Mỗi Ngày Đều Mơ Thấy Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Thả Thính Tôi - Chương 19
Chương 19: Liên hoan
Cuối cùng câu lạc bộ kịch vẫn chọn nhà hàng mà Tư Lê đã nói kia.
Để kinh doanh thật tốt, nhà hàng này có vài yêu cầu, chính là chỉ nhận tiệc cưới, các loại tiệc khác không nhận, tụ họp sinh nhật đều không được.
Cho nên vì có thể liên hoan gần đây, câu lạc bộ kịch đặt tổ chức tiệc cưới, đặt một lúc bốn bàn, nhìn vào thấy hơi quê.
Mọi người hẹn nhau đến giờ gặp ở cổng trường.
Mễ Lạc tới rồi mới phát hiện mỗi người bọn họ đều có một chiếc xe đạp, chỉ có cậu không chuẩn bị, mà dẫu sao thì bình thường cậu cũng chỉ lái xe ôtô.
Nhưng nghe nói từ trường đến đấy cần phải đi qua mấy con đường nhỏ, lái xe ôtô không tiện.
“Hay để tôi chở cậu qua đó?” Đồng Dật đứng bên cạnh hỏi.
“Sao cậu ở đây?” Mễ Lạc nhíu mày hỏi.
“Tư Lê nói các cậu muốn đi ăn liên quan, đến nhà hàng đặt bốn bàn người ta nói không đủ số, có yêu cầu ít nhất năm bàn lại thêm một bàn nữa dự phòng. Các cậu không có nhiều người như vậy, đội bóng chuyền tụi tôi qua góp cho đủ số, với lại bàn của tụi tôi là tự trả.”
“Sao lại có loại yêu cầu này?”
Đồng Dật nhún vai: “Tôi chưa từng kết hôn, tôi cũng không biết nha.”
Mễ Lạc nhìn trái nhìn phải, tìm được Tả Khâu Minh Húc, Tả Khâu Minh Húc chỉ chỉ chiếc xe đạp xà ngang của mình: “Cậu ngồi được không?”
Mễ Lạc lắc đầu.
Nhìn lại mấy chiếc xe dành cho nữ của những người khác, cuối cùng vẫn ngồi lên ghế sau xe đạp của Đồng Dật.
Đường nhỏ ở đây rất xóc nảy, trước đó đi xe của người khuyết tật đã cảm nhận được điều này.
Mễ Lạc ngồi vịn xe đạp ở phía sau cảm giác như hoàn toàn không giữ nổi, mấy lần nảy đến mức sắp văng cả ra.
“Mông còn ổn không?” Đồng Dật hỏi Mễ Lạc.
“Không ổn lắm.”
“Tôi biết rồi, da thịt cậu non mịn, không thì để tôi nhẹ chút?”
“Cuộc đối thoại của chúng ta có phải có gì đó không bình thường không?”
Đồng Dật im lặng một lúc, mới xem như hiểu ra, lại hỏi Mễ Lạc: “Nhìn bề ngoài cậu rất đứng đắn, tại sao lại là vật nhỏ cả đầu toàn mấy thứ bậy bạ vậy?”
“Rõ ràng là cậu nói chuyện kỳ cục.”
“Tôi chỉ hỏi bình thường.”
“Kỹ thuật lái xe của cậu không được.”
**Từ lóng 🚗 ám chỉ chuyện 18+ nên kỹ thuật lái xe ở đây có thể hiểu là kỹ năng giường chiếu =)))
“Phụt——”
Đồng Dật cười nửa ngày mới bình tĩnh lại, sau đó hỏi: “Nếu không cậu chở đi, để tôi xem thử kỹ thuật lái xe của cậu thế nào.”
Nói xong thật sự dừng lại.
Mễ Lạc cũng xuống xe, lên đằng trước lái xe.
Đồng Dật ngồi ở phía sau cảm thấy vô cùng thỏa mãn, giống như đi nắng mà có ô che, ngang nhiên trực tiếp ôm eo Mễ Lạc.
“Mau buông tay cậu ra.” Mễ Lạc cảnh cáo.
“Không được à nha, với tư thế này của tôi mà giữ xe bằng hai tay thì nhìn qua có khác gì lão hán đẩy xe đâu.”
