Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi - Chương 75
Chương 75: Bản kiểm điểm
Sau khi cạo sạch lông, Đồng Dật cúi đầu nhìn chim nhỏ ỉu xìu nhà mình, thấy như một chú chim bị bứt sạch lông, cảm giác khó có thể diễn tả được.
“Bà xã Mễ…” Đồng Dật thử gọi một tiếng.
Mễ Lạc đã cầm dụng cụ lên, nhìn về phía hắn hỏi: “Sao vậy?”
“Em định xăm cái gì?”
“Bát vinh bát sỉ.”
“Đừng mà… chỗ này không hợp đâu.”
“Vậy thì xăm quy tắc làm một người chồng tốt đi. Ví dụ không được lừa dối vợ, có chuyện thì không được giấu diếm vợ, phải mãi mãi yêu thương vợ.”
Nghe thấy nhiều chữ như vậy, Đồng Dật ngu người, chỉ thấy sắp xỉu đến nơi.
Nhưng hắn biết, chắc hẳn hắn đã lòi đuôi hoàn toàn rồi, thế là nhắm mắt lại cố gắng chịu đựng.
So ra thì xăm vẫn đỡ hơn băm.
Khi bắt đầu xăm thật, cơn đau như muốn chết người, đôi lúc còn có mùi thịt cháy.
Đồng Dật đau đến nước mắt chảy ròng ròng, run lẩy bẩy hỏi Mễ Lạc: “Cái này có coi như… sỉ nhục trụ không?”
Ban đầu Mễ Lạc nghĩ rất tàn nhẫn, cậu phải dạy cho Đồng Dật một bài học đắt giá.
Nhưng sau khi xác nhận Đồng Dật mơ cùng mình, cảm giác trong mơ đều rất thật. Mễ Lạc lại không nỡ.
Nhất là khi thấy Đồng Dật đau đớn liên tục lau nước mắt, da thịt cũng bị nhiễm trùng sưng lên, có chỗ còn nổi tơ máu.
Đồng Dật nghiến răng chịu đựng, ngay cả đùi cũng đang run rẩy.
Vốn dĩ muốn xăm quy tắc làm một người chồng tốt, cuối cùng đổi lại chỉ muốn xăm một hình xăm dành riêng cho Mễ Lạc.
Cuối cùng, kết thúc bằng một hình xăm chữ Mễ Lạc ngay bên cạnh, thậm chí còn không đụng gì đến chim nhỏ.
Sau khi hoàn thành, Đồng Dật ôm chặt Mễ Lạc không buông, hòa hoãn một lúc lâu mới bắt đầu xin lỗi: “Anh sai rồi, anh biết anh sai rồi, hèn nhát lâu đến vậy không dám nhận lỗi với em.”
“Thật ra em đã nghi ngờ từ lâu.” Mễ Lạc ôm Đồng Dật, vuốt đầu tóc ngắn củn của Đồng Dật trả lời, “Cũng vì vậy có một khoảng thời gian em đã suy ngẫm rất nhiều. E rằng nếu không có những giấc mơ ấy thì hai chúng ta cũng sẽ không ở bên nhau, chắc sẽ đánh một trận đã đời rồi vĩnh viễn không bao giờ qua lại nữa.”
Đồng Dật im lặng theo, hắn cũng biết sẽ như thế.
Nếu không vào giấc mơ của Mễ Lạc, biết được một Mễ Lạc rất khác, chắc hắn sẽ vẫn cực kỳ ghét Mễ Lạc.
Thậm chí Mễ Lạc còn bắt đầu tự mình hối lỗi: “Em thừa nhận em không phải là kẻ tốt lành gì. Rất nhiều khi em cảm thấy bản thân như nhân vật phản diện trong tiểu thuyết, gia cảnh tốt, bụng dạ thâm sâu, tính cách tệ hại, lại còn luôn làm chuyện chỉ có phản diện mới làm.”
“Không phải, em rất tốt, cực kỳ tốt.” Cánh tay ôm Mễ Lạc lại siết chặt thêm một chút.
“Vốn tưởng bản thân sẽ rất tức giận, nhưng em lại rất vui, cảm thấy thật tốt vì được ở cùng anh, ngoài hiện thực anh cũng thích em, thật tốt…”
Không phải là tình đơn phương.
