Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 759
Chương 759: Lục Ma Đằng nhất giai đỉnh phong!
Vương Song an ủi xong cha mẹ có chút kích động, sau đó nhìn thấy Liễu Lôi, Trần Diệu, Phạm Ninh Ninh, đám nhóc Đổng Mộng Kỳ dẫn theo Lam Lam tiến vào, trên mặt không khỏi lộ ra một tia tươi cười.
Nhìn thấy Vương Song, đôi mắt nhỏ của Lam Lam sáng lên, có chút vụng về chạy về phía Vương Song, giữa đường thiếu chút nữa ngã một cái, chẳng qua tinh thần lực của Vương Song vừa động, thân thể Lam Lam trực tiếp bay lên, rơi vào trong ngực mình.
– Lam Lam, một khoảng thời gian không gặp, lại lớn lên một chút nhỉ, có nhớ cậu không? Hửm?
Vương Song mỉm cười sờ cái đầu nhỏ của Lam Lam.
– Nhớ…
Giọng nói đầy mùi sữa của Lam Lam vang lên, lời nói không nhiều lắm, nhưng lại mơ hồ có thể biểu đạt ý tứ của mình.
– Ha ha!
Nghe Lam Lam nói, Vương Song không chỉ cười rộ lên, đồng thời cẩn thận kiểm tra phong ấn trong cơ thể Lam Lam, không có gì khác thường.
Cùng Lam Lam đùa giỡn một lúc, Vương Song nhìn bốn nhóc con kia, khẽ cười nói:
– Trong khoảng thời gian này các ngươi vất vả chăm sóc Lam Lam rồi!
Suy nghĩ một chút, Vương Song cảm thấy chỉ là cảm tạ bằng miệng không tốt lắm, suy nghĩ một chút, từ trong trữ vật giới chỉ lấy ra bốn hạt châu màu lam nước, đưa cho các nàng.
– Đây là Thuẫn châu, gặp phải nguy hiểm trực tiếp ném ra ngoài, có thể chống cự một kích của Tiến Hóa Giả cấp bảy!
Nghe được lời của Vương Song, mấy tiểu gia hỏa đều hưng phấn nhận lấy, cầm trên tay yêu thích không nỡ buông tay.
– Cảm ơn ca ca!
Mấy tiểu gia hỏa tuy rằng hưng phấn, nhưng vẫn không quên cảm ơn Vương Song.
– Được rồi, các ngươi đi chơi đi, ca ca còn có việc.
Vương Song cười sờ đầu các nàng một chút, lập tức rời đi, thấy cha mẹ không sao, trong lòng hắn liền buông lỏng hơn phân nửa.
Đi tới đại sảnh, nhìn thấy đám người Viên Doanh, Tô Tiểu Tuyết, Vương Song cười rồi trò chuyện với bọn họ, thuận tiện kể lại cho các nàng nghe tình cảnh của mình trong khoảng thời gian này, đồng thời nói cho các nàng biết tin tức trong thành phố Giang Nam lại có thêm mấy vạn người.
– Hừ, ba thế lực kia vẫn luôn muốn thôn tính chúng ta, ta đều hận không thể trực tiếp làm thịt bọn họ, hiện giờ rơi vào kết cuộc này, cũng là đáng đời.
Tô Tiểu Tuyết nũng nịu mở miệng nói.
Nàng vẻn vẹn chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng, bên dưới là một cái quần bò bó sát màu lam, càng phác họa rõ nét đường cong duyên dáng, phối hợp với dung mạo hoàn mỹ của nàng, càng là vô cùng mê người. Chẳng qua Chương Nghiệp và Bạch Tiểu Thắng đều nhìn sang chỗ khác, tận lực không nhìn về phía Tô Tiểu Tuyết, lực mị hoặc của nữ nhân này thật sự là quá lợi hại, bọn họ đều sợ mình nhịn không được.
Nghe Tô Tiểu Tuyết nói, Vương Song không khỏi mỉm cười lắc đầu, nhìn mọi người :
– Bây giờ, căn cứ thành phố La Môn, căn cứ Mãnh Hổ, căn cứ Chiến Phủ tất cả những người sống sót đều chuyển đến thành phố Giang Nam, nhân khẩu thành phố Giang Nam cũng tăng lên tới mười vạn người, ta nghĩ, nơi này của chúng ta cũng đã đến lúc chuyển nhà rồi!
– Chuyển nhà?
Mọi người sửng sốt, Tô Tiểu Tuyết nhịn không được lên tiếng :
– Thành chủ, nơi này của chúng ta rất tốt, còn có tường thành bảo vệ, di chuyển đến thành phố Giang Nam làm gì, nơi đó khắp nơi đều là cảnh tượng rách nát, còn có nhiều người như vậy, làm sao có thể so sánh được với nơi này.
Nghe vậy, trên mặt những người khác đều hiện lên một nụ cười, Tô Tiểu Tuyết đây là coi nơi này trở thành viện dưỡng lão ư!
Vương Song khẽ thở ra một hơi, đều bị lời nói của Tô Tiểu Tuyết làm cho tức tới bật cười :
– Ngươi nói không sai, thành phố Giang Nam cũng không có nhiều tường thành như vậy, nơi này lại có tường thành cao lớn bảo vệ, ngươi cảm thấy thích hợp cũng đúng thôi!
Nói xong, không giải thích nhiều với bọn họ nữa, hắn là chủ nhân Thiên Chi Thành, lời của hắn chính là mệnh lệnh.
– Các ngươi sắp xếp người chuẩn bị tốt chuyện di chuyển, tất cả đồ đạc đều phải mang đi. Ta sẽ di chuyển các bức tường thành ở đây, và sau đó, sẽ không còn bức tường thành nào ở đây nữa.
Đám người Bạch Tiểu Thắng, Chương Nghiệp nghe được đều cười khổ một tiếng, nhưng cũng đều hiểu rõ tính toán của Vương Song, nơi này dù sao vẫn là quá nhỏ, cho dù là căn cứ kinh tế, hay là căn cứ công nghiệp, đều không thể so sánh với thành phố Giang Nam, bởi vậy, di dời cũng chỉ là vấn đề nên làm.
Vương Song phân phó xong, lập tức một mình đi tới Bách Thảo viên của Lục Ma Đằng, nơi này còn có rất nhiều trọng binh trông coi, một con ruồi cũng không thể bay vào Bách Thảo Viên được.
Thấy Vương Song đích thân đến, đông đảo các binh lính bảo vệ vội vàng tách ra một con đường cho Vương Song.
Vương Song mỉm cười gật đầu với bọn họ, sau đó chậm rãi đi vào bên trong, vừa mới tiến vào, Vương Song đã cảm nhận được một đạo ánh sáng màu xanh bắn về phía mình.
“Vút” một tiếng, lục quang quấn quanh trên người Vương Song, bám bật ra một dây leo màu xanh nhạt, dây leo bất quá chỉ có kích thước một thước, giống như do lưu ly màu xanh biếc kết thành, bên trong lại càng mơ hồ nhìn thấy từng cỗ chất lỏng màu xanh biếc đang lưu thông.
– Chủ nhân, ngươi rốt cục đã trở lại!
Giọng nói hưng phấn của Tiểu Lục vang lên trong đầu Vương Song, giống như một đứa trẻ đi lạc bỗng nhiên nhìn thấy cha mẹ của mình vậy.