Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 1212
Chương 1212: Đỉnh phong chiến (8)
Đám người Lý Tân kích động nói, bên cạnh, đám người Tần Mẫn cũng lộ ra sắc mặt nhẹ nhõm.
Rất nhanh, Vương Song đã quay về, nhìn khung cảnh chiến đấu trên màn hình lớn ở những nơi khác, sắc mặt có chút ngưng trọng.
– Thành chủ, những người này từ đâu tới vậy? Sao có thực lực cường đại như vậy?
Thu Ảnh Đồng dẫn đầu hỏi, có vẻ đây cũng là nghi hoặc của tất cả mọi người.
Mọi người đều muốn biết lai lịch của những kẻ này, vô duyên vô cớ xuất hiện nhiều cao thủ như vậy, lại không hề có người phát giác.
– Những người này không thuộc về địa cầu.
Câu trả lời của Vương Song lập tức khiến bọn họ kinh ngạc, câu nói này hàm chứa ý tứ thật sự khiến người ta chấn động, bọn chúng không thuộc về địa cầu, chẳng lẽ bọn chúng là người ngoài hành tinh, chẳng qua nhìn vẻ ngoài của bọn chúng, thật sự không giống với người địa cầu.
– Bọn họ là người ngoài hành tinh sao?
Triệu Hân tò mò hỏi.
– Ừ, có thể nói như vậy, ta cũng không biết bọn hắn sao lại tới địa cầu của chúng ta, chỉ biết những người này chắc chắn có ác ý với chúng ta, may mắn những người này trước đó đã bị trọng thương, nếu không ta thật sự không đối phó được hắn.
Đối với sự cường đại của đám người này, Vương Song dường như cũng có chút cảm thán.
Mọi người càng thêm kinh ngạc, những người này thế mà còn bị trọng thương, nếu không bị thương, thì sẽ mạnh cỡ nào!
– Bọn chúng hẳn là còn có một cái phi thuyền ở ngoài địa cầu, nói không chừng ta có thể thu lấy cái này phi thuyền.
Vương Song tựa như nghĩ tới cái gì, lẩm bẩm.
– Nếu không thu dọn phi thuyền này, nó có thể trở thành một mối nguy hiểm tiềm ẩn.
– Cái gì, phi thuyền?
Đám người Thu Ảnh Đồng lần nữa sửng sốt, bọn họ không biết Vương Song sao biết được tin tức này, nhưng trong lòng càng thêm kính sợ Vương Song.
– Đúng vậy, có một cái phi thuyền, chỉ là không biết trên đó còn có người khác hay không, ngộ nhỡ có, nêu đi một mình sẽ rất nguy hiểm.
Vương Song cau mày, nhìn những người khác trên màn hình.
– Bỏ đi, ta đoán đại chiến cũng sắp kết thúc, đợi bọn họ rồi cùng nhau đi xem.
Vương Song quyết định, không muốn mạo hiểm.
Còn về cuộc chiến của ba người Thần Chủ, hắn cũng không có gì lo lắng, thu được bảo vật và truyền thừa của một vị Tinh Chủ, nếu bọn họ vẫn giống như những cường giả cảnh giới Tiên Thiên thông thường, thì quả là một sỉ nhục đối với những bảo vật mà Tinh Chủ Phong Cực lưu lại!
Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, đã nhìn thấy tình hình chiến đấu trên màn hình xoay chuyển.
…..
Thần Chủ né tránh một kích của Lô Tu, đứng trong hư không, đối diện với hắn, con mắt thứ ba trên trán Lô Tu mở ra, giống như một cái hố đen.
– Hẳn là kết thúc đi!
Thần Chủ lẩm bẩm, nhìn mấy lỗ máu trên người hắn, trong đó có một cái chỉ cách trái tim của hắn một centimet, những vết thương này đều do con mắt thứ ba của Lô Tu gây nên.
– Đúng vậy, đã đến lúc kết thúc rồi.
Lô Tu trầm giọng nói, hắn tựa như không nghĩ tới Thần Chủ lợi hại như vậy, có thể chiến đấu với hắn tới tình cảnh như vậy.
Chẳng qua, hắn vẫn tràn đầy tự tin, thân là người Tam Nhãn gia tộc, mặc dù huyết mạch cực kỳ loãng, nhưng vẫn có được lực chiến đấu của người Tam Nhãn gia tộc!
“Rầm”
Một tiếng nổ lớn vang lên, con mắt thứ ba của Lô Tu bắt đầu biến hóa, giống như vực sâu không đáy, nuốt chửng vạn vật, ngay cả Thần Chủ cũng có thể nhìn thấy cả người đối phương đều co rút lại, đây là muốn dùng tuyệt chiêu cường đại!
Thần Chủ cảm giác được mình bị đối phương khóa chặt, thậm chí chạy trốn cũng không thoát, chẳng qua, hắn không hề nghĩ tới việc chạy trốn.
Trong đầu nhớ tới vô số bí thuật, gương mặt Thần Chủ lộ ra một tia hờ hững.
– Phong Ảnh Quyết!
Một tiếng gầm nhỏ vang lên, trong không gian tựa như có một trận gió thổi qua, từng đợt gió nhẹ thoáng qua, giống như bàn tay nhỏ bé, đáp xuống trên người Lô Tu, nhưng lại giống như những lưỡi dao sắc bén khủng bố, trên thân thể của đối phương, lưu lại một loạt những vết thương ghê rợn.
Sắc mặt Lô Tu đại biến, năng lượng trong con mắt thứ ba phát huy tới cực hạn, trầm thấp gầm nhẹ một tiếng, một đạo thân quang rực rỡ bộc phát, đánh nát hư không, giết về phía Thần Chủ.
Nhìn một màn này, Thần Chủ không hề chấn động, thân ảnh của hắn từng chút một biến mất, tựa như hòa mình vào trong gió, một trận gió thổi qua, mới đầu còn yếu ớt, nhưng càng tiến lên phía trước, gió thổi càng mạnh mẽ hơn, tốc độ cực kỳ kinh khủng, cuối cùng hóa thành một cái Phong Nhận màu xanh nhìn như một lưỡi dao.
“Vút”
Thần quang sáng ngời chia làm hai, phong nhận không ngừng, cắt ngang không gian, trực tiếp xẹt qua thân thể Lô Tu, sau lưng hắn, bóng dáng của Thần chủ dần dần hiện ra.
“Phốc”
Trên người Lô Tu xuất hiện một vệt máu dài, trong mắt hắn dường như có một tia khó tin, sau đó thân thể bị chia thành hai nửa, ngã xuống đất.
…
Singer nhìn cái bóng bị mắc kẹt với vẻ mặt tàn nhẫn, nghiến răng phun ra một ngụm máu, nguyên lực trong cơ thể chảy cuộn trào, chảy vào trong Tử Linh Thiên Thư.
“Rầm”
Trang thứ ba mở ra một khe hở, trong nháy mắt, Tử Vong Chi Khí như nước lũ phun trào, trong mơ hồ còn có vô tận bóng ma đang thét gào, thậm chí chung quanh mấy trăm thước cũng biến thành một mảnh địa ngục hắc ám.