Không phải là vấn đề khó nhằn như là thích phải trai thẳng gì đó.
Mà là tình cảm song phương, bọn họ đã ở bên nhau từ lâu, cậu không cần bẻ cong trai thẳng, Đồng Dật đã tự mình cong. Người nhà Đồng Dật không phản đối, ngược lại còn trở thành chỗ dựa cho hai người họ.
Thật tốt quá.
“Nhưng anh thấy hai chúng ta có duyên! Nếu không gặp ở KTV, em cũng sẽ không ấn tượng mạnh về anh đúng không? Nếu không cùng phòng ký túc, hai ta cũng sẽ không đánh không quen có đúng không?”
“Đừng có đề cập mấy chuyện ngu xuẩn đó nữa, nhắc tới là bực mình.”
“Ò…”
Mễ Lạc lùi lại vài bước: “Giờ anh hãy tự ngẫm rồi đưa ra kết luận những lỗi sai đã phạm phải trong khoảng thời gian này. Sau đó viết thành một bản kiểm điểm nộp cho em. Nếu ít hơn ba ngàn chữ, nội dung không đủ sâu sắc thì em sẽ bơ anh một ngày.”
“Đừng mà… Anh viết, không phải chỉ là bản kiểm điểm thôi sao?”
“Hình như bơ anh vẫn còn nhẹ quá nhỉ? Nếu anh viết không đạt chuẩn, em sẽ xăm bản kiểm điểm lên lưng anh làm hình xăm độc nhất vô nhị trên toàn thế giới.”
“…” Đồng Dật lại rén.
Ngay sau đó, Đồng Dật đột nhiên biến mất.
Mễ Lạc chưa kịp định thần lại đã cùng tỉnh lại theo.
Đồng Dật bị dọa sợ trong mơ, duỗi thẳng chân ra trên giường đạp trước lan can cuối giường Mễ Lạc, cơ thể run rẩy đau đớn hét: “Đậu má!”
Mễ Lạc nằm bên cạnh hắn, bị Đồng Dật đánh thức hoàn toàn.
“Có chuyện gì vậy?” Mễ Lạc mơ hồ hỏi.
“Chân, chân đạp trúng lan can, ngón chân bị dập, đau chết mất.” Đồng Dật giơ chân lên xoa xoa, đau nhe răng trợn mắt.
Dưới giường Đồng Dật không có thanh chắn, căn nhà thuê kia thì là giường lớn, hôm nay quên mất va đập mạnh vào.
Chân dài quá cũng có cái không tốt, giường do trường chuẩn bị sẵn cũng không phù hợp với họ.
Mễ Lạc duỗi tay giúp Đồng Dật xoa chân, xoa một lúc phát hiện Đồng Dật không hề động đậy.
Cậu ngẩng đầu lên, Đồng Dật đang nhìn thẳng vào cậu, không kiềm được có hơi bối rối.
Đây là lần đầu tiên cậu trải nghiệm cảm giác vừa nằm mơ cùng nhau rồi lại cùng nhau tỉnh lại, còn nằm chung một chiếc giường.
“Còn đau chân không?” Mễ Lạc hỏi hắn.
“Đừng động.”
Đồng Dật nói xong, trực tiếp đè Mễ Lạc lại hôn lên.
Lúc vừa tỉnh lại Đồng Dật vẫn còn có chút ngái ngủ, nhưng giờ hắn đã có thể chắc chắn Mễ Lạc đã quay về.
Kể từ khi thích Mễ Lạc thì đây là lần đầu tiên cách xa lâu đến vậy, lòng nhớ không chịu nổi.
Vừa mở mắt ra, người mình thích ở ngay trước mặt, đương nhiên Đồng Dật sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Thực tế, hai người còn rất nhiều chuyện vẫn chưa nói rõ.
Yêu đương trong mơ, vậy ngoài hiện thực có thể coi như bạn trai được không?
Mễ Lạc về khi nào? Rồi khi nào lại đi tiếp?
Kệ đi, hôn trước tính sau.