“…” Mễ Lạc ngậm miệng.
“Eo cậu cũng gầy thật á.” Đồng Dật cảm thán.
“Chậc, sao tay cậu lại hèn như vậy hả?”
Đoàn người tấp nập cứ như vậy lái xe đạp đi tham gia “hôn lễ”.
Đến nhà hàng, liền nhìn thấy một cái cổng vòm màu đỏ bằng bóng bay, ở trên còn treo biểu ngữ, chúc mừng lễ cưới của “Hoàng Thể Dục” và “Hàn Nghệ Thuật”.
“Mấy chữ này là sao vậy?” Mễ Lạc hỏi.
Đồng Dật thấy mà vui vẻ, giải thích: “Chúng ta là Đại học H, cho nên mới chọn họ như thế, tụi tôi khoa thể dục, các cậu khoa nghệ thuật, đi ăn chung với nhau thì đặt vậy thôi.”
“Thật là… khiến người ta không nói nên lời mà.”
Đừng thấy Mễ Lạc rất được kính trọng ở câu lạc bộ kịch, nhưng thật ra đến thời điểm ăn cơm không ai sẵn lòng ngồi cùng một bàn với cậu.
Chủ yếu là ăn cùng Mễ Lạc sẽ cảm thấy bầu không khí có hơi áp lực.
Bàn Mễ Lạc bên này ngồi được nửa số người, đội bóng chuyền bên kia hết chỗ, cũng lại đây vài người, Đồng Dật tiện thể ngồi xuống bên cạnh Mễ Lạc.
Mễ Lạc còn đang chơi điện thoại thì nghe Đồng Dật nói chuyện phiếm cùng Tả Khâu Minh Húc: “Tiểu Minh, cậu không thuộc câu lạc bộ kịch mà, sao cũng tới?”
“Tôi mang linh hồn của câu lạc bộ kịch.” Tả Khâu Minh Húc trả lời.
“Cậu ta thường xuyên đến giúp đỡ.” Cung Mạch Nam nói.
Đồng Dật gật gật đầu bắt đầu sắp xếp lại bộ đồ ăn, thấy Mễ Lạc không có ý định nhúc nhích, tiện tay xếp giúp Mễ Lạc.
Mễ Lạc ngẩng đầu liếc một cái, lại nhìn Đồng Dật.
Tả Khâu Minh Húc: “Cậu sắp cũng vô ích, bình thường cậu ấy có ăn mấy đâu.”
“À, phải rồi, nghe nói trong thực đơn không có món luộc.”
Chờ món ăn lên, ông chủ nhà hàng đi tới hỏi Tư Lê: “Nhóc, cô dâu và chú rể đâu?”
“À… hủy hôn rồi ạ.”
“Sao lại thế?” Ông chủ vô cùng kinh ngạc.
“Vốn dĩ ngay cả trong nhà không đồng ý, người tham dự đều là bạn bè của cô dâu chú rể, ngay cả người nhà cũng không được thông báo. Kết quả bị nhà gái biết được, người nhà đưa cô dâu về quê không cho kết hôn. Nhưng dù sao cũng đã đặt tiệc rồi nên tụi con đành tới ăn.”
Ông chủ giống như nghe được một cái dưa bự, còn hỏi thêm vài câu: “Chú rể đâu, chắc là trong lòng buồn lắm phải không?”
“Chắc là vậy ạ, không có tâm trạng đến đây.”
“Mấy đứa trẻ bây giờ nhé, loại chuyện này vẫn nên nghe trong nhà, không nghe lời người lớn thì chỉ có khổ thôi.”
Đồng Dật cũng đi tám chuyện theo: “Đúng ạ, nhưng cũng chưa chắc, còn phải tìm đối tượng có tính cách tốt, nếu không ngày nào cũng đánh nhau.”
“Phải, tính tình không tốt khó ở chung.” Ông chủ cảm thán.
Đồng Dật quay đầu hỏi Mễ Lạc: “Cậu nói coi sau này chắc cậu phải rước một pho tượng Phật nào về ấy, chứ người bình thường nào chịu cậu cho nổi.”
Mễ Lạc: “…”
Món ăn lần lượt được đưa lên, mọi người bắt đầu ăn uống tiệc tùng.
