Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 885
Chương 885: Một tên trốn thoát (2)
Mà ở cách nơi này ba mươi dặm, không gian vặn vẹo, thân ảnh Katel từ trong không gian truyền ra, nghe âm thanh từ đằng xa truyền đến, sắc mặt hắn biến hóa, không dám trì hoãn nữa, toàn bộ thân thể giống như một con chuột nhanh chóng chạy thoát khỏi cánh đồng hoang, che giấu toàn bộ khí tức của mình.
Sau khi nói xong, Vương Song nhìn Khải Lâm, lộ ra ý cười:
– Khải Lâm Thân ái, chúng ta lại gặp mặt rồi!
– Lễ vật lần này ngươi mang tới cho ta, ta vô cùng kinh hỉ, xem như báo đáp, ta nhất định sẽ không để ngươi chết một cách dễ dàng!
Thanh âm của Vương Song vô cùng ôn nhu, nhưng khi lọt vào tai Khải Lâm lại cảm nhận đụowc một cỗ hàn ý thấu xương, nàng biết rõ mình trấn áp Vương Song nhiều ngày như vậy, thiếu chút nữa hủy diệt Đại Gia Nghiệp mà hắn vất vả gây dựng nên, chỉ sợ Vương Song hận không thể ăn sống chính mình!
Vương Song nhìn những người khác trên dây leo, khẽ cười một tiếng:
– Mặc dù những người này chỉ là tôm tép, nhưng cũng có thể phát huy một số tác dụng, cùng mang trở về đi!
Đợi đến khi Vương Song cùng Thu Ảnh Đồng trở về, đám người Đổng Châu vẫn đang làm việc công, nhìn thấy Vương Song cùng đám người phía sau, ánh mắt sáng lên:
– Ngươi bắt được người của tổ chức đó rồi sao?
– Chạy một tên rồi nhưng mà không có trở ngại gì.
Vương Song đáp:
– Nhưng người còn lại tạm thời giao cho ngươi quan, chờ đến khi trận chiến này được xử lý hoàn tất lại suy nghĩ làm sao để đối phó bọn hắn!
– Tiểu Lục, những người này tạm thời giao cho ngươi quản! Tuyệt đối không được giết chết!
Vương Song giao nhiệm vụ này cho Lục Ma Đằng, dù sao những người này thực lực không kém Tiến Hóa Giả, lỡ như sắp xếp những người khác trông coi thì hắn cũng không thế nào yên tâm.
Nghe thấy lời của Vương Song, Lục Ma Đằng vẫn có chút không nguyện ý, sau đó Vương Song lại là vài lời hay ho, Lục Ma Đằng mới miễn cưỡng đáp ứng!
– Được rồi, Đổng di, hiện tại nhanh đi nghỉ ngơi đi, các ngươi cũng mệt mỏi một thời gian dài rồi, chuyện chưa xử lý xong ngày mai xử lý cũng không muộn!
Vương Song nói với đám người Đổng Châu, Triệu Hân, hắn cũng biết mặc dù những nhân viên hậu cần này không tham dự chiến đấu, nhưng ở hậu phương cũng lao tâm lao lực, thân thể cũng mệt mỏi rã rời.
Nói xong, Vương Song trực tiếp hạ mệnh lệnh, không cho phép bất kỳ người nào tiến hành văn phòng, mới miễn cưỡng đuổi đám người Đổng Châu đi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau Vương Song tỉnh lại, trong lỗ mũi ngửi thấy một mùi thơm, thậm chí cảm thấy mũi mình ngưa ngứa, không khỏi mở to mắt, nhìn thấy Triệu Hân đang ghé vào trước ngực cầm một nhúm tóc đen nhánh đong đưa trước chóp mũi mình, nhất thời bắt lấy thân thể yếu đuối không xương thân thể.
– Được rồi, đừng ngủ nữa, lão công, mặt trời đã lên đến mông rồi!
Triệu Hân khẽ cười một tiếng, hôn trên mặt Vương Song một cái, sau đó rời giường mặc quần áo tử tế, cũng không tránh né Vương Song, khiến Vương Song mở rộng tầm mắt, thưởng thức thân thể mềm mại tinh tế của Triệu Hân.
– Nên ăn cơm rồi!
Lúc này Thái Hiểu, Hoàng Bối Bối từ bên ngoài tiến đến, nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của Vương Song, không khỏi nghĩ đến buổi tối hôm qua điên cuồng, sắc mặt có chút hồng hồng.
Vương Song dưới sự hầu hạ của tam nữ mặc quần áo tử tế, ăn xong ít đồ ăn tinh xảo buổi sáng đầu bếp làm rồi đi đến đại sảnh nghị sự, nghĩ đến hiện tại chắc hẳn có không ít người ở nơi đó!
Đến đại sảnh, đám người Đỗ Không, Thường Thừa Viễn vội vàng đứng lên.
– Các vị đều không phải là người ngoài, mời ngồi!
Vương Song cười cười bảo đám người ngồi xuống, bản thân ngồi ở vị trí đầu, nhìn đám người Thường Thừa Viễn, Hình Ưng, cười rộ lên:
– Lão Thường, các ngươi vậy mà cũng chạy đến hả, xem ra dọc đường nhất định cũng rất vất vả!
– Chúng ta nhận được tin tức khá muộn, nếu không chúng ta có thể điều động thêm nhiều binh lính! May mắn Thành phố Giang Nam không có việc gì, nếu không, chúng ta thật không biết nên làm thế nào mới tốt!
Thường Thừa Viễn cười khổ một tiếng, có chút may mắn mở miệng.
– Tâm ý của các ngươi ta nhận, tỉnh Đông Bắc thế nào rồi? Các ngươi thu phục được bao nhiêu thành thị rồi?
Vương Song hiếu kỳ hỏi.
Đỗ Không bên cạnh nghe vậy, cũng hiếu kì vểnh tai, bọn họ đều biết trên thực tế thành phố Thiên Thủy cũng là một phần thế lực to lớn của Vương Song, cho nên vô cùng hiếu kỳ động tĩnh cùng quy mô của thành phố Thiên Thủy.
– Hổ thẹn, toàn bộ diện tích tỉnh Đông Bắc quá lớn, chỉ vẻn vẹn thu phục một phần ba thành thị, nhưng bây giờ nhân khẩu đã vượt qua hai mươi vạn! Đã trở thành đại thế lực lớn nhất tỉnh Đông Bắc rồi!
Thường Thừa Viễn có chút tự hào mở miệng.
Vương Song gật đầu:
– Các ngươi nhân thủ không nhiều, có thể đạt đến mức độ đó đã không tệ rồi, chỉ cần có thể trong vòng ba năm hoàn toàn thu phục tỉnh Đông Bắc là tốt rồi!
Sau đó, Vương Song lại hỏi một số chuyện trước mắt liên quan tới thành phố Thiên Thủy, nhưng lại không hỏi quá sâu, ví dụ như số lượng binh lực, vũ khí, Tiến Hóa Giả hiện tại của Thành phố Thiên Thủy bây giờ, dù sao nơi này còn có người ngoài, loại chuyện này cũng không thích hợp nói trong trường hợp này.