Mễ Lạc không từ chối, còn vươn tay ôm lấy Đồng Dật, mặc cho Đồng Dật giở thói ngang ngược.
Ngay cả trong mộng cũng chưa từng thử qua một chiếc hôn mãnh liệt đến thế.
Hai người trong giai đoạn “tình yêu cuồng nhiệt” sau khi trải nghiệm lần xa cách đầu tiên lại càng dính nhau khó rời.
Giường ký túc xá là đồ mới, hai chiếc giường dính nhau, bên dưới còn có bàn học và tủ đồ.
Tính ra khá là chắc chắn, nhưng bị hai nam sinh cao lớn hành hạ cũng sẽ phát ra âm thanh “kẽo kẹt”.
Cân nặng 88 kg, lần trước làm phù rể cậu đã từng cảm nhận được một lần, bị đè suýt hộc máu.
Tuy lần này không phải tấn công bất ngờ nhưng vẫn nặng như voi.
Bị Mễ Lạc đẩy, Đồng Dật nương theo chống người dậy.
Tay Mễ Lạc cũng không chịu yên phận.
Eo chó đực à nha.
Cơ ngực các thứ.
Kiểm tra từng cái một.
“Chỗ xăm mình còn hơi đau, em xoa giúp anh đi.” Rốt cuộc Đồng Dật cũng chịu buông tha cho môi cậu, thấp giọng lẩm bẩm.
“Cút đi, anh còn chưa tắm nữa đấy, em không muốn chạm vào.”
“Giờ anh đi tắm liền.”
Mễ Lạc đẩy Đồng Dật ra ngồi dậy, cầm điện thoại lên nhìn thử giờ giấc, nói: “Đau là vì anh đang mặc quần jean mà còn cọ bậy bạ.”
Đồng Dật ôm eo Mễ Lạc tiếp tục giở trò, Mễ Lạc đẩy hắn ra: “Bản kiểm điểm ba ngàn chữ mà em đã nói, nếu dậy rồi thì đi viết liền đi. Giờ là hơn năm giờ sáng, còn kịp.”
“Bản… bản kiểm điểm gì cơ?” Đồng Dật định giả ngu.
Mễ Lạc bóp cằm Đồng Dật, hung dữ nói: “Trước đó anh uống say, đã khai sạch rồi, bớt diễn đi được không?”
“Thật sao?”
“Phải, bao gồm cả chuyện anh nhớ đến em thủ dâm, cũng khai rồi.”
“…”
Mễ Lạc nói xong bò xuống giường, bật đèn phòng lên.
Đồng Dật vừa ngồi dậy lại nằm huỵch xuống, đau đau như búa bổ.
Mễ Lạc đứng bên cạnh, hệt như một “Sát thủ vô tình”, hối thúc: “Nhanh lên, xuống đây, viết bản kiểm điểm cho em!”
Đồng Dật lập tức héo queo xuống giường, xuống tới nơi tìm giấy bút, cuối cùng ngồi cạnh bàn học sầu não nên viết như nào.
“Ngồi thoải mái quá nhỉ? Quỳ viết cho em.” Mễ Lạc đạp lên ghế một cái.
Đồng Dật ngẫm nghĩ, việc lớn như vậy thôi cứ quỳ đi, quỳ là có vợ.
Thế là đẩy ghế ra, quỳ trước bàn, nhìn vào vở, không viết nổi câu đầu tiên.
“Không viết được thì băm chim anh ra!” Mễ Lạc chống nạnh thúc giục.
“Viết! Anh viết!” Đồng Dật sợ đến mức tê cả da đầu.
Mễ Lạc bên cạnh lấy sách ra ôn lại môn thi môn nay.
Ngồi được một lát, nhìn thấy Đồng Dật cao lớn quỳ viết vẫn còn thoải mái chán, lại lấy từ trong vali ra một thứ.
Lúc Đồng Dật thấy bàn phím còn cười ha ha hỏi: “Về còn đem theo quà cho anh hả?”
“Không phải, anh quỳ lên mà viết.”
“Ặc…”
Đồng Dật khẽ cắn môi.
Quỳ thì quỳ, không thể chịu thua mấy thứ đạo cụ nhỏ này, quỳ xong sẽ có vợ đẹp trai!
