Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 883
Chương 883: Tìm thấy các ngươi rồi! (3)
Nghe vậy, tất cả mọi người đều gật gật đầu, bọn họ hoặc là một đường chạy tới, hoặc là, không ngừng chiến đấu, hiện tại mọi chuyện đã chấm dứt, cả đám đều vô cùng mệt mỏi, cho nên đều là mỗi người trở về nghỉ ngơi, những Tiến Hóa Giả đến hỗ trợ này, Đổng Châu tự mình sắp xếp phòng cho bọn họ.
Mà ở trấn nhỏ cách căn cứ không xa, đám người Khải Lâm đều từ xa nhìn thấy tình cảnh Zombie vô tận rút lui, sắc mặt đều âm trầm.
– Nói cho Thần Chủ biết, kế hoạch lần này thất bại, chúng ta lại chuẩn bị một cách khác đi!
Khải Lâm quay đầu lại, lạnh nhạt mở miệng với hai người, thất bại lần này, nàng tất nhiên phải gánh vác trách nhiệm rất lớn, đến lúc đó, Thần Chủ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha nàng.
Đa Mông và Tạp Đặc cũng đều là sắc mặt đen sì, đây là một lần hành động thất bại từ đầu đến cuối, bọn họ tuy rằng không phải là người phụ trách chủ yếu, nhưng đến lúc đó cũng không tránh khỏi một trận mắng chửi! Nghĩ tới đây, ánh mắt bọn họ nhìn Khải Lâm càng thêm khó chịu, lão tử làm việc với ngươi, bây giờ thế nhưng cái gì cũng không làm, đã dính phải một thân xui xẻo.
– Hừ, Khải Lâm, đây là chủ ý tốt của ngươi, hiện tại rơi vào cục diện như vậy, ngươi vẫn nên suy nghĩ làm thế nào giải thích với Thần Chủ đi, còn phải chuẩn bị những chuyện khác!
Đa Mông lạnh lùng, không chút nể mặt Khải Lâm, nếu như là lúc trước, hắn đương nhiên sẽ cho đối phương một chút mặt mũi, dù sao Khải Lâm là thủ hạ thần chủ đều coi trọng, nhưng bây giờ, Khải Lâm xảy ra sơ hở lớn như vậy, có thể không chết cũng coi như mạng lớn của nàng rồi!
Hắn làm sao còn có thể quan tâm đến đối phương.
Cho dù là Tạp Đặc lúc này cũng không nói gì, rõ ràng cũng hơi bất mãn đối với Khải Lâm.
– Trách nhiệm lần này ta sẽ một mình gánh vác! Không liên quan gì đến các ngươi!
Khải Lâm lạnh nhạt mở miệng, nói xong, lập tức bắt đầu phân phó thủ hạ một chút:
– Bây giờ chúng ta phải nhanh chóng rời đi, bây giờ kế hoạch thất bại, còn cần tìm một nơi an toàn khác, báo cáo với Thần Chủ!
– Ta thấy nơi này rất an toàn, cần gì phải phải tìm nơi an toàn gì đó, hiện tại báo cáo cho Thần Chủ, chúng ta nhanh chóng trở về, hai huynh đệ chúng ta không bao giờ muốn hợp tác với ngươi nữa!
Đa Mông lạnh giọng mở miệng phản bác.
– Nơi này gần thành phố Giang Nam như vậy, một khi bọn họ phái người tới tìm kiếm, rất dễ dàng bại lộ chúng ta!
Tạp Đặc có chút tức giận mở miệng. Đa Mông hẳn là cũng biết sự thật này, nói như vậy, đơn giản là cố ý chèn ép mình.
– Được rồi, Khải Lâm nói cũng đúng, vẫn là mau rời đi đi. Thực lực của Vương Song chúng ta cũng đều thấy được, vạn nhất bị hắn phát hiện, mấy người chúng ta thật sự đừng trông cậy vào có thể trở về!
Tạp Đặc ở một bên cũng làm hòa một lần.
Nghe giọng nói của Tạp Đặc, Đa Mông cũng không nói gì nữa mà bắt đầu sắp xếp những thứ họ đang đặt ở đây.
Chẳng qua, không có mười phút đồng hồ, dám người Khải Lâm bỗng nhiên nhận ra một cỗ tinh thần lực cực kỳ khổng lồ quét ngang tới nơi này.
– Không xong, là Vương Song, hắn tìm tới đây!
Mọi người nhao nhao biến sắc, căn bản không do dự, lập tức thừa dịp bóng đêm chạy trốn, còn về hơn mười thủ hạ nơi này, dù sao bị Vương Song bắt được cũng là một con đường chết, bọn họ mới không quản.
Bây giờ, nên chạy trốn như thế nào mới là vấn đề bọn họ quan tâm, dù sao thực lực của Vương Song bọn họ lúc trước đều thấy được, tự hỏi, ngoại trừ Thần Chủ đại nhân có thể đè ép Qua Vương Song ra, bọn họ không cho rằng mình có thể ngăn trở một chiêu của đối phương!
Chẳng qua, thân ảnh bọn họ vừa mới động, giọng nói điên cuồng của Vương Song lập tức vang vọng trên bầu trời đêm.
– Rốt cuộc… tìm được các ngươi rồi!
Trong giọng nói của Vương Song ẩn chứa sát ý và vui mừng như điên, tựa như vô cùng phấn khích khi dễ dàng như vậy phát hiện đám người này. Hắn vốn còn tưởng rằng sẽ hao phí không ít thời gian, không nghĩ tới nhanh như vậy đã có thể tìm được người của tổ chức Thần.
Một bên, Thu Ảnh Đồng cũng là hàn quang lóe lên trong mắt, đối với hung thủ lớn nhất thiếu chút nữa khiến căn cứ bọn họ bị diệt, nàng cũng sẽ không đơn giản buông tha.
– Muốn chạy, lưu lại cho ta!
Có lẽ, nhận ra được ý đồ muốn chạy trốn của Khải Lâm, Vương Song cười lạnh một tiếng, nếu để những người này trốn được khỏi mí mắt của mình, hắn thật đúng là không xứng với thực lực của Tiến Hóa Giả nhị giai của mình!
Một đạo đao khí hồng sắc vụt qua Không Gian, trực tiếp ngăn cản tốc độ nhanh nhất trước đó của Đa Mông, Đa Mông được xưng Thiên sứ điện, tốc độ của hắn tựa như tia chớp, nhưng mà trong nháy mắt, cũng đã biến mất trong phạm vi hơn ngàn mét.
Nhưng mà, hắn nhanh, tốc độ của Vương Song càng nhanh hơn, một đạo đao khí cự đại rơi trước người Đa Mông, dấu vết xẹt trên mặt đất dài mấy chục thước, trực tiếp phong bế đường đi của hắn!
– Ngươi cản ta làm gì, Khải Lâm là chủ mưu, ngươi hẳn là phải qua tìm nàng chứ!
Nhìn thấy thân ảnh Vương Song giống như sao băng chặn trước người mình, Đa Mông không nén nổi sự hoảng sợ trong lòng, rống to.
Hắn rõ ràng biết bị Vương Song ngăn lại sẽ có hậu quả gì, nhưng muốn đào tẩu trước mặt hắn, chẳng khác nào chuyện cười cả.