Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 948
Chương 948: Kiếm Thánh (2)
– Thật ngại quá, ta cản đường các ngươi rồi!
Nhìn thất tình cảnh này, Vương Song làm sao không rõ mình đang cản đường đối phương, thân thể vội vàng tránh sang một bên, chừa chỗ trống cho bọn họ.
– Tiểu huynh đệ, vừa rồi nhìn ngươi tinh thần không tỉnh táo lắm, ngươi muốn đi đâu?
Đại hán cầm đầu cười ha hả đi tới, nhìn Vương Song thân thiết nói.
– Ta à, ta dự định đến Vô Song Thành, kết quả không biết nên đi như thế nào, cho nên mới ngẩn người, không ngờ lại cản đường các ngươi.
Vương Song phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt cũng tìm ra một cái cớ thật hay. Hắn cũng chỉ thuận miệng tìm lấy một cái cớ, vốn dĩ không có gì lo lắng nhiều.
– Há, đến Vô Song Thành, trùng hợp quá, lần này bọn ta cũng đến Vô Song Thành, nếu như tiểu huynh đệ đã không biết đường đi, thì đi theo bọn ta đi.
Không ngờ tới ánh mắt đại hán sáng lên, hào sảng nói. Nói xong, cũng mặc kệ Vương Song có đồng ý hay không, trực tiếp kéo Vương Song vào trong đội xe.
– Nhìn tiểu huynh đệ chắc cũng là lần đầu tiên đi ra ngoài, trước kia chắc chắn rất ít đi ra ngoài, lần này bọn ta đều cảm giác được giữa Thiên Hạ Hội và Vô Song Thành ắt sẽ có một trận chiến, cho nên tất cả mọi người đều về Vô Song Thành lánh nạn.
Đại hán nhìn như đã quen với cảnh này rồi, kéo Vương Song lên xe ngựa, mà cười cười giải thích cho Vương Song.
Nhìn thấy đối phương nhiệt tình như vậy, Vương Song cũng không tiếp tục từ chối, vừa hay từ miệng đối phương có được một chút tin tức.
Những người khác nhìn thấy đại hán đưa Vương Song vào đội cũng không nói gì thêm, xem ra cũng đã là thói quen, như thế xem ra, không ít người đều tin tưởng Vô Song Thành trong trận đại chiến sắp tới.
Nếu như thành chủ của Vô Song Thành thật sự là Cô Độc Nhất Phương, Vương Song còn thực sự tin phần thắng của Vô Song Thành sẽ nhiều một chút, nhưng biết được nội dung cốt truyện, hắn hiểu được Cô Độc Nhất Phương hiện tại chẳng qua chỉ là một thế thân mà thôi, vốn dĩ không có thực lực mạnh mẽ như vậy.
Nếu như hắn không đoán sai, e là tiếp theo chính là Phong Huyết trong cơ thể Niếp Phong bạo phát, trực tiếp một đao chém chết đối phương, mặc dù chiếm giữ Phong Huyết, nhưng cũng có thể thấy được thực lực đối phương rốt cuộc mạnh như thế nào.
Vương Song đã chuẩn bị xong , chờ khi đến Vô Song Thành lập tức đi khỏi, đi xung quanh tìm kiếm Kiếm Thánh.
Trên đường đi, Vương Song cũng biết được đội ngũ này chẳng qua là từ một số người dân bình thường và một số nhân sĩ giang hồ tạo thành, bọn họ đều sống ở bên trong lãnh địa của Thiên Hạ Hội, nhưng đều lo lắng Thiên Hạ Hội thất bại, bọn họ sẽ bị tai bay vạ gió, cho nên đều lựa chọn đến Vô Song Thành!
Mà Vương Song cũng đã biết tên của đại hán, Kim Nhất Đao, cũng là một nhân sĩ giang hồ, am hiểu sử dụng một thanh đại trường đao, miễn cưỡng xem như Tam Lưu Hảo Thủ, tính cách cũng hào sảng, ưa thích kết giao bằng hữu, uy tín trong lòng mọi người cũng khá cao.
Toàn bộ đội xe của bọn họ đi ba ngày mới đến Vô Song Thành, Vương Song cũng không chọn vào thành, trước lúc vào thành chọn rời đi.
Kim Nhất đao giữ lại một phen, thấy Vương Song tâm ý đã quyết, cũng không lại giữ lại nữa, chỉ nói với Vương Song sau này nếu như có khó khăn có thể tới Vô Song Thành tìm hắn. Sau đó Vương Song rời khỏi.
…
Vương Song nhìn khoảng rừng cây chằng chịt, cảm giác đầu mình choáng váng, Vô Song Thành nói thế nào cũng là siêu cấp đại thành trong Phong Vân, xung quanh là một số rừng sâu núi thẳm, muốn từ trong rừng rậm to lớn như thế tìm người, không khác gì mò kim đáy biển.
Vương Song tìm cả nửa tháng vẫn không có một chút tung tích liên quan tới Kiếm Thánh.
“Rầm ”
Sắc mặt Vương Song tái xanh, dùng tay hóa đao, mãnh liệt bổ về cây cối phía bên cạnh, một đạo đao khí sắc bén hiện lên, mấy chục gốc cây trực tiếp đứt gãy, rơi trên mặt đất, tạo thành một trận bụi mù cực lớn. Vô số chim chóc bị động tĩnh to lớn này dọa cho hoảng sợ bay lên.
“Bộp” “Bộp ”
Đột nhiên, một tràng vỗ tay truyền đến, một lão già nhìn có chút quắc thước từ trong rừng cây đi tới, nhìn cảnh tượng do một đao kia của Vương Song tạo thành.
– Đao pháp hay lắm!
Vương Song nhìn lão già đột nhiên xuất hiện này, đồng tử co lại, từ trên người lão già này, hắn cảm nhận được một luồng kinh thiên giống như kiếm ý, không phải kiếm khí, chính là kiếm ý, Vương Song nhìn lão già này, giống như là nhìn một thanh Thần Kiếm có thể chọc thủng trời đất!
Tuy lão giả có một mái tóc dài màu xám, nhưng trông không lộn xộn chút nào, đôi mắt thanh tịnh trong suốt, giống như hồ nước bình lặng không gợn sóng, lúc này, vẻ mặt lão giả tán thưởng nhìn động tĩnh Vương Song tạo ra.
Không cần phải xác nhận, Vương Song đã nhận ra lão giả trước mắt.
Kiếm Thánh!
Cũng chỉ có Kiếm Thánh mới cho mình loại cảm giác như vậy, giống như một thanh ma kiếm có thể huỷ diệt vạn vật, thậm chí so với Lăng Vân của Kiếm Vương thành còn đáng sợ hơn gấp bội! Hơn nữa phong thái giống như núi băng cũng làm cho Vương Song nhanh chóng nhận ra thân phận đối phương.
Vương Song thật không ngờ sẽ gặp đối phương ở dưới tình huống này, quên mất bản thân nên nói cái gì, cứ như vậy, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau thời gian một nén hương.