Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 882
Chương 882: Tìm thấy các ngươi rồi! (2)
Cho nên, những người này, cho dù là phạm phải một chút sai lầm, cũng chỉ có một con đường chết.
Đây cũng chính là Giang Kiệt hỏi như vậy, đổi lại là một người khác, Vương Song tuyệt đối sẽ để cho hắn trực tiếp cút đi, vì thế, Vương Song nói cho Giang Kiệt một chút đạo lý trong đó, sau đó Giang Kiệt bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, nhưng vẫn có chút không tình nguyện.
Dù sao đây cũng là mấy chục mạng người, trong tận thế, chết một người thì bớt một người.
Nhưng Vương Song là thủ lĩnh căn cứ, hắn cũng chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh, phó thủ ở một bên ngược lại có ánh mắt, nhìn thấy ánh mắt có chút khó coi của Vương Song, vội vàng lôi kéo Giang Kiệt rời đi.
“Hô”
Vương Song chậm rãi thở ra một hơi, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, không biết đang suy nghĩ cái gì. Đám người Đổng Châu đều ở một bên bắt đầu hạ xuống các loại mệnh lệnh, hiện giờ nguy cơ giải trừ, công tác trấn an tiếp theo khẳng định vẫn do các nàng xử lý.
– Ta đoán, người của tổ chức Thần hẳn là không có đi bao xa, nhất định ở cách thành phố Giang Nam không xa lắm, nếu không, bọn họ cũng không có biện pháp chiếm tiện nghi trong trận chiến này!
Vương Song bất chợt từ trên ghế đứng lên, ở trong đại sảnh không ngừng suy đoán, trong miệng lẩm bẩm.
– Không được, chịu thiệt thòi lớn như vậy, ta tuyệt đối không thể cứ như vậy quên đi!
Vương Song lẩm bẩm, trong mắt hiện lên một tia sát ý, chịu thiệt thòi lớn như vậy, Vương Song chính là cảm giác mình có chút bức bối. Nếu như không tìm được manh mối, đêm nay hắn phỏng chừng đều không thể ngủ được.
– Ta đi ra ngoài một chút!
Vương Song nói xong, thân ảnh vọt ra bên ngoài, đột nhiên bay lên bầu trời đêm.
– Thành chủ!
Đám người Đổng Châu hoảng sợ, căn cứ của bọn họ vừa mới ổn định lại, Vương Song lại muốn đi ra ngoài, bọn họ nghe rõ ràng, Vương Song đây là muốn đi tìm tổ chức Thần, trước đó đối phương có thể trấn áp Vương Song, nghĩ tới, thực lực của bọn họ nhất định không hề yếu kém. Vương Song lại độc hành một mình, vạn nhất lại phát sinh chuyện trước đó, vậy bọn họ khóc cũng không ra nước mắt đâu!
Lúc này, đám người Thu Ảnh Đồng cũng đều trở về, bên tường thành, cũng không cần nhiều người như vậy, huống chi các nàng đều là Tiến Hóa Giả cao cấp, công việc sắp xếp lại cũng không cần các nàng làm.
– Ảnh Đồng, mau chóng đuổi theo, thành chủ lại một mình đi ra ngoài!
Nhìn thấy Thu Ảnh Đồng, ánh mắt Đổng Châu không khỏi sáng lên, vội vàng nói.
Nghe vậy, Thu Ảnh Đồng vừa mới tiến vào sửng sốt, lập tức biến sắc, trực tiếp xoay người rời đi, sau lưng một đôi cánh màu đỏ triển khai, “vút” một cái bay lên bầu trời đêm, dựa theo động tĩnh Vương Song lưu lại đuổi theo.
Nhìn thấy Thu Ảnh Đồng đuổi theo, đám người Đổng Châu cũng đều trút một hơi, có Thu Ảnh Đồng ở đây, cho dù thực lực của đối phương cường hãn, Vương Song hẳn là cũng sẽ không chịu thiệt thòi.
– Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Sao lão công lại đi rồi?
Chúng nữ Từ Đông Đông, Cao Mộng Học, Bạch Manh Manh đều khóc không ra nước mắt nói, các nàng biết được Vương Song trở về, ngay lập tức chạy tới tường thành, ai biết khi các nàng đến Vương Song đã rời đi, sau đó các nàng lại theo đám người Thu Ảnh Đồng trở về, nào ngờ, Vương Song lại bỏ chạy!
Nhìn thấy bộ dáng các nàng khóc không ra nước mắt, trên mặt mọi người đều hiện lên một tia ý cười, sau đó Đổng Châu thuật lại lời nói của Vương Song cho các nàng:
– Thành chủ hẳn là muốn tìm được người của tổ chức này để báo thù, chẳng qua ta sợ một mình hắn dễ bị chịu thiệt, cho nên mới bảo Ảnh Đồng đuổi theo.
Nghe Đổng Châu nói xong, đám người Thu Báo Quốc, Tô Vũ, Hoàng Thiên Hằng đều vô cùng phẫn nộ:
– Không nghĩ tới lại còn có tổ chức khác đẩy tay, thiếu chút nữa đã làm cho căn cứ của chúng ta hoàn toàn bị diệt, thù này ta cũng nhịn không được, nếu bị ta tìm được bóng dáng bọn họ, nhất định phải nổ tung tổ chức của bọn chúng!
Một đám người vô cùng phẫn nộ, lúc này, đám người Thường Thừa Viễn, Hình Ưng, Lưu Phong tiến lên gặp mặt đám người Đổng Châu.
– Mọi người, hẳn là các vị bằng hữu của thành phố Thiên Thủy đi!
Đổng Châu nhìn ba gương mặt xa lạ này, sau khi được Triệu Hân ở bên cạnh nhắc nhở, vẻ mặt ôn hòa cười nói:
– Lần này, còn phải đa tạ các vị viện thủ, bằng không, thành phố Giang Nam bây giờ còn không biết sẽ biến thành cái dạng gì đây.
– Đổng thành chủ khách sáo rồi, chúng ta cũng không giúp được bao nhiêu, cũng may thành chủ đại nhân có thể kịp thời trở về, chấn nhiếp bầy Zombie vô tận kia, nếu không, tình huống thật sự sẽ còn ác liệt tới cực điểm.
Ba người Thường Thừa Viễn đều khách khí trả lời.
Sau đó tất cả mọi người đều thân thiết nói chuyện với nhau, Đỗ Không cũng là được Đổng Châu nhiệt tình chiêu đãi, đối với người đến trợ giúp căn cứ bọn họ, bọn họ đều vô cùng cảm kích, không có bày ra một tia giả dối.
– Tất cả mọi người đều mệt mỏi cả ngày rồi, trước tiên đi nghỉ ngơi một đêm, ngày mai ta bày một bữa tiệc rượu chúc mừng, chúc mừng căn cứ chúng ta bình an vượt qua một hồi nguy cơ này, cũng là cảm tạ ân ơn giúp đỡ của các vị.
Đổng Châu đợi đến khi tất cả mọi người đều quen biết, sau đó mở miệng như thế.