĩ nhiên sẽ thu hút khách hàng.
Gần đây, Liễu Tự cũng đã trở thành người mẫu của nhãn hiệu, ban đầu còn mơ tưởng muốn được chia doanh thu, trở thành một nửa ông chủ.
Nhưng rồi cũng bị Mễ Lạc chính đốn vào nề nếp ngay, chiêu trò của cô nàng trước mặt Mễ Lạc không khác gì trò con nít, cuối cũng chỉ nhận được lương quảng cáo mà thôi.
Mễ Lạc nghi ngờ Liễu Tự không trụ được bao lâu, sẽ bỏ cuộc sớm thôi.
Đồng Dật cầm máy tính bảng, nước mắt nước mũi đầy mặt.
Mễ Lạc đang vẽ bản thiết kế, nhìn Đồng Dật khóc lóc thảm thương, không nhịn được hỏi: “Anh sắp phải đi chết à?”
“Bi thảm quá… Ta nói nè, tại sao ngươi lại nhường Nhu Nhu ra? Ngươi không thể đánh phấn mắt, vẽ môi thâm các thứ hắc hóa một chút được sao? Sao ngươi không nói thẳng với Nhu Nhu tất cả mọi chuyện đều là ngươi làm? Ngươi đã âm thầm bảo vệ nàng ấy suốt nhiều năm?”
“……” Mễ Lạc cạn lời nhìn đồ ngốc bự con này đang quá nhập tâm vào bộ phim.
Bộ phim Đồng Dật đang xem chính là bộ phim được quay trước khi hai người gặp nhau, cậu đóng vai nam phụ ôn nhu trong đó.
Kịch bản viết như vậy, cậu vốn là nam phụ, một nhân vật khiến người ta đau lòng thương tiếc, cậu cũng đâu có quyền quyết định đâu.
Thế mà Đồng Dật vẫn còn tinh thần phết: “Lúc ngươi xử ta thì đỉnh lắm mà, sao không thể xử gọn Thu Mộ chứ hả? Tên này còn hiểu lầm Nhu Nhu, làm tổn thương Nhu Nhu như thế kia! Những lúc Nhu Nhu đau lòng khổ sở nhất đều là ngươi ở cạnh nàng mà!”
“Em chỉ diễn theo kịch bản thôi.” Mễ Lạc trả lời.
Đồng Dật đặt máy tính bảng xuống, bước đến cạnh Mễ Lạc, ôm cậu, tiện thể xoa đầu Mễ Lạc: “Ôm Gia Gia nhà chúng ta, không sao hết, sau này ta thương ngươi.”
Gia Gia là biệt danh của nam phụ.
“Em là Mễ Lạc.” Mễ Lạc kiên nhẫn nhắc nhở.
Đồng Dật vẫn không chịu thoát vai: “Đúng, nếu trong phim là Mễ Lạc, chắc chắn sẽ giành được Nhu Nhu.”
“Sau đó em và Nhu Nhu ở bên nhau, anh cô độc cả đời?”
Bấy giờ Đồng Dật mới nhớ ra chuyện này, phục hồi tinh thần nói: “Phải rồi, em và Nhu Nhu ở bên nhau thì anh phải làm sao bây giờ?”
“Sao em biết được?”
Hai người đối mắt một lúc, Đồng Dật lại xoa đầu Mễ Lạc: “May là ngươi không ở bên Nhu Nhu, nếu không ta không có cơ hội nhặt được rồi.”
Thế mà vẫn đắm chìm trong cốt truyện được. Loại phim thần tượng lừa mấy cô gái nhỏ mà cũng khiến Đồng Dật nghiện nhường này.
Mễ Lạc thở dài, đứng dậy ôm lấy bả vai Đồng Dật hỏi: “Gia Gia mệt quá đi, mát xa cho Gia Gia được không?”
“Đương nhiên là được.” Đồng Dật lập tức đồng ý.
Mễ Lạc nằm lên giường, Đồng Dật chuyên tâm dốc sức mát xa cho cậu.
Sau khi kết thúc, cậu nằm trên giường hỏi Đồng Dật: “Gia Gia cô đơn quạnh quẽ lắm, hôn Gia Gia an ủi một chút được không?”
“Không thể, ta chỉ hôn bà xã Mễ nhà ta.”
“Bà xã Mễ nhà ngươi ghen với Gia Gia rồi, làm sao đây?”
“Anh sai rồi, sau này sẽ không thèm nhớ thương Gia Gia nữa.” Dứt lời, hôn lên Mễ Lạc.
Mễ Lạc đã quen với tình trạng hai chân run rẩy rời giường từ lâu.
Cậu vẫn luôn thấy có thể là do Đồng Dật ăn nhiều, vận động nhiều nên mới có năng lượng vô hạn.
Mễ Lạc không thể, mạng nhỏ không chịu được sự tàn phá, lần nào cố lắm cũng phải xuống giường sau bốn lần.
Muốn sướng hay muốn chết?
Sướng xong thì bảo vệ tính mạng.
“Anh ôm em đi tắm.” Đồng Dật thò đầu ra nói.
Mễ Lạc lập tức lắc đầu: “Không cần.”
Từ cái lần bị Đồng Dật nắm bắp đùi, Đồng Dật đứng, cậu vòng chân quanh eo Đồng Dật bị điên cuồng làm xong, Mễ Lạc không bao giờ chịu tắm chung với Đồng Dật nữa.
Đồng Dật đúng là cái tư thế kỳ lạ thế nào cũng dám thử, lực cánh tay thì khỏi nói.
Chính vì vậy, mỗi lần đều đâm đến nơi sâu nhất, đến nỗi dạ dày cậu khó chịu mấy ngày trời.
Mễ Lạc cũng không biết bản thân từ bỏ đấu tranh từ khi nào, không còn cố tranh thủ làm 1 nữa.
Chắc là từ khi dần thấy sướng?
Đến hiện tại, hai người họ đã quen với trạng thái này.
Mễ Lạc tắm rửa xong đi ra, Đồng Dật ngay lập tức dâng khăn tắm tới.
Lúc Mễ Lạc đang dưỡng da, Đồng Dật nhìn bàn mỹ phẩm của Mễ Lạc, hắn đã có thể nhận biết các bước, đưa đồ cho Mễ Lạc theo đúng thứ tự.
Đợi Mễ Lạc chăm da xong, Đồng Dật không nhịn được cảm thán: “Bà xã Mễ nhà ta nhìn sao cũng thấy đẹp trai hết chỗ chê.”
“Em đẹp hay Gia Gia đẹp?”
“Em đẹp.”
“Em đẹp hay anh đẹp?”
“Em đẹp.”
Mễ Lạc giơ tay lên xoa đầu Đồng Dật: “Ngoan.”
Đồng Dật bỗng giơ chai sữa dưỡng thể ra: “Có cần anh thoa giúp em không?”
Mễ Lạc do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn đồng ý.
Một tiếng sau, Mễ Lạc lại lần nữa vịn tường, run lẩy bẩy đi tắm lần nữa.
【Hết chính truyện】
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đã đọc hết quyển sách này~ Khúc sau vẫn còn ngoại truyện, đừng cuống.