Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 957
Chương 957: Ma Đao!
Đệ Nhất Tà Hoàng nhìn Vương Song, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng, hắn có thể cảm nhận được sức mạnh khủng bố trong cơ thể của Vương Song giống như vực sâu biển lớn, sức mạnh này làm hắn biết được cho dù là hắn cùng Đệ Tam Trư Hoàng liên thủ cũng không phải là đối thủ của đối phương!
Trong lòng hắn cũng rất tò mò trên giang hồ từ lúc nào thì xuất hiện thiếu niên tuấn kiệt như vậy.
– Không cần khách khí, Đệ Nhất Tà Hoàng tiền bối, đây là việc vãn bối phải làm.
Vương Song khiêm tốn cười:
– Lần này, tiểu tử cố ý tìm tới tiền bối, muốn bái tiền bối làm sư phụ!
Đệ Nhị Mộng một bên cũng là trừng lớn mắt, cảm giác có chút không thể tin được, bọn họ đều nghĩ rằng lời Vương Song nói lúc trước là lừa bọn họ, không nghĩ tới đối phương nói thật.
– Bái ta làm thầy? Thực lực của ngươi mạnh hơn so với ta, làm sao lại muốn bái ta làm thầy chứ?
Đệ Nhất Tà Hoàng ngược lại không chấn động giống người thường, chỉ là hơi lộ ra một chút kinh ngạc, có chút khó hiểu.
Với thực lực như vậy của Vương Song, cho dù là đứng đầu thiên hạ cũng không phải không có cơ hội, làm sao lại chạy đến một nơi chim không thèm ỉa này bái lão già chết tiệt hắn làm sư phụ!
– Ta hẳn là không có gì có thể dạy ngươi?
– Bởi vì, ta muốn học tập Ma Đao của tiền bối!
Vương Song gằn từng tiếng nói, vừa nói lời này, giống như sét đánh, ba người đều cảm giác đầu của mình bị váng, đều có bộ dáng không biết làm sao.
– Ngươi điên rồi!
Vẻ mặt Đệ Tam Trư Hoàng như đang nhìn tên ngốc nhìn Vương Song:
– Lão Tà một manf vừa rồi ngươi không thấy sao, ngươi còn muốn học tập Ma Đao này!
– Lại nói thực lực của ngươi mạnh hơn so với chúng ta, đao pháp đó có thể thấy được là một môn tuyệt thế đao pháp, không kém hơn một chút so với Ma Đao, lại không có di chứng như Ma Đao, ta không thể hiểu được, làm sao ngươi muốn học Ma Đao nữa!
Một bên Đệ Nhị Mộng không ngừng gật đầu, vươn một tay ra, sờ trên trán Vương Song một chút, thì thào tự nói:
– Không phát sốt mà?
Đệ Nhất Tà Hoàng nghiêm túc nhìn Vương Song:
– Tiểu tử kia, sự đáng sợ của Ma Đao không phải là thứ ngươi có thể tưởng tượng được, ta hiện tại chính là một ví dụ, cả đời này đều đã không thoát khỏi được ảnh hưởng của Ma Đao, ngàn vạn lần ngươi không được làm chuyện ngu ngốc!
– Không, ta không ngu ngốc, ta biết sự đáng sợ của Ma Đao!
Vương Song nhìn bọn họ có biểu hiện ngưng trọng như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích:
– Nhưng ta cần ở trong vòng một tháng đánh bại một tuyệt thế võ giả, bản thân đao pháp của ta không thể làm được, cho nên chỉ có thể nghĩ đến tuyệt thế Ma Đao!
– Nếu có thể cho ta thêm nhiều thời gian, ta cũng không lựa chọn đến Ma Đao, nhưng thời gian quá ngắn, ta chỉ có thể ra hạ sách này!
Nghe Vương Song giải thích, Đệ Nhất Tà Hoàng mở miệng:
– Tuổi còn nhỏ, lòng cầu thắng lại quá mạnh mẽ, vì lòng hư danh vậy mà đánh mất tiền đồ sáng lạn của minh, ngươi hồ đồ rồi sao!
– Đúng vậy, chỉ là một hồi luận võ mà thôi, ngươi còn trẻ, đợi qua thêm một năm, bằng vào nội công cùng đao pháp của ngươi, toàn bộ giang hồ có thể mặc cho ngươi tung hoành, làm gì để ý nhất thời thành bại trước mắt!
Đệ Tam Trư Hoàng một bên mở miệng.
Vương Song lắc đầu:
– Các ngươi không hiểu, đây không phải hư danh, mà là chuyện liên quan đến ta có thể trở về hay không!
Nói xong, ánh mắt hắn nhìn phía hai người, trở nên có chút kích động:
– Nếu không thể đánh bại đối phương, đời này ta vĩnh viễn không thể trở về được! Ta sẽ mất tất cả, thân nhân, tất cả mọi thứ, toàn bộ sẽ biến mất!
– Ta không còn thời gian tiếp tục chờ, một tháng, vị tuyệt thế võ giả kia nhanh nhất một tháng sau sẽ đột phá hoàn toàn, nếu ta không thể thành công đánh bại đối phương trước khi hắn đột phá, như vậy sẽ không còn cơ hội!
Mấy người nghe Vương Song đều không khỏi có chút buồn bực, bọn họ có thể xác định Vương Song chắc chắn là có năng lực hàng đỉnh của đỉnh, theo lý thuyết có thực lực như vậy, cho dù Hùng Bá của Thiên Hạ Hội cũng chỉ có như vậy mà thôi, có ai có thể đủ làm tuyệt thế thiếu niên trước mắt ngưng trọng như vậy, thậm chí… tuyệt vọng!
– Rốt cuộc ngươi muốn đánh bại ai? Trong chốn võ lâm còn có cao thủ như vậy sao?
Đệ Nhị Mộng có chút nghi hoặc dò hỏi.
Đệ Nhất Tà Hoàng cùng Đệ Tam Trư Hoàng cũng có ánh mắt tò mò nhìn tới Vương Song, rõ ràng rất tò mò đối với vị võ giả này.
Vương Song nhìn biểu tình của bọn họ, chậm rãi nói:
– Độc Cô Kiếm Thánh!
– Cái gì, Độc Cô Kiếm Thánh!
– Là hắn! Hắn chưa chết?
Trong mắt Đệ Nhất Tà Hoàng cùng Đệ Tam Trư Hoàng lộ ra vẻ kinh hãi, không khỏi thất thanh nói, chỉ có Đệ Nhị Mộng không biết uy danh của Độc Cô Kiếm Thánh, vẻ mặt tò mò nhìn bọn họ.
Nhưng bọn họ cũng không có tâm tình giải thích cho Đệ Nhị Mộng, đều chấn động nhìn Vương Song, bọn họ thật không ngờ người Vương Song muốn đánh bại là Độc Cô Kiếm Thánh biến mất đã lâu trong giang hồ, vị kiếm giả vô song này!
– Không nghĩ tới, ngươi thế nhưng muốn đánh bại Độc Cô Kiếm Thánh!