Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 547
Chương 547: Thợ săn
Có điều làm Vương Song cảm thấy có chút vui mừng là theo đường đi của hắn, cấp bậc biến dị thú xung quanh càng ngày càng thấp, thỉnh thoảng có thể thấy biến dị thú cấp chín, đến bây giờ cũng chỉ có biến dị thú cấp năm cấp sáu biến dị thú, điều này đã chứng minh Vương Song đang đi ra khỏi rừng rậm, không còn lạc ở trong rừng rậm.
Vương Song tiếp tục đi ra ngoài, cấp bậc của biến dị thú tiếp tục hạ xuống, từ cấp năm cấp sáu, đến cấp ba cấp bốn, Vương Song đoán chừng thời gian mình đi chắc khoảng một ngày.
Cho đến bây giờ, biến dị thú cấp ba cấp bốn Vương Song cũng không cảm nhận được, chỉ có thể cảm nhận ra được khí tức của một số dã thú hung mãnh cùng với một loại động vật ăn cỏ.
– Ta đây sắp ra ngoài được rồi sao?
Vương Song nhìn một con nai ở đằng xa, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn. Hắn cách con nai kia cũng chỉ có mười mấy thước, nhưng con nai kia dường như không phát hiện ra hắn vậy, yên tĩnh ăn một ít cỏ dại trên mặt đất.
– Chúng ta nhất định phải cẩn thận một chút, dãy núi Đại Hưng cũng không phải là vùng đất lành gì, cho dù là Tiến Hóa Giả đại nhân cũng không biết bỏ mạng ở trong đó bao nhiêu!
– Biết rồi, dãy núi Đại Hưng kinh khủng người nào mà không biết, đây chính là hang ổ của biến dị thú đích, vô số biến dị thú sinh sống trong đó, chúng ta cũng chỉ có thể ở phía ngoài nhất đánh một chút gió thu, để cho chúng ta đi sâu vào thì thật sự chúng ta cũng không có năng lực này!
– Đều do Thanh Long Bang đáng chết, để cho những người bình thường như chúng ta tới dãy núi Đại Hưng săn thú, không phải là để cho chúng ta chịu chết sao, mỗi lần đều chết mấy người, kết quả là đổi lấy mấy con mồi đáng thương kia!
– Nhỏ giọng một chút, có thể bọn họ ở phía sau giám sát đó, bị bọn họ nghe được chúng ta sẽ thê thảm cho xem!
– Haiz, thật không biết lần này lại sẽ chết bao nhiêu người nữa!
– …
Vương Song nghe mơ hồ nghe thấy giọng nói từ phía xa xa, vẻ mặt mừng như điên, hắn chịu trăm ngàn cay đắng, cuối cùng cũng đi ra được, có điều nghe lời của bọn họ nói đây là dãy núi Đại Hưng, hắn trong phút chốc đã đến nghĩ tới đây là nơi nào rồi!
Dãy núi Đại Hưng, nằm ở phía đông bắc của Hoa Quốc, là dãy núi lớn nhất tỉnh Đông Bắc, chiếm diện tích trăm mét vuông, vô số cây cối, dã thú, các loại Kỳ Trân Dị Thảo đều ở trong đó, có thể gọi là một tòa thiên nhiên Bảo Khố, Mạt Thế hàng năm trước đó đều có nhiều du khách biến mất ở dãy núi Đại Hưng.
Nó không chỉ có chiếm nguồn tài nguyên gỗ lớn nhất tỉnh Đông Bắc, còn là khu rừng rậm lớn nhất Hoa Quốc, có tác dụng quan trọng không gì sánh nổi với toàn bộ hệ thống sinh thái.
Vương Song không ngờ rằng mình bị Thế Tử Mộc Ngẫu tiến hành Không Gian Chuyển Di vậy mà chuyển dời đến tỉnh Đông Bắc cách tỉnh Đông Sơn ngàn dặm, hắn dần dần nhớ ra thành phố nằm gần dãy núi Đại Hưng nhất hình như là thành phố Thiên Thủy, lúc đó vô tình nhìn thấy trên bản đồ.
– Chẳng lẽ thành phố Thiên Thủy bị thu phục rồi?
Bóng người Vương Song ẩn nấp trong bóng tối, không có vội xuất hiện, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ. Từ lén trộm nghe tin tức đến suy đoán, những người này hẳn là bị một thế lực nào đó ép tiến vào dãy núi Đại Hưng này, mà thế lực này hình như tên là Thanh Long Bang, xem ra như vậy, gần đây hẳn là có địa bàn của loài người, rất có thể chính là Thành phố Thiên Thủy.
Thành phố Thiên Thủy chẳng qua chỉ là một thành phố cấp hai, lại thêm tỉnh Đông Bắc bây giờ dân số suy giảm nghiêm trọng, số lượng dân số càng thêm thưa thớt, đoán chừng toàn bộ Thành phố Thiên Thủy Mạt Thế trước đó có thể có dân số năm trăm ngàn người!
– Bỏ đi, bây giờ nơi này đoán chừng khoảng cách thành phố Giang Nam cả ngàn dặm, muốn quay bề lập tức cũng không được, tình hình người sống sót ở đây cũng đoán không ra, vẫn là đừng quá lộ liễu.
Vương Song nghĩ một hồi, quyết định dùng thân phận người sống sót bình thường xuất hiện, trước tiên điều tra tình hình nơi đây rõ ràng rồi tính tiếp. Lỡ như thế lực nơi này quá mạnh, bản thân đột nhiên xuất hiện, lại có thực lực nhất giai, chỉ sợ những người cấp cao sống sót ở đây sẽ không yên tâm.
Vương Song cũng không cho rằng bản thân tấn thăng nhất giai, những người khác cũng sẽ không tấn thăng nhất giai.
Nghĩ tới đây, Vương Song nhìn dáng vẻ chỉnh tề của mình, quần áo sạch sẽ, cười khổ một tiếng, “Xoẹt” một tiếng, làm rách te tua, lại trét một chút bùn trên mặt đất, nhìn vô cùng bẩn. Tiến Hóa Giả nhất giai khí tức trên người hắn cũng là bị bản thân che giấu, nếu như không phải Tiến Hóa Giả nhất giai, ai cũng không thể nhìn ra đây là một cường giả nhất giai.
Lặng lẽ lùi về sau, Vương Song nhìn con nai yên tĩnh ăn cỏ kia, trên mặt lộ ra một nụ cười:
– Xem ra, phải hy sinh ngươi một chút rồi!
Vừa mới nói xong, bóng người Vương Song lập tức biến mất, sau một khắc, đáp xuống bên cạnh con nai, một đao, trực tiếp đánh ngất con nai này.