Quả nhiên Mễ Lạc rất ít khi động đũa, chỉ thấy ăn hai miếng cải thìa.
Tư Lê ăn đầy miệng, hăng hái nói: “Suất lớn thật, cái này ngon, ba, ba nếm thử coi, ngon thật đấy, con lấy mạng chó này ra đảm bảo.”
“Cậu mà là mạng chó, tôi là ba cậu vậy tôi cũng là chó sao?” Mễ Lạc hỏi.
Tư Lê: “…”
Đồng Dật ăn một hồi, thấy Mễ Lạc tiếp tục ăn như gà, đứng dậy ra sau bếp dạo một vòng, sau đó quay lại: “Tôi đi xem rồi, nhà bếp sạch sẽ, ăn chút đi, thỉnh thoảng ăn một chút đâu có sao.”
Mễ Lạc nghe xong không nói gì, nhìn xung quanh phát hiện mọi người đang ăn, lưỡng lự rồi cũng ăn một miếng, tiếp đó buông đũa ngồi im, giống như sợ bản thân lại động đũa vậy.
Ngồi một lát phát hiện những người khác đều đang ăn, ăn đặc biệt ngon lành, Mễ Lạc lại lần nữa lặng lẽ cầm lấy đôi đũa ăn vài miếng, lại nhanh chóng buông đũa xuống.
Lúc này có người đến kính rượu với Mễ Lạc.
Người này giới thiệu là đại biểu sinh viên năm nhất, muốn kính Mễ Lạc một ly.
Mễ Lạc không chút do dự, rót một ly xong sảng khoái mà uống hết.
Sau đó mọi người liền bắt đầu chè chén, một bên uống rượu dùng bữa, một bên nói chuyện phiếm, đội bóng chuyền nóng lòng muốn thử chọc ghẹo mấy em gái.
Mễ Lạc bị bao vây bởi đoàn người liên tục kính rượu, làm cho Mễ Lạc đã uống được năm ly.
Khi người thứ sáu lại đây, Đồng Dật vốn đang ăn duỗi tay lấy mất ly rượu của Mễ Lạc, uống một hơi cạn sạch: “Tôi uống thay cậu ta, cảm tình đã nhận, được rồi.”
Mễ Lạc ngẩn người nhìn Đồng Dật.
Người kính rượu thức thời rời đi.
“Chúng ta làm ít chuyện khác đi, thường ngày các cậu có chơi gì không? Chẳng hạn như chơi xúc xắc?” Đồng Dật chủ động dời đi sự chú ý của mọi người, làm cho bọn họ không tập trung uống rượu nữa, không thì đoàn người bên cạnh Mễ Lạc sẽ không chịu dừng.
“Gần đây chúng tôi đều chơi Hãy nhắm mắt trước khi trời tối.” Một thành viên trả lời.
“Ờ… cũng được thôi…” Đồng Dật ấp a ấp úng đáp.
“Thêm hình phạt đi!” Một người trong đó đề nghị.
“Như thế nào?” Mễ Lạc hỏi.
“Người thua phải chấp nhận thật hoặc thách.”
Mễ Lạc hơi nhíu mày, bởi nếu cậu bị đào ra chuyện gì thì thật sự sẽ rất phiền phức, nhưng mà để không làm mọi người mất hứng, cậu vẫn đồng ý.
Trước khi chơi Đồng Dật nhịn không được hỏi: “Bí quyết chơi trò này có phải là trước tiên phải loại bỏ Mễ Lạc diễn giỏi này trước không?”
Cung Mạch Nam hiếm khi gật đầu đáp lại: “Chính xác.”
Tả Khâu Minh Húc nói theo: “Mễ Lạc gian xảo lắm, để gia tăng tính thú vị của trò này thì xử lý Mễ Lạc đầu tiên là lựa chọn sáng suốt.”
“Đúng, trông bề ngoài thì sạch sẽ, bên trong lại đặc biệt dơ!” Đồng Dật tiếp tục nói móc Mễ Lạc.
Mễ Lạc: “…”
Trò chơi bắt đầu, cảnh sát mở mắt ra, Mễ Lạc và Đồng Dật nhìn nhau.
