Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi - Chương 26
Chương 26: Giấc mơ thái quá
“Không phải tôi đây lại để đốt pháo à? Cậu nhìn cậu đi, ăn lửa rồi nè.” Đồng Dật nói xong vươn tay vặn vòi nước, thử thử nhận ra nước ngưng cả rồi, quay đầu đi ra ngoài.
Một lát sau, Đồng Dật lấy đèn flash điện thoại chiếu sáng, kẹp một chai nước khoáng dưới nách, vặn mở rồi giờ tay dội nước cho Mễ Lạc: “Cậu rửa bằng cái này đi.”
“Ừ, cảm ơn.”
“Cảm ơn gì chứ, một chai 2 đồng, lát trả tiền.” Đồng Dật nói, tiếp tục đổ, nhìn dáng vẻ Mễ Lạc rửa mặt không nhịn được nhe răng cười.
Không biết tại sao, mỗi lần trông thấy bộ dạng Mễ Lạc chật vật, Đồng Dật đều cực kỳ hí hửng.
Hắn cố ý đổ một hồi nước mạnh, một hồi nước yếu trêu đùa Mễ Lạc.
Lúc Mễ Lạc rửa mặt nghe thấy tiếng cười của Đồng Dật, sau khi lại bị đùa bỡn khó chịu một phen.
Đợi Mễ Lạc rửa mặt xong, Đồng Dật chủ động lấy khăn tới đưa cho Mễ Lạc: “Nói cảm ơn tiểu ca ca Đồng Dật đi.”
Mễ Lạc tức giận giơ tay giật khăn, trong lúc hành động còn đụng phải ngón tay Đồng Dật, nhanh chóng rụt lại.
Cậu lau mặt xong cũng tức giận ra ngoài phòng nhìn thử, rất nhanh đã quay về.
Điếu thuốc vừa rồi của Đồng Dật còn chưa hút xong, thời điểm Mễ Lạc bước vào Đồng Dật đang ngồi trên cửa sổ, chân dài thả xuống, trong tay kẹp điếu thuốc, bất cần đời mà nhìn cậu.
Ánh sáng soi ngược bóng lưng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của Đồng Dật.
Không thể không nói, thời điểm Đồng Dật không cợt nhả quả thật có một loại xâm lược mười phần khí chất khiến người ta không thể dời mắt được.
“Tôi đâu lừa cậu đúng chứ?” Đồng Dật hỏi.
“Tại sao lại đột nhiên cúp điện?” Mễ Lạc nhíu mày hỏi.
“Điện áp của cơ sở mới không ổn định, lúc bọn tôi vừa chuyển vào động chút là cúp điện. Mà đáng sợ nhất chính là cúp hơn hai ngày, cái mùi trong nhà vệ sinh kia ầy, không nói nữa, tôi không muốn hồi tưởng.”
Mễ Lạc ra ngoài, thử bật đèn ngủ sạc của mình, phát hiện cũng không còn bao nhiêu pin.
Phòng họn họ chưa bao giờ cắt điện, Mễ Lạc cũng không có khái niệm sạc dự phòng.
Mễ Lạc thở dài một hơi, nói: “Tôi không thích mùi thuốc lá.”
“Tôi đã hút ở cửa sổ rồi, còn nữa, cậu nhờ điếu thuốc của tôi nhìn thấy ánh sáng, không thể vừa xài xong đã bội tình bạc nghĩa thế chớ.”
“…” Mễ Lạc muốn đánh người.
Đồng Dật nhanh chóng hút xong điếu thuốc này, leo lên giường tiếp tục chơi game.
Vốn dĩ Mễ Lạc trở về để học thuộc lời thoại, kết quả lại không có điện, lượng pin trong điện thoại chỉ đủ để duy trì liên lạc khẩn cấp, rơi vào đường cùng chỉ có thể lên giường đi ngủ bù.
Trong nháy mắt Mễ Lạc nhìn thấy Đồng Dật, lập tức sững sờ.
Dường như chính Đồng Dật cũng rất bất ngờ, nhìn chằm chằm bụng mình một lúc lâu, đần mặt ra, rồi ngẩng đầu nhìn Mễ Lạc.
