Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 1455
Chương 1455: Lâm Kinh Thiên vs Tôn Giả! (2)
Nhưng Vương Song nhìn lại, trong lòng lại có chút phát lạnh, ánh mắt của hắn nhìn thấy hai người đối đầu ở trung tâm, vô số đạo ngân xuất hiện, mơ hồ giống như thế giới tan vỡ.
Hai người đánh nhau một chưởng lần nữa, lập tức thân ảnh bọn họ đồng thời lui về phía sau.
– Khụ khụ, không hổ là đệ nhất nhân dưới Tôn Giả, thực lực như vậy, đích thực xứng đáng với loại xưng hô này!
Vị Tôn Giả đối diện nói, thân thể hắn vẫn bao phủ trong một tầng thần quang, làm cho người ta nhìn không rõ khuôn mặt cụ thể.
Sắc mặt Lâm Kinh Thiên lãnh đạm, toàn thân nguyên lực dồi dào, giống như một thần linh chân chính hồi sinh, khí huyết đáng sợ giống như đại dương mênh mông dâng trào, ánh mắt hắn sắc bén như đao, toàn thân đều là ánh sáng vàng.
– Vị Tôn Giả tiền bối này, đây hẳn không phải là chân thân của ngươi, ngươi phái linh thân của mình đến thăm dò ta, không khỏi có chút xem thường ta đó!
Lâm Kinh Thiên lạnh lùng nói, cũng không có chút sợ hãi nào, rất hiển nhiên, trong trận quyết đấu trước hắn chiếm thế thượng phong.
Trong lòng Vương Song chấn động, đây dĩ nhiên chỉ là một linh thân, nhưng lại cùng Lâm Kinh Thiên đánh đến trình độ này, từ đó có thể tưởng tượng được thực lực của đối phương vô cùng mạnh!
– Ha ha, tốt, rất tốt, Lâm Kinh Thiên, tiếp một chiêu cuối cùng đi!
Đột nhiên, Tôn Giả đối diện nói, cười to hai tiếng, trên thân thể hắn từng đạo thần quang bộc phát, trên đỉnh đầu của hắn hình thành từng cái xích thần quang màu sắc sặc sỡ!
Những xiềng xích thần thánh nối tiếp nhau xuất hiện, đây là biểu hiện cụ thể của quy luật vũ trụ, chỉ có đạt tới cảnh giới Tôn Giả mới có thể sử dụng loại xiềng xích thiên địa này.
Sợi xích thần xuyên qua bầu trời, trực tiếp xuyên thủng hư không, hạ xuống phía Lâm Kinh Thiên.
– Ầm.
Hai tia sáng vàng rực rỡ hiện lên trong mắt Lâm Kinh Thiên, một thân khí tức giống như chân long thức tỉnh, làm cho cả vũ trụ đều chấn động, toàn bộ sức mạnh không gian xung quanh đều bị đẩy sang một bên, không cách nào tới gần thân thể của hắn.
– Thiên địa Đại Bi Thủ!
Lâm Kinh Thiên hét một tiếng dài, hư không vỡ nát, xung quanh xuất hiện một loại cảm giác bi thương vô tận, ngay cả phiến hư không này cũng đang biến mất, diệt vong, tựa như sắp đến hồi kết.
Một dấu tay to chừng cỡ trăm trượng xuất hiện, màu sắc ám hoàng, cổ xưa, vừa xuất hiện, trời đất đều thương tiếc.
– Ầm.
Một kích này của Lâm Kinh Thiên trực tiếp đan xen với trật tự thần xích của đối phương, từng cái lỗ đen xuất hiện giống như vũ trụ đang mở ra, lại tựa như đi tới thời điểm khai thiên lập địa, năng lượng hủy diệt và tái sinh đan xen nhau, giống như sóng biển mênh mông.
Trong nháy mắt vĩnh hằng, không biết đã qua bao lâu, tựa như trong nháy mắt, nhưng cũng tựa như một trăm năm, một ngàn năm, khó có thể phân biệt.
– Phốc.
Thân ảnh Lâm Kinh Thiên lui về phía sau mấy trăm thước, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, rõ ràng trong trận chiến này hắn cũng bị thương nặng.
Mặt khác, linh thân của vị Tôn Giả này cũng không tốt hơn bao nhiêu, thần quang khắp người đã trở nên tơi tả, miễn cưỡng che lấp thân thể của mình, mơ hồ có thể nhìn thấy rạn nứt trên thân thể đối phương, từng đạo thiên địa nguyên khí dày đặc từ chỗ nứt ra tản ra, khiến cho khoảng trống vô tận này lần lượt sinh ra những bông hoa.
Giống như một xứ sở thần tiên.
– Vút.
Vị Tôn Giả linh thân này không nói thêm lời nào, dường như nhìn thoáng qua Lâm Kinh Thiên một cái, rồi sau một khắc, trực tiếp hóa thành một chùm ánh sáng bay đi, tốc độ nhanh đến cực hạn, vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất.
Chỉ còn lời nói truyền đến:
– Lâm Kinh Thiên, xem ra bọn họ đều xem thường ngươi, ngươi đâu chỉ cách cảnh giới Tôn Giả một bước…
Vương Song đương nhiên không nghe thấy những lời này, ánh mắt Lâm Kinh Thiên mờ mịt nhìn bóng dáng đối phương đi xa, cũng không có lựa chọn đuổi theo.
– Tiền bối, ngươi không sao chứ?
Vương Song nhìn máu tươi trên khóe miệng Lâm Kinh Thiên, kinh hãi nói, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lâm Kinh Thiên bị thương.
– Không sao, nó chỉ là một linh thân mà thôi, không thể làm gì được ta!
Lâm Kinh Thiên lắc đầu.
– Vị Tôn Giả này đến tột cùng là ai? Tại sao hắn lại ngăn cản chúng ta?
Vương Song khó hiểu mở miệng hỏi. Hắn không tin, một vị Tôn Giả lại mơ ước mảnh vỡ Hỗn Độn Tinh Thạch trong tay hắn, khả năng lớn hơn chắc là nhằm vào Lâm Kinh Thiên, mà hắn chỉ là bị vạ lây thôi.
– Ha ha, cuối cùng đối phương cũng không sử dụng thần thông mạnh nhất của hắn, đoán chừng là sợ bị ta phát hiện.
Khóe miệng Lâm Kinh Thiên lộ ra một nụ cười giễu cợt, hoà với vết máu tươi trên khóe miệng hắn, thoạt nhìn vô cùng lãnh khốc.
– Nhưng trong lần giao thủ này, ta mơ hồ nhận ra một cỗ khí tức quen thuộc, ta nghĩ ta biết hắn là ai!
Lâm Kinh Thiên lạnh nhạt nói.
Trong lòng Vương Song chấn động, vội vàng hỏi.
– Thực lực của ngươi bây giờ quá thấp, chờ khi nào ngươi đạt tới cảnh giới Tinh Chủ, mới là thời điểm ngươi chân chính biết một ít, ngươi cũng mới có tư cách chân chính tung hoành trong tinh không.
Lâm Kinh Thiên liếc mắt nhìn Vương Song một cái, không trả lời nghi hoặc của hắn, mà lắc đầu thở dài.