Nhưng vừa quỳ lên, cái loại cảm giác cân cấn này khiến người nghiêng ngả suýt té.
Vừa quay đầu lại nhìn lại nhận được cái trừng mắt từ Mễ Lạc, lập tức ngoan ngoãn quỳ đàng hoàng, tiếp tục rặn ra bản kiểm điểm.
Đồng Dật cứ vậy quỳ hơn một tiếng đồng hồ, rặn ra chưa được năm trăm chữ.
Hôm qua Đồng Dật rời bàn tiệc từ sớm, sáng sớm Lý Hân phát hiện Đồng Dật không ở nhà nên gọi điện cho Tư Lê, nhờ Tư Lê kiểm tra xem có phải Đồng Dật về ký túc xá không.
Tư Lê cũng lo đêm qua Đồng Dật không về, nhanh tay nhanh chân quấn chăn chạy qua đây tìm Đồng Dật, sợ đêm qua Đồng Dật ngủ ngoài đường cái, lỡ bị đông chết thì sao.
Hôm qua cả đám say tí bỉ, không nghĩ sâu xa, sáng sớm tỉnh táo lại mới hoảng loạn lên.
Vì Mễ Lạc đã đến đoàn phim, Tư Lê cũng không kiêng dè gì, đến cửa phòng phát hiện cửa không khóa, cứ thế đẩy cửa bước vào. Sau đó nhìn thấy Đồng Dật đang quỳ trên bàn phím viết bản kiểm.
Ngẩng đầu lên, thấy Mễ Lạc đang ngồi vắt chéo chân bên cạnh ôn bài.
“Có chuyện gì thế?” Tư Lê bước vào hỏi, “Mễ Lạc, hôm qua thằng ngốc này về tập kích cậu à?”
Mễ Lạc lắc đầu, chuyện này không giải thích rõ được
“Nó không chọc cậu, cậu bắt đội trường bọn tôi quỳ làm gì? Có phải cậu lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu gì uy hiếp nó không?” Tư Lê lại hỏi.
Mễ Lạc còn chưa nổi giận mà Đồng Dật đã nóng máy trước: “Sao mày lại nói vậy với cậu ấy?”
“???” Tư Lê hoang mang.
“Tao đang quỳ ngon lành, tự nhiên mày vô làm gì?” Đồng Dật nhân cơ hội đứng lên hỏi Tư Lê.
Tư Lê có rất nhiều chấm hỏi: “Quỳ ngon lành? Mày chưa tỉnh rượu nữa hả?”
“Tỉnh rồi, không có gì hết, mày không cần xen vào, đi đi.” Nói xong lập tức đẩy Tư Lê ra ngoài.
Tư Lê còn chưa kịp định thần lại, ngọ nguậy không chịu đi: “Không, là sao? Hay tao cũng nên quỳ luôn? Lấy vía trước khi thi hay gì?”
Mễ Lạc bị Tư Lê chọc cười, giơ tay lấy bản kiểm điểm của Đồng Dật giấu đi.
“Không có gì, cầu khấn trước kì thi, tâm thành ắt linh.” Mễ Lạc giúp Đồng Dật giữ thể diện.
“Còn có chiêu này nữa?” Tư Lê ngu người hỏi.
“Đúng vậy, cậu cùng về quỳ khấn đi.”
“Ok, tôi về thử coi sao.” Tư Lê lại trùm chăn đi về.
Đợi Tư Lê đi rồi, Mễ Lạc nói: “Anh cũng rửa mặt súc miệng chuẩn bị thi cuối kỳ đi. Bản kiểm điểm khi nào rảnh lại viết tiếp.”
“Ok luôn, khi nào em đi?”
“Sáng mai phải đi rồi.”
“Em dẫn anh theo với.”
Mễ Lạc lạnh lùng lắc đầu.
Đồng Dật vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc đang đánh răng thì Mễ Lạc tiến vào, ôm lấy Đồng Dật từ phía sau: “Ôm bạn trai em.”
Đồng Dật chưa kịp vui vẻ, ai ngờ phong cách thay đổi, Mễ Lạc siết chặt hắn, sau đó nói: “Khóa cổ!”