Lại nằm mơ.
Mễ Lạc vô cùng chắc chắn.
Nếu không thì cậu không thể nào nhìn thấy Đồng Dật to bụng.
Mễ Lạc vươn tay sờ cái bụng tròn vo của Đồng Dật, còn rất rắn chắc, rõ là không phải lấy đệm độn giả vô.
Tiếp đó nghe thấy Đồng Dật nói một câu: “Cậu chịu trách nhiệm.”
“Há?” Mễ Lạc khiếp sợ nói không nên lời.
“Cậu không thể bội tình bạc nghĩa với tôi và con được.” Đồng Dật ai oán nói.
“Cậu hoài thai thuốc lá à?”
“Thuốc lá cái rắm, đây là con cậu!”
“…” Mễ Lạc không muốn chịu trách nhiệm thật, thậm chí cậu còn thấy mình đang bị ăn vạ.
Có ép cậu cậu cũng không thể nào làm ra loại chuyện này được.
Đặc biệt là với Đồng Dật.
Đối với Mễ Lạc mà nói, loại cây sậy dáng người rắn chắc như Đồng Dật này chính là một đống sắt.
Đàn ông có thể nâng sắt, chứ không thể chấp nhận dập sắt.
Mễ Lạc bắt đầu lên kế hoạch bỏ trốn, kết quả bị Đồng Dật dí theo nửa ngày trời, cứ là không chạy thoát nổi.
Lúc này đã qua 15 phút, Đồng Dật ngay lập tức thay đổi thái độ.
“Đây là chuyện gì thế, sao tôi lại to bụng? Đừng nói với tôi là mang thai đó, ông lớn như tôi sao mà mang thai được chớ!” Đồng Dật rị quần áo Mễ Lạc không chịu buông tay, nói gì cũng muốn Mễ Lạc giải thích cho rõ ràng.
“Sao mà tôi biết, tự nhiên bụng cậu to lên.”
“Cho dù tôi có ăn hơi nhiều tí cũng không đến nỗi béo thành vầy được. Chẳng lẽ là bụng bị đầy hơi?”
Mễ Lạc nhìn bụng Đồng Dật một hồi rồi lắc lắc đầu: “Trông cậu giống như mắc một khối u rất to.”
Đồng Dật thản nhiên vén áo lên coi bụng, kết quả vậy mà lại nhìn thấy bụng cử động, tựa như bị thứ gì đó đá, bụng quặn lên một chút.
Hai mắt Đồng Dật trợn to: “Đậu má, tôi mang thai thật?”
Sau khi Mễ Lạc phản ứng lại thấy buồn cười, lập tức cười như con gà mái già.
Đồng Dật giơ tay ấn vào chỗ phình lên kia, đứa bé bên trong như thể muốn tương tác với hắn, hai người cách bụng tung chưởng.
“Tôi cảm thấy tôi không ổn lắm, nhanh gọi xe đưa tôi đi bệnh viện! Sao tôi có thể mang thai được!”
Mễ Lạc vẫn chưa bình phục lại như cũ, cười đặc biệt lố lăng, bộ dáng ngửa tới ngửa lui giống như lên cơn động kinh.
Đồng Dật giận sôi máu nhìn Mễ Lạc, quát lên: “Nếu cậu lại cười như con gà mái nữa là tôi sẽ lập tức làm thịt cậu đi hầm canh để bồi bổ thai nhi.”
Mễ Lạc thấy Đồng Dật nhanh chóng nhập vai như thế, cười đến mức sắp rớt nước mắt: “Cậu cũng có ngày hôm nay!”
“Phắn đi, tâm trạng hiện giờ của tôi rất tệ, là trầm cảm tiền sản! Cậu nói coi đàn ông sinh như nào, có phải mổ không? Bụng tôi lớn vậy có thể xẹp được không?”
Mễ Lạc sờ túi, phát hiện bản thân không có điện thoại, thế là dẫn Đồng Dật đến xe mình.
“Tôi chở cậu đi bệnh viện coi thử.” Mễ Lạc nói.
