Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 753
Chương 753: Lần nữa thăng cấp!
Chẳng qua chuyện khiến bọn họ kinh ngạc đã xảy ra, đừng nói Thu Ảnh Đồng, cho dù là Lý Tân phía sau nàng, đám người Hồng Vũ đều không có chút kinh ngạc sợ hãi nào, trên mặt mang theo một tia trào phúng nhìn bọn họ.
“ Thật sự là đáng ghét, một đám còn chưa tới nhất giai, lại dám xem thường chúng ta như vậy! “
La Hạo trong lòng tức giận, uy lực công kích trên tay càng thêm cường hãn, thề phải một kích chém chết Thu Ảnh Đồng!
Trong lòng hai người Phùng Hổ và Dương Thành cả kinh, mơ hồ xuất hiện một cỗ dự cảm không ổn, nhưng cho dù như thế, công kích của bọn họ đã phát ra, muốn thu hồi lại đã không kịp, chỉ có thể kiên trì giết về phía đám người Vương Song.
Nhìn ba đạo công kích vô cùng khủng bố đang hạ xuống, ánh mắt Vương Song lạnh lùng, không hề phản ứng, đợi đến khi khoảng cách công kích rất gần chính mình, lúc này mới chậm rãi động thủ.
Không có một động tác dư thừa, vẻn vẹn chỉ có một quyền, một quyền đánh ra, lực lượng khủng bố phá nát tất cả, ánh đao màu trắng “rắc rắc” một tiếng, trực tiếp vỡ vụn thành từng đoạn điểm sáng màu trắng, tiêu tán ở trong không khí.
Móng vuốt sắc bén còn chưa hạ xuống, đối mặt với lực lượng vô song giống như dời núi lấp biển của Vương Song, nhìn qua giống như một người rơm bay ngược ra ngoài, không có chút lực chống cự nào.
Búa màu đen và cỗ lực lượng này ngược lại giằng co một hồi, nhưng cũng chỉ là một lúc mà thôi, trong giây phút tiếp theo, búa màu đen trực tiếp đảo ngược, bay ngược ra ngoài, rơi trên mặt đất, trực tiếp đâm sâu vào mặt đất.
“Phốc”, “Phốc”, “Phốc”
Ba tiếng thổ huyết liên tiếp vang lên, sắc mặt ba người La Hạo trắng bệch nhìn Vương Song trước mắt chậm rãi thu hồi nắm đấm của mình, trong ánh mắt không che dấu được sự hoảng sợ, một quyền, vẻn vẹn chỉ một quyền, ba đại tiến hóa giả nhất giai bọn họ giống như gà con bị đánh bay!
Vô lực, sợ hãi, bàng hoàng, đây chính là cảm giác chân thật nhất của ba người lúc này, bọn họ không thể tin được, tam đại cường giả nhất giai liên thủ, làm sao có thể còn có loại cảm giác vô cùng buồn cười này, bọn họ không phải nên quét ngang tất cả kẻ địch, trực tiếp trấn áp đám người Thu Ảnh Đồng sao!
– Sao…sao có thể!
Ba người La Hạo nhìn Vương Song, kinh hãi lẩm bẩm, tựa hồ không thể tin được kết quả này!
– Ngươi, ngươi… là ai?
Khóe miệng Phùng Hổ không ngừng tràn ra từng tia máu tươi, nhưng hắn cũng bất chấp chùi đi, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Vương Song.
– Các ngươi vừa rồi không phải là đang thương lượng làm thế nào bắt được người nhà của ta, uy hiếp bọn họ sao, bây giờ nhanh như vậy đã quên ta rồi!
Vương Song lạnh lùng mở miệng.
Nghe vậy, đầu ba người tựa hồ trong nháy mắt nổ tung, vẻ mặt kinh hãi mở miệng :
– Ngươi, ngươi, ngươi chính là… Vương Song! Thành chủ Thiên Chi thành!
Bọn họ đồng thời nghĩ tới đủ loại tin đồn về Vương Song, còn chưa tới nhất giai, từng chém giết Zombie nhất giai, còn đã đồng quy vô tận với một kẻ biến dị giả mơ hồ vượt qua nhất giai, thực lực nghịch thiên như vậy, bọn họ bây giờ cho dù là nhất giai cũng không dám khẳng định bản thân có thể làm được, nhưng Vương Song đã làm được, hơn nữa là ở thời điểm mình còn chưa đạt tới nhất giai đã làm được!
Bởi vậy, bọn họ có thể tưởng tượng thực lực của Vương Song rốt cuộc khủng bố cỡ nào.
– Không đúng, Vương Song không phải đã đồng quy vô tận với một đầu biến dị giả sao! Thi thể cũng không còn, làm sao có thể còn có thể xuất hiện!
Phùng Hổ vẻ mặt không thể tin được quát.
– Ngươi nhất định là giả, giả!
Nhìn bộ dáng đám người Phùng Hổ, Thu Ảnh Đồng lạnh lùng liếc bọn họ một cái, khẽ trách mắng :
– Câm miệng, thành chủ Thiên Chi thành của chúng ta làm sao ngay cả bản thân cũng không nhận ra, ai nói cho ngươi biết Vương Song đã chết, chẳng qua là rời đi một đoạn thời gian, nếu không phải Vương Song không có ở đây, các ngươi dám kiêu ngạo như vậy đánh tới cửa, còn có thể an toàn trở về sao!
– Bây giờ, Vương Song đã trở lại, các ngươi cũng phải trả giá cho hành động của chính mình!
Vương Song ở một bên cũng lạnh nhạt nói :
– Vốn còn muốn giữ cho các ngươi một mạng, nhưng nếu các ngươi lại dám mưu đồ với người nhà của ta, thật sự là tự mình tìm đường chết…
Chẳng qua chữ “giết”, Vương Song còn chưa nói hết, ba người Phùng Hổ đồng thời quát to một tiếng, lực lượng cường hãn ngưng tụ, trực tiếp giết về phía Vương Song.
– Cẩn thận!
Đám người Lý Tân ở phía sau đồng thời kinh hô, ba gã cường giả nhất giai đồng thời đánh lén, cho dù là thực lực Vương Song cường hãn, cũng không thể chủ quan.
“Hừ”
Vương Song hừ lạnh một tiếng, nhìn công kích của ba người, lúc này không hề lưu thủ nữa, ngón tay bắn ra, một đạo màu lưu ly, đao quang con chưa to bằng bàn tay xuất hiện, “Vèo” một tiếng, cắt qua không gian, trong nháy mắt xuyên qua thân thể ba người.
Đao quang xuyên qua công kích của ba người, trực tiếp mang theo sinh cơ của ba người.
– Chuyện này, ọc… ọc…
Công kích của ba người Phùng Hổ dần dần tiêu tán, thân ảnh dừng lại, hơi cúi đầu nhìn về phía thân thể mình, chỗ ngực, một vết máu từ trong quần áo chảy ra, tí tách tí tách rơi trên mặt đất.
“Bùm”