Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 890
Chương 890: Hư ảnh của Thần Chủ
Nhìn thấy gương mặt cười như không cười của Vương Song, Tô Vi le lưỡi, trông có chút đáng yêu.
Sau đó, Vương Song lại nói với Tô Vi vài lời, phân phó nói:
– Tin tức này không được truyền đi!
– Ta hiểu rõ!
Tô Vi tức giận gật đầu, rời khỏi phòng.
Sau khi đi ra, Tô Vi nhất thời nhìn thấy Triệu Hân cũng đứng ở cửa ra vào, không khỏi lộ ra một nụ cười quyến rũ, vẻ mặt đắc ý rời đi, lưu lại Triệu Hân mặt không biểu tình.
Sau đó, Triệu Hân đi vào phòng, nhìn thấy Vương Song dường như có chút trầm tư ngồi ở chỗ đó, tiến lên mấy bước, nhẹ nhàng xoa bả vai Vương Song:
– Sao thế?
– Truyền một phần tin tức vừa rồi Tô Vi nói liên quan tới tổ chức Thần cho thành phố Thượng Kinh đi!
Vương Song phân phó Triệu Hân.
– Ừm!
Triệu Hân gật đầu, muốn nói điều gì, Vương Song đã ra ngoài rồi.
Lần này Vương Song đi đến vườn cây của Lục Ma Đằng, nơi đó, quả sinh mệnh lại xuất hiện mười mấy viên trái cây màu đỏ, bị Vương Song thu lại.
Bên cạnh Vườn cây, có một phòng trọ, đây là cố ý xây dựng lên, trước đó chính là nơi để Vương Song có thể có chỗ nghỉ ngơi khi tới đây, hiện tại, gian phòng này lại trở thành ngục tạm giam hai người kia.
Chào hỏi một tiếng với Lục Ma Đằng, Vương Song lập tức tiến vào phòng, trong phòng cũng có mấy gian phòng, phong cách trang trí không giống nhau, Vương Song không thèm để ý Đa Mông, gia hỏa này bị giam ở chỗ này, mỗi ngày đều đang ngủ, trong lòng đã loại bỏ ý định bỏ khỏi nơi này.
Khải Lâm đang ngồi im trong gian phòng của mình Vương Song ngược lạimở cấm chế giam cầm bọn họ, để hai người bọn họ có thể tự do đi lại, biết Vương Song cũng sẽ không giết mình cho nên hai người cũng buông xuống lòng muốn chết, trong lòng suy nghĩ có lẽ Thần Chủ sẽ đến cứu bọn họ ra ngoài cũng chưa chắc.
Nhìn thấy Vương Song tiến đến, Khải Lâm nhàn nhạt liếc một chút:
– Sao thế? Những thứ nên biết ngươi đã biết rồi, hiện tại còn tới tìm ta làm gì!
Vương Song đóng cửa gian phòng lại cởi áo khoác mình ra, nhìn Khải Lâm, khẽ cười rộ lên:
– Không tệ, điều nên biết ta đều đã biết, nhưng mà ngược lại muốn biết nữ nhân của Thần Chủ rốt cuộc có chỗ nào khác biệt, có thể được một người như vậy coi trọng, ta nghĩ, nhất định có chỗ hơn người!
– Ngươi, sao ngươi biết!
Nghe vậy, sắc mặt Khải Lâm đột nhiên đại biến, đây bí mật tận sau trong đáy lòng nàng, thậm chí ngay cả hai người Đa Mông và Katel cũng không biết, bây giờ bị một tiếng của Vương Song làm lộ, nàng làm sao không kinh ngạc được chứ.
Không khỏi, Khải Lâm nghĩ đến nữ nhân trước đóa vẻn vẹn nhìn mình một chút, sau đó bí mật che giấu trong lòng mình dường như bị phơi bày trước mặt mọi người, không hề giữ lại.
– Cho nên, ta thực sự muốn thể nghiệm xem xem nữ nhân của Thần Chủ có mùi vị như thế nào!
Vương Song nói, chạy tới trước mặt Khải Lâm, nhìn dáng người nóng bỏng của đối phương, “Chậc chậc” cảm thán hai tiếng:
– Vóc người này, chỉ cần là nam nhân hẳn là không nhịn được nhỉ, cũng khó trách được Thần Chủ coi trọng.
– Ngươi muốn làm gì? Ngươi làm như vậy ngươi sẽ phải hối hận!
Nhìn thấy động tác của Vương Song, trên mặt Khải Lâm hiện lên vẻ kinh hoảng, thân là nữ nhân của Thần Chủ, một khi bị Vương Song xâm phạm, đến lúc đó, sẽ dẫn đến cấm chế lưu tại trên người các nàng bạo phát, cũng sẽ khiến Thần Chủ biết chuyện này, thân nhân, bằng hữu của nàng tuyệt đối sẽ chịu sự đối đãi vô cùng thảm liệt.
– Hừ, lúc trước dám tính kế căn cứ địa của ta, hiện tại lại sợ!
Vương Song lạnh hừ một tiếng, duỗi bàn tay, trực tiếp bắt Khải Lâm không có chút lực phản kháng bắt tới cạnh mình.
– A, dừng tay!
Khải Lâm điên cuồng giãy dụa, lại bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn quần áo trên người mình bị xé rách.
Mắt thấy Vương Song muốn đột phá một bước cuối cùng, trên người Khải Lâm đột nhiên toát ra từng chùm sáng màu vàng óng, trước người Khải Lâm hình thành một Lục Mang Tinh màu vàng, trên đó một bóng người hữ huyễn ngồi bên trên, ánh sáng màu vàng chạy về phía hư ảnh, trong nháy mắt, bóng người hư huyễn có chút chân thực đứng lên.
Vương Song nhìn thân ảnh mơ hồ trước mắt, không khỏi lui mấy bước, đứng đối diện Khải Lâm vẻ mặt nhiều hứng thú nhìn bóng người này.
– Đây chính là Thần Chủ sao? Bề ngoài cũng không tệ!
Vương Song đứng bên cạnh nhàn nhạt nói, không chút kinh ngạc nhìn chuyện ngoài ý muốn này.
– Vụt!
Bóng người màu vàng óng trước mắt từ trên Lục Mang Tinh đột nhiên mở to mắt, một ánh mặt lạnh nhạt tựa như Thần Linh trên trời nhìn về phía Vương Song như nhìn một con kiến hôi nhỏ nhoi.
– Dám khinh nhờn nữ nhân của Thần, chết đi!
Trong miệng của đối phương truyền đến một âm thanh vô cùng lạnh lùng vô tình, bước ra một bước, thân ảnh biến mất, một bàn tay to lớn màu vàng to lớn đánh về phía mình, không gian dưới cỗ lực lượng này mà mơ hồ run rẩy, Vương Song có thể rõ ràng phát giác được, một chưởng này lực lượng đã vượt qua nhất giai, đạt tới cấp độ Nhị Giai.
– Chỉ một cái bóng mờ đã có thể đạt tới cấp độ Nhị Giai, xem ra, thực lực ngươi chí ít cũng có tam giai!
Sắc mặt Vương Song nghiêm túc, bóng người trước mắt mặc dù không cách nào sinh ra uy hiếp với mình, nhưng bởi vậy có thể thấy được thực lực của đối phương, một khi cùng đối phương đối đầu, chỉ sợ không có thực lực tam giai quả thực không thể nào đảm bảo!