“Cái xe nhỏ phế này của cậu không được đâu, bụng tôi to ngồi không thoải mái, xe này vốn không phải cho người cao như tôi ngồi.”
“Không được thật thì cậu đứng đi.”
“Cậu thấy ai mang thai đứng trên xe chưa hả? Xe mui trần thì ghê lắm phải không?”
“Sao cậu lại phiền quá vậy?”
“Chê tôi phiền? Lúc cậu làm tôi to bụng nghĩ gì hả?”
“Tôi làm cậu to bụng?” Mễ Lạc không cách nào tập trung lái xe, quay đầu hỏi Đồng Dật.
“Không phải cậu thì là ai? Tôi không có hành vi thân mật gì với những người khác, chỉ hôn với cậu vài lần. Mễ Lạc cậu có phải có độc không, hôn cái miệng mà cũng có thể mang thai?”
Mễ Lạc nhìn Đồng Dật, lại nhìn cái bụng bự của Đồng Dật, vừa muốn cười lại vừa thấy tức giận.
Đây là chuyện gì chứ?
Cho dù là mơ thì cái giấc mơ này cũng quá vô nghĩa rồi.
Đồng Dật còn suy sụp hơn Mễ Lạc, hắn vào giấc mơ của Mễ Lạc chẳng được đãi ngộ gì tốt, hết nhảy quảng trường tới dị năng biến ra hoa tươi rồi bị treo lên đánh, lần này lại mang thai.
Hắn!
Một người đàn ông cao 198cm, có cơ ngực có cơ bụng, chim cúc cu vừa to vừa cứng mà lại MANG! THAI!!
Giấc mơ của Mễ Lạc có độc!
Thật sự có độc!
Mễ Lạc cũng không phản bác, lại cười nửa ngày mới khởi động xe: “Được, tôi chịu trách nhiệm, chúng ta đến bệnh viện khám được không?”
“Không thì sao? Lái nhanh lên, ngày nào tôi cũng đọc thấy mấy tin bỗng dưng sinh con trên xe buýt, tàu điện này nọ. Thật đáng sợ, tôi không muốn bị đau đâu.”
“Phải, cậu sợ tới mức nói tiếng Đông Bắc rồi.”
“Đừng xạo ke, ông đây vẫn luôn nói tiếng phổ thông, chạy nhanh lên.”
“Ok, tôi nhanh đây.”
Mễ Lạc nhanh không hề nói quá, quả thật cực nhanh, sắp đạt cấp bậc đua xe.
Đồng Dật ngồi ở ghế phụ cảm thấy bản thân sắp ọe ra cả rồi, vịn chặt xe, hoảng sợ nhìn xung quanh.
Cũng may đã nhanh chóng đến bệnh viện.
Hai người vừa xuống xe, đột nhiên có người mắng Mễ Lạc: “Cậu làm chồng kiểu gì vậy? Sao có thể để sản phụ ngồi ở ghế phụ lái? Sản phụ phải ngồi ở đằng sau!”
Mễ Lạc: “???”
Đồng Dật: “Cái gì cơ? Cậu ta là chồng tôi?”
Những người này có vẻ không cảm thấy Đồng Dật bụng bự là kỳ lạ, thay vào đó là dáng vẻ quen thuộc, chỉ là tức giận Mễ Lạc không chăm sóc tốt cho Đồng Dật.
Tương tự, bọn họ cũng giống như không biết Mễ Lạc là nghệ sĩ nổi tiếng, giống như chỉ là người bình thường.
Những người ưỡn bụng đi khám thai bên cạnh, phần lớn là đàn ông.
Đồng Dật và Mễ Lạc liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Nhưng mà cái này là mơ, không thể dùng lẽ thường lý giải được, cả hai chỉ có thể đi vào.
Lúc Mễ Lạc đi đăng ký lại hoang mang, bọn họ không mang sổ khám thai.
Mễ Lạc suy nghĩ rồi hỏi: “Cứ làm đại cho tôi một cái, chúng tôi muốn phá thai.”
