Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 1456
Chương 1456: Lâm Kinh Thiên vs Tôn Giả! (3)
Vương Song cúi đầu, hắn cũng biết thực lực hiện tại của mình quá thấp, cho dù biết rất nhiều bí mật, chỉ sợ cũng không phải chuyện tốt gì.
Tiếp theo, dưới sự dẫn dắt của Lâm Kinh Thiên, Vương Song trở lại Thanh Nguyên Tông, trên Vô Danh Phong, Chu Càn nhìn Lâm Kinh Thiên và Vương Song xuất hiện, trên mặt lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Nhưng khi Chu Càn nhìn Lâm Kinh Thiên, đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên giật mình, kinh ngạc nói:
– Ngươi gặp ai, lại bị thương như thế?
– Chẳng qua là linh thân của một lão tiên nhân, cũng bị ta đánh trọng thương, đoán chừng lão gia hỏa này phải tu luyện lại một lần nữa.
Lâm Kinh Thiên không thèm để ý nói, lời nói lại có chút mập mờ.
Chu Càn nghe vậy thì gật đầu, cũng không hỏi tiếp, lập tức hắn quay đầu nhìn về phía Vương Song, nụ cười trên mặt vô cùng nhu hòa.
– Tiểu tử, trở về là tốt rồi.
Không nói thêm lời nào, chỉ là một câu hỏi han quan tâm bình thường, đã làm cho Vương Song cảm giác được trong lòng mình ấm áp, hắn biết rõ mình gặp nạn ở Thần Tinh Vực trên trời, Chu lão đã khẳng định sẽ nỗ lực mời Lâm tiền bối đi cứu hắn.
Nhưng những lời này Chu lão cũng không nói ra, chỉ là giống như trưởng bối của hắn, nhìn thấy con trai của mình bình an vô sự trở về cảm thấy yên lòng!
– Chu lão…
Vương Song cung kính tiến lên hành lễ lớn.
– Chu lão đầu, đồ đệ của ngươi ta đã đưa về cho ngươi, nhân tình ta nợ ngươi đã trả hết.
Lâm Kinh Thiên nhàn nhạt nói.
– Ta còn có việc, không ở lại chỗ ngươi nữa, đợi đến khi nào hai đồ đệ của ngươi chân chính trưởng thành, ta sẽ trở lại.
Nói xong, bóng dáng Lâm Kinh Thiên dần dần biến mất.
Chu Càn không để ý, tiến lên vỗ nhẹ bả vai Vương Song, mỉm cười nói:
– Tiểu tử, ngươi không làm ta thất vọng, nguyên lực bát chuyển đỉnh phong, lại còn lấy được một mảnh Hỗn Độn Tinh Thạch, tiểu gia hoả Dương Mạt kia làm ầm ĩ nói muốn đi tìm ngươi…
Vừa nói, Vương Song đi theo Chu lão về phía ngôi nhà tranh.
Mà ở chỗ sâu của Thần Linh Tông, đạo thân ảnh tựa như đang ngủ say chợt mở mắt, một đạo hư ảnh rơi xuống trước mặt hắn, trực tiếp dung nhập vào trong thân thể của hắn.
Đạo thân ảnh này chấn động, trên đỉnh đầu toát ra một cỗ khí tức mục nát.
– Thật là Lâm Kinh Thiên, lại có thể nghiền nát linh thân của ta, xem ra, không cần thời gian một trăm năm, Tây Tinh Vực này, lại lần nữa xuất hiện một vị tuyệt thế cường giả cấp bậc Tôn Giả!
Dứt lời, thân ảnh của hắn lần nữa bị bao phủ trong một tầng thần quang dày đặc, tựa như lần nữa lâm vào trong tu hành.
Mà Lâm Kinh Thiên đang đi trong không gian xa xôi, từ xa liếc nhìn thoáng qua về phía Linh Tông, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc, lập tức không ngừng xé rách không gian, đi về phía Thiên Nguyên Tinh Vực.
…
Vương Song và Chu Càn ngồi đối diện nhau, hắn chậm rãi nói chuyện bản thân đã gặp phải ở Thiên Thần Tinh Vực cho Chu Càn biết, ngoại trừ Tam Thế thân, còn lại không hề giấu diếm gì cả.
– Ta không giành được Thần Huyết Thạch, thiếu chủ của phái Bách Luyện kia bị Yêu Nguyệt đánh lén, còn ta thì nhân cơ hội đánh nàng bất tỉnh, cướp đi Thần Huyết Thạch…
– …Sau này, bên trong Đoạ Nhật lĩnh xuất hiện một Viễn Cổ Chiến Trường… Đó là hồi ức nhất tôn khí của ta, Yêu Nguyệt và Cổ Hà đều tiến vào bên trong, được khí linh thử thách…
– Ta thông qua thử thách kỳ linh, thu hoạch được phiến toái Hỗn Độn Tinh Thạch v kia…
– Cuối cùng, tin tức của ta bị người ta truyền ra ngoài, vì vậy vô số cao thủ đều đến tàn dương Tinh, chuẩn bị cướp đoạt bảo vật, nếu không phải là Lâm Kinh Thiên tiền bối, sợ là ta cũng không trở về được!
– …
Chu Càn yên lặng nghe Vương Song kể về trải nghiệm ở Thiên Thần Tinh Vực, không chen miệng, luôn chờ đến khi Vương Song nói xong.
– Ngươi nói còn cướp được một con mèo?
Chu Càn đang suy nghĩ một lúc sau đột nhiên dò hỏi. Vương Song sững sờ, Tinh Thần Lực độn, Long Chồn bị hắn từ trong Vạn Giới Châu đưa đến.
– Chu lão, chính là con mèo này, nó nói là Long Chồn nhất tộc của yêu thú Tinh Vực, cũng không biết có phải thật không.
– Vương tiểu tử, ngươi dám bán ta!
Long chồn vốn đang trong Vạn Giới Châu cùng Tiểu Không trắng trợn nói phét, ai ngờ chớp mắt đã ra bên ngoài, nó còn chưa kịp thấy rõ tình thế xung quanh, bèn nghe được tiếng Vương Song, lông trên người nó phút chốc dựng lên, như con nhím vậy, cả người lạnh từ đầu đến chân, cho rằng mình bị Vương Song bán, phẫn nộ hét to.
– Tiểu gia hỏa, đừng ồn ào!
Đột nhiên, có số giọng nói già nua vang lên, một bàn tay đập vào trên đầu nó, lập tức làm Long Chồn sửng sốt, tôi lúc này, nó mới phát hiện mình xung quanh chỉ có một lão già, cùng với Vương Song không có người khác.
Trong mắt nó, lão già này toàn thân không chút Nguyên Lực lưu chuyển nào, đơn giản cũng là một lão già quá bình thường, móng vuốt của nó có thể đập chết mấy vạn lần, nhưng không biết vì sao, nhìn thấy lão già này, nó cảm giác như à bị một con Viễn Cổ Hung Thú nhìn chằm chằm vậy, không dám động đậy chút nào.
– Ừm, không tệ, quả thật là Long Chồn nhất tộc, lại còn là Long Chồn cấp bậc Tinh Chủ.