Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 1452
Chương 1452: Tôn Giả!
– Trà Xích Diễm, đây hẳn là lá trên cây trà của Thần linh tông các ngươi.
Lâm Kinh Thiên kinh ngạc nói, rót nước trà ra, có thần quang mờ ảo xuất hiện trên mặt ngoài nước trà.
– Không sai, đáng tiếc cây trà này mỗi năm chỉ kết chín lá trà, ta vẫn có được một ít từ tông chủ.
Hàn Linh tiên tử cười khổ một tiếng, rót bốn chén.
– Nguyệt Nhi, không phải ngươi muốn uống sao, lúc này ta cho phép ngươi uống!
Hàn Linh tiên tử nhìn Yêu Nguyệt, cười nhạt nói, trước kia nàng không cho phép Yêu Nguyệt uống là bởi vì Yêu Nguyệt không chịu nổi sức mạnh của trà.
Yêu Nguyệt nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia vui mừng, lập tức không chút do dự, trực tiếp cầm lấy tách trà, một ngụm uống sạch.
Lập tức, trên mặt Yêu Nguyệt hiện lên một tia đỏ ửng, trên đỉnh đầu có những luồng hơi nóng bốc lên, giống như nàng đang bị nướng trên đống lửa.
– Đây là một loại linh trà cực phẩm, có thể cải thiện thân thể võ giả, ngươi uống một chén, hẳn là đủ để cho tố chất thân thể của ngươi tăng lên một tầng mới.
Lời nói của Lâm Kinh Thiên xuất hiện trong đầu Vương Song.
Trong lòng Vương Song chấn động, cảm kích nhìn Lâm Kinh Thiên một cái, lập tức cầm lấy một chén trà bạch ngọc trước mặt mình, nước trà này toàn thân trong suốt, có thể nhìn thấy đáy chén, Vương Song uống vào một ngụm, nước trà đi vào cổ họng, Vương Song cảm giác như là một quả cầu lửa tiến vào thân thể mình.
Một chén trà, giống như ẩn chứa vô số đại đạo, sau khi Vương Song uống một ngụm, sau một khắc, bên ngoài thân thể Vương Song bốc lên một ngọn hỏa diễm trong suốt, ngọn hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, nhưng ngọn hỏa diễm này tựa như chỉ nhắm vào Vương Song, dưới chân Vương Song cũng không có một dấu vết gì bị thiêu đốt.
Trong thân thể Vương Song, từng tia năng lượng đỏ rực chảy dọc theo kinh mạch Vương Song, nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện những năng lượng màu đỏ rực này kỳ thật chính là do từng tia năng lượng của ngọn hỏa diễm ngưng tụ mà thành, giống như phù văn của ngọn hỏa diễm.
Những năng lượng này xuyên qua trong cơ thể Vương Song, một ít tạp chất trong kinh mạch cũng bị năng lượng của ngọn hỏa diễm này tiêu trừ, không chỉ kinh mạch, xương cốt, cơ bắp của hắn đều bị thiêu đốt, nhìn vào bên trong Vương Song phát hiện kinh mạch của mình giống như tơ lụa, tản ra một luồng ánh sáng trắng.
Thân thể của hắn tựa như trở nên trong suốt, từng khối xương cốt bị thiêu đốt, từng tia tạp chất màu đen bị thiêu đốt ra rồi theo đó biến mất.
Bộ xương tuyết trắng lộ ra một loại ánh sáng khác thường, giống như bạch ngọc thượng hạng.
Dòng chảy của máu trong cơ thể hắn có thể được nhìn thấy rõ ràng.
Lâm Kinh Thiên nhìn thấy Vương Song uống chén trà này, lập tức không chú ý nữa, đây là một loại linh trà cực phẩm, đối với Vương Song mà nói, chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu, cho nên, hắn cũng không lo lắng sẽ có vấn đề gì.
– Lâm sư huynh…
Hàn Linh tiên tử nhìn Lâm Kinh Thiên, trên mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ, nếu như bị Yêu Nguyệt nhìn thấy, nhất định sẽ vô cùng khiếp sợ, đã lâu sư phụ của nàng mới cười như vậy, cho dù là tông chủ, bình thường nàng cũng không hề thay đổi sắc mặt.
…
Vương Song tất nhiên không biết chuyện xảy ra sau khi hắn rơi vào tu hành. Hắn hiện tại đã hoàn toàn lâm vào trong sự thay đổi mà chén trà này mang đến.
Không biết đã qua bao lâu, Vương Song mói từ từ tỉnh lại, trước tiên liền nhìn thấy một đôi mắt to ở trước mắt mình, làm hắn giật nảy mình, thân thể theo bản năng phản ứng lại, một quyền trực tiếp đánh ra ngoài.
– Ầm.
– A…
Một giọng nói nhu mị mà lại phẫn nộ vang lên, Vương Song nghe được giọng nói này, trong lòng theo bản năng dâng lên một cỗ dự cảm không tốt. Hắn ngẩng đầu nhìn lại, Yêu Nguyệt đang trừng mắt phẫn nộ nhìn hắn, tay nàng đặt ở trên trán, nơi đó, rõ ràng có thể thấy được một cái u lớn đang to lên.
– Vương Song, tiểu tặc ngươi thật đáng ghét!
Yêu Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nhìn Vương Song, lần trước bị Vương Song đánh một trận, thật không ngờ, hiện tại lại bị hắn đánh lén lần nữa. Yêu Nguyệt hận không thể ăn sống Vương Song!
Nhìn thấy bộ dạng giương nanh múa vuốt của tiểu ớt cay này, Vương Song không khỏi cười khổ một tiếng, được rồi, lần này lại đắc tội với tiểu nha đầu này rồi!
Không cần nghĩ, hắn cũng biết, chính hắn vừa rồi đánh một quyền vào trán nàng.
“Ta không cố ý đánh nữ nhân đâu…” Trong lòng Vương Song lẩm bẩm, lập tức vẻ mặt oán hận nói:
– Cái này cũng không thể trách ta, ai bảo ngươi ghé sát vào ta như vậy, ai biết ngươi có phải muốn mưu đồ bất chính hay không…
Yêu Nguyệt nghe vậy thì mũi nhăn lại, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Vương Song, thiếu chút nữa nhảy lên đánh một quyền.
– Được rồi, Nguyệt nhi, đừng lộn xộn nửa…
Một bên, Hàn Linh tiên tử đang nhìn hai người ồn ào, ngăn cản hai người, lập tức nhìn Lâm Kinh Thiên:
– Lâm sư huynh, thật ngại quá, Nguyệt nhi bị ta chiều riết nên hư, làm cho ngươi chê cười rồi!
– Không sao, tính cách này của tiểu nha đầu ta rất thích.
Lâm Kinh Thiên cười một tiếng, nhìn Yêu Nguyệt, trong tay xuất hiện một cái chuông màu hồng nhạt, có từng đạo khí tức mờ ảo.