“Nhìn bằng mắt cũng thấy nhà cậu sắp đủ tháng mà cậu còn đòi phá thai? Lương tâm bị chó tha hả?” Y tá trưởng nghe Mễ Lạc nói, phẫn nộ không chịu được.
Vốn Đồng Dật đang u sầu bụng bự, kết quả nghe thấy Mễ Lạc bị mắng, không nhịn được cười ra tiếng.
“Cậu còn cười nữa, người chồng như thế nghĩ sao mà còn sinh con cho hắn, nhà cậu nuôi cậu lớn như vậy là để cậu chịu thiệt thòi sao?” Y tá trưởng mắng luôn Đồng Dật.
Mễ Lạc: “…”
Đồng Dật không phục: “Tôi cảm thấy tôi là chồng cậu ta mới đúng.”
“Thần kinh!” Y tá trưởng bỏ đi.
“Người trong mơ của cậu hơi dễ quạu nha.” Đồng Dật oán giận Mễ Lạc.
Thật vất vả, hai người lấy số, chờ đến lượt khám.
Đồng Dật cảm thấy ngồi không thoải mái, đỡ lưng đi bộ trên hành lang, đụng độ cái bụng bự phía trước, cả hai đều sửng sốt.
“Ấy, người anh em, mày cũng mang thai?” Đồng Dật nhìn bụng to của một mét tám ân cần hỏi han.
Một mét tám cười hơ hớ hỏi Đồng Dật: “Đội trưởng, mày cũng mang thai à.”
“Cái này của tao là của Mễ Lạc, cái này của mày là của ai?” Đồng Dật chỉ vào bụng hai người rồi hỏi một mét tám.
Một mét tám bị hỏi cho nghẹn họng, ngớ người nửa ngày mới lẩm bẩm: “Á đù, con tao là của ai?”
Đồng Dật không nhìn nổi nữa, quay đầu mắng Mễ Lạc: “Cậu nói coi sao cậu thất đức quá vậy? Tư Lê của bọn tôi tận tụy cần cù làm chó độc thân 20 năm, tự nhiên cậu lại làm nó mang thai, nhưng người ta ngay cả người ấy còn không có, đứa bé này từ đâu ra, tự mình tuốt ra hả?”
Mễ Lạc bị mắng cho cười sặc, một lúc lâu sau vẫn không ngưng được.
Một mét tám khó hiểu nhìn hai người bọn họ, không nhịn được hỏi: “Hai người tụi mày ở bên nhau?”
“Đúng đó, tao với cậu ta có con, còn là tao mang! Nằm mơ cũng không biết xấu hổ đến thế, có mang thai thật cũng là cậu ta mang chứ! Xí!” Đồng Dật không khỏi lải nhải.
Dù do hắn và Mễ Lạc làm người yêu thì cũng không có khả năng hắn là 0 trong truyền thuyết đâu?
Nhìn kiểu gì cũng nên là Mễ Lạc mang thai mới đúng!
“Cái gì với cái gì là…” Một mét tám nghe mà ngơ ngác.
“Ài, không nói nữa, một lời khó nói hết.” Đồng Dật thở dài.
Một mét tám không rõ con mình là của ai, vậy mà vẫn thản nhiên đi khám thai.
Đồng Dật nhìn bộ dạng một mét tám ưỡn bụng to rời đi, cảm thán: “Nhưng thật chất thiết lập của Tư Lê rất ổn, cậu càng ngày càng hiểu rõ nó nha.”
Mễ Lạc bắt đầu quay về chính sự: “Vấn đề bây giờ là nếu cậu không bỏ con thì chẳng phải là muốn đẻ ra à?”
“Vấn đề bây giờ là cậu tỉnh hay tôi tỉnh?”
Mễ Lạc nỗ lực tỉnh lại, nhưng cái cảm giác này giống như thể trạng thái bị bóng đè, căn bản không tỉnh lại được.
Đồng Dật cũng cố gắng, cơ mà giấc mơ quái đản này vẫn cứ tiếp tục.
“Không thì… cậu thử đẻ ra xem xem?” Mễ Lạc ngập ngừng hỏi.
“Ỷ không phải cậu đẻ đúng không?”