Đồng Dật: “…”
Mễ Lạc: “…”
Đến đoạn bỏ phiếu, Đồng Dật không bầu Mễ Lạc, Tả Khâu Minh Húc không nhịn được cười hị hị hỏi: “Đồng Dật, không phải cậu muốn xử lý Mễ Lạc sao?”
“À… thật ra không giết cũng được.” Đồng Dật trả lời.
Tả Khâu Minh Húc lập tức cười ngửa tới ngửa lui.
Mễ Lạc: “…”
Đơn thuần như hai mét mốt không hiểu lắm, hỏi Đồng Dật: “Tại sao cậu ta lại cười thế?”
Một mét tám trả lời: “Có thể là bởi vì đội trưởng lật lọng?”
Đúng như dự đoán, sau lần nữa nhắm mắt, Mễ Lạc bị giết.
Vòng kế tiếp, Đồng Dật bị giết.
Dân thường không được mở mắt, cho nên không biết đồng đội là ai.
Chỉ có cảnh sát và thủ phạm có thể mở mắt, Đồng Dật không giết Mễ Lạc, chứng tỏ biết Mễ Lạc và mình là một nhóm.
Thời điểm thủ phạm mở mắt không thấy hai người bọn họ mở mắt, liền chứng minh hai người kia là cảnh sát.
Giết hai người họ chắc chắn không sai.
Không nghi ngờ gì nữa, vòng này cảnh sát và dân thường thua.
“Với chỉ số thông minh này của cậu thì cơ bản là phải nói lời từ biệt với gian lận.” Mễ Lạc không khỏi mỉa mai Đồng Dật.
Đồng Dật vô cùng tủi thân: “Tôi nỗ lực chơi thật mà.”
“Nhưng cậu thật sự quá lộ liễu, sau này cậu tìm một người ngốc bạch ngọt còn được, chẳng may đụng một người thông minh, lúc nói dối sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Nếu thật tìm một cái đầu như Mễ Lạc về, cậu mà có ý định ngoại tình thì trong vòng mười phút là đã có thể bị phát hiện.” Tả Khâu Minh Húc không nhịn được nói.
Đồng Dật không phục: “Tôi đường đường là một nam nhi cao bảy thước, yêu đương sẽ chịu trách nhiệm đến cùng, mấy loại chuyện như nói dối, ngoại tình này không bao giờ làm!”
Ngay sau đó các vị đang ngồi tặng cho hắn tràn vỗ tay thưa thớt.
Đồng Dật tức giận đến che mặt.
“Nói thật hay thách!”
“Bắt đầu từ Đồng Dật trước đi.”
“Từng người bên thủ phạm thắng mỗi người hỏi một câu.”
Tả Khâu Minh Húc và Đồng Dật không thân, ngẫm nghĩ rồi hỏi Đồng Dật: “Cậu… nụ hôn đầu tiên là khi nào?”
“Vẫn chưa có.” Đồng Dật trả lời.
Tả Khâu Minh Húc không tin lắm.
Hai mét mốt lập tức tiếp lời: “Tôi làm chứng, cậu ấy quả thật chưa từng yêu đương, hồi cấp ba có cô gái tính cưỡng hôn cậu ấy, không với tới miệng, sau đó bị tránh mất.”
‘Không với tới miệng’ làm mọi người cười điên cuồng.
Cái này quả là có tính gợi hình! Nhưng lại là theo kiểu tấu hài.
Đồng Dật đã được định trước không cách nào diễn theo kịch bản phim thần tượng, cùng lắm là người đến từ Đông Bắc, tự mình mang theo hiệu ứng tiếu lâm.
Một người khác hỏi Đồng Dật: “Bao lâu tuốt một lần?”
“Thật con mẹ nó độc hại…” Đồng Dật bị này nhóm người đánh bại, sốc hết nửa ngày vẫn chưa trả lời được, mặt già hiếm khi có được đỏ lên.
“Nhanh lên nhanh lên, tao cũng muốn hỏi nữa!” Một mét tám sốt ruột thúc giục.
“Nếu tâm trạng tốt…” Đồng Dật chần chừ một lát, lại hỏi, “Có bạn nữ mà nói cái này không sao thật à?”