Mạt Thế Vô Hạn Thôn Phệ - Chương 1147
Chương 1147: Điểm Tinh Chi Uy! (2)
Sau khi giết được Kim Vũ Huyền, Vương Song cũng cảm nhận được một năng lượng vô cùng cường hãn xuất hiện, lập tức bị cánh cửa màu đen hấp thu, lại xuất hiện năng lượng tràn vào bên trong ba nhóm hư ảnh màu trắng, khiến cho hư ảnh cực lớn kia ngưng thực thêm mấy phần.
Đám người Y Đằng Bác Văn, Bác Nhĩ Tháp thấy cảnh này, rốt cuộc đã kịp phản ứng, nhìn Kim Vũ Huyền vẫn còn đang đứng thẳng, khí tức trên người cũng không mất đi, không nói gì thêm, xoay người muốn rời đi, tốc độ cực nhanh, đặc biệt là Y Đằng Bác Văn, chỉ trong nháy mắt, thân ảnh đã biến mất ở phía xa.
Lúc này, bọn họ không có chút mơ tưởng gì đến bảo vật của Vương Song nữa, bây giờ chỉ hận không thể dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân, có thể nhanh chóng thoát khỏi Ma Vật này.
– Chẳng lẽ bảo vật kia thật sự cường đại như vậy, giúp cho thực lực của Vương Song thay đổi rất lớn!
Y Đằng Bác Văn vừa chạy trốn, trong đầu lại xuất hiện đủ loại suy nghĩ.
– Nếu như lúc trước ở bên trong ta lấy được một quang đoàn thì tốt rồi!
Bác Nhĩ Tháp giống như một con hung thú, đạp ở trên mặt đất, âm thanh “Ầm ầm” vang lên, hắn đang dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy trốn.
Thậm chí Kim Cang và Phi Thiên Hổ ở một bên đều liếc mắt nhìn nhau, quay đầu rời đi, cơ thể khổng lồ của Kim Cang bước ra một bước đã dài mấy chục mét, còn nhanh hơn cả Bác Nhĩ Tháp không biết bao nhiêu lần.
Haicánh của Phi Thiên Hổ mở ra, “Vút” một tiếng, phá không bay đi, tốc độ rất nhanh!
Trong nháy mắt, ngũ đại sinh vật tam giai khí thế ban nãy còn vô cùng hùng hồn, chỉ một kẻ bị giết, bốn kẻ còn lại đã điên cuồng chạy trốn.
Đám người Thu Ảnh Đồng thấy cảnh này, cũng cảm giác có chút không chân thật, đối với bọn họ mà nói, giống như đang gặp phải nguy cơ ngập đầu mà Vương Song xuất hiện thì đã giải quyết hết.
– Chúng ta… Thắng!
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong mắt có chút chấn kinh và mừng rỡ nhìn Vương Song ra tay một lần nữa.
Một chỉ điểm ra, dường như Tinh Thần Chi Quang chợt xuất hiện.
– Còn muốn đi sao, đều ở lại đây hết đi!
Vương Song lạnh lùng lên tiếng. Những người này bây giờ đều được xem là nguyên liệu cho hắn tấn thăng, sao có thể để bọn họ đi được!
Chỉ có hấp thu năng lượng của bọn họ vào cơ thể, Tam Thế Thân của mình mới có thể miễn cưỡng xem là một một hạt giống kế tiếp!
Hắn vừa chỉ ra, thân ảnh của Phi Thiên Hổ trốn ở xa nhất mãnh liệt dừng lại, trong miệng phát ra một tiếng gào chấn động thiên địa, nhưng một đợt ánh sáng tinh thần hiện lên, cơ thể khổng lồ của nó bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống!
Vương Song cũng không ngừng động tác, lần nữa búng ngón tay, lần này, mục tiêu được nhắm đến là Y Đằng Bác Văn.
– Không, đừng, ta đầu hàng!
Dường như phát giác được nguy hiểm, Y Đằng Bác Văn quay đầu nhìn lại, phát hiện Vương Song đang chỉ về phía mình, cả người đều hoảng sợ muốn chết, tôn nghiêm, cốt khí gì đó đều biến mất hết, trong đầu chỉ có một ý niệm duy nhất, đó là được sống tiếp!
– Đừng giết ta, ta nguyện ý đầu nhập vào căn cứ của ngươi!
Y Đằng Bác Văn vừa chạy với tốc độ cực nhanh, vừa lớn tiếng nói.
– Mạng của ngươi mới hữu dụng với ta.
Ánh mắt Vương Song lóe lên hàn quang,
– Hơn nữa, ta chán ghét đám người Nhật Quốc các ngươi!
– Cho nên, ngươi vẫn nên đi chết đi!
Vút
Một tiếng xé gió vang lên, Y Đằng Bác Văn chưa kịp phản ứng, một chùm sáng bỗng nhiên xuyên qua cơ thể hắn, trong trái tim lưu lại một lỗ xuyên suốt.
– A…
Gương mặt của Y Đằng Bác Văn tràn ngập sự không cam lòng, trong miếng tràn ra một ngụm máu tươi, quần áo thì nhuộm đỏ, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
– Ầm
Một thanh âm vang lên, cơ thể của Y Đằng Bác Văn bỗng nhiên ngã xuống mặt đất.
Giết xong Y Đằng Bác Văn, Vương Song cũng không định ngừng tay, muốn ngưng luyện Tam Thế Thân, cần phải có một nguồn năng lượng cực kỳ lớn.
Ánh mắt chuyển sang Bác Nhĩ Tháp, hắn là người ở phía sau cùng, tận mắt nhìn thấy Y Đằng Bác Văn và Phi Thiên Hổ chết đi, cơ thể đang chạy cũng dừng lại, quay đầu nhìn Vương Song.
– Vương Song, ta nguyện ý thần phục ngươi, chỉ hy vọng ngươi tha cho ta một mạng!
Bác Nhĩ Tháp khó khăn lên tiếng, hắn từ bỏ phản kháng, bây giờ thực lực của Vương Song rõ ràng đã đột phá đến trình độ vô cùng khủng khiếp, hắn muốn chạy cũng không được.
Trừ thần phục, Bác Nhĩ Tháp cũng không nghĩ ra cách nào để tự cứu mình nữa.
Đám người Thu Ảnh Đồng nghe vậy, sắc mặt cũng vui vẻ, đối phương đầu hàng, phe mình chẳng phải có thêm một cường giả tam giai hay sao!
Nhưng Vương Song lại lắc đầu, thấy Bác Nhĩ Tháp biến sắc, thở dài nói,
– Nếu không phải là các ngươi muốn chết, ta còn thật sự muốn giết các ngươi hay sao!
Lời này của Vương Song vô cùng kỳ quái, cũng vô cùng mâu thuẫn, nhưng trên thực tế chỉ có Bác Nhĩ Tháp hiểu rõ.
Hôm nay ba người hai thú phải chết, như vậy, bản thân uống phí công sức rồi!
Lời vừa dứt, Vương Song lại lần nữa chỉ ra.
Hắn nhìn thấy Vương Song không cho mình cơ hội được sống, Bác Nhĩ Tháp giận dữ gầm lên một tiếng, cơ thể bỗng nhiên bành trường, tiếng quần áo “Loạt Xoạt” rách ra, giống như một con hung thú vậy, nhảy vọt một cái, muốn đánh về phía Vương Song!