Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 1217
Chương 1217: Tạm biệt Tần Mẫn! (2)
Ăn xong một khối nguyên thạch, Tiểu Không hài lòng chép miệng một cái, có chút không hài lòng nhìn Vương Song, thân thể dường như lại lớn hơn một chút.
Nhưng mà, Vương Song lại há hốc mồm, một khối nguyên thạch chỉ đủ để Tiểu Không lớn thêm một chút, căn bản không có bất kỳ tác dụng gì, Vương Song không chút do dự quay đầu đi, làm như không thấy, trong lòng tràn đầy nước mắt, hối hận, tại sao lại nghe lời Tiểu Không, lãng phí một viên nguyên thạch, gia hỏa này chính là hố sâu không đáy!
Vương Song xoay người rời đi, đi tới một gian phòng ở bên ngoài, nơi Chu Ảnh đặc biệt sắp xếp cho Tần Mẫn, đương nhiên những người khác đều biết.
Triệu Hân đã trước một bước, sắp xếp chức vụ Trưởng phòng Tài vụ của bộ phận hậu cần cho Tần Mẫn, coi như là thể hiện thái độ của chính nàng.
Lúc Vương Song trở về, vừa hay Tần Mẫn có ở nhà, vừa mở cửa đã thấy là Vương Song, trong mắt Tần Mẫn lóe lên vẻ phức tạp, nhưng vẫn để Vương Song vào.
Vào phòng, Vương Song nhìn thoáng qua nơi ở của đối phương, rất rộng rãi, gần hai trăm mét vuông, trang trí cực kỳ xa hoa, xem ra Chu Ảnh cũng không lừa mình.
Ngồi trên sô pha, Vương Song hỏi:
– Chỉ mình ngươi ở đây sao?
– Còn có A Ngưng, chẳng qua nàng còn chưa tan làm, rất nhanh sẽ trở lại.
Tần Mẫn rót một ly nước, đặt ở trước mặt Vương Song, nói:
– Uống chút nước đi.
Vương Song nhìn đối phương, không biết nên mở miệng như thế nào, bản thân tuy rằng xem như là thành chủ một phương, nhưng đối mặt với đối phương lần nữa, dường như giống như trước, không biết nên mở miệng như thế nào.
Ngập ngừng một hồi, Vương Song vẫn không thể nói ra những lới muốn nói.
“Phốc”
Vốn Tần Mẫn đang cụp mắt ngồi ở bên cạnh, tựa như đang chờ đợi cái gì, lại không có nghe thấy Vương Song lên tiếng, không khỏi ngẩng đầu lên, phát hiện nét mặt của Vương Song, không nhịn được bật cười.
Không khí dường như bớt đông cứng, Vương Song có chút ngượng ngùng nhìn Tần Mẫn.
– Ngươi…
Tần Mẫn lắc đầu cười, nhìn Vương Song, hơi híp mắt, nói:
– Nhưng mà, không nghĩ tới, bây giờ ngươi có thể lặn lộn tới cấp bậc này, chậc chậc, thành chủ của căn cứ thành phố Giang Nam.
Dứt lời, trong mắt Tần Mẫn lóe lên một tia tinh quang:
– Đây là bắp đùi to, khó trách nhiều nữ nhân như vậy vội vàng trèo lên đầu cành làm phượng hoàng.
– Khụ khụ…
Vương Song ho khan liên tục, không biết nên nói cái gì.
– Hì hì, Thành chủ đại nhân, ngươi nhìn tiểu nữ này xem, biết làm nũng, biết ra vẻ đáng yêu, thậm chí có thể dọn giường gấp chăn, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, quan trọng nhất, còn có thể làm ấm giường, thế nào, suy nghĩ một chút đi.
Như không có người ngoài, Tần Mẫn một lần nữa khôi phục lại bản tính hoạt bát hăng hái, cười hì hì nhìn Vương Song.
Nghe thấy “lời nói lớn mật” của Tần Mẫn, trên mặt Vương Song hiện lên ý cười, đó là nụ cười cực kỳ thuần khiết xuất phát từ nội tâm.
Hắn nhướng mày nhìn đối phương:
– Làm sao, ngươi cũng muốn trèo cành cây làm phượng hoàng ư? Chẳng qua tư chất của ngươi có chút kém, muốn ngực không có ngực, muốn dáng người không có dáng người…
Sắc mặt Tần Mẫn từ từ cứng đờ, đen mặt nhìn Vương Song, tựa như một ngọn núi lửa nhỏ sắp phun trào, Vương Song thấy vậy, dứt khoát thay đổi giọng điệu:
– Đương nhiên, ngươi không phải không có chút ưu điểm nào, ít nhất da mặt cũng đủ dày, đủ mạnh mẽ.
– A, Vương Song, ta muốn đánh chết ngươi!
Tần Mẫn hét lớn một tiếng, cầm cái gối bên cạnh ném về phía Vương Song, sau đó, cả người nhào về phía Vương Song:
– Vậy mà dám nói mỹ nữ xinh đẹp đáng yêu ta như vậy, quả nhiên, nam nhân đều là đồ móng heo!
Vương Song bắt được chiếc gối, tiện tay ném ra chỗ khác, tiếp được Tần Mẫn.
– Chẳng qua, ta chỉ thích ngươi như vậy!
Vương Song ôm lấy đối phương, cảm nhận được độ ấm đã lâu mất đi, thì thầm bên tai Tần Mẫn.
Nghe được lời thủ thỉ của Vương Song, sắc mặt Tần Mẫn hơi đỏ lên, trong lòng lóe lên một tia vui mừng, nhưng trên mặt lại lộ ra một tia ngạo khí:
– Hừ, ta cũng không chưa chắc đã thích ngươi!
– Vậy sao.
Vương Song cười nhạt một tiếng, đột nhiên cắn vành tai đối phương, khiến cả người nàng trong nháy mắt mềm nhũn, thân thể mất đi một tia khí lực:
– Ngươi bây giờ hối hận cũng đã muộn, đã tới nơi này, cũng đừng nghĩ chạy trốn!
“Két”
Cửa bị mở ra, Tiết Ngưng đi vào, nhìn thấy hai người ôm chặt lấy nhau, nàng sửng sốt một chút, lập tức nói:
– Ngại quá, ta không nhìn thấy gì cả, các người cứ tiếp tục, ta đi trước đây.
Nói rồi, nàng nhanh chóng mở cửa rời đi, nhưng lúc rời đi lại lén lút giơ ngón tay cái lên với Tần Mẫn.
– Xong rồi, xong rồi!
Tần Mẫn như lò xo nhảy ra khỏi người Vương Song, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng:
– Ta nên giải thích với nàng ấy như thế nào đây? Bây giờ thì xong rồi, nàng nhất định sẽ truyền khắp căn cứ!
– Ngươi sợ cái gì?
Vương Song lạnh lùng nói.
– Sợ cái gì? Để đám cọp cái trong nhà ngươi biết được, ngươi còn dũng khí nói những lời này sao?
Tần Mẫn liếc Vương Song một cái, khinh thường nói.
– Đồ hỗn đản, ngươi phong lưu như vậy, trêu hoa ghẹo nguyệt ở khắp nơi, bây giờ còn tới đây trêu chọc lão nương!
Tần Mẫn có chút nghiến răng nghiến lợi nói.